Chương 47
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Maxim trông có vẻ khá u ám. Hắn chỉ vừa trao đổi vài câu với người đàn ông kia, nhưng bầu không khí đã trở nên vô cùng nặng nề.
‘Người ta thường bảo, khi ta làm thì là tình yêu vĩ đại, còn khi người khác làm thì đó là ngoại tình.’ Daisy nghĩ câu nói đó thật đúng với tình huống này.
Lại muốn gây chuyện gì nữa đây.
Sự xuất hiện của Maxim khiến cô cảm thấy mệt mỏi một cách đột ngột.
“Không, em hoàn toàn không quen người này.”
“Thế sao? Một người không quen lại nói gì với em sao?”
“Chỉ là… người ấy bảo lời phát biểu lúc nãy của em rất hay và chúc mừng thắng lợi của ngài thôi.”
Daisy chọn đại một câu trả lời qua loa, không muốn làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn.
“Thật sự chỉ có vậy?”
“Vâng. Một người xa lạ thì còn có gì để nói nhiều hơn đâu.”
Mặc dù câu trả lời của cô rất thản nhiên, ánh mắt của Maxim vẫn đầy nghi ngờ.
Thật hết biết nói gì.
Chó chê mèo lắm lông mà, Daisy thầm nghĩ. Ai lại đang truy vấn ai thế này?
Tuy rất muốn đối đáp lại một cách gay gắt, nhưng cô cũng hiểu rõ nơi đây có quá nhiều ánh mắt đang theo dõi, và cô không muốn gây ra cảnh tượng ồn ào.
“Cảm ơn anh đã chúc mừng. Nhưng giờ khi ngài ấy đã ở đây, tốt hơn hết là anh nên trực tiếp gửi lời chúc tới ngài ấy đi ạ.”
Trước khi Maxim có thể tiếp tục truy vấn, Daisy nhanh chóng cắt đứt tình huống trớ trêu này. Khi hắn nhìn người đàn ông kia với ánh mắt vô cảm, anh ta dường như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, liền cúi đầu chào một cách lúng túng.
“Chúc mừng Đại công tước với chiến thắng vô cùng vẻ vang nhé.”
“Cảm ơn. Nếu lời chúc đã xong, cậu có thể rời đi được chứ?”
Maxim lịch sự nhưng không kém phần lạnh lùng khi buông lời yêu cầu.
“Ta cần bàn chuyện riêng với phu nhân của mình.”
...Gã điên này, làm ơn hiểu ý mà biến đi.
Daisy hướng ánh mắt cầu khẩn về phía người đàn ông kia, dường như anh ta cũng nhận ra tình thế không ổn, liền nhanh chóng cúi đầu rồi rời đi ngay.
“Chuyện riêng gì vậy? Ngài không bận sao?”
“Bận.”
“Vậy thì ngài nên đi lo việc của mình đi. Em không sao cả.”
“Sao từ nãy đến giờ cứ cố đuổi ta đi vậy?”
Hắn rõ ràng chẳng có việc gì làm, dường như chỉ muốn đến đây để trêu chọc cô thôi. Nghĩ đến đây, Daisy thở dài một hơi, không muốn đôi co thêm. Nhưng Maxim, như chẳng để tâm, liền lịch sự đưa tay ra trước mặt cô.
“Chán quá. Em có muốn nhảy một điệu cùng ta không?”
“Em không biết nhảy.”
Lời mời bất chợt khiến Daisy bày ra vẻ mặt ngạc nhiên. Cô từ chối hắn giống y như cách đã làm với người đàn ông khi nãy.
“Tại sao?”
“Như ngài biết đấy, em lớn lên ở khu ổ chuột.”
“À, khu ổ chuột không có nhảy à?”
“Chỉ có kiểu múa dao hoặc điệu nhảy với súng thôi. Hoặc... mấy kiểu nhảy tán tỉnh bừa bãi trong các nhà thổ. Dù sao thì mấy điệu waltz nhàm chán như thế này em không nhảy đâu. Chẳng có gì thú vị.”
“Không biết nhảy mà vẫn nhận ra đây là điệu waltz, giỏi nhỉ?”
“…”
Quả nhiên, hắn lại nhanh trí bắt bẻ như mọi khi.
“Sao? Em nói tiếp đi.”
