Chương 42
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Ngày diễn ra buổi tiệc chào mừng Maxim von Waldeck trở về.
Ngay từ sáng sớm, căn nhà ở thị trấn của gia đình Waldeck đã trở nên vô cùng nhộn nhịp hơn mọi hôm. Đây là một ngày mang tính bước ngoặt, khi cả hai vị phu nhân của gia đình Waldeck, vốn chỉ ở lại lãnh địa vùng ngoại ô, sẽ chính thức bước vào cung điện hoàng gia.
Ít nhất, đó cũng được xem là điều gì đó rất ý nghĩa đối với Đại Công tước phu nhân đời trước. Mặc dù từng trải qua những ngày bị lu mờ, bà vẫn là một quý tộc chính hiệu từ trong máu thịt.
Bà mang trong mình huyết mạch cao quý, kết hôn với một quý tộc có danh tiếng tương đương, và suốt đời chưa bao giờ ngừng là một quý tộc.
Nhưng đối với Daisy, người không chỉ không có xuất thân danh giá mà thậm chí cho đến một năm trước còn không có cả tên mà nói thì, mọi thứ hoàn toàn khác biệt.
Đối với cô, đây chẳng qua chỉ là một ngày mệt mỏi, ồn ào, phải khoác lên người những bộ váy áo chật cứng, và cảm giác như đang chịu phạt cả ngày.
Cô chẳng muốn đi chút nào. Chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Mặc dù đang ở nhà, nhưng Daisy lại luôn cảm thấy muốn ngay lập tức trốn khỏi đây.
Cô tự nhìn bản thân mình thông qua chiếc gương treo tường, trong bộ trang phục lộng lẫy và trang sức đắt tiền.
Trông Daisy có vẻ giống một quý phu nhân, ít nhất là vẻ bề ngoài.
Lúc nào cũng vậy, trở thành một quý tộc thực sự khó khăn bao nhiêu, thì việc giả bộ sao cho giống lại dễ dàng bấy nhiêu.
‘Mình chẳng có việc gì để làm ở đó cả. Thật giống như đang đi chịu phạt…’
Chỉ cách đây không lâu, Daisy đã xem buổi tiệc này như ‘ngày quyết định’ và cô từng rất hào hứng chuẩn bị. Nhưng do một vài yếu tố bên ngoài, mục tiêu đó lại được giải quyết quá dễ dàng.
Ngay cả khi cố gắng hết sức kiểm tra nhiều lần để chắc chắn không phải là ảo giác, thì sự thật vẫn là sự thật.
‘Này Rose, tặng giày giữa nam và nữ có ý nghĩa gì vậy?”
“Là bảo cút đi đấy. Chuyện đơn giản thế mà cũng không biết à?”
Daisy len lén quay đầu qua hỏi Rose, nhưng câu trả lời nhận lại chỉ là một phản ứng dứt khoát và tuyệt tình.
“Mel, nếu ai đó tặng cô một đôi giày và chúc mừng khởi đầu mới, cô sẽ cảm thấy thế nào?”
“Tôi nghĩ mình sẽ cảm nhận rằng một mối nhân duyên đẹp đã kết thúc ạ.”
“…”
“À, đúng rồi. Nhắc mới nhớ, khi tôi xuất ngũ, các đồng đội cũng đã tặng tôi một đôi giày.”
Daisy đã hỏi Mary một cách trực tiếp hơn, nhưng cũng chỉ nhận lại câu trả lời như vậy.
Cô cũng hỏi quản gia và trưởng nữ hầu.
Và họ xác nhận rằng Maxim von Waldeck thực sự đã ở ngoài qua đêm và chỉ gửi đôi giày cùng lá thư qua phụ tá của mình.
Daisy đã tận hưởng căn phòng rộng lớn mà cô từng mong muốn, gần một tuần nay, hoàn toàn một mình.
Đại Công tước phu nhân đời trước đã dành khá nhiều thời gian để giảng giải cho Daisy.
Về việc ra vào hoàng cung là một vinh dự to lớn như thế nào đối với một quý tộc.
Theo lời bà, chỉ có tước vị thôi là chưa đủ để vào hoàng cung.
Người đó còn phải có niềm kiêu hãnh xứng đáng với thân phận quý tộc, và ngay cả khi đã có đủ điều kiện, cũng cần thêm sự may mắn để có cơ hội được yết kiến nhà vua.
