Chương 213

 

Chương 213

 

Trans: Agnes

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

“Haa…”

Không biết phải làm gì, Đại Công tước phu nhân đời trước thở dài một hơi rồi vội vàng lau khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Maxim.

“Maxim, cuối cùng con cũng phát điên rồi. Hoặc là… do ta sống quá lâu rồi cũng nên.”

Sống đến từng tuổi này rồi mà vẫn phải chứng kiến chuyện như thế này.

Anh hùng của Antica lại vì vợ mà định tự tử, không những thế còn ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết. Ai mà tưởng tượng nổi chứ?

“Nín ngay đi. Có gì đáng mà khóc chứ hả.”

“Con đã sai. Đúng vậy, chắc chắn con đã sai điều gì đó. Nên… con sẽ sửa hết. Chỉ cần thím nói cho con biết thôi.”

“Đúng là phát điên rồi.”

Thật sự là cạn lời.

Nhưng nghĩ lại, một gã đàn ông trưởng thành phải tuyệt vọng đến mức nào thì mới òa khóc mà chẳng cần quan tâm đến sĩ diện? Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến lòng bà nghẹn lại.

Dù vô cùng thất vọng, dù cảm giác như vừa bị một kẻ hèn kém lừa trắng trợn…

Coi như bố thí cho thằng ăn mày một lần vậy.

Olivia von Waldeck hiểu rõ - người có thể an ủi chủ nhân của Waldeck chỉ có thể là một người của Waldeck mà thôi.

“Được, ta sẽ nói cho. Nhưng con có chịu làm theo lời ta không đấy?”

Olivia von Waldeck quyết định sẽ dạy Maxim truyền thống của Waldeck - chỉ vì Waldeck mà thôi.

 

* * *

 

Maxim von Waldeck bắt đầu cầu nguyện.

Không phải vì đột nhiên hắn trở thành người sùng đạo sau một đêm.

Ban đầu, khi nghe lời thím bảo nên cầu nguyện, hắn cũng đầy hoài nghi như thường lệ - cầu nguyện thì có thay đổi được gì chứ?

 

“Con xin lỗi nếu làm thím thấy khó chịu, nhưng con không tin vào thần linh.”

 

Hắn đã khẩn cầu xin bà chỉ cách, thế mà lại dám cãi lại thím như thế.

 

“Ta cũng từng như thế.”

 

Tưởng sẽ bị trách mắng, nhưng thím lại bật cười sảng khoái.

 

“Thím cũng vậy sao?”

“Phải. Sau khi cả gia đình đều qua đời, ta chỉ còn lại một mình trên thế gian này, chẳng còn ai để nương tựa. Trong tuyệt vọng, ta níu lấy Chúa như bám lấy cọng rơm. Ta từng cằn nhằn với Chúa rằng ngài thật quá đáng, trời cao lẽ ra cũng nên có giới hạn chứ. Tại sao lại đối xử với ta như thế…”

“…”

“Không ai tin ngay từ đầu cả. Đức tin vốn dĩ bắt đầu từ những lúc không còn gì để bấu víu. Vì không còn cách nào khác nên mới tin.”

 

Maxim không hiểu hết những lời đó, nhưng có vài phần hắn cảm nhận được.

Hắn im lặng lắng nghe bà nói.

 

“Maxim, đức tin ấy mà, không phải là thứ ảo tưởng rằng sẽ có ai đó thực hiện điều ước cho con. Mà là một niềm tin bên trong.”

“…Một niềm tin bên trong sao?”

“Ừ. Tin rằng điều mình mong sẽ trở thành hiện thực. Chính sức mạnh ấy giúp người ta tiếp tục sống.”

 

Càng nghe, hắn càng thấy khó hiểu.

 

“Ta vẫn luôn cầu nguyện đấy. Mong rằng Waldeck sẽ được bảo vệ. Và rồi, như một phép màu, con xuất hiện.”

“…Thím từng gọi con là tên khốn và kẻ lừa đảo mà.”

“Thì đó là chuyện sau này ta mới biết. Nhưng không thể phủ nhận rằng con đã bảo vệ được Waldeck. Không chỉ vậy - khi con ra trận, ai cũng nghĩ sẽ chết hết, vậy mà mỗi sáng mỗi tối ta vẫn cầu cho con trở về an toàn. Kết quả thì sao? Cuối cùng con đã chiến thắng và quay về như một phép màu.”

