Chương 137

 

Chương 137

 

Trans: Đom Đóm

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Tại sao Maxim lại ở đây?

Lẽ nào từ đội cảnh vệ, báo cáo đã được gửi thẳng lên Bộ Lục quân?

Cô đã cố ý yêu cầu sơ Sophia báo cho đội cảnh vệ thay vì Bộ Lục quân, vì cô không muốn đối mặt với Maxim, nhưng chuyện này thật kỳ lạ.

Hay là chính sơ Sophia đã trực tiếp…

Cô không biết nữa.

Sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người đàn ông khiến cô khó mà suy nghĩ tỉnh táo.

“Sao lại run rẩy thế?”

Đầu Maxim nghiêng sang một bên đầy chế giễu.

Như thể hắn thực sự không hiểu lý do.

Người đàn ông giống như loài thú săn mồi ấy chắc chắn không bao giờ hiểu được nỗi sợ bản năng này. Có lẽ đó là giới hạn bẩm sinh của hắn.

“Chẳng phải em mong muốn điều này khi xưng tội sao?”

“…”

“Nếu không thì tự nói đi. Em làm chuyện này là đang muốn gì từ ta? Ta sẽ làm theo ý em.”

Hắn hỏi với gương mặt như mất hồn.

Maxim liên tục đòi câu trả lời từ cô, nhưng Daisy chẳng có gì để nói với hắn.

Có vô số lý do.

Như thường lệ, Daisy cảm thấy như mọi suy nghĩ trong lòng đều bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thấu.

Và cũng như thường lệ, đôi mắt hắn như một tấm gương trong suốt phản chiếu Daisy, ngay cả đối với cô, hình ảnh ấy cũng quá đỗi thảm hại.

Daisy không thể nói thêm gì.

“À, không trả lời được sao. Dù sao em cũng chẳng muốn gì từ ta mà.”

Nhưng Maxim vẫn tìm ra được đáp án chính xác giữa vô vàn giả định.

Đúng là cô không mong muốn gì cả.

Không, có lẽ cô chỉ muốn tránh né việc phải đối mặt với hắn. Vì cô không muốn làm tổn thương hắn, nhưng giờ đây Daisy lại rơi vào tình cảnh mà một lựa chọn lại có thể khiến hắn tổn thương hơn.

“Ta hiểu rồi. Ngay từ đầu, trong kết cục của em đã chẳng có chỗ cho ta.”

Daisy cảm thấy mình cần biện minh. Nếu cô giải thích mọi thứ, Maxim sẽ phản ứng ra sao. Liệu Maxim sẽ run lên vì cảm giác bị phản bội và lập tức muốn tiêu diệt kẻ gián điệp đã lừa dối hắn. Hay sẽ truy hỏi kẻ đứng sau chuyện này.

Chẳng có gì là chắc chắn cả, nhưng rõ ràng hắn sẽ chịu tổn thương còn lớn hơn bây giờ. Những lời Daisy muốn nói đang dâng lên đến đầu môi rồi lại vỡ tan đi.

“Thôi, không sao đâu. Bất kể quá trình thế nào thì cuối cùng ta cũng có lại em trong tay, vậy là được rồi.”

Hắn cười nhạt, đặt khẩu súng xuống sàn.

“Chắc phu nhân đau lắm. Bọn họ trói chặt quá.”

…Tên nào trói vậy không biết. Maxim lẩm bẩm.

Rồi khi nhìn thấy Daisy bị dây thừng trói chặt, hắn chậc lưỡi, dùng tay thoăn thoắt cởi bỏ nó ra.

Maxim hôm nay vô cùng khác lạ. Gương mặt hắn không hề có chút ấm áp nào.

Không, dù vậy nhưng hành động của hắn vẫn y như mọi ngày.

Vì nên lại càng đáng sợ hơn. Đây không phải lúc để dịu dàng như thế.

Dù vừa phát hiện vợ mình là gián điệp đe dọa hắn, hắn vẫn chăm sóc cô như bị mê hoặc.

Dù nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ nhỉ.

Cùng một hành động, nhưng trông hắn như một người hoàn toàn khác. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, nên thành thật mà nói, cô sợ hãi sự xa lạ này hơn cả an nguy của bản thân.

