Chương 45

Chương 45

Edit: Kẹo

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Không gian tĩnh lặng bỗng chốc vỡ òa trong tiếng cười vui vẻ.

Những lời lẽ kỳ quặc, chẳng biết xấu hổ ấy, quả thật… tùy thuộc vào người nói mà mang một ý nghĩa khác nhau.

Và khi nó được thốt ra từ miệng một vị anh hùng, chúng trở thành sự hài hước, thành tài ăn nói thu hút.

Lúc ấy, hình như chỉ có duy nhất một người cảm thấy khó xử trong tình huống này, chính là Daisy von Waldeck. Ngay cả vị Đại Công tước phu nhân đời trước, người vốn nổi tiếng là khắt khe, luôn miệng chê bai mọi thứ là ‘lố bịch’, ‘kỳ quái’ giờ đây cũng đang vỗ tay với vẻ mặt hài lòng.

“Vậy nên tôi muốn đề nghị một lần uống cạn hết ly. Vì Daisy von Waldeck.”

Nói xong, Maxim đặt lên trán Daisy một nụ hôn, rồi khẽ thì thầm, đủ để chỉ mình cô nghe thấy.

“…Em yêu.”

“Ngài đang làm gì vậy?”

“Dành cho ta một lời chúc mừng đi chứ. Hửm? Vì nhờ vào ý chí này mà ta mới sống sót trở về đấy.”

Chụt. Song, hắn chậm rãi đặt một nụ hôn lên má cô, rồi đứng thẳng dậy nâng ly sâm panh.

“Vì Daisy von Waldeck!”

…Vì cô!

Keng, tiếng ly liên tục chạm vào nhau vang lên cùng với lời chúc mừng đầy ngượng ngùng vọng khắp khán phòng. Ngay lúc này, Daisy thực sự chỉ ước có một cái lỗ nào đó để chui xuống ngay lập tức.

Trong lòng nóng như lửa đốt, định uống cạn ly sâm panh thì Maxim đã nhanh tay giật lấy.

“Sao vậy? Trả đây cho em. Sâm panh của em mà.”

“Em sẽ say mất. Tửu lượng của chúng ta đâu có tốt.”

“Sao ngài biết? Ngài đã bao giờ thấy em uống rượu đâu? Ngài còn chẳng biết gì mà…”

“Ồ, chỉ cần nhìn là biết thôi.”

Thật là nực cười.

“Trả lại cho em. Em khát.”

Hắn nhướn mày trêu chọc, rồi uống cạn ly rượu vừa cướp được từ tay Daisy. Người nóng như lửa đốt là cô đây mà. Tại sao đến sâm panh cũng không cho cô uống?

Trong lòng cô như có một ngọn lửa khổng lồ không ngừng cháy bùng lên.

“Khát thì uống nước. Nước là thứ tốt nhất để giải khát.”

Sau đó, hắn gọi một người hầu cận đến, ra lệnh rót đầy nước vào ly của Daisy.

Nếu không thể nói được gì thì thôi. Daisy nắm chặt tay, run rẩy.

Thật lòng mà nói, cô thấy tình huống này thật hoang đường.

Mặc dù chỉ là suy đoán của bản thân thôi, nhưng một người đàn ông đã ngoại tình, say đắm nhân tình đến mức bỏ bê nhà cửa suốt một tuần. Một người đàn ông đã mua giày gửi cho cô, còn cẩn thận hỏi xem cô đã đi chưa, vậy mà bây giờ lại làm ra vẻ này, Daisy thật sự không hiểu nổi.

‘Chẳng lẽ là đang cố gắng xây dựng hình tượng trước công chúng?’

Một vị anh hùng cứu quốc, một người đàn ông yêu vợ hơn cả sinh mệnh.

Quả nhiên là một tiêu đề báo hoàn hảo. Hắn đã từng gây xôn xao dư luận với một bài báo tương tự, giờ lại tiếp tục tung ra những lời lẽ hoa mỹ để duy trì sức nóng.

Dù chỉ là chồng hờ, nhưng cái gã đàn ông ngoại tình này lại dám lợi dụng cả người vợ tào khang. Chẳng lẽ chỉ là lợi dụng thôi sao? Hắn đang vắt kiệt cô đến từng giọt máu cuối cùng. Thật là vô liêm sỉ. Thật đáng ghét.

