Chương 198

 

Chương 198

 

Trans: Agnes

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

‘Đây là đâu vậy?’

Daisy chớp mắt chậm rãi khi nhìn quang cảnh trải rộng trước mắt.

Trên ngọn đồi đầy hoa đang độ nở rộ, hương cỏ hoa non tơ thoảng qua thoang thoảng. Cô đang ngồi đúng ở giữa nơi đó.

‘Hình như… mình đã từng thấy chỗ này rồi thì phải…’

Chẳng biết có phải là ảo giác không. Daisy đảo mắt nhìn quanh, cố gắng lục lọi lại những ký ức mơ hồ trong đầu.

“Easy.”

Khi quay đầu về phía giọng gọi trong trẻo ấy, cô bắt gặp ánh mắt của một cậu bé nhỏ.

Trong đôi mắt xanh xám trong vắt ấy…

Daisy thấy chính bản thân mình – một Easy còn bé hơn cậu bé ấy – phản chiếu lại.

“Easy.”

Cậu gọi lần nữa.

Như đang thiết tha mong chờ cô đáp lại.

Giống như đứa bé Reilly từng xuất hiện trong giấc mơ nào đó, cậu bé trước mặt cũng mang đôi mắt giống hệt Maxim.

“…Max.”

Daisy bất giác khẽ thốt ra cái tên thân mật ấy.

“Ừm, Easy.”

Cậu bé lập tức đáp lại, như đã đợi từ rất lâu rồi.

Ngay khi gọi tên hắn, đôi mắt từng ánh lên sắc lạnh kia liền cong lên dịu dàng.

“Em…”

Daisy ngạc nhiên tới mức chẳng thốt nên lời.

Không dám tin vào mắt mình, cô đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé. Mái tóc đen nhánh như gỗ mun, những đường nét gương mặt sắc sảo – quả thật đúng là Maxim…

Thế nhưng, đôi má mềm mại phủ đầy lông tơ non nớt lại toát lên vẻ ngây thơ chưa phai.

“…Ngài là Maxim thật sao?”

“Tất nhiên rồi. Là Maxim của em.”

Cậu bé hơi nhướng mày, như thể cô vừa hỏi điều gì hiển nhiên lắm. Easy và Maxim, hai người ngồi cạnh nhau trên cánh đồng.

Không xa đó, có một hồ nước nhỏ hiện lên.

Trông như buổi dã ngoại cuối cùng của hai người vậy.

Daisy chợt nghĩ như thế.

“Nhưng… sao ngài lại nói chuyện kiểu đó? Ngài vốn nói vậy à?”

Đôi mắt từng ánh lên sự tò mò của Maxim giờ đây trở nên sâu lắng, như thể đang suy tư điều gì. Trông hắn có chút tủi thân nữa.

“À, chuyện đó…”

“Không sao đâu. Miễn là Easy đúng thì mọi thứ đều đúng. Em muốn gì cũng được. Ta sẽ làm theo tất cả những gì em nói.”

Dù cô chưa kịp đưa ra lời giải thích hợp lý, Maxim vẫn gật đầu dễ dàng như chẳng cần lý do.

Daisy chưa từng thấy dáng vẻ thuở bé của hắn.

Thế nhưng, cái cảm giác thân thuộc này cứ lặp đi lặp lại… Chỉ vì hắn là Maxim thôi sao? Cảm giác ấy thật kỳ lạ.

“Còn em bé thì sao?”

“Hả?”

…Bỗng dưng lại nói đến em bé? Ý em là Reilly sao?

“Hay mình cứ xem là nó vẫn còn trong bụng đi?”

“Bụng em… á?”

Thật là một câu nói kỳ quặc.

Có lẽ, cô đang mơ cũng nên.

Daisy đã nghĩ như vậy.

 

# Giấc mơ sáng suốt (Lucid Dream) 01

- Daisy

 

Reilly giờ không còn nữa.

Sợi dây liên kết giữa hai người họ – một sợi dây dai dẳng mà cũng thuần khiết nhất – đã tan biến tự bao giờ, chẳng để lại dấu vết.

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ đau đến mức không thốt ra thành lời. Một cái tên… mà cô chẳng dám gọi.

Nếu còn trong bụng thì được chứ gì.

