Chương 33
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chết tiệt, động tác vừa rồi có vẻ quá chuyên nghiệp. Daisy thầm nghĩ, cảm giác như thể mình vừa vô ý để lộ bản ngã tội lỗi.
Cô không thể để lộ danh tính thực sự của mình được. Nhưng bởi vì bản năng tự vệ đã chiếm ưu thế, nên cô đã bỏ qua điều quan trọng nhất.
Không thể cứ để hắn thao túng tâm lý hoài như vậy, tuy nhiên, cô cũng không thể để lộ thân phận.
Biết bao nhiêu dòng suy nghĩ ngược chiều cứ như sóng biển cuộn trào từng cơn, cùng với đó là tình thế tiến thoái lưỡng nan khiến cô cảm thấy bức bối không thôi.
Song, cô vẫn cố gắng thầm tự nhủ rằng bản thân không có gì phải xấu hổ. Tình huống của cô hoàn toàn không giống với những điệp viên thông thường. Thay vì sử dụng cơ thể để moi móc thông tin, Daisy đang thử làm mọi cách để tránh xa hắn và thoát khỏi nơi này.
Không có gì phải hoảng sợ. Chính lúc này mới cần phải mặt dày và trực diện hơn.
“Em đã nói rồi mà, khu ổ chuột chính là một khu rừng rậm.”
Daisy mở to mắt, trả lời rõ ràng và dứt khoát.
“Ở ngoài đường, nếu ngài từng ngủ lang thì ngài sẽ hiểu. Chó hoang liếm má ngài hôm nay, ngày mai nó có thể quay lại cắn xé mặt ngài. Đó chính là cuộc sống phiêu bạt của em.”
“À, ra là vậy sao?”
“Đúng thế. Ở nơi đó, việc ăn uống không khác gì là một cuộc chiến cả. Nói gì đến huấn luyện. Những lời như vậy thật xa vời với tầng lớp thấp hèn chúng em. Ở dưới đáy xã hội, sống sót đã là một cuộc đấu tranh rồi.”
“Khó chịu thật đấy. Người vợ đáng yêu của ta, giờ lại phát ngôn như một đám rác rưởi kích động cách mạng. Vậy nên tốt hơn hết là em nên cẩn thận lời nói khi ở trước mặt ta đi.”
“…”
Lời cảnh báo trầm thấp vang lên bên tai khiến Daisy nuốt khan một cách khó khăn.
“Cách mạng, lật đổ quân chủ, hay thế giới mới... Những lời lẽ hoang đường như thế để mê hoặc người khác là thứ mà ta ghét nhất trên đời đấy.”
Nghe đến đây, Daisy đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng nếu vội vàng phản ứng, có khi cô lại tự chui đầu vào rọ. Trong khi Maxim, kẻ luôn nghi ngờ và ngạo mạn, chỉ đang cố dọa cô mà thôi. Daisy phải giữ bình tĩnh.
‘Được rồi, thà mặt dày mà đáp trả còn hơn.’
Trước đây, khi bị hắn bắt quả tang lục lọi đồ đạc, chính sự trơ trẽn đã giúp cô thoát thân. Thế là mặc dù cổ họng như đang bị nghẹn lại vì căng thẳng, Daisy vẫn cố gắng lấy lại giọng và dõng dạc nói.
“Ly hôn đi. Chúng ta.”
“Tự nhiên nói gì vậy? Ý em là sao?”
“Vì em thấy kinh tởm.”
Trước tuyên bố ly hôn đầy tính đột ngột, Maxim bật cười nhạt nhẽo.
“Cuối cùng thì em còn định tự biến mình thành gián điệp nữa sao? Dù đây là cuộc hôn nhân không nhìn mặt, nhưng nói thật, ta thấy điều này quá nực cười. Em đang nghi ngờ ta đấy à?”
“Không, em chẳng nghi ngờ gì cả. Nếu em nghi ngờ thì chỉ cần bắn thẳng tay, cần gì phải phiền phức đến thế.”
“…”
“Nếu em bớt xinh đẹp một chút, có lẽ đầu em đã bay đi từ lâu rồi.”
Giọng nói lạnh lùng của Maxim khiến Daisy rùng mình, đôi vai khẽ run lên bần bật.
“Còn chuyện ly hôn, đừng nói đùa như thế, dù chỉ là giỡn chơi.”
Sau đó, Maxim đáp lại một cách nhẹ nhàng, nhưng vẫn không giấu được vẻ hụt hẫng trên khuôn mặt hắn.
Thật lòng mà nói… nhưng hắn lại nghĩ đó chỉ là lời nói bâng quơ trong cơn giận thôi sao.
Đúng là việc bất ngờ đòi ly hôn có hơi quá đáng một chút.
Có lẽ Daisy nên kiềm chế lại, chờ đến khi có lý do chính đáng hơn.
“Em mới là nạn nhân ở đây. Ngài định làm gì em trong lúc em đang ngủ…”
“Còn giả bộ hỏi làm gì khi em biết rõ mọi chuyện. Ngay từ đầu em đã chẳng hề ngủ mà.”