 

Dù kỳ lạ, nhưng lời bà nói lại có sức thuyết phục lạ thường.

 

“Từ hôm đó đến nay ta vẫn cầu nguyện. Rằng nếu Daisy có thể nguôi ngoai, thì mong con bé sẽ mạnh mẽ hơn và quay về Waldeck.”

“…”

“Thử nghĩ như bị lừa đi, con cầu nguyện cùng ta được không? Biết đâu nhờ có hai người, con bé sẽ về sớm hơn.”

 

Từ ngày hôm đó, Maxim bắt đầu cầu nguyện mỗi sáng mỗi tối, đúng như lời thím bảo ‘coi như bị lừa mà tin thử một lần.’

Hắn nhớ lại lời vợ từng nói trong buổi dã ngoại cuối cùng hai người đi cùng nhau.

 

“Nhưng mà sống rồi mới biết… trên đời này có quá nhiều thứ nằm ngoài tầm kiểm soát.”

 

Không, với Maxim, thứ duy nhất hắn không thể kiểm soát - chỉ có một.

Dù là tước vị hay quyền lực.

Tất cả những thứ khác hắn đều có thể giành lấy bằng mọi giá.

Chỉ riêng Daisy là hắn không thể có được. Và đương nhiên cũng không thể điều khiển theo ý mình.

 

“Sơ Sophia từng bảo… chính vì thế mà Thượng Đế tồn tại.”

 

Khi Daisy nói vậy, Maxim đã đáp rằng hắn không tin vào thần linh.

Bởi hắn chưa từng có cảm giác được đứng về phía Thượng Đế. Hắn không chỉ hoài nghi, mà còn nghĩ rằng mình chẳng cần đến ngài.

Vì ta luôn nghĩ, nếu không được thì cứ làm cho đến khi được là được thôi.

 

“Vậy à. Nhưng liệu có sao không? Ngài rồi cũng sẽ muốn cầu nguyện mà. Cá không, cá xem nhé?”

 

Trước em như thế, ta đã cười thầm.

Khi em ngậm viên kẹo như mút lấy đôi môi mình, ta đã thốt lên một câu chửi rủa ‘Chết tiệt, Chúa ơi.’ Một lời cầu nguyện đầy xúc phạm, ta còn nhớ như in. Một lời nguyện trước bữa ăn, mà đối tượng chính là vợ mình.

Giờ cũng vậy thôi. Dù đang cầu nguyện, Maxim vẫn không tin vào Thượng Đế.

Phải, có lẽ là…

Vì không tin Chúa, nên hình phạt mà ngài dành cho hắn chính là: dù có yêu Daisy đến chết đi sống lại cũng không bao giờ được ở bên cô. Đôi lúc hắn đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng cho dù là thế. Vì chẳng thể làm gì khác ngoài cầu nguyện, nên hắn cứ thế cầu nguyện, rồi lại cầu nguyện.

Thím hắn từng nói.

 

“Nếu con không thể làm gì được, thì trước hết cứ cầu nguyện đi. Rồi từ đó, dù là điều nhỏ nhặt thôi cũng được, hãy tìm lấy một việc mà con có thể làm.”

 

Thế nên Maxim đã ngồi suy nghĩ - liệu mình có thể làm điều gì?

Hắn quyết định thực hiện một việc mà Daisy đã để lại dở dang. Khi biết Daisy đã quyên góp lần cuối dưới tên Reiley cho tu viện, Maxim đã quyết định tiếp tục gánh vác sự hỗ trợ ấy dưới danh nghĩa Reiley.

Chăm sóc những đứa trẻ mồ côi, giúp chúng thực hiện ước mơ bằng cách cho đi học…

Hắn từng nghĩ loại tình thương sáo rỗng đó chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng thật bất ngờ, đó lại là một việc mang đến cảm giác rất mãn nguyện.

Dưới tên của thiên thần, hắn chăm sóc những thiên thần khác. Dưới tên của thiên thần, hắn chuộc lỗi. Có lẽ vì thế mà đôi khi hắn lầm tưởng rằng bản thân đã được phần nào tha thứ.

