Chương 38
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“À… đến mức này thì ta có thể tin rồi. Thật sự chảy ra rất nhiều.”
Maxim nhấc ngón tay ướt đẫm chất lỏng từ phía dưới của Daisy lên, cố tình kéo dài nó ra trước mặt cô. Song, vừa nhìn thấy cảnh đó, mặt Daisy đột nhiên trở nên tái mét.
“Em thấy không? Tất cả là nước của em đấy, Easy à. Đằng nào cũng thế này rồi, hay cứ làm đi?”
“Ư… hức, thả… thả em ra!”
“Chúng ta đừng nghĩ quá phức tạp. Em thì đã ướt, ta thì đã cứng. Chỉ cần làm thôi, đơn giản quá mà.”
Maxim quyết tâm không cho cô cơ hội phản kháng nào. Với ánh mắt điên cuồng như thể thiếu một tên tâm thần, hắn mạnh bạo nắm lấy đầu gối của Daisy, tách chúng ra, và ngồi vào giữa.
Cơn giận bốc lên khiến đầu cô như muốn nổ tung. Daisy muốn hét lên, thừa nhận tất cả những lời hắn nói là đúng, chỉ để chấm dứt chuyện này, thậm chí còn muốn đập nát đầu hắn ra nữa. Sau đó, có lẽ cô sẽ đến đập nát thêm cái đầu chết tiệt của Therese nữa.
Nhưng rồi cô nghĩ đến các sơ và lũ trẻ. Chết tiệt thật. Nếu xấu thì cứ xấu hẳn, nếu tốt thì cứ tốt hẳn đi. Sao mình lại thành ra thế này? Sự thất vọng bản thân làm cô muốn phát điên. Sóng mũi cay xè, còn tầm nhìn thì dần nhòe đi vì nước mắt.
“Em sợ à? Sao lại khóc như vậy, em yêu?”
Không phải vì sợ hãi. Daisy khóc vì quá tức giận, cảm giác lồng ngực như một trái bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Chết tiệt, cái chuyện quan hệ này có gì mà khiến người ta phải đau khổ và ám ảnh đến thế cơ chứ?
Trong khoảnh khắc đó, Daisy chợt nhớ đến mấy lời vớ vẩn mà Maxim đã nói với cô ở tiệm may.
“Con người, khi có một vấn đề chưa được giải quyết, sẽ thế này, cứ lặp đi lặp lại, nghiền ngẫm, suy nghĩ mãi không thôi… và cuối cùng thì trở nên ám ảnh, phát điên.”
“Em không nghĩ rằng cách em làm bây giờ lại đang kích thích ta sao?”
“Em đang liên tục giao cho ta những bài tập khó đấy, Daisy.”
Được thôi. Cứ làm đi. Làm một lần rồi hắn sẽ không làm phiền mình nữa.
Cơ thể này rồi cũng sẽ thối rữa khi chết. Có gì mà phải giữ gìn cơ chứ.
Daisy đang run rẩy với những giọt nước mắt lăn dài, cuối cùng cũng trả lời với khuôn mặt đỏ bừng như thể đã chấp nhận số phận.
“Cứ đưa vào và kết thúc tất cả đi.”
Phản ứng bất ngờ khiến Maxim bật cười khẩy, như không tin vào tai mình.
“Em sao thế? Chẳng lẽ em đang giận à?”
“Ngài không thấy à? Nếu làm chuyện đó với em là ước mơ lớn nhất của ngài, thì cứ đưa vào đi! Đưa vào, nhấp, rồi xong, nhanh lên và kết thúc ngay cho tôi! Chết tiệt!”
Daisy cuối cùng cũng bùng nổ.
