Chương 35
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“M-Max….”
“Suỵt, im lặng nào.”
Maxim hình như đã hoàn toàn mất kiểm soát. Mặc dù có cố gắng ngăn lại, nhưng ánh mắt của hắn không còn tỉnh táo.
Daisy nằm dưới thân hình to lớn như tảng đá của Maxim, giống như một con mồi nhỏ bé đang bị đè xuống, hoảng loạn không khác gì động vật ăn cỏ trong tình huống khẩn cấp.
Húc đầu vào hắn? Hay dùng khuỷu tay đánh vào cằm?
Hoặc giả vờ muốn hắn hôn, rồi cắn mạnh như con chó săn mồi?
…Rồi sau đó thì sao? Kế tiếp phải làm gì đây?
Chỉ để thoát khỏi tình huống này cũng không phải là cách giải quyết triệt để.
Trong đầu cô tràn ngập những ý tưởng bạo lực, nhưng chẳng có cách nào thực sự khả thi cả.
Huống hồ, Daisy đã suýt bị đối phương nghi ngờ đã trải qua huấn luyện đặc biệt, nên phải vội vàng tìm cách giải thích để qua mắt hắn. Nếu chuyện này lặp lại, chắc chắn tình hình sẽ tệ hơn nhiều.
Rầm rầm! RẦM-!
Ngay khi Daisy còn đang loay hoay, không biết nên làm thế nào, tiếng đập cửa vang lên ầm ĩ.
“Thưa phu nhân, người vẫn ổn chứ ạ?”
Từ bên ngoài, giọng nói gấp gáp liên tục vang lên. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là giọng của Mary Gold.
Phải rồi. Vừa nãy có tiếng súng vang lên. Có lẽ vì lo lắng, nên cô ấy đã chạy đến ngay lập tức.
Ôi, Mary Gold đáng yêu. Thật đúng là một cô người hầu trung thành không ai sánh bằng, hoàn toàn khác biệt với Rose, người lúc nào cũng bận… ngủ.
Đúng lúc này, vị cứu tinh của Daisy xuất hiện. Song, cô liền nhìn lên sắc mặt của Maxim, kẻ đang đè lên người mình.
“…Mẹ kiếp.”
Maxim nghiến răng buông lời chửi thề. Khác với Daisy, người đang vui mừng vì sự xuất hiện của Mary, hắn lại tỏ ra vẻ bực bội, rõ ràng là khó chịu vì vị khách không mời mà đến này.
Rầm rầm, rầm rầm rầm-! Cánh cửa rung lên dữ dội như sắp bị phá tan.
“Cửa đã khóa, tôi xin phép phá cửa. Mong người thứ lỗi.”
Ầm-!
Sau một tiếng nổ lớn, cánh cửa đã bị phá tung. Đúng là Mary Gold mạnh hơn cả đàn ông trưởng thành. Tin đồn về sức mạnh của cô ấy quả không sai chút nào.
Daisy không thể để Mary nhìn thấy mình trong tình cảnh nhếch nhác này được.
Trước khi Mary Gold bước vào phòng, Daisy vội vàng túm lấy ga trải giường, cuộn lại và ném mạnh vào người Maxim, che khuất phần thân dưới của hắn.
“Nghe thấy tiếng súng, tôi đã chạy đến ngay lập tức. Người… người có bị thương ở đâu không ạ…?”
Mary Gold vừa dứt lời cũng là lúc đôi mắt cô ấy dừng lại, lặng câm như bị đứng hình khi thấy cảnh tượng trước mắt chính là Đại Công trước và phu nhân của mình trong tình trạng gần như… không mảnh vải che thân.
Cô ấy lao vào phòng, nghĩ rằng có tình huống nguy cấp và cần giải cứu. Nhưng thay vào đó, thứ hiện ra trước mắt lại là một khung cảnh đầy ám muội với làn da trần lộ rõ. Chắc hẳn, bất kỳ ai cũng sẽ rơi vào trạng thái cứng đờ như vậy thôi.
Mặc dù ánh sáng trong phòng khá mờ, Daisy vẫn có thể cảm nhận khuôn mặt đỏ bừng của Mary từ vị trí này.
