Chương 36
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Không, hoàn toàn không có.”
Daisy lắc đầu nguầy nguậy. Trước mắt chẳng biết tình hình sẽ thế nào, nên cô nghĩ chỉ đành chối bay chối biến là tốt nhất.
“Nói xem nào. Vậy lúc nãy em đang nghĩ gì?”
Đến mức này mà còn bị truy xét tư tưởng nữa sao.
Đôi mắt xanh xám của đối phương như xuyên thấu mọi suy nghĩ, ngay cả trong bóng tối cũng ánh lên tia sắc bén đầy đáng sợ.
‘Đáng sợ quá.’
Ánh mắt ấy khiến Daisy không khỏi liên tưởng đến Medusa trong truyền thuyết, chỉ cần nhìn vào là sẽ hóa đá ngay lập tức.
Cùng với đó là cảm giác áp lực tràn ngập, cô vội vàng quay mặt đi, nhưng thay vào đó, đôi mắt của cô lại tràn ngập cơ thể trần trụi đến mức không một mảnh vải che thân.
Nếu không nhìn vào mắt hắn, thì cũng chẳng nhìn được nơi nào cả. Cô sắp phát điên lên mất.
Ánh mắt của Daisy bối rối đảo quanh, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải quay lại nhìn thẳng vào mắt Maxim.
Trái ngược với việc hắn dễ dàng đọc thấu tâm tư cô, thì ánh mắt vô cảm lại khiến cô chẳng tài nào đoán nổi suy nghĩ của hắn.
‘Áp lực này sắp khiến mình nổ tung rồi! Ai lại tra khảo người khác trong tình trạng không mảnh vải che thân thế này chứ!’
Mùi hương sạch sẽ của xà phòng hòa quyện với chút ngọt ngào của kem tươi, và cả hương cơ thể vốn dĩ thuộc về hắn, tất cả được trộn lẫn lại, làm cô như muốn mất hết lý trí.
Song, Daisy lúc này quyết định tùy cơ ứng biến, nói đại một câu gì đó để lấp liếm.
“Chỉ là… không có gì đâu. Chỉ là sàn nhà bừa bộn quá, ngày mai không biết phải nói sao với mấy người làm… đại loại thế thôi.”
“Việc đó thì tại sao em lại phải lo lắng chứ. Để ta xử lý, em không cần bận tâm.”
“Gì cơ? Nhưng mà…”
“Em mềm yếu quá. Daisy, em cần học cách ‘làm chủ’ trước đã.”
Maxim đột nhiên nói với giọng điệu cứng rắn.
“Đám bên dưới không phải là để thuyết phục hay hiểu chuyện, mà là để ra lệnh và sai khiến. Bản chất của giống loài gọi là con người chính là khi chủ nhân tỏ ra nhún nhường, chúng sẽ trèo lên đầu lên cổ mà tác oai tác quái.”
Câu nói của hắn như đang nhắm thẳng vào việc cô quá nhún nhường với Mary Gold.
“Xin lỗi. Em vẫn chưa quen với chuyện đó.”
“Rồi em sẽ quen thôi. Vừa nãy không thấy Mary Gold đối xử với ta thế nào sao?”
“Nhưng đó là vì Mary lo cho em mà, em làm sao có thể…”
“Từ nãy đến giờ ta muốn hỏi. Em vốn là kiểu người dễ dàng dùng biệt danh thân mật với bất kỳ ai như thế sao?”
“Dạ?”
“Tại sao lại gọi ta là ‘đại công tước’, còn cô ta lại là ‘Mel’?”
Giọng Maxim trầm thấp, đầy uy quyền.
“Chẳng phải ngài là một nhân vật tôn quý sao? Gọi tên thân mật trước mặt người dưới thế này, em nghĩ cũng không hay cho lắm.”
“Vậy mà em lại dám gọi một hầu gái bằng tên thân mật ngay trước mặt ta thì không sao à?”
Vô số lời chất vấn liên tục của hắn khiến Daisy cảm thấy đầu óc rối bời. Đã vậy, hắn còn không ngại đưa ra những suy đoán vô lý đến mức khó tin.
“Hoặc là... có phải em thích phụ nữ không, Daisy?”
“Ý ngài là gì? Ngài có thể nói rõ hơn được không ạ?”
“Nói thẳng ra, ta đang hỏi liệu em có bị hấp dẫn về mặt tình cảm với phụ nữ thay vì đàn ông không.”
Chỉ vì gọi một cái tên thân mật thôi mà hắn có thể suy diễn đến mức này à?
Daisy bày ra vẻ mặt ngỡ ngàng đến mức không biết phải phản ứng ra sao.
‘Nhưng nghĩ lại… đây cũng là một cái cớ không tồi.’
Đúng vậy. Nếu cô thừa nhận mình thích phụ nữ, thì không chỉ tránh được chuyện phải qua đêm với hắn mà còn dễ dàng đi đến ly hôn. Một mũi tên trúng hai đích.
Tuy nhiên, trước khi Daisy kịp sử dụng cái cớ hoàn hảo đó, Maxim đã tự ý đưa ra một kết luận vội vàng.
