Chương 45
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Không gian tĩnh lặng bỗng chốc vỡ òa trong tiếng cười vui vẻ.
Những lời lẽ kỳ quặc, chẳng biết xấu hổ ấy, quả thật… tùy thuộc vào người nói mà mang một ý nghĩa khác nhau.
Và khi nó được thốt ra từ miệng một vị anh hùng, chúng trở thành sự hài hước, thành tài ăn nói thu hút.
Lúc ấy, hình như chỉ có duy nhất một người cảm thấy khó xử trong tình huống này, chính là Daisy von Waldeck. Ngay cả vị Đại Công tước phu nhân đời trước, người vốn nổi tiếng là khắt khe, luôn miệng chê bai mọi thứ là ‘lố bịch’, ‘kỳ quái’ giờ đây cũng đang vỗ tay với vẻ mặt hài lòng.
“Vậy nên tôi muốn đề nghị một lần uống cạn hết ly. Vì Daisy von Waldeck.”
Nói xong, Maxim đặt lên trán Daisy một nụ hôn, rồi khẽ thì thầm, đủ để chỉ mình cô nghe thấy.
“…Em yêu.”
“Ngài đang làm gì vậy?”
“Dành cho ta một lời chúc mừng đi chứ. Hửm? Vì nhờ vào ý chí này mà ta mới sống sót trở về đấy.”
Chụt. Song, hắn chậm rãi đặt một nụ hôn lên má cô, rồi đứng thẳng dậy nâng ly sâm panh.
“Vì Daisy von Waldeck!”
…Vì cô!
Keng, tiếng ly liên tục chạm vào nhau vang lên cùng với lời chúc mừng đầy ngượng ngùng vọng khắp khán phòng. Ngay lúc này, Daisy thực sự chỉ ước có một cái lỗ nào đó để chui xuống ngay lập tức.
Trong lòng nóng như lửa đốt, cô định uống cạn ly sâm panh thì Maxim đã nhanh tay giật lấy.
“Sao vậy? Trả đây cho em. Sâm panh của em mà.”
“Em sẽ say mất. Tửu lượng của chúng ta đâu có tốt.”
“Sao ngài biết? Ngài đã bao giờ thấy em uống rượu đâu? Ngài còn chẳng biết gì mà…”
“Ồ, chỉ cần nhìn là biết thôi.”
Thật là nực cười.
“Trả lại cho em. Em khát.”
Hắn nhướn mày trêu chọc, rồi uống cạn ly rượu vừa cướp được từ tay Daisy. Người nóng như lửa đốt là cô đây mà. Tại sao đến sâm panh cũng không cho cô uống?
Trong lòng cô như có một ngọn lửa khổng lồ không ngừng cháy bùng lên.
“Khát thì uống nước. Nước là thứ tốt nhất để giải khát.”
Sau đó, hắn gọi một người hầu cận đến, ra lệnh rót đầy nước vào ly của Daisy.
Nếu không thể nói được gì thì thôi. Daisy nắm chặt tay, run rẩy.
Thật lòng mà nói, cô thấy tình huống này thật hoang đường.
Mặc dù chỉ là suy đoán của bản thân thôi, nhưng một người đàn ông đã ngoại tình, say đắm nhân tình đến mức bỏ bê nhà cửa suốt một tuần. Một người đàn ông đã mua giày gửi cho cô, còn cẩn thận hỏi xem cô đã đi chưa, vậy mà bây giờ lại làm ra vẻ này, Daisy thật sự không hiểu nổi.
‘Chẳng lẽ là đang cố gắng xây dựng hình tượng trước công chúng?’
Một vị anh hùng cứu quốc, một người đàn ông yêu vợ hơn cả sinh mệnh.
Quả nhiên là một tiêu đề báo hoàn hảo. Hắn đã từng gây xôn xao dư luận với một bài báo tương tự, giờ lại tiếp tục tung ra những lời lẽ hoa mỹ để duy trì sức nóng.
Dù chỉ là chồng hờ, nhưng cái gã đàn ông ngoại tình này lại dám lợi dụng cả người vợ tào khang. Chẳng lẽ chỉ là lợi dụng thôi sao? Hắn đang vắt kiệt cô đến từng giọt máu cuối cùng. Thật là vô liêm sỉ. Thật đáng ghét.