Song, Daisy vẫn không hề biết cái gọi là niềm kiêu hãnh ấy ra sao, nhưng cô chắc chắn rằng đó chỉ là một thứ phù phiếm không đáng quan tâm.
Niềm kiêu hãnh mà ngay cả một Đại Công tước phu nhân giả như mình cũng có thể có, thì liệu có gì đáng giá cơ chứ.
“Xin hãy nín thở một chút, thưa tiểu thư.”
Rose, khi thắt chặt dây buộc phía sau váy của Daisy, nhẹ vỗ vào hông cô đang đứng đờ đẫn.
“Ư… Chật quá.”
“Khi mặc những bộ đồ thế này thì không còn cách nào khác đâu.”
Giọng điệu cương quyết, không chừa chỗ cho sự thỏa hiệp. Rose siết chặt như thể quyết tâm làm cho người đối diện nghẹt thở.
“Nhưng mà…”
“Quý tộc thì phải chịu đựng như vậy thôi, thưa phu nhân.”
Rose nhấn mạnh từng chữ một cách chậm rãi, miệng nở nụ cười nhẹ, trông như thể cô ấy đang tận hưởng cảm giác hài lòng khi hành hạ Daisy.
Từ chiếc áo lót bó sát đến chiếc váy ôm chặt lấy cơ thể. Daisy vốn đã dễ bị đầy bụng, dù chẳng ăn gì nhiều nhưng cảm giác như đã no căng, khó chịu đến mức muốn phát nghẹn.
“Có phải vì ngực lớn quá nên em cảm thấy có chút xấu hổ không?”
Đột nhiên, Daisy nhớ lại người chồng cũ, kẻ thường xuyên buông những lời thô tục mà chẳng mảy may xấu hổ.
Trước khi ngoại tình, hắn lúc nào cũng thốt ra những câu biến thái chẳng chút ý tứ. Daisy khẽ thở dài, một cảm giác khó chịu khẽ thoáng qua trong lòng.
“Haa, dù sao đi nữa, làm ơn đừng mặc đồ lót bó sát nữa. Chính vì thế nên em mới hay bị khó chịu, đầy bụng đấy.”
Ngay cả những lời nói biến thái của hắn cũng có lý do riêng, và trong thâm tâm, Daisy cũng không thể phủ nhận rằng cô phần nào đồng tình với điều đó.
Nhưng khi nghĩ đến người chồng ngoại tình, Daisy cảm thấy một nỗi bất an và lẫn lộn khó tả.
‘Mình phải làm sao đây?’
Kể từ khoảnh khắc nhận ra chồng có mối quan hệ ngoài luồng, đầu óc Daisy von Waldeck chỉ còn trăn trở về việc làm thế nào để đối mặt với tình huống này với tư cách một người vợ, dù chỉ còn trên danh nghĩa.
‘Nếu gặp tình nhân của hắn tại buổi tiệc thì sao?’
Cô chưa biết rõ người đó là ai, nhưng nếu là một quý tộc, khả năng chạm mặt trong các buổi tiệc là rất cao.
Nhưng dù sao thì hắn vẫn là chồng cô, còn cô là vợ hắn. Trong tình huống đó, liệu nổi giận có phải là phản ứng tự nhiên nhất không?
“Cô kia, hôm nay thì cô chết chắc rồi!”
“Dám cướp chồng người khác à? Đồ khốn nạn này!”
Vừa làm vậy mà vừa túm tóc thì… đúng kiểu phiên bản ngoài ngõ hẻm rồi.
Làm theo phong cách của Đại Công tước phi thì phải tao nhã và tinh tế hơn một chút nhỉ?
“Rất vui được gặp cô. Cô là người đang có quan hệ xác thịt với chồng tôi đúng không?”
“Mong rằng cô sẽ làm hết sức mình để thỏa mãn những ham muốn biến thái của ngài ấy. Rất mong được hợp tác tốt đẹp với cô trong tương lai.”
Thật kỳ quặc. Cố gắng giữ bình tĩnh thế này lại càng khiến mình trông thật thảm hại.
Dù sao cũng cần phải quyết định phản ứng đầu tiên.
Phải tiếp cận một cách có chiến lược thì may ra mới chiếm được lợi thế trong vụ ly hôn.
Có lẽ mình nên thuê một luật sư để tư vấn.
