Chương 81
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“…”
Đôi mắt Maxim đỏ lên. Giọng nói trầm thấp đầy kìm nén của hắn như thể đang dậy sóng, chứng tỏ hắn cũng đang cố gắng chịu đựng rất nhiều.
‘…Có phải mình quá đáng rồi không?’
Daisy bất giác cảm thấy một chút tội lỗi. Dù chỉ là cuộc hôn nhân kéo dài 100 ngày, nhưng dù sao họ cũng là vợ chồng.
Người ta vẫn nói, mối quan hệ vợ chồng cần được điều chỉnh dựa trên sự thấu hiểu lẫn nhau. Không phải chỉ khăng khăng theo ý mình mà cần phải biết nhường nhịn, dung hòa.
Nếu cô đã ký vào bản hợp đồng duy trì mối quan hệ hôn nhân 100 ngày với một người mà cô biết rõ là không giống người thường, thì lẽ ra tiêu chuẩn để điều chỉnh cũng phải dựa trên tính cách và bản chất của kẻ ‘khác người’ này.
Daisy nhìn Maxim. Hắn đã tự lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn chất chứa sự khẩn thiết.
Chỉ xin được hôn thôi ư.
Từ góc nhìn của một kẻ có nhu cầu tình dục quá mức như Maxim, việc nhượng bộ đến mức này có lẽ đã là một sự cố gắng rất lớn.
‘Nhưng mà… nhìn hắn như thế kia, rõ ràng chuyện chỉ dừng ở nụ hôn là không thể xảy ra.’
Dựa trên vô số kinh nghiệm từ những lần trước, cô biết chắc rằng một khi đã bắt đầu hôn, chuyện sẽ nhanh chóng vượt ra ngoài tầm kiểm soát, dẫn đến kết cục không thể tránh khỏi.
Nếu thế, cô sẽ phải chuẩn bị tinh thần cho cả việc quan hệ...
Nhưng nếu có ai đó bất ngờ nhìn thấy thì sao? Daisy cố gắng hình dung những tình huống thực tế có thể xảy ra.
Tin đồn sẽ nhanh chóng lan ra và trở thành tiêu đề cho những bài báo lá cải.
[Công tước Maxim và vợ bị bắt gặp trong cảnh nóng bỏng tại phòng thay đồ…]
[Anh hùng chiến tranh và đời sống cá nhân bốc đồng: Maxim von Waldeck phát biểu ‘Kể từ khi gặp vợ tôi là Daisy, tôi đã tái sinh thành một kẻ nghiện tình dục.’]
[Phân tích chuyên sâu! Từ nàng Lọ Lem của Therese đến ‘mỹ nữ’ của nhà Waldeck: Bí mật phòng the khiến anh hùng chiến tranh trở thành kẻ nghiện tình dục của Daisy von Waldeck là gì?]
Thật kinh khủng.
‘Lý trí thì bảo rằng không được, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Maxim, tự nhiên lại thấy tội nghiệp hắn…’
Daisy vốn có điểm yếu với những thứ dễ thương và đẹp đẽ.
Thẳng thắn mà nói, cô cảm thấy bản năng muốn đồng cảm khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đang khổ sở.
Nhưng khi nghĩ kỹ hơn, điều khiến cô mủi lòng là sự thật rằng Maxim – dù có vẻ ngoài như một con quái thú đang phát tình – vẫn luôn khao khát xây dựng một gia đình đúng nghĩa với cô, người vợ đầu tiên của hắn.
Hắn không phải kiểu đàn ông thèm thuồng rồi vương vãi sự ham muốn của mình khắp nơi. Những dục vọng mà hắn bộc lộ chỉ dành riêng cho cô. Nếu xem đó chỉ là sự biến thái thì có phải quá tàn nhẫn hay không?
