Chương 11
Edit: Đom Đóm
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Khi được giao nhiệm vụ, Daisy đã nghe qua rằng dù là chó săn của hoàng gia nhưng Maxim cũng thuộc phe hoàng thất, vì vậy cần phải chuẩn bị trước. Một lý do vô cùng mơ hồ.
Lần này, cô muốn nghe lời giải thích rõ ràng hơn.
“Đây là vị trí mà ai cũng muốn né tránh. Ta chỉ cài cắm con vào đề phòng trường hợp như thế này xảy ra thôi.”
Và lần này cũng không phải là ngoại lệ. Chắc chắn Maxim có ẩn ý gì đó. Hắn luôn để lộ vẻ bí ẩn, khiến người khác không thể hoàn toàn tin tưởng.
“Vậy là ông đã dự đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra?”
“Ta chỉ nói là đề phòng thôi mà. Dù sao thì… hắn cũng đẹp trai đấy chứ? Con thích người đẹp trai mà đúng không?”
“Cái đó… thì đúng là vậy thật….”
Thành thật mà nói, về ngoại hình của hắn, Daisy không thể phủ nhận.
Hắn là kiểu đàn ông toát lên vẻ nam tính, chỉn chu giống như một con ngựa giống hoàn mỹ. Một cách diễn đạt có thể hơi kỳ lạ, nhưng hắn là người mà chỉ cần nhìn cũng khiến người ta muốn chiếm hữu, thậm chí muốn thử leo lên một lần.
Tuy nhiên, đó hoàn toàn thuộc về bản năng.
Daisy với đầu óc lý trí, khác hoàn toàn với Maxim, người lúc nào cũng chỉ có tình dục trong đầu.
“Đẹp trai thì liên quan gì đến nhiệm vụ chứ.”
Cô là một con người hành động dựa trên lý trí hơn là bản năng.
Daisy còn có những đứa trẻ ở trại mồ côi cần được cô nuôi sống. Cô đã từng nghĩ đến việc giải nghệ, vì vậy không muốn dính dáng đến những nhiệm vụ quá phức tạp.
“Con biết mà, Daisy. Những người khác thậm chí còn phải làm những việc tệ hơn với những gã xấu xí hơn nhiều.”
Điều này không sai. Với những đặc vụ được giao nhiệm vụ quyến rũ mục tiêu, ngoại hình của đối phương không bao giờ là thứ có quyền được lựa chọn. Cho dù mục tiêu có là một gã bụng phệ, xấu xí và già nua thì vẫn phải chấp nhận thực hiện.
Tất nhiên, Daisy trước đây, bây giờ và cả sau này đều không có ý định làm những việc như vậy.
“Nhưng nếu đã phải làm thì ít nhất một kẻ đẹp trai cũng dễ chịu hơn một gã xấu xí mà?”
“…”
“Con từng nói rằng mơ ước của con là được sống một cuộc đời bình thường như bao người, có thể yêu đương một cách tự do. Coi như là luyện tập đi. Hai người đã hôn nhau rồi đúng không? Chỉ cần một chút nhượng bộ nữa thôi…”
“Vậy tại sao cái nhượng bộ đó lại là từ tôi chứ? Đây là cơ thể của tôi, không phải của ông. Ông muốn chết đấy à?”
“Được rồi, ta xin lỗi, xin lỗi mà. Ta sẽ nhanh chóng tìm cách giải quyết. Chỉ cần cho ta chút thời gian thôi. Hửm?”
Daisy trừng mắt nhìn ông ta với vẻ đầy tức giận, chất vấn khiến Bá tước Therese vội chắp hai tay lại cầu xin.
“Nếu ông còn định nói những lời vô nghĩa như vậy nữa, thì tôi khuyên ông nên im lặng thì hơn.”
“Thật là. Con bé này, cách nói chuyện của con… Con thấy ta dễ bắt nạt lắm đúng không?”
“Ông muốn được tôn trọng thì hãy làm gì đó đáng để tôi tôn trọng đi.”
Daisy tặc lưỡi đầy khó chịu, nhưng cô vẫn phải nói những gì cần nói. Thật sự mà nói, cô đang cố kiềm chế để không buông ra một tràng chửi rủa cho hả giận.
“Ta đâu phải chỉ ngồi không. Con biết ta lo cho con nhiều thế nào không? Đây này.”