“À, vì... vì đó là kiến thức cơ bản thôi. Để khỏi xấu mặt khi ra ngoài, cha đã dạy em.”
“Vậy à. Thông minh thật, Easy của ta.”
Maxim nở một nụ cười nhẹ nhàng, dường như rất thích thú với việc trêu chọc cô. Hắn rõ ràng đang tận hưởng trò này. Trong khi Daisy chỉ muốn uống thêm một ly sâm panh, nhưng chắc chắn hắn sẽ không để cô yên mà làm điều đó.
“Vậy nếu em không biết nhảy waltz, nhưng biết điệu nhảy bừa bãi mà em vừa nói, thì nhảy điệu đó với ta đi.”
“Ngài nói gì cơ?”
“Điệu nhảy trong nhà thổ ấy. Ta hứng thú với mấy điệu nhảy như vậy.”
Đúng là không thể giấu nổi bản chất biến thái. Đôi mắt xám xanh vốn lạnh lẽo, trống rỗng của hắn bỗng ánh lên sự sống động.
Chỉ vì Daisy lỡ miệng nhắc đến cụm từ ‘điệu nhảy bừa bãi’.
“Ngài còn chẳng biết nó là gì, vậy định nhảy kiểu gì?”
“Cứ nhảy theo cảm hứng, với một tâm trạng tán tỉnh cuồng nhiệt là được, đúng không?”
“Không phải vậy! Những điệu nhảy đó cũng có quy tắc riêng. Ngài đang coi thường khu ổ chuột sao? Khu ổ chuột cũng có luật lệ của nó. Đừng tùy tiện mà coi thường!”
Hừ, đúng là miệng nhanh hơn não. Sao mình lại dính vào chuyện thế này chứ? Daisy vừa nói vừa cảm thấy hối hận vì đã lỡ lời.
Chính vì vậy, những trò chuyện tiêu khiển của Maxim luôn khiến Daisy cảm thấy vừa mệt mỏi vừa áp lực.
Cô nghĩ, thôi thì đã đến nước này, cứ nói bừa đi.
Dù bản thân biết rõ những gì mình nói chỉ là ngụy biện, nhưng nếu nói liên tục, hệt như lần trước, có lẽ cô có thể thoát khỏi tình huống này.
Tuy nhiên, Maxim không hề nản chí và vẫn tiếp tục đòi ‘điệu nhảy bừa bãi’.
“Cứ học là được thôi mà. Đừng lo, những thứ học bằng cơ thể thì ta tiếp thu rất nhanh.”
“Xin lỗi, nhưng đây không phải chuyên môn của em. Nếu là múa dao hay nhảy với súng, em có thể dạy ngài.”
“Nhưng nhiều người đang nhìn, vậy thì không tiện lắm.”
...Đồ điên, nhiều người nhìn mà điệu nhảy bừa bãi thì lại được à?
Lời đề nghị vô lý của Maxim khiến Daisy cảm thấy tức đến sôi máu.
“Vậy thì uống một ly đi.”
Hắn mỉm cười, đôi mắt nheo lại đầy vẻ ranh mãnh.
“Ta thấy cái gã kia hình như dụ dỗ em bằng cách này. Có đúng không?”
Hóa ra hắn đã quan sát từ đầu. Vậy mà còn giả vờ không biết và hỏi xem hai người có quen nhau hay không.
Daisy vừa ngỡ ngàng vừa tức giận.
“Ngài không thấy lúc đó em đã từ chối à? Em sẽ từ chối lần này luôn.”
“Phải chọn một trong hai. Vậy thì em muốn điệu nhảy bừa bãi chứ gì?”
Trời đất ơi, có thể dừng lại được không? Cô thở dài, chán ngán với việc hắn bám lấy câu chuyện này không buông.
“Thôi, nhảy waltz đi.”
“Em bảo không biết nhảy mà. Khu ổ chuột đâu có dạy mấy thứ đó.”
“Ta dạy là được mà. Em cũng học mấy thứ liên quan đến cơ thể rất nhanh đấy.”
“Tốt quá. Sau này còn nhiều thứ phải học nữa.”
“Em không biết. Đi thôi, mau lên.”
Daisy phớt lờ những lời trêu chọc của Maxim, nắm lấy tay hắn và bước ra giữa sảnh khiêu vũ.
***
“Em nhảy khá đấy.”
Maxim thốt ra một lời nhận xét ngắn gọn.