‘Chỉ dành cho em bé hay động vật thôi chứ… mẹ kiếp…’
Daisy cứ nghĩ sự đồng cảm chỉ xuất hiện với trẻ nhỏ hoặc động vật. Nhưng hóa ra, nó cũng có thể dành cho một người đàn ông đầy quyến rũ đến kỳ lạ như Maxim.
Việc thiếu kinh nghiệm với đàn ông khiến cô không lường trước được điều này, và rồi sự đồng cảm trong lòng lại dẫn đến một kiểu biện minh kỳ quặc.
‘Cũng đâu phải Maxim muốn sinh ra làm một kẻ biến thái.’
Nếu ngay sau đó hắn không thốt ra những lời kỳ cục, có lẽ Daisy đã sẵn sàng trao cho hắn một nụ hôn.
“Ta tự giải quyết phần dưới, chỉ cần cho ta hôn thôi.”
“…Tự giải quyết? Ngài đang nói đến chuyện gì?”
Hắn thản nhiên chỉ tay vào phía trước quần mình.
Đồ điên. Daisy cảm thấy hối hận sâu sắc vì đã lỡ mủi lòng với hắn trong khoảnh khắc vừa rồi.
Hiểu được ý của hắn, chân mày cô cau lại đầy phẫn nộ.
Không thể nào… Cô hy vọng những gì mình nghĩ là sai, nhưng vẫn cẩn thận hỏi lại.
“Ý ngài là… phía trên hôn em, còn phía dưới tự mình… tự xử sao?”
“Đúng vậy.”
Mẹ kiếp. Hóa ra cô đoán đúng.
“…Maxim, em biết ngài là biến thái, nhưng chuyện này thì thật sự… quá biến thái rồi.”
“Đúng thế. Thẳng thắn mà nói, khi có một người vợ vừa xinh đẹp vừa gợi cảm như em, ta cũng thấy tự xử như vậy là kỳ lạ và không bình thường.”
Nhận ra rồi thì sao chứ? Daisy tự hỏi, không biết phải làm gì với kẻ biến thái này nữa. Có vẻ như hắn đã hoàn toàn từ bỏ việc làm người bình thường.
Dù ánh mắt cô nhìn hắn đầy kinh ngạc và chán ghét, Maxim vẫn tỏ ra bình thản.
“Nhưng mà ta không còn cách nào khác.”
“Ngài nói gì cơ?”
Không còn cách nào khác? Đơn giản là không làm thì sẽ không có chuyện gì xảy ra! Đây là kiểu ngụy biện vô lý gì thế này?
Ánh mắt Daisy tràn đầy hoài nghi và bất mãn.
Hắn nhìn cô thoáng chút do dự, rồi như thể thú nhận một bí mật đáng xấu hổ, hắn nói chậm rãi.
“Đáng tiếc là nếu ta không… giải quyết, thì nó sẽ không dịu xuống được.”
“Không dịu xuống là sao?”
“Đúng vậy, như em thấy đấy, cái đó của ta hơi đặc biệt lớn. Nếu đi ra ngoài trong tình trạng như thế chắc chắn ai cũng sẽ nhìn.”
Daisy nhớ lại ngày cưới, khi cô phải sánh bước bên một người đàn ông với chiếc cúc áo căng phồng và sự cương cứng không thể che giấu.
Thật sự là cơn ác mộng kinh khủng. Một trong những ký ức đen tối nhất mà cô không bao giờ muốn quay lại.
Ngay lúc này, một câu hỏi bỗng nảy ra trong đầu cô.
“Vậy sau lễ cưới thì ngài…?”
“Ta tự giải quyết. Vừa làm vừa tưởng tượng cảnh hôn em.”
Nếu đã như vậy, sao hắn không thực hiện đêm tân hôn ngay sau lễ cưới? Hắn tự làm ở đâu? Trong xe? Hay ngoài trời? Dù biết Maxim là kẻ không bình thường, nhưng nghe xong, cô vẫn cảm thấy hành vi đó thật quá mức phi lý.