Bởi vì dù sao thì mục tiêu của cô cũng là bị ly hôn, nên chẳng cần phải làm vừa lòng hắn. Daisy từng muốn kết thúc mọi thứ trong im lặng, bằng một cuộc chia tay đẹp đẽ, nhưng việc nhẫn nhịn và chịu đựng đã khiến cô như sắp phát điên. Thế nên, Daisy quyết định phải nói ra những gì mình nghĩ.
Cô giận dữ thở phì phò, nhưng Maxim chỉ nhìn cô với ánh mắt thích thú, như thể cảm thấy người đang ở trước mặt mình thật đáng yêu.
Nhìn ánh mắt đó chỉ khiến Daisy càng tức giận hơn.
‘Tên điên này, vừa hành hạ người khác không thương tiếc lại còn nói là dễ thương. Đúng là đồ quái đản.’
Cô cảm thấy một cơn thôi thúc muốn đâm thủng đôi mắt hắn, đôi mắt vẫn đang không ngừng nhìn chằm chằm vào mình.
“Quả nhiên là xuất thân từ khu ổ chuột. Mặt thì ngây thơ nhưng mồm thì lại rất cay độc.”
“Ngậm miệng lại và nhanh lên, làm đi. Em đã chuẩn bị sẵn cho ngài rồi còn gì.”
“Không dễ vậy đâu.”
Nói xong, Maxim cúi xuống, dịu dàng hôn lấy những giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt Daisy, bất chấp cô đang run lên vì giận dữ.
“Tại sao không chứ? Đồ chó phát tình chết tiệt!”
“Xin lỗi nhé, nhưng ngay cả một con chó phát tình cũng phải có sở thích riêng.”
“Đồ biến thái!”
Daisy không thể tin nổi. Cô đã nhượng bộ, thậm chí sẵn sàng để hắn làm điều đó, vậy mà hắn lại đổi ý ngay lúc này. Thật chẳng hiểu nổi tại sao đối phương lại thay đổi thất thường đến vậy.
“Đúng vậy, ta là đồ biến thái. Ta thích nhìn em khóc, thích cả cách em chửi rủa. Nhưng việc em dâng mình như thế này lại chẳng khiến ta thấy hứng thú. Dù sao thì, đây cũng là đêm tân hôn của chúng ta mà.”
“…”
“Vậy nên, nếu muốn ta làm em thật sự, thì hãy cố gắng hơn nữa, em yêu.”
Hắn đưa ra một lý lẽ thật sự phi lý.
“Cứ chờ đi. Ta sẽ khiến em phải cầu xin ta, nài nỉ để được ta làm.”
Đúng là ảo tưởng không biết trời cao đất dày.
Với những tuyên bố tự mãn chẳng khác gì một giấc mơ viển vông, Maxim rời khỏi giường với một bước chân đầy tự tin.
“Mơ đi. Cắn lưỡi chết còn hơn, chứ không đời nào chuyện đó xảy ra.”
“Muốn cá cược không? Ta rất tự tin đấy.”
“…”
Hắn đúng là kẻ tự tin chẳng có cơ sở. Daisy thầm nghĩ, trước khi hắn kịp làm điều đó, mình nhất định phải ly hôn. Nhìn theo bóng lưng Maxim, cô chỉ đành nghiến răng ken két.
“Nhưng đừng cắn lưỡi vô ích. Nếu mất đi cái lưỡi dễ thương đó, thì không những em chẳng thể hôn ta mà cả việc chửi rủa ta cũng không làm được nữa.”
Hắn nói mà không thèm quay đầu lại.
Chỉ cần mông đẹp là đủ à? Nhìn tấm lưng hoàn hảo đến mức đáng ghét của hắn, Daisy chỉ muốn ném cái gối vào người hắn nếu cô có thể cử động tay.
“…Nửa đêm mà cởi trần cởi truồng, ngài định đi đâu vậy?”
“Đi tắm để giải quyết chút. Cứng thế này thì làm sao chịu được?”
Cách hắn thản nhiên nói ra việc tự thỏa mãn khiến Daisy không khỏi choáng váng.