Daisy ghi nhớ điều này để tính vào khoản bồi thường ly hôn.

À, và còn phải viết sách nữa.

Thêm chút gia vị giật gân vào thì chắc chắn sẽ bán chạy.

[Cựu Đại Công tước, lời thú tội gây sốc: “Chồng tôi là một kẻ biến thái.”]

[Bị lừa gạt kết hôn, chưa đầy một tháng sau khi trở về, chồng tôi đã ngoại tình, một kẻ máu lạnh vô lương tâm…]

[Toàn bộ sự thật về vụ ly hôn với đôi giày đắt tiền.]

Chắc chắn những điều này sẽ bán chạy hơn cái chuyện anh hùng muốn ân ái với vợ mình.

Cô sẽ dùng số tiền đó để xây một trại trẻ mồ côi mới ở một nơi không ai biết, cho bọn trẻ học đại học, chữa bệnh cho những đứa ốm đau.

“Vậy vị nữ thần của người anh hùng cũng nên… nói vài lời chúc mừng đi chứ.”

Hoàng đế với vẻ mặt lơ đễnh đưa ra một đề nghị kỳ quặc. Trông ngài ấy có vẻ đã ngà ngà say. Người cần phải kiềm chế là ngài ấy mới đúng. Tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào người tỉnh táo như cô thế này?

Tiếp sau đó, mọi ánh mắt trong khán phòng đều đổ dồn về Daisy.

Ngay cả ánh mắt của Bá tước phu nhân Therese, người ngồi ở phía trước, cũng không ngoại lệ.

Tất cả là tại cái tên chồng bội bạc kia. Daisy nghiến răng thầm nghĩ, chậm rãi đứng dậy.

“Vì cuộc ngoại tình tuyệt đẹp của Maxim von Waldeck!”

Cô muốn hét lên những lời lẽ tương tự, nhưng Daisy là một người trưởng thành lý trí.

Nén chặt mong muốn vạch trần bộ mặt thật của hắn trong lòng, cô nở một nụ cười tao nhã và hiền hòa.

“Thật xấu hổ quá. Tôi chẳng làm gì cả. Vậy mà mọi người lại đề nghị chúc mừng tôi. Tôi thật sự không biết phải làm sao.”

Daisy cầm ly nước lọc, bắt đầu những lời chúc tụng gượng gạo.

“Đại công tước đã nghĩ cho tôi rất nhiều, với tư cách là vợ và cũng là một người dân, đó là một vinh dự và cũng là điều đáng cảm ơn. Nhưng người có công lớn nhất trong việc Đại công tước bình an trở về lại là một người khác.”

Cô liếc nhìn Maxim một cái, rồi giới thiệu vị Đại Công tước phu nhân đời trước đang ngồi đối diện.

“Nhờ có những lời cầu nguyện ngày đêm tha thiết của thím ấy… tôi mới có thể gặp lại Đại công tước. Và người đã âm thầm bảo vệ Waldeck từ trước đến nay cũng chính là thím ấy. Vì vậy, tôi muốn dành vinh dự này cho thím.”

Cô nói năng tùy tiện. Nhưng khi nói ra rồi, nghe cũng khá hợp lý. Vị Đại Công tước phu nhân đời trước đột nhiên bị nhắc đến thì có vẻ hơi ngơ ngác.

“Vì hòa bình và những phúc lành của vùng đất này.”

…Vì hòa bình và vì bình an!

Sau khi kết thúc màn chúc tụng qua loa, Daisy như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế.

“Một bài diễn văn tuyệt vời.”

Maxim giơ ngón tay cái về phía Daisy. Thật chẳng khác nào trêu ngươi. Tuy nhiên, cô hình như chẳng còn chút sức lực nào để đôi co với hắn nữa, chỉ muốn tống khứ người chồng này khỏi mắt càng sớm càng tốt.

“Đi đi.”

“Ta cảm động quá.”

“Em bảo ngài đi đi.”

“Tuân lệnh. Thưa nữ hoàng.”

Đồ quỷ quái.

Muốn lên thiên đường thì phải bỏ chửi thề. Nhưng thế gian này chẳng tạo điều kiện cho cô nói năng tử tế.

“Xin lỗi thím. Chắc thím hơi bất ngờ phải không? Bệ hạ đột nhiên yêu cầu như vậy khiến đầu óc con trống rỗng…”

“Cảm ơn con.”

“Dạ?”