“Ta hoãn đêm tân hôn vì muốn kết thúc chiến tranh nhanh nhất có thể để trở về bên em.”
Maxim dường như hiểu suy nghĩ của cô, nhắc lại lời hắn từng nói ở buổi dạ hội hoàng gia.
“Haa…”
Daisy thở dài, đưa tay lên mặt, cố gắng trấn tĩnh.
Thật sự không thể… Daisy không tài nào hình dung nổi cảnh phải đi quanh Bộ Tư lệnh Quân đội với một người đàn ông đang ‘cương cứng đến mức khó tin’.
Huống chi Maxim von Waldeck lại là một nhân vật nổi tiếng và là sĩ quan cấp cao. Mỗi khi gặp hắn, mọi người đều nghiêm trang đứng chào, đồng thanh hô ‘Chào ngài!’ và giơ tay chào theo kiểu quân đội…
Vậy mà phải đối mặt với cảnh mọi người, ngoài lời chào còn phải đối diện với… sự ‘khác biệt’ ở giữa hắn sao?
Họ sẽ không hiểu được rằng Daisy đang phải chịu đựng một kẻ bị kích thích bởi lời nói vô tình, lại còn đổ lỗi cho cô vì đã khiến hắn ‘phản ứng’. Họ chắc chắn sẽ nghĩ rằng tất cả chuyện này là lỗi của cô.
Thật sự là ngõ cụt.
“...Được rồi. Dù sao đi nữa, nếu em không muốn, thì không nên làm.”
Trước khi Daisy kịp trả lời, Maxim đã lẩm bẩm với vẻ mặt thất vọng.
“…”
“Ta đã suy nghĩ không thấu đáo. Xin lỗi em.”
Ngay sau đó, như thể chấp nhận số phận, hắn tháo khóa thắt lưng và lấy nó ra. Cái thứ to lớn đó bật ra ngoài với một cú ‘phụp’, khiến Daisy không khỏi bàng hoàng. Nhìn cách hắn nắm lấy nó như đang cầm một vũ khí hạng nặng, cô chỉ biết lặng người.
“Nếu em không muốn hôn thì ít nhất đừng chạy đi. Đứng đây với ta một lúc thôi. Điều đó chắc không khó đâu.”
“…Ý ngài là… chỉ đứng đây sao?”
“Ừ. Nhìn lại, khi chiến tranh xảy ra, chỉ cần nhìn bức chân dung của em, ta đã thấy đủ may mắn để vượt qua rồi. Có vẻ như ta đã trở nên quá tham lam mà quên đi khoảng thời gian ấy.”
“…”
“Dù sao, nhìn thấy em thật ngoài đời vẫn hơn nhiều so với ngắm bức chân dung của em. Nhân dịp ‘Ngày Gia đình,’ hãy coi như đây là cơ hội để ta trân trọng em hơn vậy.”
Maxim cố gắng nhếch môi cười. Nhưng khác hẳn vẻ mặt có vẻ khổ sở, bàn tay hắn đã di chuyển đầy thành thạo. Ngón cái chạm vào đầu của cái đó, nơi đã ướt đẫm, xoay vòng như đang trêu đùa, sau đó dùng chất lỏng đã chảy ra làm chất bôi trơn và bắt đầu xoa bóp một cách điêu luyện.
Cái thứ vốn dĩ đã lớn kia dường như còn phát triển thêm trong lòng bàn tay hắn.
Tạch, tạch, tạch.
Tiếng ma sát của da thịt ướt át vang vọng khắp căn phòng thay đồ im lặng. Khuôn mặt Daisy nóng bừng lên như muốn bốc cháy. Không ngờ cô lại bị đặt vào tình huống này – đứng yên và chứng kiến chồng mình tự xử ngay trước mặt.
Thật trớ trêu. Cô cảm thấy tình huống này còn kỳ lạ và xấu hổ hơn cả việc hôn hắn.