Rốt cuộc hắn đang nói với ẩn ý gì vậy?

Không thể hiểu ngay lập tức được, nên Daisy cứ nghiêng đầu liên tục, tỏ vẻ khó hiểu.

“Ừ, nếu em không thích thì để ta mang cũng được. Chỉ cần em bảo, ta sẽ có nó.”

Cái gì chứ. Nghe ngốc nghếch thật.

Đàn ông thì mang thai kiểu gì được chứ.

Dù thốt ra những lời ngốc nghếch như thế, nhưng ánh mắt Maxim lại nghiêm túc hơn bất kỳ ai.

“Là con của chúng ta mà. Ta không thể mang thai thay được sao?”

Reilly. Đứa bé đáng thương của tôi.

Đứa con của chúng tôi.

Phải rồi, Reilly là con của em và ngài.

Dù lòng nhói lên khi nghĩ đến Reilly, nhưng khi thấy gương mặt ngây thơ của Maxim thuở nhỏ thốt ra những lời như thế, Easy chỉ còn biết cười trừ.

“…Đừng nói nữa. Ngốc quá đi.”

“Ừ. Ta không nói nữa.”

Dù bị mắng, hắn vẫn cứ cười toe toét như chẳng có gì quan trọng cả. Rồi bỗng hắn nuốt nước miếng đánh ực một cái.

“Trông ngon ghê. Mời em dùng bữa.”

Nói xong, hắn nhanh tay nhét đám cỏ bị dẫm bẹp dưới đất vào miệng.

Đột nhiên ăn cỏ ư?

Sắc mặt Daisy tái mét.

“Ngài mà bỏ cái đó vào miệng thật thì sao hả?!”

Mặc cho cô hét lên như sét đánh bên tai, Maxim vẫn thản nhiên nhai cỏ ngon lành.

“Ngon mà? Dù sao thì cũng là loại cỏ ăn được.”

“Dù vậy cũng không nên…”

“Em cũng thử đi.”

Daisy hất tay hắn ra khi hắn chìa đám cỏ về phía mình.

Cô lắc đầu lia lịa, mặt phụng phịu, nhưng Maxim vẫn kiên trì nhìn cô chằm chằm, không hề tỏ ra ngượng ngùng hay nản lòng.

Ngay cả khi còn bé, Maxim cũng đã là một kẻ kỳ lạ như vậy. Thật đúng là “ngài Maxim” chẳng lẫn vào đâu được.

Thế nhưng… chính cái vẻ lặng lẽ sau đó của hắn lại khiến cô bận tâm. Không, là vì sợ hắn bị tổn thương nên cô mới cảm thấy không yên lòng.

Rõ ràng đây chỉ là một giấc mơ.

Làm sao hai đứa trẻ như thế lại có thể gặp nhau được.

Daisy cố phủ nhận cái cảm giác quen thuộc cứ lẩn khuất trong tim.

Nhưng đúng là điều kỳ lạ thật.

Chỉ là một giấc mơ thôi mà.

Chắc chắn chỉ là mơ thôi mà.

 

“Là con của chúng ta mà. Ta không thể mang thai thay được sao?”

 

Lời của Maxim thuở nhỏ cứ gãi vào một nơi nào đó rất sâu trong tim cô.

Đúng là về mặt thể chất, việc ngài ấy mang thai là điều không thể.

Nhưng cô là mẹ của Reilly.

Ngài ấy là cha của Reilly.

Đứa con của chúng ta.

Reilly… đúng là đứa bé của chúng tôi.

Thế mà… không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến Reilly, cô lại thấy nghẹn ngào đến không thở nổi.

Mỗi lần nghĩ đến Reilly, Daisy lại thấy bản thân lạc lõng như một đứa trẻ đi lạc, chẳng biết phải làm gì.

Cô chợt nhớ tới nội dung bức thư mà sơ Sophia đã gửi cho cô trước khi qua đời.

 

[Daisy à, cũng như con có phần đời của riêng mình, Reilly cũng có phần đời của riêng bé. Ta tin rằng em sẽ biết tôn trọng phần đời đó của Reilly.]

 

Cũng như Daisy có phần đời của riêng mình, Reilly cũng có phần đời của riêng bé.

