Chương 30
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“…A.”
“Không thích sao?”
Hình như hắn đang muốn nhắc đến lần trước, cái lần mà Daisy giả vờ thân thiết để không cho Mary Gold bước vào, và đã hôn nhẹ lên má cô ta.
Cô không khỏi cảm thấy khó tin. Chẳng lẽ hắn lại để bụng chuyện trẻ con như vậy?
Song, Daisy bất giác nheo mắt, ánh nhìn đầy vẻ khó chịu.
“Ta đã định chi thêm bao nhiêu tiền rồi? Chỉ thế thôi mà cũng không làm được à?”
“Ngài vừa nói đó chỉ là tiền lẻ mà. Nhưng môi của em thì hơi đắt đấy.”
“Nhân tiện, hãy báo giá luôn đi. Bao nhiêu nào?”
“Sao cơ?”
“Em cũng biết rồi, ta thích mua cả gói hơn là mua lẻ. Nên nếu có cơ hội, em cứ hét giá thật lớn xem sao.”
“Không bán thì sao?”
“Vậy thì ai sẽ mua váy cho thím đây?”
“…”
“Cho nên đừng giả vờ tỏ ra kiêu ngạo nữa, làm nhanh đi trước khi ta đổi ý.”
Cách nói chuyện của Maxim thật đáng ghét. Daisy thực sự muốn đấm cho hắn một cái, nhưng cô đã quá mệt mỏi để tranh cãi thêm. Nhưng nếu nghĩ lại, trong lễ cưới họ còn trao nhau nụ hôn sâu, thậm chí còn dùng cả lưỡi.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ lên má, có gì to tát đâu chứ.
Hơn nữa, lúc trước má cô cũng đã chạm vào đó. Chỉ là chạm thôi sao? Họ còn từng nằm chung giường suốt 40 phút. Ngẫm vậy, chuyện này dường như cũng chẳng có gì quá khó cả.
Chính vì vậy, Daisy chỉ đành thở dài mệt mỏi, khuôn mặt đầy vẻ cam chịu. Sau đó, cô nhón chân lên, rồi khẽ đặt một nụ hôn lên má Maxim.
“Được chưa?”
Mặc dù chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nhưng cô vẫn thấy ngại ngùng, không dám nhìn vào mắt hắn.
“Lúc nãy vì chúng ta mà mọi người đã phải đợi quá lâu rồi, ra ngoài nhanh thôi. 5 phút đã hết rồi.”
Daisy khẽ thì thầm, giọng điệu có chút lạnh lùng, rồi bước ra khỏi phòng thử đồ, bỏ lại một mình Maxim đứng ngẩn ngơ ở đó, trên khuôn mặt nở một nụ cười đầy mãn nguyện.
* * *
“Maxim à, ta không cần mấy chiếc váy đó đâu.”
Bề ngoài thì từ chối, nhưng nét mặt của Đại Công tước phu nhân đời trước lại lộ rõ vẻ vui mừng.
Đúng là quý tộc, dù có cũng làm như không, mà không có thì lại tỏ ra như mình có. Bà rõ ràng rất vui nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên.
“Dù có không cần đi nữa, thì thím cũng nên nhận. Vì con cũng có lệnh từ Đại Công tước phu nhân.”
“Daisy sao?”
“Vâng, em ấy rất quan tâm đến thím.”
Tuy tiền là Maxim chi, nhưng hắn khéo léo đẩy toàn bộ công lao sang Daisy.
“Daisy sẽ tự tay chọn váy cho thím. Còn ta vì có việc cần làm, nên xin phép đi trước nhé.”
Nghe đến đây, ánh mắt của Đại Công tước phu nhân đời trước và Daisy ngay lập tức chạm nhau. Dù ngoài miệng càu nhàu sao phải bày vẽ thế này, nhưng vẻ hào hứng của bà vẫn không giấu nổi. Daisy cảm thấy mình đã làm đúng khi nhờ Maxim mua váy cho thím.