“A, được rồi, được rồi. Để em…”
Maxim không hề dừng tay, và cuối cùng cô đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.
Daisy chưa kịp nói hết câu, đã đưa tay vòng qua cổ hắn và kiễng chân, môi chạm môi.
Khi cô chủ động hôn, Maxim như quên hẳn chuyện tự giải quyết. Thay vào đó, hắn ôm chặt lấy cô, vòng tay như muốn siết nát eo cô.
Daisy cảm nhận được sức nóng từ thứ đang chạm vào bụng mình, nhưng cô nhắm chặt mắt cố gắng không để ý.
Càng chú tâm vào nụ hôn, cố gắng quên đi những gì đang chạm vào mình, cô lại càng cảm thấy như mình đang hòa lẫn với hắn – không chỉ là môi mà như cả cơ thể cũng đang giao thoa.
Chiếc lưỡi của hắn trượt vào, quấn lấy những vùng nhạy cảm trong miệng cô, mỗi cú chạm đều làm bụng dưới cô co rút lại, giống như phản ứng bản năng khi bị xâm nhập.
Chụt, chụt. Tiếng ma sát ướt át vang lên khi môi và lưỡi quấn lấy nhau, đầu lưỡi cứng ngắc của Maxim dần mềm ra trong sự hòa quyện ngọt ngào.
Daisy treo mình trong vòng tay hắn, nhẹ bẫng như một chú chim nhỏ. Maxim hôn cô mãnh liệt, như thể cố gắng nuốt trọn mọi cảm xúc dồn nén, không ngừng đắm chìm trong sự hòa hợp của đôi môi. Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, giống như tiếng gầm gừ của một con thú bị kích động đến cực hạn. Không thể kìm nén hơn nữa, Maxim đưa tay đỡ lấy mông cô, rồi bất ngờ nhấc bổng cô lên ép chặt vào lòng mình.
“Ưm, hư, Ma… Maxim…!”
Daisy bất ngờ vì đôi chân mình không còn chạm đất, giãy dụa trong không trung. Nhưng Maxim chẳng hề để tâm. Hắn bế cô đi vài bước, hoàn toàn phớt lờ sự phản kháng của cô.
Khi Daisy cảm thấy không ổn định, cô vòng chân quanh eo hắn để giữ thăng bằng. Nhưng chính động tác đó khiến thứ cứng ngắc của hắn chạm mạnh vào phía dưới của cô, gây ra cảm giác rõ rệt hơn. Đầu của thứ đó liên tục chạm vào mông cô như một lời đe dọa không lời.
Không chỉ có vậy, mỗi bước đi của hắn khiến váy của cô bị đẩy lên cao hơn, đến mức bây giờ đùi cô đã lộ ra hoàn toàn.
Maxim khẽ cười. Tiếng cười tuy nhỏ nhưng rõ ràng. Rõ ràng đây là kế hoạch từ đầu của hắn.
Lại bị lừa rồi. Daisy nghĩ trong lòng đầy ấm ức. Cô không nên để lộ bất kỳ sơ hở nào với tên kẻ lừa đảo này.
Từ khi nào thì mọi thứ bắt đầu là dối trá? Có lẽ tất cả đều là kế hoạch của hắn.
Giống như cái cách hắn đã từng ép những người lính phải cởi bỏ quân phục, lần này hắn lại khiến cô rơi vào thế bất lực.
“Hự… ngài… ngài là đồ lừa đảo! Đồ khốn kiếp…!”
Daisy oằn mình, tức giận và buột miệng chửi. Ngay lập tức, Maxim ghé sát tai cô thì thầm bằng giọng nói ngọt ngào nhưng đầy mỉa mai.
“Suỵt. Em phải giữ im lặng chứ. Ta vừa lấy nó ra rồi. Em định khoe với cả thế giới rằng chồng em có một thứ to đến thế sao, em yêu?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)