Mà đúng thật, Maxim von Waldeck là kiểu người từng không hề ngượng ngùng khi bị kích thích ngay trong lễ cưới của chính mình.
“Nhưng ít nhất, ngài cũng nên tháo cái này ra cho em trước đã chứ.”
“Không thích. Nhưng mà em cũng mong đợi nhiều ở một con chó phát tình đấy nhỉ.”
Maxim cười nhếch mép, cố tình chọc tức Daisy.
Hắn thực sự không định tháo trói cho cô sao?
Daisy từng nghĩ mấy sợi dây ruy băng trông có vẻ lỏng lẻo, nhưng hóa ra không phải vậy. Có lẽ vì xuất thân từ lực lượng đặc nhiệm, hắn đã trói tay cô bằng một nút thắt cực kỳ phức tạp và chắc chắn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Cô cố gắng vặn vẹo cổ tay để tháo dây, nhưng rồi nhanh chóng trở nên hoảng hốt.
“Max…”
“…”
“Maxim von Waldeck.”
“…”
“Này! Ngài điếc rồi sao?”
Maxim trước đó phớt lờ như không nghe thấy, cuối cùng cũng quay lại, nhướn mày nhìn cô.
“…Tháo ra đi. Ngài trói chặt quá, đau lắm. Được không?”
Daisy cầu xin bằng giọng điệu khẩn thiết, khiến Maxim như không còn cách nào khác, bước lại gần đầu giường nơi cô nằm.
“Ta nghe nói em học được đủ thứ từ khu ổ chuột, nhưng chắc chưa học được cách tháo nút thắt này nhỉ?”
Hắn nới lỏng dây trói trên cổ tay cô một chút, sau đó vuốt gọn lại mái tóc rối bời của Daisy.
“Ngủ ngoan đi. Nếu em thực sự ngủ, ta sẽ thả.”
“…”
“Ta biết em không tin ta. Nhưng thực sự, người đang ngủ thì ta sẽ không làm gì. Trừ khi em giả vờ ngủ.”
Lời vừa dứt, Daisy nhanh chóng chu môi, vẻ không hài lòng nhưng chẳng thể làm gì hơn.
“À, và ta sẽ dùng cái này một chút.”
Không chờ cô phản ứng, Maxim lấy chiếc quần lót của Daisy từ đầu giường, móc vào ngón tay rồi lắc lư trước mặt cô.
“Chúc ngủ ngon, thưa Nữ hoàng.”
Kèm theo lời chào ngắn gọn, hắn cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tròn của Daisy, sau đó liền quay người đi vào phòng tắm.
Sau khi chồng cô bước vào phòng tắm, Daisy ngồi ngẩn ngơ một lúc, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm đã đóng kín.
‘Haa… Sao mình lại rơi vào tình cảnh này chứ…’
Bị chồng giật quần lót ngay trong phòng ngủ, bị trói tay, và nằm nửa trần truồng mà không thể cựa quậy.
Ngay cả bản thân cô cũng thấy thật nực cười.
‘Dù sao thì mình cũng chẳng còn sức động đậy ngón tay nữa. Thôi thì cứ ngủ vậy. Biết đâu sáng mai hắn giữ lời mà thả mình ra.’
Thế là Daisy ngay lập tức nhắm mắt lại, như thể đã buông xuôi tất cả.
Đây đúng là một trong những đêm mệt mỏi nhất trong đời cô, và chồng cô, dù nghĩ thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể kết luận là một kẻ điên.
***
“Chào ngài!”
Phòng làm việc của Maxim von Waldeck.
Khi trợ lý của hắn bước vào và chào theo nghi thức quân đội, Maxim đang tựa lưng thoải mái trên ghế, liền ngồi thẳng dậy và cắt đầu điếu xì gà của mình.