Cô từng cố hi sinh Reilly chỉ vì cảm giác tội lỗi rẻ tiền trong lòng. Rồi cũng từng oán trách vì Reilly mà bản thân không thể chết đi.

Daisy đã luôn chỉ nghĩ cho riêng phần mình.

Vậy còn Maxim thì sao…?

 

“Reilly cần em mà. Nên ta mới muốn đưa con về lại với em.”

 

Dù thốt ra những lời khiến tim người khác đau nhói…

 

“Vì ta là một thằng khốn… nếu không có Reilly, em chẳng bao giờ ở lại cạnh ta đâu.”

 

Hắn lại trông như kẻ quá đỗi tuyệt vọng, chẳng biết làm sao mới phải.

Phải rồi… chúng tôi đã luôn lóng ngóng và rối ren như thế. Daisy lần đầu làm mẹ, và Maxim cũng lần đầu làm cha.

Chỉ đến khi nghĩ tới điều đó, mặt cô mới bất chợt nóng bừng lên. Tự dưng cảm thấy xấu hổ, như thể chính mình đã bỏ sót một điều vô cùng quan trọng.

Thế nhưng… cô lại thấy thật giận, thật buồn khi nghĩ đến việc Maxim dường như chưa từng bận tâm đến Reilly. Cô hoang mang, không biết phải làm sao mới đúng.

Và rồi… chỉ đơn giản là, đột nhiên.

“Em xin lỗi.”

Cô chỉ muốn nói lời xin lỗi.

Muốn nói lời xin lỗi với Maxim.

“…Thật ra thì em không có chút ký ức nào về bố mẹ mình cả. Nên em cũng không biết làm mẹ phải như thế nào, làm cha thì cần phải làm gì nữa.”

Câu thú nhận được thốt ra với vẻ mặt buồn bã ấy, vậy mà Maxim lại chỉ cười như thể không có gì nghiêm trọng cả.

“Không sao đâu. Ta biết mà.”

Thì ra ngài biết.

Maxim – dù còn nhỏ – lại biết rõ mình cần làm gì. Làm thế nào mới đúng? Daisy bỗng thấy tò mò về câu trả lời ấy.

“Cho em biết với, được không?”

“Vậy thì nhắm mắt lại đi.”

Một phần trong cô bắt đầu lo lắng không biết hắn lại bày ra trò gì kỳ quặc nữa, nhưng rồi cô vẫn chọn tin hắn thêm một lần nữa.

Daisy lặng lẽ nhắm mắt lại. Tiếng chim rừng ríu rít bên tai, tiếng lạo xạo của Maxim đâu đó vang vọng mơ hồ.

Và khi mở mắt ra…

“Cưới ta nhé, Easy.”

Trên ngón áp út bàn tay trái của Daisy là một chiếc nhẫn hoa xinh xắn.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ lời cầu hôn ấy.

 

“Cưới ta nhé, Easy.”

 

Chỉ có điều, đó không phải là lời cầu hôn từ Maxim thuở nhỏ, mà là của Maxim khi đã trưởng thành.

Hắn từng quỳ một gối, lịch sự mà chân thành thỉnh cầu cô.

 

“Em sẽ cưới ta chứ, Easy?”

 

Có lần lời cầu hôn nghe như đùa cợt.

 

“Tiểu thư Daisy von Waldeck, xin hãy kết hôn với ta.”

 

Có lần lại vô cùng nghiêm túc, không mang chút đùa cợt nào.

Với Daisy, những lời cầu hôn ấy đều thật kỳ lạ.

Cô từng mắng hắn, đã là vợ chồng rồi, còn cầu hôn cái gì nữa chứ? Nhưng Maxim lại bảo rằng điều khiến hắn tiếc nuối nhất là không có một lời cầu hôn đàng hoàng. Vì với phụ nữ, những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như vậy… lại quan trọng đến không ngờ.

Maxim là người luôn tỉ mỉ một cách lạ lùng như thế đấy.

“Phải bắt đầu từ cầu hôn chứ. Vì phải kết hôn rồi mới thành cha mẹ được.”

“…Cũng đúng là vậy.”

Dù cho ta và em, đã thất bại khi trở thành cha mẹ. Nhưng Maxim thuở bé vẫn khăng khăng rằng phải bắt đầu lại từ lời cầu hôn.

