Chương 93
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Dường như đang nhìn thấy một ảo ảnh, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Bởi ngay trước mắt cô là người đàn ông không thể phù hợp hơn với nơi này, phòng nghỉ dành cho phụ nữ.
“Max, sao ngài lại ở đây...”
Rốt cuộc sao hắn lại đến đây... Không, phải hỏi là vì sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ?
Chẳng lẽ vị thần trên cao đã nghe thấy lời cầu nguyện mong muốn dịch chuyển tức thời của ai đó, rồi tiện thể đáp ứng luôn cả suy nghĩ vớ vẩn về việc muốn tháo móc khóa hay sao?
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã quá hoang đường, vậy mà cô còn chẳng kịp hỏi lý do.
Bởi vì Maxim đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô.
“...Xin lỗi.”
Sao hắn lại đột nhiên xin lỗi? Đôi mắt của Daisy mở to đến mức tưởng chừng như sắp vỡ ra.
“...!”
“Là ta sai rồi, Easy à.”
Chỉ đột ngột cúi đầu cầu xin như thế, lại nói rằng hắn đã sai...
Tất nhiên, khi chỉ có hai người với nhau, hắn cũng từng vài lần xin lỗi, thậm chí còn tỏ ra nhún nhường một cách trêu chọc. Nhưng ngay trước mặt bao nhiêu người, người đàn ông kiêu ngạo và ngang tàng này lại quỳ gối...
Cô nhìn mà vẫn không thể tin nổi.
Giống như đang mơ vậy. Không, dù có là giấc mơ đi nữa thì cũng không thể hoang đường đến mức này. Làm gì có chuyện một tình huống khó tin thế này lại xảy ra một cách đột ngột thế chứ?
“Trước tiên thì ngài đứng dậy đi đã. Tự nhiên lại làm vậy là sao...”
Daisy luống cuống, định đỡ Maxim đứng dậy. Nhưng mặc cho cô cố gắng thế nào, cơ thể cứng rắn như đá tảng kia vẫn không hề nhúc nhích. Hắn chỉ tiếp tục cúi mình thấp hơn trước mặt cô, ánh mắt chất chứa vẻ hối lỗi đến mức đáng thương.
Maxim không hề có lỗi. Dù không biết rõ toàn bộ câu chuyện, nhưng cô có thể chắc chắn điều đó. Chỉ là cô không hiểu vì sao hắn lại xin lỗi, điều đó khiến cô càng thêm hoang mang.
“Easy chắc hẳn đã rất hoảng hốt vì ta.”
Hắn đang nói về chuyện cùng công chúa ngồi xem opera sao? Có vẻ như chuyện đó đã khiến hắn bận lòng. Cô không phải không biết rằng suốt cả phần một của vở diễn, hắn chỉ chăm chăm nhìn về phía này.
Nếu Maxim đã biết trước chuyện sẽ xảy ra hôm nay, thì dù là hắn cũng sẽ không dám thất lễ đến mức ngồi cạnh công chúa mà lại hành xử như thế.
“Chuyện đó đâu phải lỗi của ngài. Ngài cũng không thể biết trước sẽ như vậy...”
“Dù ta biết hay không, điều đó đâu có quan trọng. Kết quả là Easy đã bị ta làm cho hoảng sợ. Vậy nên, không cần lý do gì cả, tất cả đều là lỗi của ta.”
Dù cô đã cố gắng khuyên nhủ, nhưng Maxim vẫn không hề lay chuyển, thậm chí còn cúi đầu thấp hơn như một kẻ tội đồ. Trước cảnh tượng không tưởng ấy, gương mặt Daisy càng lúc càng tái nhợt.
Là vì quá bối rối sao? Hay là vì ngỡ ngàng? Cô không thể định nghĩa được cảm xúc kỳ lạ đang dâng trào trong mình lúc này.
Dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mình. Mình không phải Daisy von Waldeck, chỉ là một Daisy, một Đại Công tước phu nhân giả danh với chiếc vỏ bọc trống rỗng mà thôi.