Không phải ‘khá’ mà là rất giỏi mới đúng. Daisy từng là một trong những người xuất sắc nhất trong nhóm bạn học cùng cô khi học điệu waltz mà.
“Hay là mấy lời em nói lúc nãy đều là dối trá?”
“Đúng thế. Chẳng phải giới quý tộc luôn thích nói vòng vo sao? Khi nãy là em từ chối ngài đấy, ý em là không muốn nhảy waltz với ngài.”
“Cảm ơn vì em đã đổi ý.”
Thực ra, Daisy không hề đổi ý. Cô chỉ chọn cái ít tệ hại hơn thôi. Còn hơn là phải thực hiện ‘điệu nhảy bừa bãi’ mà cô thậm chí chẳng biết nó là gì.
Daisy cố gắng tránh ánh mắt của chồng và tập trung vào bước nhảy.
“Em đang giận ta à?”
“Hả? Sao ngài lại hỏi vậy?”
“Chỉ là ta nhìn em, thấy giống như thế.”
Maxim thản nhiên suy đoán về tâm trạng của cô, như thể hắn có quyền làm vậy.
Tại sao phải giận? Giận cái gì cơ chứ?
Có lý do gì để giận cơ chứ?
Việc tức giận vì bạn đời ngoại tình chỉ hợp lý khi đó là một mối quan hệ thực sự có tình cảm, giữa những cặp vợ chồng thật sự yêu thương nhau thôi.
“Hửm?”
Hắn dường như không định từ bỏ cho đến khi nhận được câu trả lời.
“Em không giận. Vậy nên làm ơn đừng quan tâm và đừng hỏi nữa.”
“Nếu không giận, sao bước chân của em lại mạnh mẽ như thế chứ?”
“Vốn dĩ em luôn đi kiểu vậy. Dân khu ổ chuột mà, ngài không biết à?”
Nói xong, Daisy nheo mắt nhìn hắn, như một con mèo vừa bị chọc giận.
Maxim, thay vì phải khó chịu thì lại bật cười, như thể đang thưởng thức màn ‘trình diễn’ của một đứa trẻ. Sự bỡn cợt của hắn chỉ càng làm Daisy thêm tức giận.
“Em nhảy waltz giỏi thật, nhưng khả năng nói dối thì kém quá.”
“Nói dối gì cơ? Ngài đang nói gì vậy?”
“Daisy à, em không nói dối được đâu, có biết điều này không?”
“Gì cơ?”
“Mọi thứ đều hiện rõ trong mắt em. Rằng em đang nói dối. Rằng em đang giận, và muốn ta đừng làm phiền em.”
Sao hắn biết được chứ? Daisy cảm thấy tim mình hẫng một nhịp, và đôi tai nóng bừng lên.
“Tiếp theo sau đây thì…”
Maxim cúi người, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vành tai của cô.
Daisy vốn rất nhạy cảm ở tai, nên cảm giác đó khiến cô rùng mình, như có dòng điện chạy qua người.
“Tai em thì càng rõ hơn. Chúng đỏ bừng lên rồi này.”
“Ngài… ngài đang làm gì vậy…”
“Nên hãy thành thật đi. Có chuyện gì khiến em bận tâm đến thế?”
“…”
Daisy mím chặt môi, không đáp. Còn Maxim vẫn nhìn cô chăm chú, rồi khéo léo xoay người cô trong một động tác nhảy đầy thuần thục.
“Ta sẽ tiếp tục hỏi đến khi em chịu nói mới thôi.”
“…”
“Sao? Nói đi.”
Hắn thật sự rất kiên nhẫn, hay đúng hơn là dai như đỉa.
“Gần đây ngài bận lắm à?”
“Bận chứ.”
“Đến mức không có thời gian nghỉ ngơi sao?”
“Đúng thế. Nhưng sao em lại hỏi vậy?”
Daisy muốn hỏi ‘Vậy sao ngài lại thường xuyên vắng nhà?’ nhưng sợ nếu nói ra, hắn sẽ hiểu nhầm rằng cô cảm thấy cô đơn vì không được ở bên hắn.
Cô ngập ngừng, rồi quyết định hỏi một điều khác.
“Còn… đôi giày? Tại sao ngài gửi nó cho em?”
“Ta đã viết trong thư rồi mà. Em không đọc sao?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)