Hóa ra… cô đã quen với hắn đến vậy.

Họ đã ở bên nhau nhiều đến mức Daisy có thể nói rằng cô thấy sợ những thứ xa lạ. Và nó giống như một lâu đài cát, một thứ phù du có thể sụp đổ bất cứ lúc nào mà không để lại dấu vết.

Cô biết rõ.

Rằng mọi chuyện sẽ như vậy. Không, Daisy thậm chí còn mong điều đó.

Rằng dù cô biến mất, Maxim cũng không quá đau khổ. Chỉ nghĩ rằng mình bị lừa dối bởi một gián điệp thảm hại, một kẻ non nớt chẳng gan góc cũng chẳng khôn khéo, chỉ vô tình xui xẻo mà sa lưới. Cô hy vọng hắn sẽ nghĩ vậy rồi tiếp tục sống.

Khi Maxim cởi hết dây thừng và bế Daisy lên, cô ngỡ ngàng. Lưng cô chạm vào tấm đệm êm ái. Xung quanh tối tăm, đầu óc rối bời nên cô không nhận ra, nhưng trong phòng có một chiếc giường lớn.

“Sẽ chẳng có chuyện gì đâu, đừng lo. Em chỉ cần ngoan ngoãn đợi ở đây đến khi mọi thứ yên ắng là được.”

Hắn định làm gì vậy.

Không phải chỉ đơn giản là giết cô sao. Hay định tra tấn theo cách của hắn…?

Không đoán được ý định của Maxim, Daisy càng thêm hoang mang.

“À đúng rồi, cái này. Là của phu nhân mà.”

Maxim đeo một thứ gì đó lên cổ Daisy. Khi nhận ra vật đó, mắt cô mở to.

Là chuỗi tràng hạt hắn từng tặng cô.

Và nó cũng là thứ cô đã tặng lại cho Rose khi cả hai tạm biệt nhau lần cuối.

Cô nhớ rõ lời hứa không thể giữ rằng sẽ lấy lại khi hai người gặp lại nhau.

Nghĩa là nó vốn đã thuộc về Rose. Vậy mà giờ nó lại đang nằm trong tay Maxim…

…Vậy là Rose cũng đã. Lẽ nào.

Trong thoáng chốc, cảm giác máu trong người như lạnh toát khiến Daisy bất giác nín thở.

“…Không được. Sao cái này lại...”

Nhưng cuối cùng, cô không thể không hỏi hắn.

“Rose… Rose, ngài đã làm gì cô ấy?”

“Ai mà biết được. Em nghĩ ta đã làm gì cô ta đây.”

Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.

Giờ hỏi về tình trạng của Rose thì có ý nghĩa gì chứ. Daisy cũng biết điều đó.

Hắn nổi tiếng rất tàn nhẫn với gián điệp và tù nhân. Chưa từng có ai được hắn tha thứ. Với Rose, hắn cũng chẳng có lý do để làm vậy.

Vậy nhưng, cô vẫn sót lại một tia hy vọng viển vông.

Ngay cả khi Rose không thể tránh khỏi số phận, ít nhất hắn cũng phải tha mạng cho sơ Sophia vô tội chứ.

…Dù chỉ là những đứa trẻ đáng thương thôi cũng được.

Cô chỉ cầu mong điều đó.

“Nhưng mà.”

Ánh mắt Maxim trầm xuống.

“Chuyện đó giờ còn quan trọng sao.”

“...”

“Có vẻ em chẳng còn gì để nói với ta ngoài chuyện đó nhỉ.”

Đôi mắt hắn ánh lên nỗi đau đớn tột cùng. Có lẽ cô né tránh hắn vì không muốn thấy đôi mắt chứa đựng sự tổn thương ấy. Và giờ vẫn vậy.

Tầm nhìn của cô nặng trĩu.

Tách, tách. Nước mắt lăn dài trên má Daisy như những giọt mưa nặng hạt trượt xuống cửa kính.

“Phu nhân nghĩ ta không biết gì sao. Ta biết hết rồi. Chỉ đợi em tự nói ra thôi.”

Hắn xoa xoa gương mặt mình, tự chế giễu.