Mối quan hệ này đã có điểm kết thúc ngay từ đầu. Vì vậy, tốt nhất đừng đặt quá nhiều ý nghĩa vào vai trò hay nhiệm vụ này. Thế nhưng, trái tim vốn đã khóa chặt trong lớp vỏ kiên cố lại bắt đầu chao đảo một cách nguy hiểm.
Tại sao đột nhiên lại làm thế với mình? Mình là gì mà hắn phải làm đến mức này? Cảm giác như đang mặc một bộ trang phục không vừa vặn, sự bất an không tên khiến Daisy bứt rứt đến phát điên.
“Em không sao. Vậy nên, ngài mau đứng dậy đi…”
“Không ổn chút nào cả.”
Hắn cắt ngang lời cô, rồi nắm chặt lấy bàn tay đang cố kéo hắn đứng lên.
“Ta mới là người không ổn.”
Maxim lặp lại một cách dứt khoát, rồi kéo tay Daisy đặt lên má mình.
Những người xung quanh hoảng hốt đến mức không ai dám rời đi, chỉ có thể thấp thỏm nhìn qua khe cửa, xì xào bàn tán. Thế nhưng, hắn chẳng bận tâm đến điều đó. Đôi mắt hắn chỉ dán chặt vào cô, ánh nhìn sâu thẳm như thể muốn xuyên thấu linh hồn. Khoảnh khắc này, Daisy có cảm giác như trong căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Cô đã nghĩ rằng hắn sẽ tìm cách biện hộ cho mình.
Rằng đừng hiểu lầm.
Rằng không có gì đáng để lo lắng cả hoặc ít nhất là sẽ xin cô thông cảm vì tình thế bất đắc dĩ này.
Nhưng tại sao hắn lại làm đến mức này…
Daisy không tài nào hiểu nổi hành động khó tin của hắn.
“…”
“Thật lòng mà nói, ngay cả lúc này, ta vẫn rất sợ… sợ rằng Easy sẽ rời bỏ ta mất.”
Ngón tay đặt trên má hắn khẽ run lên. Ban đầu, cô còn nghĩ là tay mình đang run rẩy. Nhưng không, chính bàn tay đang nắm lấy cô của Maxim mới là thứ đang run.
Một người đàn ông khét tiếng trên chiến trường, kẻ được gọi là thần chết vậy mà lại có thứ để sợ ư?
Nghe thật hoang đường. Nhưng ánh mắt hắn, mong manh tựa một ngọn nến trước cơn gió dữ, lại chẳng hề giống như đang nói dối.
“Ta sẽ tự mình giải quyết tất cả. Vậy nên, làm ơn…”
“…”
“...Đừng bỏ ta lại. Được không?”
Lời nói vừa dứt, hơi thở hắn cũng run rẩy theo, tựa như một lời khẩn cầu tuyệt vọng. Daisy ngập ngừng trong giây lát, nuốt khan một cái rồi cất giọng.
“Không phải vậy đâu. Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau cố gắng rồi mà.”
Nghe câu trả lời nhẹ nhàng nhưng kiên định của cô, đôi mắt Maxim mở to hơn đôi chút.
“Ngài đã quên mất rồi sao?”
“Không, làm sao ta có thể quên được chứ.”
“Nếu không phải vậy, chẳng lẽ ngài không tin em sao?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Maxim cứng họng, nhất thời không thể đáp lại.
“Ngài đã từng nói với em rằng, một khi đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời.”
“Phải, ta đã nói thế.”
“Em cũng vậy. Em coi đó là niềm kiêu hãnh mà thím đã dạy bảo… cũng như là niềm tự hào của Waldeck. Và em, vẫn còn là người của Waldeck.”
“…”
“Vậy nên, làm ơn hãy tin em, và trước tiên hãy bình tĩnh lại đi.”
Không phải vì cô không hoảng loạn.
Cô cũng đang run rẩy đến mức khó coi, chẳng khác gì hắn. Nhưng khi nhìn thấy Maxim còn mất kiểm soát hơn cả mình, đầu óc cô lại trở nên tỉnh táo một cách kỳ lạ. Ai đó phải giữ vững lập trường trong tình huống này, và cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc là người đó.
“Ha… Xin lỗi. Trong khoảnh khắc, ta đã… đánh mất sự phán đoán của mình.”