Trong trường hợp ly hôn vì chồng ngoại tình, ít nhất cũng phải nhận được khoản bồi thường lớn mới bớt cảm thấy tủi thân. Dù thế nào thì cũng phải nhận ít nhất một triệu tiền vàng.
Trước đây, chỉ cần nghĩ đến số tiền một triệu tiền vàng là đã thấy lòng vui phơi phới rồi. Thế mà giờ đây, thật kỳ lạ…
Không còn chút cảm xúc nào nữa.
“Thưa phu nhân, người thật là đẹp quá đi. Trông người chẳng khác nào thiên thần từ trên trời giáng xuống!”
Mary cuống quýt, vừa nhón chân vừa tỏ vẻ háo hức khen ngợi.
Cũng phải thôi. Có lẽ hôm nay mình đã trang điểm và ăn diện còn kỹ lưỡng hơn cả trong ngày cưới. Lễ cưới diễn ra vội vàng đến mức váy cưới cũng chọn một cái chật chội qua loa, thậm chí còn chẳng có bó hoa cưới nào cả.
“Đây, nhận lấy đi.”
Không, thực ra cũng không phải là không có bó hoa cưới. Bó hoa cúc dại mà Maxim đưa lúc đó cũng khá dễ thương mà.
Dù có phần đơn điệu, nhưng có lẽ vì thế mà nó lại hợp với sở thích của cô. Trong cái tình huống vừa ngượng ngùng vừa lúng túng ấy, cô đã có thể chịu đựng nhờ ngắm những bông hoa nhỏ xinh đó.
‘Ngài ấy chuẩn bị bó hoa cúc dại vì biết tên mình là Daisy sao?’
Lúc đó đầu óc rối bời nên chẳng nghĩ đến điều này, nhưng giờ nghĩ lại, cũng có thể lắm chứ.
‘Mà thôi, thằng chồng ngoại tình ấy đã tặng gì thì giờ còn có ý nghĩa gì nữa.’
Người chồng Đại Công tước tài giỏi của Daisy hôm nay cũng không về nhà. Chắc là đã lập hẳn một gia đình nhỏ bên đó rồi, đến cái bóng cũng chẳng thấy.
“Ôi, nếu tiếp tục nhìn nữa chắc tôi sẽ chảy máu mũi mất thôi. Thật sự, người là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy.”
“*Bợ đỡ quá nhỉ.”
*Bợ đỡ: Nịnh, khen ngợi người khác (lời khen có thể không đúng sự thực, cường điệu hóa), hoặc thể hiện bằng hành động khác chỉ để lấy lòng người đó.
Sau những khoảnh khắc im lặng, Rose dường như cảm thấy hơi khó chịu nên thuận miệng lẩm bẩm vài từ. Nhưng Mary Gold thì phớt lờ hoàn toàn và giơ cả hai ngón tay cái lên với Daisy.
“Vậy tôi sẽ chuẩn bị xe chờ bên ngoài ạ.”
Nói xong, Mary chậm rãi cúi đầu rời khỏi phòng, để lại Daisy và Rose ở lại một mình.
“Trời ơi, cái con ngốc mạnh bạo đó. Ồn ào đến phát điên mất.”
“Còn cô thì im lặng đi.”
Khi Rose bắt đầu định nói xấu Mary, Daisy ngay lập tức lạnh lùng cắt lời.
“Sao hôm nay cô lại khó chịu thế nhỉ? Hử? Cô… nhỏ này, có phải đang căng thẳng vì định phá trinh không?”
“Cô có thể bớt dùng cái giọng thô lỗ đó không? Người ta nghe thấy thì làm sao?”
“Trong phòng chỉ có hai chúng ta thôi, thì sợ gì chứ? Thả lỏng đi nào. Nhỏ này, sao trông cô như sắp chết thế? Làm đàn ông cương lên rồi cũng sẽ ngất đấy.”
Thật khó chịu. Cái từ ấy – dương vật! Chắc nó đang vui vẻ quậy phá ở đâu đó. Cương lên hay ngất xỉu, cô quan tâm làm gì.
Không rõ có biết tâm trạng rối bời của Daisy hay không, Rose lại tỏ ra cực kỳ phấn khích như thể đó không phải chuyện của mình.
Tạch tạch. Rose bất ngờ xịt loạn lên một loại nước hoa không rõ nguồn gốc. Cô ta sử dụng bừa bãi đến mức Daisy phải ho sặc sụa một cách khổ sở.