Daisy ghi nhớ điều này để tính vào khoản bồi thường ly hôn.
À, và còn phải viết sách nữa.
Thêm chút gia vị giật gân vào thì chắc chắn sẽ bán chạy.
[Cựu Đại Công tước, lời thú tội gây sốc: “Chồng tôi là một kẻ biến thái.”]
[Bị lừa gạt kết hôn, chưa đầy một tháng sau khi trở về, chồng tôi đã ngoại tình, một kẻ máu lạnh vô lương tâm…]
[Toàn bộ sự thật về vụ ly hôn với đôi giày đắt tiền.]
Chắc chắn những điều này sẽ bán chạy hơn cái chuyện anh hùng muốn ân ái với vợ mình.
Cô sẽ dùng số tiền đó để xây một trại trẻ mồ côi mới ở một nơi không ai biết, cho bọn trẻ học đại học, chữa bệnh cho những đứa ốm đau.
“Vậy vị nữ thần của người anh hùng cũng nên… nói vài lời chúc mừng đi chứ.”
Hoàng đế với vẻ mặt lơ đễnh đưa ra một đề nghị kỳ quặc. Trông ngài ấy có vẻ đã ngà ngà say. Người cần phải kiềm chế là ngài ấy mới đúng. Tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào người tỉnh táo như cô thế này?
Tiếp sau đó, mọi ánh mắt trong khán phòng đều đổ dồn về Daisy.
Ngay cả ánh mắt của Bá tước phu nhân Therese, người ngồi ở phía trước, cũng không ngoại lệ.
Tất cả là tại cái tên chồng bội bạc kia. Daisy nghiến răng thầm nghĩ, chậm rãi đứng dậy.
“Vì cuộc ngoại tình tuyệt đẹp của Maxim von Waldeck!”
Cô muốn hét lên những lời lẽ tương tự, nhưng Daisy là một người trưởng thành lý trí.
Nén chặt mong muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn trong lòng, cô nở một nụ cười tao nhã và hiền hòa.
“Thật xấu hổ quá. Tôi chẳng làm gì cả. Vậy mà mọi người lại đề nghị chúc mừng tôi. Tôi thật sự không biết phải làm sao.”
Daisy cầm ly nước lọc, bắt đầu những lời chúc tụng gượng gạo.
“Đại công tước đã nghĩ cho tôi rất nhiều, với tư cách là vợ và cũng là một người dân, đó là một vinh dự và cũng là điều đáng cảm ơn. Nhưng người có công lớn nhất trong việc Đại công tước bình an trở về lại là một người khác.”
Cô liếc nhìn Maxim một cái, rồi giới thiệu vị Đại Công tước phu nhân đời trước đang ngồi đối diện.
“Nhờ có những lời cầu nguyện ngày đêm tha thiết của thím ấy… tôi mới có thể gặp lại Đại công tước. Và người đã âm thầm bảo vệ Waldeck từ trước đến nay cũng chính là thím ấy. Vì vậy, tôi muốn dành vinh dự này cho thím.”
Cô nói năng tùy tiện. Nhưng khi nói ra rồi, nghe cũng khá hợp lý. Vị Đại Công tước phu nhân đời trước đột nhiên bị nhắc đến thì có vẻ hơi ngơ ngác.
“Vì hòa bình và những phúc lành của vùng đất này.”
…Vì hòa bình và vì bình an!
Sau khi kết thúc màn chúc tụng qua loa, Daisy như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế.
“Một bài diễn văn tuyệt vời.”
Maxim giơ ngón tay cái về phía Daisy. Thật chẳng khác nào trêu ngươi. Tuy nhiên, cô hình như chẳng còn chút sức lực nào để đôi co với hắn nữa, chỉ muốn tống khứ người chồng này khỏi mắt càng sớm càng tốt.
“Đi đi.”
“Ta cảm động quá.”
“Em bảo ngài đi đi.”
“Tuân lệnh. Thưa nữ hoàng.”
Đồ quỷ quái.
Muốn lên thiên đường thì phải bỏ chửi thề. Nhưng thế gian này chẳng tạo điều kiện cho cô nói năng tử tế.
“Xin lỗi thím. Chắc thím hơi bất ngờ phải không? Bệ hạ đột nhiên yêu cầu như vậy khiến đầu óc con trống rỗng…”
“Cảm ơn con.”
“Dạ?”