“Xem ra việc giữ Mel lại đúng là một sai lầm. Ta phải sửa chữa điều đó ngay lập tức thôi.”
“Ngài… đang nói gì vậy?”
“Hành động vừa rồi của cô ta. Vì Mel là phụ nữ về mặt sinh học nên ta mới nương tay. Nhưng dám cả gan cướp người của ta ngay trước mặt ta…”
Giọng hắn bất ngờ trở nên trầm thấp, từng chữ như lưỡi dao sắc lạnh cắt qua không gian.
“Nếu Mel là đàn ông, chắc chắn đã không thoát khỏi việc cô ta bị xử lý tại chỗ. Nhưng sở thích của em… đúng là nằm ngoài dự đoán.”
Lời vừa dứt, Daisy liền lặng người, không thốt nên lời.
“Nhưng dẫu vậy, tội dám quyến rũ phu nhân của cấp trên, không bao giờ có thể tha thứ. Giờ khi ta đã biết rõ sự thật, phải xử lý ngay thôi.”
Khi Maxim cúi người định nhặt khẩu súng nằm lăn lóc trên sàn lên, Daisy hốt hoảng lao tới, nắm chặt lấy cánh tay hắn, cố gắng ngăn lại.
“Không, xin ngài đừng làm vậy. Em... em thích đàn ông.”
“Em không cần phải viện lý do đâu.”
“Thật mà! Em bị hấp dẫn bởi đàn ông. Nên xin ngài hãy dừng lại đi.”
Khi nghe Daisy van nài, Maxim bỗng dừng mọi cử động, ánh mắt sắc bén lặng lẽ nhìn xuống cô.
“Em chứng minh được không?”
“Sao nữa?”
“Chứng minh rằng em thích đàn ông. Làm sao để ta có thể hoàn toàn tin được điều đó?”
Cái quái gì đây… Sao hắn lại bắt mình chứng minh điều này chứ?
Tình huống không thể nào khó xử hơn, nhưng mạng sống của Mary Gold đang treo trên sợi chỉ mong manh. Chính vì vậy, Daisy chỉ đành hít một hơi sâu, quyết định đối mặt.
“Lúc nãy, ngài hôn em, và… em đã ướt át mà, ngài không nhớ sao?”
Trời ạ, nhục nhã quá. Daisy nhắm tịt mắt lại, miễn cưỡng thốt lên những lời này. Cô đã dằn lòng chịu đựng đến mức này để chứng minh. Chỉ mong hắn nể mặt mà bỏ qua.
Nhưng đáng tiếc, Maxim von Waldeck không phải là loại người dễ dàng bị thuyết phục.
“Là ta, đúng. Nhưng chuyện đó chưa đủ để chứng minh.”
“Tại sao chứ?”
“Làm sao ta biết được em đã bắt đầu ướt từ khi nào? Nếu em đã có những ý nghĩ khác trước cả khi ta về, thì sao?”
Lý luận vừa tỉ mỉ vừa phi lý đến mức phát điên. Cái cách hắn xoáy sâu vào từng chi tiết, cái sự chặt chẽ khó chịu này… Daisy không biết nên tức giận hay bất lực nữa. Rõ ràng là mới đây hắn còn tự hào vì làm cô ướt, vậy mà giờ lại lật mặt không thương tiếc.
“Như ta đã nói, ta không thích mấy thứ nghi ngờ phiền phức. Tốt hơn hết là nhổ tận gốc mầm mống bất an ngay từ bây giờ.”
“Khoan đã, khoan đã!”
Daisy níu lấy hắn, giọng nói gấp gáp.
“Đừng lấy cớ tên thân mật ra để làm lý do. Nếu ngài nghi ngờ, thì cụ thể là vì điều gì? Ngài nói rõ ra, em còn biết cách giải thích.”
“Ta chưa bao giờ cần phải quyến rũ ai. Vì trước giờ, ta không có lý do, cũng chẳng cần thiết phải làm vậy.”
“…Vâng, chắc chắn là vậy rồi.”
Daisy ngán ngẩm thừa nhận, bởi với vẻ ngoài và sự quyến rũ trời ban của hắn, cô cũng chẳng thể nào phủ nhận.
“Vậy thì, sao nữa?”
“Ta đã làm mọi thứ mà ta có thể với khuôn mặt này. Thậm chí, chết tiệt, ta còn tự tay bôi kem tươi lên… chỗ đó nữa. Nhưng em vẫn không động lòng, không phải quá kỳ lạ sao? Nếu không có lý do bất khả kháng nào khác, thì ta không tin nổi.”
Maxim nói với vẻ đầy uất ức, như thể hắn vừa chịu một sự bất công lớn lao.
“…Ngài đúng là tự tin đáng kinh ngạc đấy.”
“Ít ra cũng tốt hơn việc giống như em, giấu giếm và chỉ biết hoài nghi.”
Quả thật, một kẻ như hắn có lẽ chưa từng thất bại trong việc chinh phục bất kỳ người phụ nữ nào. Daisy không nghi ngờ điều đó.