“Khi mọi thứ xong, nhớ thanh toán rồi đưa thím ấy về nhà an toàn.”
“Vâng, thưa ngài.”
Sau khi nghe Maxim ra lệnh, người phụ tá đứng bên cạnh liền cúi đầu đáp lễ. Song, hắn vừa bước đi thì đột nhiên dừng lại.
“À, còn ngươi… là Anna đúng không?”
“Vâng, thưa Đại Công tước.”
Maxim liếc mắt qua, gọi người có vẻ là nhân viên cấp cao nhất trong hai người.
“Ta không rành chuyện này lắm. Nếu ngoài váy ra còn thứ gì cần thiết, thì hãy giới thiệu hoặc tìm giúp nhé. Sẽ có phần thưởng hậu hĩnh.”
“Ý ngài là giày hay trang sức phải không ạ?”
“Đúng vậy, chọn loại tốt nhất và đắt nhất. Dù gì thì cũng là ngươi đã đề cập đến chuyện ‘quê mùa lạ lùng’ nên tốt nhất hãy đảm bảo giúp cô ấy loại bỏ hoàn toàn điều đó.”
“...Vâng, vâng ạ.”
Không biết hắn đã nghe từ lúc nào. Càng khó tin hơn là sau khi nghe những điều này, hắn vẫn không nổi giận mà phá cửa xông vào.
Maxim mặc kệ vẻ bối rối của nhân viên, tiếp tục nói với giọng điềm nhiên.
“Cả nội y nữa. Chắc ngươi đã thấy dáng người của Daisy khi giúp cô ấy thử váy rồi, đúng không? Em ấy có chút… đường cong. Chọn loại rộng rãi một chút để không làm chật ngực. Cô ấy bị khó tiêu nếu mặc đồ không thoải mái.”
Cái tên điên này đang nói cái gì vậy chứ? Không thể nói nhỏ hơn được sao? Để mọi người đều nghe thấy thế này à.
Daisy đỏ bừng mặt, muốn độn thổ vì xấu hổ. Hắn không chỉ nói to mà còn làm động tác bằng tay để mô tả vòng một của cô, khiến Daisy muốn đấm hắn một cú thật đau.
“Chọn đủ các màu. Loại tốt nhất. Tối nay ta sẽ kiểm tra, nên hãy làm cho cẩn thận.”
“Vâng, thưa Đại Công tước. Chúng tôi sẽ phục vụ hai người hết sức tận tâm ạ.”
Sau khi nhận được lời cam kết chắc chắn từ nhân viên của cửa hàng, Maxim mới chậm rãi rời đi.
Cạch-. Cánh cửa ở lối vào khép lại, và khi Maxim đã rời khỏi, Daisy thân mật khoác tay Đại Công tước phu nhân đời trước, dịu dàng nói.
“Thím ơi, thím có nghe không? Con sẽ chọn cho thím toàn đồ đẹp thôi.”
“Nhưng mà, lúc nãy cái ‘quê mùa lạ lùng’ là ý gì vậy?”
Đại Công tước phu nhân đời trước tò mò hỏi về lời mà Maxim đã nhắc đến.
Biết thím không hề hay biết chuyện nhân viên nói xấu, Daisy quyết định không nên làm bà khó chịu vì mấy lời đó, nên chỉ trả lời qua loa.
“À, chắc là do con có hơi… thiếu cẩn trọng một chút. Vì lúc Maxim nói sẽ mua hết mọi thứ, con thực sự bất ngờ.”
“Ta đã bảo cô nên cẩn thận rồi mà.”
“Phải rồi. Nếu muốn trở nên tao nhã như thím, con chắc phải học hỏi nhiều hơn. Mà thím thích kiểu váy nào ạ?”
“Thôi, ta chỉ cần một hai bộ đơn giản là được rồi.”