Vẻ mặt căng thẳng của vị Đại Công tước phu nhân đời trước dần dần giãn ra.
“Thật sự cảm ơn con, Daisy.”
“Có gì đâu ạ. Con cũng đâu có nói sai. Người luôn bảo vệ Waldeck từ trước đến nay chính là thím mà.”
“Người đã bảo vệ lòng tự trọng của ta chính là con.”
“Hi hi.”
Daisy ngại ngùng mân mê đầu ngón tay. Vị Đại Công tước phu nhân đời trước nhìn Daisy với ánh mắt xúc động.
“Con không ghét ta sao? Ta lúc nào cũng chỉ trích con.”
“Thật ra cũng có lúc con không muốn nghe… nhưng con biết đó là cách thím quan tâm đến con mà.”
Câu trả lời chân thành của Daisy khiến mắt vị Đại Công tước phu nhân đời trước hơi mở to.
“Con lớn lên một mình, không có gia đình. Có người quan tâm đến mình, con cảm thấy rất vui.”
Nụ cười trong trẻo ấy khiến Đại công tước phu nhân đời trước bất giác nhớ đến đứa con gái đã khuất. Một cô gái luôn lơ đãng, để lời khuyên lọt tai này ra tai kia, và hành xử tùy ý mình. Thay vì cư xử như một tiểu thư quý tộc đoan trang, cô lại thường xuyên cưỡi ngựa lao đi trên cánh đồng, chẳng buồn kiểm soát khẩu phần ăn, đúng chất một cô nàng tinh nghịch.
“Con là quý tộc. Phải giữ gìn phẩm giá.”
“Người khác nghĩ gì thì có sao? Điều quan trọng là con được hạnh phúc.”
Cuối cùng, con bé đã chống lại ý nguyện của cha mẹ, gieo một nỗi đau vào lòng họ.
Con bé đã bỏ trốn cùng một người lính, chẳng gửi về lấy một lá thư.
Tin tức đầu tiên mà Đại công tước phu nhân đời trước nhận được về con gái mình chính là cáo phó rằng cô đã qua đời vì gặp bão lớn khi đang đi tàu du lịch theo chân người chồng sang nước ngoài tìm việc. Một bất hạnh mà cô sẽ không phải gánh chịu nếu sống cuộc đời của một quý tộc, tuân theo những gì cha mẹ sắp đặt.
Đại công tước phu nhân đời trước thường nhớ về con gái mình mỗi khi nhìn thấy Daisy, cô gái nghịch ngợm và ngổ ngáo này.
“Thế thì ai nhìn thế nào thì đã sao chứ? Hôm nay cũng là một ngày đáng mừng ở Waldeck mà.”
Những lời nói ấy, từng câu từng chữ, giống hệt như những gì đứa con gái đã khuất từng nói. Cảm giác như cô bé đã sống lại khiến bà nổi cả da gà.
Trước đây, vì quá giống mà bà thấy khó chịu. Nhưng giờ đây, chính sự giống nhau ấy lại khiến bà cảm thấy gắn bó. Đúng là một điều kỳ lạ.
“Daisy, ta có thể hứa với con một điều được không?”
“Dạ? Lời hứa gì vậy ạ?”
Daisy tròn mắt hỏi lại, vẻ ngạc nhiên trước đề nghị bất ngờ ấy.
“Trong thời gian con sống với cái tên Daisy von Waldeck, vị trí phu nhân chính thức của Waldeck sẽ thuộc về con.”
Ý nghĩa thực sự là, không cần phải ly hôn hay gì cả, nhưng với bản tính quý tộc ăn sâu trong máu, bà chọn cách diễn đạt vòng vo. Daisy chẳng hiểu ẩn ý trong lời nói, chỉ đơn giản nở nụ cười rạng rỡ đáp lại.
“Ta sẽ bảo vệ lòng tự tôn của con.”
Với điều này, bà phu nhân – người luôn tin tưởng không chút nghi ngờ rằng Daisy là người cùng phe với mình – giờ đây đã chuyển sang đứng về phía Maxim.
Bà thề rằng cô bé ngỗ ngược, ngây thơ này, nhất định sẽ trở thành một quý phu nhân khiến bất kỳ ai cũng phải tự hào khi nhắc đến.
Đại công tước phu nhân đời trước đã tự nhủ như vậy.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)