Nếu không vì nhiệm vụ, nếu Maxim không phải là “chó săn” trung thành của hoàng gia, mà chỉ đơn thuần là một người tình mà cô gặp sau khi hắn nghỉ hưu, Daisy có thể chắc chắn rằng bản thân đã sớm gục ngã trước hắn từ lâu.
Nhưng lúc này, việc lún sâu vào mối quan hệ với mục tiêu chẳng khác gì tự đùa giỡn với mạng sống của chính mình. Daisy không có sự lựa chọn nào ngoài việc giữ khoảng cách.
“Em đã nói rồi, khi nào sẵn sàng em sẽ làm. Ngài cũng đã hứa là sẽ chờ đợi em mà…”
“Ta đã chờ rồi. Nhưng chẳng thấy tiến triển gì cả. Chỉ toàn là viện lý do hết lần này đến lần khác. Giờ thì ngay cả chút hy vọng ta cũng không còn. Ta sắp chết khô đây.”
“Em… em sẽ cố gắng hơn. Ban ngày em còn hôn má ngài, vừa nãy cũng đã chủ động hôn môi rồi. Em thực sự đang từng bước mở lòng mà…”
“Hôn môi à? Chẳng phải em giả vờ ngủ để bị hôn đó sao?”
“…”
“Đừng mong dùng mấy chiêu nửa vời đó để lừa ta. Ta thấy rõ mồn một cái đầu xinh đẹp của em đang nghĩ gì đấy.”
Hắn sắc bén đến mức Daisy cảm thấy mọi kế hoạch lẩn tránh của mình đều vô ích.
Dường như lời nói chẳng còn tác dụng nữa, có lẽ cô phải hành động ngay lập tức thôi.
Trong một khoảnh khắc, Daisy nhớ lại những lời “hướng dẫn thống trị” mà cô đã nghe từ chính người chồng của mình trước đó.
“Được rồi. Max, lên giường ngay.”
“Gì cơ?”
“Mau lên. Đây là mệnh lệnh.”
Sự thay đổi trong giọng điệu và thái độ của Daisy khiến bầu không khí xung quanh đột ngột khác đi. Ánh mắt Maxim cũng trở nên sắc bén và trầm mặc hơn.
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Maxim đáp lời, nhưng câu trả lời của hắn khiến Daisy suýt mất bình tĩnh. Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại sự tự tin.
“Không phải chủ nhân, mà là Nữ hoàng. Hãy gọi em là Nữ hoàng bệ hạ.”
“À, vâng. Nữ hoàng bệ hạ.”
Maxim đáp lại một cách ngoan ngoãn. Điều này khiến Daisy còn tưởng hắn sẽ bước về phía giường, nhưng bất ngờ hắn cúi xuống, bế cô lên một cách gọn gàng rồi đi nhanh về phía giường.
“Ngài dám làm trò gì vậy?”
“Đi như thế này an toàn hơn. Trên sàn có thể còn sót vài mảnh kính vỡ.”
“Gương vỡ ở đằng kia cơ mà. Nếu ngài quay lại và đi đường khác thì…”
“Đó là vì em không biết mảnh kính có thể văng xa đến đâu. Em còn dám chân trần ra tận cửa để tiễn cô ta đi, Mel, Mel gì đó. Thử hỏi, làm sao ta có thể không mất kiểm soát đây?”
“Chỉ là chuyện cỏn con thôi mà ngài cứ làm quá lên!”
Trong khi đó, Daisy vẫn cố vùng vẫy, nhưng chẳng ích gì. Song, Maxim chỉ chịu thả cô xuống khi đã đến bên giường.
“Giờ thì sao đây, thưa Nữ hoàng?” Hắn mỉm cười, ánh mắt đầy thách thức.
“Tựa lưng vào đầu giường, ngồi thẳng lên đi.”
Cũng ngoan ngoãn đấy. Maxim làm theo lời cô, khiến Daisy không khỏi cong khóe môi hài lòng.
Ánh mắt cô nhanh chóng quét quanh căn phòng, rồi dừng lại ở dải ruy băng buộc trên màn che giường. Không chút chần chừ, Daisy nhanh tay gỡ nó xuống.
“Em có thể trói ngài lại không?”
“Định làm gì đây? Nghe thú vị đấy.”
“Nếu biết trước thì còn gì vui nữa? Hay là… ngài sợ?”
“Ta? Sợ? Không đời nào.”
Sau đó, Maxim bật cười khẽ, lắc đầu đầy hứng thú. “Ta là của em, muốn làm gì thì làm.”
“Ta là của em, thưa Nữ hoàng. Muốn làm gì ta, cứ tùy ý mà làm.”
Tốt lắm. Daisy không chần chừ thêm nữa. Khi hắn đã đồng ý, cô lập tức dùng ruy băng trói tay Maxim vào đầu giường, khiến hắn không còn cử động được. Sau đó, cô bình tĩnh kéo một góc ga trải giường phủ lên phần thân dưới hắn, che đi thứ đang cương cứng lộ liễu, rồi chậm rãi leo lên giường, ngồi đối diện với hắn.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)