Hắn thành thật thừa nhận sai lầm và cúi đầu xin lỗi.
Một người đàn ông lúc nào cũng ngoan cố, lì lợm như hắn, nay lại lộ ra dáng vẻ hoang mang đến mức này khiến cô không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
“Dù sao thì em sẽ không hiểu lầm ngài đâu. Vậy nên đừng lo lắng nữa...”
Cô nhẹ nhàng vươn tay kia ra, khẽ xoa lên mái tóc đen nhánh của hắn như thể đang vỗ về.
“...Tất cả đều ổn, nhưng... chúng ta có thể ra ngoài rồi nói chuyện tiếp không?”
“Tại sao? Em thấy xấu hổ vì ta à?”
“Vâng, có một chút.”
Cô thành thật thừa nhận.
“Dù gì thì ngài cũng là Đại Công tước, còn là một anh hùng chiến tranh. Cũng nên giữ thể diện một chút chứ.”
Cô liếc nhìn ra sau. Những phu nhân quý tộc xung quanh vẫn đang nhìn họ chăm chú mà không chớp mắt. Thậm chí, số người tụ tập bên ngoài ngày càng đông hơn, có lẽ vì nghe thấy sự huyên náo trong phòng nghỉ.
Ôi trời ơi... Sự xấu hổ đến muộn màng ập đến khiến mặt cô đỏ bừng. Cô thật sự muốn độn thổ ngay bây giờ.
“Ta đang đứng trên bờ vực mất em, vậy thì ai nhìn thế nào có gì quan trọng chứ?”
…Nhưng làm sao có thể không quan trọng cho được?
Maxim là người mà dù chỉ một hành động nhỏ cũng có thể trở thành đề tài trên báo chí. Thế nhưng, hắn lại cư xử như thể chẳng hề bận tâm đến điều đó.
“Em thực sự không sao, vậy nên... làm ơn đi. Mọi người đang nhìn ngài đấy.”
Daisy nghiến chặt răng, cố thúc giục hắn. Chỉ khi đó, Maxim mới mỉm cười như một đứa trẻ vừa được trấn an.
Rồi hắn nhẹ nhàng đặt cô, người vẫn đang đứng lóng ngóng trước mặt, ngồi trở lại ghế sofa.
‘...Khoan đã, em bảo ra ngoài cơ mà, sao lại đặt em ngồi xuống nữa chứ?’
Maxim quay đầu nhìn về phía những quý phu nhân đang đổ dồn ánh mắt về phía hắn, rồi lên tiếng.
“Trước tiên, ta xin lỗi. Chắc hẳn mọi người đã rất ngạc nhiên khi ta bất ngờ xông vào đây. Mong rằng các vị có thể bỏ qua sự thất lễ này.”
Hắn thản nhiên xin lỗi sau khi đã gây ra đủ chuyện rùm beng.
“Nhân tiện, vì đã thất lễ rồi nên ta xin phép nhờ các vị thêm một chút. Hiện tại, ta đang đối mặt với cơn khủng hoảng lớn nhất trong đời.”
Những phu nhân quý tộc bắt đầu xì xào, trao đổi ánh mắt với nhau.
“Ta chỉ muốn ngăn cản cuộc ly hôn với vợ mình mà thôi.”
Daisy bảo hắn giữ thể diện, thế mà giờ đây, không chỉ vứt bỏ thể diện, hắn còn tự mình đạp nát cả lòng kiêu hãnh.
Hắn vẫn quỳ trước mặt cô, chẳng khác nào một gã đàn ông si tình đến mức mù quáng. Phải, cả hai đã ký vào bản hợp đồng, đã đồng ý sống với nhau như vợ chồng trong vòng 100 ngày. Dù có ngang ngược đến đâu, Maxim cũng vẫn tuân thủ thỏa thuận. Nhưng đâu cần phải rêu rao chuyện này trước mặt người ngoài như vậy?
Chẳng lẽ hắn cố tình làm vậy để mọi người thấy?
Nhưng tại sao? Vì mục đích gì?
Việc hắn tỏ ra níu kéo cô... rốt cuộc mang lại lợi ích gì cho hắn?