“Haa…”
Trong khi đó, Maxim đang quấn tạm ga trải giường quanh hông, cố gắng nén sự bực bội trong hơi thở dài nặng nề. Sau đó, hắn nhìn Mary, người hầu trung thành của Daisy, với ánh mắt đầy trống rỗng.
“Này, Mary Gold.”
“D-Dạ, thưa ngài! Ngài có bị thương ở đâu không?”
“Ngươi nghĩ là có sao?”
“Dạ không ạ.”
“Nếu không thì ra ngoài đi.”
“…”
Mặc dù đã ra lệnh đuổi, nhưng Mary Gold dường như vẫn không có ý định rời đi. Đôi mắt cô ấy nhanh chóng quét khắp căn phòng, rồi dừng lại ở chiếc gương bị vỡ vụn, khuôn mặt cô ấy ngay lập tức trở nên tối sầm lại.
“Ngươi không nghe thấy ta vừa bảo ra ngoài sao?”
Maxim gằn giọng, rõ ràng không còn kiên nhẫn. Mary Gold cúi đầu, trả lời một cách dè dặt.
“Thưa ngài, tôi rất xin lỗi, nhưng lúc này tôi không thể rời đi.”
“Tại sao?”
“Đây là tiếng súng, thưa ngài. Tôi cần phải xác nhận rằng ngài hoàn toàn an toàn trước khi rời khỏi.”
Mary Gold dù đang chống lệnh cấp trên, vẫn liếc nhìn Daisy một cách cẩn trọng.
“Ngươi muốn kiểm tra cái gì nữa? Vừa rồi chính mắt ngươi đã thấy ta vẫn ổn cơ mà.”
“Dạ, tôi đã xác nhận… nhưng…”
“Ngươi nghĩ ta là loại người bất cẩn để vợ mình rơi vào nguy hiểm sao?”
“Chuyện đó…”
“Ra ngoài.”
“…”
"Ngươi bị gì vậy?"
Giọng Maxim trầm xuống, lạnh lùng đến rợn người khi Mary Gold tiếp tục chống lệnh.
“Nếu không muốn chết thì đừng để ta phải lặp lại lần thứ hai. Hiểu chưa?”
Mệnh lệnh là tuyệt đối.
Mary Gold từng được dạy rằng phải tuân theo mệnh lệnh là nguyên tắc cơ bản và phẩm chất đáng quý của một người lính.
Cô ấy cũng mang trong lòng sự kính trọng sâu sắc dành cho Maxim, người đã nhìn thấy tiềm năng khi cô gia nhập quân đội để kiếm sống, và giúp cô trở thành một quân nhân thực thụ.
Nhưng hiện tại, cô ấy không còn là một người lính nữa. Những gì cô đã chứng kiến và nghe thấy đến giờ không phải là chuyện có thể dễ dàng nhắm mắt làm ngơ, dù lấy lý do tuân lệnh.
Tiếng súng vang lên phá tan màn đêm tĩnh lặng.
Tiếp theo là những mảnh gương vỡ vụn rải rác khắp nơi.
Và bóng dáng Đại Công nương tái nhợt, run rẩy trên giường.
Trong mắt Mary Gold, người đã từng thề trung thành tuyệt đối với Daisy von Waldeck, Maxim chính là mối nguy lớn nhất trong căn phòng này.
“Max… Maxim…”
Nhận ra bầu không khí ngày càng căng thẳng, Daisy yếu ớt cất tiếng, gương mặt tái nhợt nhìn đối phương.
Trong mắt Mary Gold chính là hình ảnh Đại Công nương trông chẳng khác nào một chú nai bị thương ở chân, ngồi bệt xuống, run rẩy đầy bất lực.
Maxim von Waldeck là người lính xuất sắc nhất mà cô từng gặp, nhưng liệu hắn có thể là một người chồng tốt hay không, thì cô không dám chắc.
Nếu hắn là một kẻ thô bạo, thường xuyên dùng vũ lực với phụ nữ thì sao?
Liệu Đại Công nương yếu đuối, mong manh kia có thể sống sót trước một con quái vật như Maxim von Waldeck không?
Ý nghĩ có thể mình là sợi dây cứu mạng duy nhất khiến Mary Gold không thể lùi bước.
Cô, người ban nãy còn cúi đầu đầy kính cẩn, giờ đây lại ngẩng cao mặt, ánh mắt nhìn thẳng không chút nao núng.