“Gì cơ? Ý ngài là sao…?”
“Em nghĩ rằng ta không nhận ra khi em cứ nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ à?”
“…”
“Ngây thơ thật. Em giống như đứa trẻ chơi trốn tìm, chỉ biết che đầu mà không giấu cả thân mình đi vậy đấy.”
Hóa ra hắn đã biết hết rồi. Điều đó có nghĩa là hắn cố tình thực hiện những hành động hỗn loạn điên cuồng kia dù biết cô vẫn đang tỉnh.
Nhìn vẻ mặt láu cá và thái độ trêu chọc của hắn, Daisy cảm thấy sự xấu hổ và cơn giận dữ hòa lẫn dâng trào trong lòng.
“Thế này thì làm sao ta có thể yên tâm được chứ. Chỉ cần cho em chút đồ ăn là em sẽ ngoan ngoãn đi theo, đúng là một con thú cưng khiến ta không dám thả lỏng tay.”
Maxim thậm chí còn tiến xa hơn, hoàn toàn xem cô như một con thú cưng.
“Vậy nên, Daisy à. Em nghĩ xem, ai đã làm ta phải bỏ dở miếng ăn, khiến ta chỉ biết nuốt cục tức thế này?”
Hắn chép miệng, làm ra vẻ tiếc nuối tột độ.
“Lúc nãy, chỗ đó… ta có thể liếm được không?”
Tuy nhiên, hắn vẫn tiếp tục thản nhiên buông ra những câu từ trơ trẽn mà không hề chớp mắt.
Ánh mắt của hắn cứ gắn chặt vào phần ngực Daisy, nơi vẫn còn vương vệt kem tươi.
Đó là những lời nói trơ trẽn đến mức nghe xong cô vẫn không thể tin nổi vào tai mình.
“Không đời nào!”
“Được thôi. Vậy thì…”
Hắn ấn nhẹ ngón tay cái lên đầu ngực của Daisy, lau đi lớp kem còn sót lại, rồi đưa ngón tay lên miệng, khẽ mút.
Lúc này, khuôn mặt của Daisy ngay lập tức tối sầm lại.
“Ta vừa cảm nhận được thứ gì đó nhỏ như hạt đậu trên đầu ngón tay đấy.”
“…”
“Có phải em không mặc đồ lót không?”
…Đồ khốn nạn này.
Daisy cảm thấy sợi dây kiên nhẫn căng chặt trong lòng mình đã đứt phăng.
Trong khi đó, mặc kệ sắc mặt cô tối sầm, Maxim hoàn toàn phớt lờ, chẳng tỏ ra bận tâm chút nào.
“Tốt lắm. Ta vốn mắc bệnh ăn uống khó tiêu, nên nếu em cởi bỏ bớt như thế này thì càng tốt hơn.”
“…”
“Có phải em thay đổi suy nghĩ gì không? Bình thường ngay cả khi ngủ em cũng rất cẩn thận mặc đủ đồ cơ mà. Chẳng lẽ em bắt đầu cảm thấy thoải mái với ta hơn rồi sao?”
“Ngài muốn chết sao?”
Ánh mắt Daisy bất ngờ lóe lên một tia giận dữ, như thể muốn xuyên thủng kẻ trước mặt. Tuy nhiên, đối diện với ánh mắt đầy sát khí của cô, Maxim vẫn không hề nao núng, giữ nguyên vẻ bình thản như không có chuyện gì.
“Khi nào em định bắn? Là ngay bây giờ à?”
Maxim không những không sợ hãi mà còn thản nhiên mỉm cười, hỏi lại như thể đang trêu đùa. Ánh mắt hắn như muốn nói rằng liệu em thật sự có thể bóp cò sao? Biểu cảm đầy tự tin và ung dung của hắn khiến Daisy càng thêm phẫn nộ, cơn giận như muốn bùng nổ.
Vừa nãy mình giả bộ yếu đuối, tỏ vẻ đáng thương một chút, vậy mà hắn lại xem thường mình đến mức này sao.
Trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ giết hắn, vốn đã từng bị dập tắt, bỗng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Không bắn được thì cũng không sao. Chính ngài đã đưa súng cho em và còn tận tình hướng dẫn em cách sử dụng, nói rằng đây chính là lúc để dùng nó mà.”
“Ta đã nói thế sao?”
“Đúng vậy, cạch, đoàng. Ngài không nhớ à?”
Cạch-. Âm thanh nạp đạn bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng. Bây giờ chỉ cần thêm một cú siết cò, đầu của Maxim von Waldeck sẽ nổ tung thành từng mảnh.
“Đạn đã lên nòng, giờ chỉ còn bóp cò thôi. Vậy phải làm sao đây?”
“Haa, có vẻ em thực sự định bắn ta đấy nhỉ.”
“Đúng vậy, tiếc rằng em không biết cách bắn giả. Ngài vốn dĩ chưa bao giờ dạy một kẻ tân binh như em thứ kỹ thuật cao cấp đó.”