Vẻ mặt căng thẳng của vị Đại Công tước phu nhân đời trước dần dần giãn ra.

“Thật sự cảm ơn con, Daisy.”

“Có gì đâu ạ. Con cũng đâu có nói sai. Người luôn bảo vệ Waldeck từ trước đến nay chính là thím mà.”

“Người đã bảo vệ lòng tự trọng của ta chính là con.”

“Hi hi.”

Daisy ngại ngùng mân mê đầu ngón tay. Vị Đại Công tước phu nhân đời trước nhìn Daisy với ánh mắt xúc động.

“Con không ghét ta sao? Ta lúc nào cũng chỉ trích con.”

“Thật ra cũng có lúc con không muốn nghe… nhưng con biết đó là cách thím quan tâm đến con mà.”

Câu trả lời chân thành của Daisy khiến mắt vị Đại Công tước phu nhân đời trước hơi mở to.

“Con lớn lên một mình, không có gia đình. Có người quan tâm đến mình, con cảm thấy rất vui.”

Nụ cười trong trẻo ấy khiến Đại công tước phu nhân đời trước bất giác nhớ đến đứa con gái đã khuất. Một cô gái luôn lơ đãng, để lời khuyên lọt tai này ra tai kia, và hành xử tùy ý mình. Thay vì cư xử như một tiểu thư quý tộc đoan trang, cô lại thường xuyên cưỡi ngựa lao đi trên cánh đồng, chẳng buồn kiểm soát khẩu phần ăn, đúng chất một cô nàng tinh nghịch.

“Con là quý tộc. Phải giữ gìn phẩm giá.”

“Người khác nghĩ gì thì có sao? Điều quan trọng là con được hạnh phúc.”

Cuối cùng, con bé đã chống lại ý nguyện của cha mẹ, gieo một nỗi đau vào lòng họ.

Con bé đã bỏ trốn cùng một người lính, chẳng gửi về lấy một lá thư.

Tin tức đầu tiên mà Đại công tước phu nhân đời trước nhận được về con gái mình chính là cáo phó rằng cô đã qua đời vì gặp bão lớn khi đang đi tàu du lịch theo chân người chồng sang nước ngoài tìm việc. Một bất hạnh mà cô sẽ không phải gánh chịu nếu sống cuộc đời của một quý tộc, tuân theo những gì cha mẹ sắp đặt.

Đại công tước phu nhân đời trước thường nhớ về con gái mình mỗi khi nhìn thấy Daisy, cô gái nghịch ngợm và ngổ ngáo này.

“Thế thì ai nhìn thế nào thì đã sao chứ? Hôm nay cũng là một ngày đáng mừng ở Waldeck mà.”

Những lời nói ấy, từng câu từng chữ, giống hệt như những gì đứa con gái đã khuất từng nói. Cảm giác như cô bé đã sống lại khiến bà nổi cả da gà.

Trước đây, vì quá giống mà bà thấy khó chịu. Nhưng giờ đây, chính sự giống nhau ấy lại khiến bà cảm thấy gắn bó. Đúng là một điều kỳ lạ.

“Daisy, ta có thể hứa với con một điều được không?”

“Dạ? Lời hứa gì vậy ạ?”

Daisy tròn mắt hỏi lại, vẻ ngạc nhiên trước đề nghị bất ngờ ấy.

“Trong thời gian con sống với cái tên Daisy von Waldeck, vị trí phu nhân chính thức của Waldeck sẽ thuộc về con.”

Ý nghĩa thực sự là, không cần phải ly hôn hay gì cả, nhưng với bản tính quý tộc ăn sâu trong máu, bà chọn cách diễn đạt vòng vo. Daisy chẳng hiểu ẩn ý trong lời nói, chỉ đơn giản nở nụ cười rạng rỡ đáp lại.

“Ta sẽ bảo vệ lòng tự tôn của con.”

Với điều này, bà phu nhân – người luôn tin tưởng không chút nghi ngờ rằng Daisy là người cùng phe với mình – giờ đây đã chuyển sang đứng về phía Maxim.

Bà thề rằng cô bé ngỗ ngược, ngây thơ này, nhất định sẽ trở thành một quý phu nhân khiến bất kỳ ai cũng phải tự hào khi nhắc đến.

Đại công tước phu nhân đời trước đã tự nhủ như vậy.

— Còn tiếp —

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)