“Thưa ngài, tôi rất xin lỗi, nhưng người mà tôi thề trung thành là Đại Công nương. Chính ngài đã ra lệnh rằng tôi phải bảo vệ Đại Công nương bằng cả mạng sống của mình.”
“Rồi sao?”
“Vì vậy, tôi phải đặt sự an toàn của Đại Công nương lên trên hết. Xin ngài hãy tha thứ cho sự bất kính của tôi.”
Mary Gold kiên quyết giữ lập trường rằng dù họ là vợ chồng, nhưng cô sẽ không rời đi nếu chưa chắc chắn Daisy được an toàn.
“Ngươi biết là bất kính, nhưng vẫn muốn phạm phải điều bất kính sao.”
Khuôn mặt Maxim bỗng chốc tối sầm lại. Cũng dễ hiểu thôi, vì điều hắn ghét nhất chính là sự bất tuân lệnh cấp trên mà.
Bầu không khí trong phòng căng thẳng đến nghẹt thở. Daisy chỉ biết im lặng quan sát cả hai người, nhận ra rằng đã đến lúc cô phải lên tiếng.
“Max, đừng trách Mel nữa. Để em nói chuyện rõ ràng với cô ấy nhé.”
“Mel?”
“Vâng, à, Mel là tên gọi thân mật của Mary.”
“Em đã thân thiết đến mức gọi tên thân mật rồi sao?”
“Đương nhiên rồi. Dù sao cô ấy cũng là người mà ngài đã chuẩn bị riêng cho em mà.”
Chẳng lẽ hắn đang ghen? Bởi vì Maxim trông vẫn không mấy vui vẻ, nét mặt khó chịu lộ rõ.
“Bây giờ cô ấy là người của em, hãy để em xử lý việc này. Được không?”
Daisy nhẹ nhàng thuyết phục, giọng điệu như đang dỗ dành, đến cuối cùng, Maxim vẫn phải miễn cưỡng lùi lại một bước.
“Mel, lại đây nào.”
“Vâng, thưa Đại Công nương.”
Theo lệnh của chủ nhân, Mary Gold tiến sát đến trước mặt Daisy.
“Chắc cô đã hoảng sợ lắm. Cảm ơn vì đã lo lắng cho ta, nhưng ta không sao cả. Ta ổn mà.”
“Phu nhân thật sự ổn chứ ạ?”
Mặc dù Daisy đã khẳng định mình không sao, nhưng Mary Gold vẫn giữ vẻ mặt hoài nghi, dường như không hoàn toàn tin tưởng.
Có vẻ như cần phải giải thích rõ ràng hơn.
“À, tiếng súng mà cô nghe thấy… là do một số tình huống bất ngờ thôi.”
Trong lòng Daisy muốn hét lên rằng, hắn định dùng gậy đánh ta, nên làm ơn đưa ta đi ngay đi, nhưng cô chỉ có thể nuốt ý nghĩ đó vào trong.
‘Nói vậy chắc không chỉ dừng lại ở tiếng súng đâu.’
Suy cho cùng, tốt nhất là không nên làm mọi chuyện rối thêm nữa.
Daisy quyết định thử thu xếp tình hình này một cách êm đẹp nhất có thể.
Dù Mary Gold là người Maxim cử đến, lại rất trung thành, nhưng cô ấy vẫn là một trong những ‘ánh mắt quan sát’ luôn dõi theo Daisy. Nếu muốn mọi việc suôn sẻ để ly hôn trong tương lai, Daisy cần tránh để lại bất kỳ dấu hiệu nào có thể dẫn đến tai tiếng không đáng có.
Trong khi đó, Maxim là kiểu người không ai đoán được hắn sẽ nói ra điều điên rồ gì tiếp theo, còn Mary, cô ấy chỉ thực sự an tâm và tin tưởng khi nghe lời giải thích trực tiếp từ Daisy thôi.
“Thực ra mà nói, chuyện này hơi xấu hổ một chút. Nhưng nếu cô hứa sẽ không cười nhạo ta, ta sẽ kể.”
“Cười nhạo sao? Thật là không đúng lúc chút nào cả. Xin đừng lo lắng, hãy thoải mái nói với tôi, thưa Đại Công nương.”