Daisy thầm nghĩ, mặc dù bản thân đã cố gắng ăn năn, nhưng nếu phải giết người để giữ lại phẩm giá cuối cùng của mình, thì đây cũng là điều không thể tránh khỏi.
Có lẽ Chúa Trời cũng sẽ thông cảm cho hành động này.
Hoặc, nếu dù có hối lỗi đến đâu mà mình vẫn không hợp với thiên đường, thì cứ bắn hắn một phát và xuống địa ngục cũng chẳng phải ý tưởng tồi tệ.
Daisy hạ quyết tâm, siết chặt khẩu súng trong tay hơn nữa.
“Được thôi, Daisy.”
Giọng nói của Maxim trở nên dịu dàng hơn, có vẻ như hắn đã bị dọa.
“Bắn hay không thì tùy em. Nhưng trước khi chết, cho ta được đưa ra một nguyện vọng cuối cùng được không?”
“Nếu em không muốn thì sao?”
“Ấy, dẫu sao ta cũng là chồng em mà. Đừng quá cứng rắn như vậy. Chẳng lẽ không thể nghe thử nguyện vọng của ta sao?”
Hắn cứ phải nói ra vài lời đểu giả như thế mới chịu được sao. Daisy ngẫm nghĩ, trong khi bản thân đang ở ngưỡng sụp đổ vì trò hề của hắn, thứ suýt khiến cô phải từ bỏ cả niềm tin suốt hơn một năm qua. Thái độ ung dung của Maxim chỉ khiến cô thêm phần bực tức.
“Được thôi. Nhưng trước khi mở miệng, hãy chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Nếu lời ngài nói là rác rưởi, em sẽ bắn ngay lập tức.”
“Ôi, đáng sợ thật đấy.”
Maxim khẽ nở nụ cười, một tiếng cười nhàn nhạt hiện lên nơi khóe miệng.
“Thật đúng là Daisy của ta, lúc nào cũng mạnh mẽ và dứt khoát như vậy.”
Hắn đúng là chưa tỉnh ngộ, hoặc có lẽ chẳng bao giờ có ý định tỉnh ngộ.
Daisy tiến thêm một bước, dí sát nòng súng vào trán Maxim, như thể lời đe dọa này cần thêm sự nhấn mạnh.
“Em cũng không phải kiểu người kiên nhẫn đâu. Nếu ngài đã nói hết, thì chuẩn bị để lại di chúc đi.”
“Tính khí thật…”
“Mau lên!”
“Đừng giục. Ta đã nói đây là di chúc cuối cùng mà. Bây giờ ta sẽ nói điều thật sự quan trọng, nên hãy lắng nghe cho rõ đây.”
Hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, vẻ mặt chỉnh tề hẳn, như thể sắp tiết lộ một bí mật động trời. Sau đó, hắn ghé sát, hạ giọng thì thầm như kể một chuyện bí mật:
“Nguyện vọng của ta là… trước khi chết, được một lần thôi…”
Lời vừa dứt, Daisy cảm nhận được một thứ gì đó nặng trĩu ngay dưới hông mình. Khối thịt rắn chắc dường như đang phô diễn sự hiện diện không thể nào nhầm lẫn, thậm chí nó còn dần dần căng lên, chen vào giữa hai chân cô.
Không thể nào…
“...Đưa vào trong này.”
Daisy thật sự rất muốn phủ nhận, nhưng sức nóng rõ rệt từ vật thể chạm vào đùi cô khiến cô không thể nào lờ đi được.
Thứ nóng rực và dài ngoằng ấy cứ ma sát giữa hai chân Daisy, càng lúc càng trở nên nóng bỏng hơn.
Đồ biến thái chết tiệt, đúng là lại không thèm mặc quần lót.
Nói cách khác, thứ đang chạm trực tiếp vào giữa hai chân cô chính là ‘nó’ – không gì ngăn cách. Hiện thực đáng kinh tởm này khiến sống lưng Daisy cứng đờ, hai tay đang cầm súng run rẩy không ngừng.
“Ở trên thì không mặc, mà lại mặc quần lót à? Làm ta cứ tưởng em cũng không mặc rồi, làm ta thất vọng ghê.”
“…”
“Mặc thì mặc, mà cởi thì cởi. Tiêu chuẩn của em là gì thế hả?”
Đầu óc Daisy trở nên trống rỗng, còn những lời nói điên rồ của Maxim cứ ong ong bên tai cô.
Hắn như thể không hay biết gì, khẽ nhích hông, để thứ đó trượt dài giữa khe hở và thì thầm.
“Ơ kìa, sao đã ướt thành thế này rồi?”
“…”
“Hóa ra ta đúng là hôn giỏi thật.”
Chụt, chụt. Tiếng nước giữa hai chân vang lên không đều, mỗi lần như vậy khuôn mặt Daisy càng thêm đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận.
“Cuối cùng cũng đạt được rồi nhỉ. Em trông có vẻ sẵn sàng rồi, hay ta vào luôn nhé?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)