Trái ngược với người trợ lý đang đứng thẳng tắp, mang phong thái kỷ luật nghiêm ngặt, Maxim lại trông có vẻ thờ ơ, gương mặt mang đường nét chán chường.
“Bên trại trẻ mồ côi sao rồi? Đã điều tra chưa?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Báo cáo đi.”
Maxim cất điếu xì gà chưa hút hết vào trong hộp, đặt khuỷu tay lên bàn gỗ gụ, rồi chống cằm tập trung lắng nghe.
“Thưa ngài, cô ấy xuất hiện ở đó cách đây một năm. Khi ấy, cô mang theo một đứa trẻ sơ sinh và có vết thương ở sườn. Cô ấy tự xưng tên là Daisy. Xuất thân từ khu ổ chuột nên không có họ.”
Cho đến lúc này, lời khai của cô hoàn toàn trùng khớp với những gì Maxim đã nghe.
“Một năm sau, Bá tước Therese xuất hiện và khẳng định Daisy là con gái của mình, nên đã yêu cầu đưa cô ấy về.”
“Mối quan hệ với đứa trẻ thì sao?”
“Thưa ngài, cô ấy nói với các sơ rằng mình chỉ tình cờ cứu được đứa trẻ và đến đây để gửi lại nó vì cha mẹ đứa bé đã qua đời. Cô ấy đã nhận lễ rửa tội và trở thành một nữ tu. Dựa trên ngoại hình và các tình tiết khác, khả năng cô ấy có quan hệ huyết thống trực tiếp với đứa trẻ là rất thấp.”
“Ra là vậy.”
Xuất hiện với vết thương trên người và bế theo một đứa trẻ sơ sinh. Lại là một câu chuyện đầy phức tạp, nhưng điều đó đúng là rất giống cô — mềm yếu một cách không cần thiết.
“Cô ấy bị thương thế nào? Kể cụ thể hơn đi.”
“Thưa ngài, đó là một vết đâm, đã được khâu lại. Cô ấy tỉnh lại sau ba ngày.”
“Vết thương ở sườn sao? Nó sâu đến mức nào mà phải mất ba ngày mới tỉnh lại?”
“Vết thương không quá sâu, nhưng cô ấy có dấu hiệu bị trúng độc, dẫn đến bất tỉnh. Họ đã sử dụng thuốc giải độc trong quá trình điều trị.”
“Vậy là lưỡi dao có tẩm độc.”
“Vâng, thưa ngài. Đây là hồ sơ y tế từ thời điểm đó. Vì tình trạng của cô ấy khi đó khá nghiêm trọng nên các sơ đã gọi một bác sĩ từ thị trấn đến điều trị.”
Người trợ lý nhanh chóng đưa cho Maxim một tập hồ sơ cũ kỹ. Maxim từ từ xem xét, thấy trong đó ghi chép chi tiết về các loại thuốc được kê đơn và các biện pháp điều trị đã thực hiện.
“Ra vậy. Nếu đã sử dụng thuốc giải độc, hẳn họ cũng đã xác định được loại độc đó rồi.”
“Đúng vậy, thưa ngài.”
“Tìm hiểu thật cụ thể, từ nguồn gốc cho đến nơi mà nó đã được lưu hành, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
“Rõ, thưa ngài.”
Maxim xem qua hồ sơ đến trang cuối cùng, rồi tóm gọn lại và đặt xuống bàn.
“Còn gì khác không? Hành tung của cô ấy trước khi đến trại trẻ mồ côi, không tìm thấy gì sao?”
“Vâng, thưa ngài, hoàn toàn sạch sẽ. Cứ như thể cô ấy chưa từng tồn tại trên thế giới này vậy.”
Chưa từng tồn tại trên thế giới này? Trên đời này không thể có chuyện đó.
“Tìm kiếm thêm đi. Dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng không được bỏ qua, báo cáo lại tất cả cho ta. Mức độ quan trọng của thông tin, để ta quyết định.”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)