“Nhưng em vẫn lừa dối ta đến cùng... rồi tự ý hành động đến mức suýt nữa đã phá hỏng mọi thứ.”

“...”

“Sao em không giết ta đi. Nếu không thì cầu xin ta giúp đỡ. Sao lại biến ta thành thằng ngốc chẳng biết gì, để rồi lại đánh mất em lần nữa.”

Maxim đặt một thứ lên bàn tay đang run rẩy của Daisy.

Là đôi giày tím nhỏ xinh.

“Ta nghĩ nếu đưa cái này, em sẽ nói ra. Nhưng mọi người bảo ta đừng vội, rằng em sẽ thấy áp lực. Họ bảo ta đợi đến khi em tự mở lời, nên ta đã cố kiên nhẫn…”

Giọng nói trầm thấp của hắn run lên khe khẽ. Ngẩng lên nhìn, Daisy thấy hắn cũng đang khóc. Thật không thể tin nổi.

Lần đầu tiên. Đây là lần đầu cô thấy Maxim vụn vỡ như thế này.

Có người nói Maxim von Waldeck là kẻ máu lạnh không tình không lệ. Thực tế, hắn chỉ dịu dàng một cách độc chiếm với riêng cô, còn lại hắn luôn cứng rắn như tảng đá chẳng ai có thể lay chuyển.

Duy chỉ có một lần hắn đã quỳ xuống trước mặt cô trong một buổi nhạc kịch từ thiện.

Vẻ mặt của Maxim khi kéo tay cô và cầu xin cô chạm vào má mình, tha thứ cho hắn và đừng bỏ rơi hắn trông thật đáng thương, và khi nghĩ lại, nó thậm chí còn có vẻ hơi tinh ranh.

Hắn biết rõ vợ mình yếu lòng ở điểm nào. Có thể ngay cả điều đó cũng nằm trong tính toán của hắn. Daisy gần như đã nghĩ rằng nó hơi nhạt nhẽo.

Nhưng hôm nay, chẳng còn chỗ cho nghi ngờ chen vào. Maxim thật sự đã sụp đổ. Hắn đang khóc. Khóc đến mức mắt đỏ hoe, hai má lấm lem nước mắt.

“…Sao em nỡ bỏ cả Reilly chứ. Chúng ta là gia đình cơ mà.”

Tên Reilly thốt ra từ miệng hắn khiến tim cô nhói lên. Hắn đã biết cả chuyện đứa con của họ…

“Ta nghĩ nếu em mang thai, mọi chuyện sẽ ổn thoả. Người mẹ sẽ luôn sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ con mình, nên ta nghĩ dù chỉ vì đứa bé, em cũng sẽ không làm vậy. Sẽ khóc lóc bám lấy ta, hoặc giết ta rồi bỏ đi, chứ không chọn cách này.”

“...”

“Sao em lại làm thế với chúng ta chứ.”

‘Gia đình’, ‘chúng ta’.

Daisy từ nhỏ đã luôn khao khát những lời quen thuộc với những người sống trong sự bình dị. Điều hiển nhiên với người khác nhưng với riêng cô lại chẳng bao giờ được phép có, đôi lúc khiến cô cảm thấy oán trách.

Và có lẽ Maxim cũng vậy.

Dù luôn lạnh lùng để chống lại thế giới tàn nhẫn này, nhưng hắn hẳn cũng khao khát một gia đình mà hắn có thể tự mình bảo vệ. Sự dịu dàng và yêu thương hắn dành cho cô đủ để nói lên điều đó.

Hơn ai hết, cô hiểu nỗi lòng khao khát những điều bình dị ấy.

Đó là lý do tại sao Daisy cảm thấy tội lỗi hơn vì đã phản bội Maxim thay vì đáp lại tình cảm của hắn.

“Không, ngay từ đầu ta mới là kẻ ngốc khi giao phó cho em. Ta thừa nhận. Ta chẳng thể làm gì khác. Dù em yêu ta đến đâu, ta vẫn yêu em nhiều hơn thế. Ta chỉ nên bảo vệ em mà thôi.”

Hắn than vãn, rồi ôm Daisy vào lòng.

“Ta sẽ xử lý mọi chuyện, phu nhân đừng bận tâm.”

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)