Có vẻ bà hơi ngại ánh mắt của Maxim.
Dù gì thì ‘ông chồng duy nhất’ này cũng quyết chi tiền theo cách điên rồ của mình, Daisy thầm nghĩ, thôi thì cứ hợp tác với hắn vậy.
Kiếm tiền thì khó, nhưng tiêu tiền thì tự tin hơn hẳn.
“Ôi, sao thím lại nói vậy được chứ? Tên tuổi của nhà Waldeck phải được giữ vững hoàn toàn nhờ vào thím mà. Nếu có ai cần mặc đồ đẹp hơn, thì chính là thím đấy. Thím nên mặc đồ đẹp hơn con mới phải đạo. Hay thím chọn vài bộ giống con, rồi chúng ta mặc đồng điệu với nhau nhé?”
“Cô đúng là hay làm quá mọi chuyện.”
Mặc dù luôn mồm cằn nhằn, nhưng Đại Công tước phu nhân đời trước vẫn không hất tay Daisy đang khoác lấy tay mình.
“À, mà… thực ra con vừa biết được một tin rất hay.”
Daisy ánh mắt sáng rực, ghé sát tai bà, thì thầm như thể đang chia sẻ bí mật.
“Vâng, thím cứ mong chờ đi nhé. Trước khi Maxim quay lại, chúng ta có thể bàn kế hoạch trong buổi trà chiều. Ở nhà kính ấy ạ.”
“Cũng được đấy.”
“À, lúc nãy trên đường tới đây con thấy một tiệm bánh nổi tiếng lắm. Họ nói bánh ở đó ngon lắm đấy ạ.”
Con bé này làm sao mà nói không ngừng thế nhỉ. Y như một chú chim sơn ca vậy.
Sao lại có đứa trẻ như thế này nhỉ?
Đại Công tước phu nhân đời trước nhìn Daisy với ánh mắt vừa tò mò, vừa có chút ngạc nhiên.
“Nếu ngày mai phải bắt đầu kiêng ăn để mặc váy, thì hôm nay uống trà đen kèm một miếng bánh cũng không phải ý tồi nhỉ? Thay đồ xong bụng đói lắm rồi.”
“Thật tình, đúng là không ai cản nổi cô.”
“Thế thì chỉ một miếng thôi được không? Nghe bảo là ngon như thiên đường luôn. Mà con thì phải ăn đồ ngọt mới nghĩ được những ý hay ho được.”
Nói xong, Daisy nhìn bà với ánh mắt lo lắng, chờ đợi sự đồng ý. Đại Công tước phu nhân đời trước cuối cùng cũng bật cười.
“Đã mua thì mua hai miếng đi.”
“Dạ?”
“Ta cũng muốn thử xem cái gọi là vị ngọt thiên đường ấy như thế nào.”
“…Vâng ạ!”
Daisy cảm thấy vô cùng phấn khích. Cô nghĩ đến việc sẽ cho thím xem danh sách ‘các ứng viên tình nhân’ mà Maxim đã đưa, rồi cùng bà bàn bạc kế hoạch, cảm giác chẳng khác nào đang bay bổng trên mây.
Tuy nhiên, Daisy vẫn không nhận ra ánh mắt của người đồng minh duy nhất của cô – Đại Công tước phu nhân đời trước – đang dần trở nên ấm áp một cách kỳ lạ.
* * *
Một ngày thật sự mệt mỏi.
Daisy nằm đờ đẫn trên giường, trong căn phòng tối om, mắt dán lên trần nhà.
Cô nghĩ chỉ cần mua vài bộ váy là xong, nhưng hóa ra đó mới chỉ là khởi đầu.
Giày thì sao? Không thể chỉ mua đại, phải thử xem có vừa chân không, có gây khó chịu không.