Xét về lý trí, bắt tay với công chúa Egonia rõ ràng sẽ có lợi hơn cho hắn chứ.
Mọi suy nghĩ trong đầu Daisy rối tung như một mớ tơ vò.
Và rồi…
“Em bị thương rồi. Làm sao lại thế này rồi?”
Dường như hắn đã phát hiện ra vết trầy xước ngay dưới ngón chân út của cô, liền tỏ ra lo lắng thái quá. Người bị thương không phải hắn, vậy mà mi tâm hắn lại nhíu chặt như thể chính mình đang chịu đau. Thật kỳ lạ, điều đó lại khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
Tại sao nhỉ?
Có lẽ vì cô muốn tin rằng đây không phải là một trò dối trá... Không, chắc chắn đó là thật.
Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cũng muốn chìm đắm trong ảo tưởng vô nghĩa này. Nhưng vì cái gì chứ? Liệu điều đó có ích lợi gì không?
Móc khóa vẫn chưa được tháo ra, thế nhưng lồng ngực cô vốn luôn nghẹn lại tựa như bị đè nén, giờ đây lại có chút dịu đi.
“Có phải là vì đôi giày này không?”
Maxim lập tức hỏi dồn, ánh mắt hướng về đôi giày mà cô đã tháo ra.
Thật ra đúng là vì giày... Nhưng đó là món quà. Làm sao cô có thể đổ lỗi cho nó được chứ?
Daisy lắc đầu.
“Không phải đâu. Chỉ là em bất cẩn nên vấp ngã thôi... Không có gì nghiêm trọng cả. Á!”
Vừa dứt lời, một cơn đau buốt chạy dọc ngón chân khi hắn vô tình chạm vào vết thương. Daisy nhăn mặt theo phản xạ.
“Dù sao thì, đưa giày cho em đi. Em phải mang vào rồi ra ngoài nữa.”
“Đừng cử động, cứ ngồi yên đó.”
Hắn đang quay lưng về phía đám đông, trong khi cô lại phải đối diện với tất cả những ánh mắt đang dõi theo mình.
‘Trời ơi...!’
Mọi người đều đang nhìn cô. Daisy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức.
“Tất cả đều đang nhìn ngài đó.”
“Thì đã sao?”
Ngài không thấy nên không quan tâm, nhưng em thì có đấy.
Cô thực sự chỉ muốn tháo chạy ngay lập tức, dù có phải đi chân trần. Nhưng nhìn người đàn ông vẫn đang quỳ gối trước mặt mình, cô lại không thể nhấc chân lên được.
Không còn cách nào khác. Daisy thở dài rồi khẽ vẫy tay, ra hiệu cho hắn ghé tai lại gần.
“Dù sao thì đây cũng là chuyện giữa vợ chồng mà. Nếu có thể, em muốn nói chuyện riêng với ngài... chỉ hai chúng ta thôi.”
Vừa nghe xong, một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt Maxim, và ngay sau đó, đôi môi mềm mại của hắn lướt qua má cô một cách nhanh chóng.
“Chính vì em nói vậy nên ta mới không thể nào từ bỏ em được đấy, em yêu.”
Cuối cùng hắn cũng đưa giày cho cô. Nhưng trước khi Daisy kịp xỏ vào, cả người cô bỗng chốc bị nhấc bổng lên không trung.
Maxim bế cô lên như một nàng công chúa.
“Ng-ngài đang làm gì vậy…?!”
Mặc cho cô giãy giụa, hắn vẫn ôm chặt cô, rảo bước xuyên qua đám đông không chút chần chừ.
“Em bị thương, không thể đi được.”
“Nh-nhưng em vẫn có thể tự đi mà!”
“Ta biết. Nhưng ta thích bế em hơn. Hợp tác với ta một lát đi.”
Trời ạ, thật quá đáng mà.
Daisy biết có che mặt cũng chẳng giúp ích gì, nhưng cô vẫn cố dùng tay che đi vẻ mặt đỏ bừng của mình.
“Đây là...!”
Nơi Maxim đưa cô đến là một chỗ mà ngay cả trong mơ, Daisy cũng không ngờ tới.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)