“Khụ, khụ… Cái này là gì vậy?”
“Trời ạ, thứ này đắt tiền đấy. Chị đây đặc biệt dùng cho cô đây. Là nước hoa quyến rũ. Đảm bảo mấy thằng đàn ông mà ngửi được cái này thì không ai thoát được đâu.”
“Sao cô không nói trước mà lại xịt bừa như vậy!”
Daisy gắt gỏng.
“Trước khi ‘vào trận’, cô phải làm thế này… Trợn mắt lên một chút, rồi ra vẻ sắp khóc. Đàn ông sẽ…”
“Không muốn nghe nữa.”
Khi Rose đang chuẩn bị truyền đạt bí quyết quyến rũ, thì Daisy lại một lần nữa cắt ngang lời cô ta.
“Cô này bị làm sao thế? Ngậm miệng lại và làm theo chỉ dẫn đi. Cô có muốn quay lại tu viện và sống độc thân cả đời không?”
“Ừ, cũng được.”
Daisy vốn cũng định như vậy. Đây chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Cô chỉ mong cái sự kiện phiền phức này nhanh chóng kết thúc càng sớm càng tốt thôi.
***
Daisy von Waldeck mang đôi giày mà chồng cô đã tặng.
Người ta nói đôi giày tốt sẽ đưa bạn đến những nơi tốt đẹp, nên cô không thấy lý do gì để không mang chúng.
‘Quả thực là đẹp.’
Daisy bước qua khu vườn, ánh mắt vẫn dán chặt vào mũi giày.
Đây là đôi giày đắt tiền và chất lượng nhất mà cô từng có.
Nếu là món quà chia tay, thì cô lại càng muốn mang chúng thật tự tin để cho hắn thấy. Dù sao việc ly hôn cũng là điều mà cô mong muốn, và cô muốn gửi lời cảm ơn vì hắn đã chúc phúc cho con đường phía trước của cô. Giữ phong thái điềm tĩnh và tinh tế đến phút cuối cùng là điều Daisy luôn mong muốn.
“Thưa phu nhân, Đại Công tước đã đến rồi ạ.”
Mary nói lớn, làm Daisy nhanh chóng ngẩng đầu lên, rời mắt khỏi đôi giày.
Trước mặt cô, Maxim đang đứng tựa vào chiếc xe chờ đợi.
‘…Cuối cùng cũng đến rồi.’
Lại qua đêm bên ngoài. Tưởng sẽ gặp nhau tại bữa tiệc luôn, thế mà sao lại đến đây?
Trong bộ lễ phục chỉnh tề, tóc được chải ngược gọn gàng, hắn trông vẫn rạng rỡ dù nhìn từ xa.
‘Đúng là cỏ nhà hàng xóm luôn xanh hơn. Hay là ngoại tình xong thì đẹp trai hơn? Tên đàn ông ngoại tình này thật quá đáng mà.’
Dù biết đó chỉ là cảm giác kỳ cục, nhưng phải thừa nhận rằng điều đó khiến Daisy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô luôn mong muốn ly hôn với anh ta, nhưng khi chuyện này thực sự xảy đến, cô nhận ra ly hôn cũng không phải là một cảm giác dễ chịu gì.
‘Không khí có gì đó khác lạ.’
Ánh mắt hắn nhìn cô cũng khác hẳn thường ngày. Maxim vốn luôn nhìn cô bằng vẻ mặt kiêu căng hoặc bỡn cợt, nhưng hôm nay, trông hắn như thể đang bị mất hồn. Đôi mắt cứ dán chặt vào Daisy.
‘Chắc thức đêm ngoại tình đến mất ngủ rồi chứ gì.’
Còn phải nói sao? Daisy thở dài một hơi, bước đến trước mặt Maxim.
“Đi thôi, Max.”
“…”
“Max?”
Sau khi gọi lần thứ hai, dường như hắn mới tỉnh khỏi cơn mơ màng, hơi lúng túng và đưa tay về phía Daisy.
Mặt dày trở về sau khi ngoại tình, nhưng người chồng của Daisy trông như bị hỏng hóc ở đâu đó. Một tuần qua hắn đã làm gì mà ra nông nỗi này?
“Đi thôi, phu nhân.”
Cái quái gì thế, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
Daisy miễn cưỡng nắm lấy tay hắn và lên xe.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)