Daisy nhìn chiếc nhẫn hoa cúc xinh xắn đang lồng trên bàn tay nhỏ nhắn của mình.

Và rồi… giống hệt như buổi dã ngoại hôm ấy.

Ngay khi nhìn thấy chiếc nhẫn cầu hôn nhỏ xíu đó, mọi lời lẽ từng quay vòng trong đầu cô đều tan biến như tuyết chạm nắng.

“…Dù sao thì, cũng đẹp thật.”

Hình bóng phản chiếu trong đôi mắt như gương của hắn dần trở nên lớn hơn.

Không, chính xác hơn là…

“Vậy thì cái này nữa.”

Khuôn mặt Maxim áp lại gần hơn nữa.

“Hy vọng em sẽ thích.”

Nhìn vào ánh mắt hắn, hình ảnh của cô bỗng trở nên rạng rỡ như mùa xuân. Là vì Maxim vừa cài một bông cúc nhỏ lên mái tóc cô như thể đó là chiếc kẹp tóc xinh xắn.

“Easy, ta thích em.”

Và như thường lệ, Maxim lại thốt ra những lời yêu thương đầy trìu mến.

Daisy không biết phải đáp lại ra sao.

Nhưng không sao cả. Dù cô có nói gì đi nữa thì liệu có ích gì chứ? Dù gì cũng chỉ là mơ. Một giấc mơ không thể chạm đến được Maxim.

Có lẽ, rồi cũng sẽ quên thôi. Vì phần lớn những giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, con người ta đều sẽ quên.

Chỉ là một giấc mơ kỳ lạ.

Tỉnh giấc rồi thì tất cả cũng tan biến như khói thôi mà…

“…Ta thì không đâu.”

Maxim nhìn sâu vào mắt Daisy, như thể bị hút vào đó mà nói.

“Ta nhất định sẽ không quên em.”

Hắn đã nói như thể thề nguyền rằng hắn sẽ tuyệt đối không quên cô.

Maxim đã hướng về Daisy, thốt lên một lời hứa chắc nịch đến lạ.

“Ta không muốn quên. Và cũng không được phép quên.”

Không rõ vì sao, nhưng câu nói ấy khiến ngực Daisy bỗng trở nên nóng ran.

“Vì chính em đã cứu ta. Nên dĩ nhiên, ta không được phép quên em.”

Một câu chẳng hiểu đầu đuôi gì, nhưng thật kỳ lạ.

Daisy vẫn không sao thốt nên lời, không biết phải đáp lại ra sao.

 

Easy.

Easy của ta.

…Easy.

 

Bên tai cô văng vẳng tiếng gọi dịu dàng của Maxim. Không còn là giọng trẻ thơ khi nãy nữa… mà là giọng của Maxim trưởng thành – vẫn ngọt ngào, nhưng trầm ấm hơn.

 

“Easy.”

Khi cô mở mắt ra, ánh nắng sớm tràn ngập khắp căn phòng. Và người đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn, đó chính là Maxim.

Cạch.

Một cảm giác ấm áp lan trên trán, môi hắn vừa đặt xuống đó một nụ hôn dịu dàng.

“Em tỉnh rồi à?”

Phải rồi, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Daisy vẫn còn vùi mình trong chiếc giường mềm mại. Và trước mắt cô… thân trên của Maxim – hoàn toàn trần trụi, không mảnh vải che thân.

“Vẫn còn buồn ngủ sao? Muốn ngủ thêm một chút nữa không?”

Daisy khẽ lắc đầu.

Thật là một giấc mơ kỳ quặc. Nhưng giờ mặt trời đã lên, cũng đến lúc phải tỉnh lại rồi.

“Easy của ta vất vả rồi, chắc đói lắm nhỉ. Mau ăn sáng thôi.”

…Ăn sáng?

“Mang lên giường cho cô ấy.”

Maxim phất tay ra hiệu với ai đó bên ngoài. Ngay khoảnh khắc đó, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng Daisy.

Cô khẽ ló đầu ra khỏi chăn, và trông thấy các hầu gái đang bê khay thức ăn tiến vào phòng.

“…!”

Tệ hơn nữa là…

Không chỉ Maxim, mà ngay cả Daisy cũng hoàn toàn không mặc gì.

Thật là tồi tệ nhất mà.

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)