Daisy nhận được lời cam kết từ Mary Gold, sau một chút do dự, cô bắt đầu lên tiếng.
“Thật ra… từ nhỏ ta đã luôn ao ước có một khẩu súng xinh đẹp.”
“Súng sao? Đại Công nương muốn có một khẩu súng?”
Có lẽ vì hình ảnh đó hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của Daisy, đôi mắt Mary Gold đột nhiên mở to ngạc nhiên.
“Đúng vậy. Tình cờ ta thấy một khẩu súng trong túi của ngài Đại Công tước, nên ta đã nài nỉ ngài ấy dạy cách sử dụng. Khi ngài ấy đang giải thích thì… ta lỡ bóp cò thật.”
Daisy thè lưỡi ra một chút, mỉm cười ngại ngùng. Với tình hình hiện tại, cô nghĩ đây là lời giải thích hợp lý nhất.
“Vậy nên, đó chỉ là một tai nạn thôi. Ta xin lỗi nếu làm cô hoảng sợ.”
Khi nghe đến nguyên nhân này, khuôn mặt Mary Gold ngay lập tức tràn ngập vẻ bối rối.
“Vậy mà tôi lại không biết gì. Thật có lỗi, thưa Đại Công nương.”
“Không đâu, nếu biết mới là chuyện lạ đấy. Nhưng thật lòng thì, ta thấy cảm động lắm. Không ngờ cô lại lo lắng cho ta đến vậy.”
Nói xong, Daisy dịu dàng xoa đầu Mary Gold, ánh mắt trìu mến nhìn cô ấy.
Khuôn mặt Mary Gold đỏ bừng, cô lắp bắp xin lỗi.
“Thành thật xin lỗi vì đã làm ầm ĩ mọi chuyện. Vì mất quá nhiều đồng đội dưới làn đạn của kẻ địch, nên mỗi lần nghe tiếng súng, tôi đều căng thẳng không chịu được.”
“Không đâu, cảm ơn cô. Nhờ có cô mà ta thấy yên tâm hơn nhiều rồi, Mel.”
“…”
Nghe được lời khen, khuôn mặt Mary Gold lại một lần nữa đỏ bừng.
“Làm nữa thì mệt lắm, tốt nhất dừng ở đây thôi.”
Maxim đột nhiên lẩm bẩm một cách khó chịu, khiến Mary Gold phải liếc nhìn Daisy thăm dò ý tứ. Có vẻ cô ấy quyết định sẽ làm theo chỉ thị cuối cùng chủ nhân của mình rồi.
“Cô cũng đi nghỉ đi, Mel. Đừng lo cho ta nữa, được không?”
Lời vừa dứt, Daisy bước xuống giường, khoác tay Mary Gold và tiễn cô ấy ra tận cửa.
“Ngủ ngon nhé, Mel.”
“À, vâng. Chúc Đại Công nương cũng có một đêm thật tốt lành ạ.”
Mary Gold cúi chào một cách lịch sự rồi vội vã rời khỏi phòng.
Cạch-. Ngay khi cánh cửa khép lại, Daisy đứng yên trước cửa một lúc, thở phào nhẹ nhõm.
“Phù… Tạm thời thoát nạn rồi.”
Suýt nữa thì Daisy đã bị cuốn theo dòng sóng dữ với gã đàn ông điên loạn này, nhưng may mắn thay, Mary Gold đã đến kịp thời.
Nhờ sự trung thành của cô, ngọn lửa khẩn cấp đã được dập tắt. Bây giờ, Daisy chỉ cần khéo léo xoa dịu Maxim để tìm cách thoát thân.
Vừa định quay lưng rời đi, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên mạnh mẽ, cộp, cộp, cộp, nhanh chóng tiến lại gần.
“Suy nghĩ gì mà trầm ngâm vậy?”
“…!”
Daisy quay lại, nhưng ngay lập tức bị kẹt giữa cánh cửa và cơ thể trần trụi của Maxim.
“May mắn là dòng chảy đã bị gián đoạn. Có phải em đang suy nghĩ cách chuồn ra ngoài như một con chuột nhắt không?”
Nghe đến đây, tim Daisy bỗng đập mạnh một cái, như thể rơi xuống đáy khi nghe thấy lời hắn. Hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của cô một cách chính xác, khiến cô không khỏi rùng mình.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)