 

[Isabel Trevis]

 

Và rồi, khi cuối cùng phát hiện được một cái tên thân thuộc trong danh sách hành khách lên du thuyền đi Egonia, Maxim như bị thôi miên, không thể không bật ra lời thì thầm.

“…Chúa ơi, cảm ơn ngài.”

Maxim von Waldeck đã nghĩ-

Vậy thì chắc chắn… đây là món quà, là sự cứu rỗi mà Chúa đã ban cho hắn.

e

* * *

 

Daisy đã định cư tại Marcerie, một thị trấn cảng nhỏ thuộc Egonia.

Và cô bắt đầu làm việc tại một cửa hàng hoa nhỏ.

Nơi đó chuyên làm những bó hoa để bán cho khách và đôi khi nhận trang trí hoa cho các bữa tiệc.

Biết được điều đó, Maxim liền cho Montardie - người từng có quan hệ thân thiết với hắn từ thời lính đánh thuê - ra tay hành động.

Montardie điều hành một thương hội lớn có tiếng, không chỉ ở Marcerie mà còn trong toàn Egonia.

Mỗi khi cần hoa để tiếp đãi khách hàng, họ đều đặt hàng từ cửa hàng nơi Daisy đang làm việc. Và chỉ trong thời gian ngắn, Montardie đã trở thành khách hàng lớn nhất của cửa hàng hoa ấy.

Nhờ có Montardie, Maxim có thể biết được tin tức và theo dõi tình hình của Daisy.

Dù không thể ở bên cạnh, nhưng Daisy ở Marcerie dường như đã quen với cuộc sống giản dị, và trông có vẻ rất hạnh phúc.

Sống hạnh phúc mà không có hắn bên cạnh.

Nhìn thấy cảnh đó khiến hắn cảm thấy uất nghẹn, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Chỉ khi buông bỏ được sự cố chấp ‘phải có được cô’, hắn mới thật sự thấy được con người thật của Daisy.

Daisy là người luôn hạnh phúc với những điều nhỏ nhặt, khi mệt mỏi thì môi trề ra rõ ràng, nhưng rồi lại mạnh mẽ vượt qua bằng một món ăn ngon nào đó.

Dù chỉ mang theo chiếc túi đựng ít tiền lẻ gom góp được…

Cô có thể do dự mãi khi mua một chiếc kẹp tóc, nhưng lại chẳng tiếc tay khi mua kem hay bánh ngọt.

Chính sự phi lý đó vẫn khiến cô trở nên đáng yêu đến mức hắn không thể chịu nổi.

Đã có lúc hắn nghĩ, có lẽ Daisy sẽ hạnh phúc hơn nếu không có hắn. Rằng có lẽ tốt hơn nếu buông tay cô ra.

 

Rồi một ngày nọ, có tin tình báo cho biết tàn dư của Klinn, trong đó có Lucas Therese, đã bị phát hiện gần vùng ven Egonia. Không xa Marcerie - nơi Daisy đang ở.

Chính lúc đó, Maxim đã nhận ra một lần nữa.

Hắn không thể buông Daisy.

Dù là kẻ không đủ tư cách, kẻ chỉ khiến cô khóc hết lần này đến lần khác, nhưng… hắn vẫn phải bảo vệ Daisy từ bên cạnh.

Đó là cách hắn yêu Daisy. Dù không phải là cách đúng, thì cũng không sao nếu là cách sai.

Bởi vì, Daisy… Dù có phải chết và sống lại bao nhiêu lần đi nữa, ta cũng không thể nào từ bỏ em.

Chính vì thế, dẫu đau đớn vì không thể có được em, thì ít nhất… ta phải bảo vệ em đến cùng.

Ngay khi suy nghĩ chạm đến đó, Maxim lập tức tìm đến Rose - người từng bị đưa đến trại cải tạo ở vùng biên.

“…Rose. Ta sẽ cho cô tự do.”

Rose kiệt sức vì lao động khổ sai, chỉ biết sững sờ khi thấy vị khách không ngờ tới tìm đến mình.

“Thay vào đó, cô có thể làm việc vì ta, không..., vì Daisy được không?”

Đó là lời đề nghị mà cô ấy không thể nào từ chối.

“Tên chiến dịch sẽ là ‘Reiley’.”

Kể từ ngày hôm đó, Rose trở thành một ‘gián điệp hai mang’ vì Daisy.

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)