Ngoài giày ra, tại sao một quý bà lại cần nhiều thứ đến thế? Nào là túi xách, găng tay… Theo lời nhân viên cửa hàng, tất cả đều là những món ‘cơ bản nhất’. Nhưng cái gọi là ‘cơ bản’ đó sao mà nhiều thế? Nghĩ đến đây, Daisy ngay lập tức cảm giác đầu óc mình như đang quay cuồng.
Khi buổi mua sắm kết thúc, trời đã tối, nên buổi trà chiều mà cô dự định cũng không thực hiện được.
Đại Công tước phu nhân đời trước nói rằng mình quá mệt nên đã về phòng từ sớm. Daisy cũng hoàn toàn hiểu được. Người trẻ còn thấy kiệt sức, huống hồ gì một người lớn tuổi hơn như bà.
“…Mệt chết mất thôi.”
Tuy nhiên, vẫn còn một liều thuốc bí mật có thể giúp cô hồi phục sức lực ngay lập tức.
Daisy nhanh chóng nằm bật dậy, bước tới chiếc bàn trà, rồi mở nắp chiếc khay hình vòm. Trên đó, một chiếc đĩa đựng bánh kem hiện ra.
“Hay mình chỉ ăn phần kem thôi nhỉ. Đúng, chỉ kem thôi. Không ai để ý đâu.”
Daisy lưỡng lự một hồi lâu rồi chấm ngón trỏ vào lớp kem trên bánh, đưa lên miệng nếm thử.
“Ưm, ngon quá.”
Matthew ở Waldeck cũng làm bánh rất ngon, nhưng đúng là bánh từ những tiệm nổi tiếng ở khu nhà giàu của thủ đô có hương vị hoàn toàn khác biệt.
Nếu Rose mà thấy cảnh này, hẳn sẽ buông một câu chế giễu.
“Thật chẳng hợp làm Đại Công tước phu nhân gì cả, khẩu vị đã trở nên giống đồ chó hoàng gia rồi.”
Daisy để lớp kem tan chảy trong miệng, rồi lăn một vòng trên giường, nằm sấp và chống cằm suy nghĩ.
Cô đã hứa với thím chỉ mua hai miếng bánh, nhưng thực tế, Daisy lén nhờ Mary – cô hầu gái thân tín – mua thêm vài miếng nữa.
Cô chia mỗi miếng cho Mary và Rose để giữ bí mật, còn lại một miếng mang về phòng.
Có lẽ vì ăn bánh lén lút mà cô thấy nó đặc biệt ngon hơn.
“Ăn thử rồi thì ngày mai lúc uống trà với thím, chắc mình sẽ không làm trò lố vì bánh này nữa.”
“A, thôi kệ, ăn thêm một chút nữa đi.”
Cô cầm chiếc nĩa nhỏ, liên tục cắt từng miếng bánh và cho vào miệng.
‘Vị thiên đường’ đúng là không ngoa. Kem tan chảy trong miệng, cảm giác như đang ở chính thiên đường vậy.
“Thiên đường ơi, thì ra ngươi có vị như thế này.”
Kem tan chảy trong miệng, đúng là cảm giác ngọt ngào đến mức làm người ta phát điên.
Khi ăn chiếc bánh được gọi là ‘vị thiên đường’ này, tự nhiên Daisy cảm thấy khao khát được lên thiên đường hơn bao giờ hết.
Nhưng liệu cô có được lên thiên đường không?
Người ta đồn rằng nếu xuống địa ngục, những món đồ ăn từng bỏ dở sẽ bị nghiền ra và ép ăn lại. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã kinh khủng.
“Muốn lên thiên đường thì phải cầu nguyện, cầu nguyện.”
Nghĩ đến đây, Daisy mới sực nhớ hôm nay cô đã quên cầu nguyện.
Cô giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, đậy lại chiếc nắp vòm che đĩa bánh rồi cầm chuỗi tràng hạt lên.
Daisy chắp hai tay lại một cách thành kính và chuẩn bị dâng lời cầu nguyện lên Thần Linh thì, cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)