Bá tước Therese đưa cho Daisy một tập hồ sơ. Đó là tài liệu về Maxim von Waldeck.
“Những thứ thế này chẳng phải nên đưa cho tôi từ sớm rồi sao?”
“Ừ thì… nhưng ta cũng đâu biết hắn sẽ sống sót quay về chứ. Với lại hắn rất tránh tiếp xúc với người khác ngoại trừ vài cận vệ thân tín, nên thông tin thu thập được cũng rất hạn chế. Dù sao thì ta cũng xin lỗi.”
Đúng là chẳng có cái cớ nào hoàn hảo cả.
Daisy vừa lẩm bẩm vừa lật giở tài liệu ra xem.
[Maxim von Waldeck, 26 tuổi]
[Là con ngoài giá thú của Công chúa Helene, con gái duy nhất của Vua Konrad II. Cha ruột là Hiệp sĩ Jaden Kleist, từng là cận vệ của công chúa. Đại Công tước Waldeck đời trước là anh trai của Công chúa Helene, đồng thời là cậu ruột của Maxim von Waldeck.]
Đến đây thì Daisy cũng đã nắm được sơ qua những thông tin này.
[Từ khi xảy ra biến loạn của các bộ tộc man rợ ở lục địa phía Tây, hắn đã nổi tiếng với danh tiếng là một lính đánh thuê khét tiếng. Trước đó, hành tung của hắn vẫn là một ẩn số.]
[Sau chiến thắng lớn trong cuộc chiến cục bộ với Rovaile, hắn lọt vào tầm ngắm của hoàng gia và được nhận vào Học viện Quân sự Hoàng gia. Tại đây, hắn vượt cấp học và tốt nghiệp thủ khoa, sau đó gia nhập đội Cận vệ Trung ương.]
[Được ghi công khi giữ chức Đại đội trưởng Đội Đặc nhiệm Hoàng gia, hắn được trao huân chương và thăng chức đặc cách thêm một bậc.]
Người chồng của Daisy quả thực sở hữu một quá khứ không hề tầm thường.
[Nổi tiếng với việc tra tấn tàn nhẫn các gián điệp và tù binh để ép cung.]
[Các tù binh của Rovaile sau khi khai nhận đều bị xử bắn ngay tại chỗ.]
Trời đất. Nếu danh tính bị bại lộ, ít nhất cô cũng sẽ phải chết một cách thảm thương.
Phải đối phó với một kẻ như hắn mà chỉ biết chờ đợi một giải pháp mơ hồ sao?
Thật vô lý. Gương mặt Daisy tối sầm lại khi đọc tài liệu.
“Nghe nói chồng con đã đòi được một món hời lớn từ hoàng gia để đổi lấy lần xuất quân này.”
“Đòi được gì cơ? Hắn chẳng phải là con chó săn của hoàng gia sao?”
Một con chó mà còn dám đòi thức ăn từ chủ nhân ư? Thật là chuyện không tưởng.
“Ừ, hoàng gia đúng là đã rơi vào tình thế cấp bách. Họ cần câu thêm chút thời gian để có thể trốn thoát ra vùng ngoại vi.”
Cuộc không kích diễn ra khi họ hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào cả.
Chắc vì tình thế khẩn cấp như vậy nên cái gã biến thái đó mới lên đường mà không cần đêm động phòng.
Daisy chậm rãi gật đầu.
“Danh hiệu ngang hàng với quý tộc hoàng gia và cấp bậc cho phép hắn tự mình chỉ huy trong trường hợp khẩn cấp. Đó là điều kiện mà Maxim von Waldeck đặt ra khi xuất quân. Vì hắn chẳng khác nào ra tiền tuyến để chết nên họ đã đồng ý.”
“Thế mà hắn lại thắng lớn và quay trở về?”
“Đúng vậy, giờ thì dư luận hoàn toàn đứng về phía anh hùng chiến tranh rồi.”
Nếu đã được đăng trên những trang báo lớn như vậy thì đúng là có lý.
“Một người hùng mới của vương quốc đã xuất hiện, lại còn là người thuộc hoàng thất. Rõ ràng là phải theo dõi sát sao.”
“Vậy tại sao việc đó lại là trách nhiệm của tôi?”
“Vì trong tình hình hiện tại, để con làm là tự nhiên nhất.”
Hoàn toàn là lừa dối. Có lẽ từ đầu ông ta đã tính toán như vậy rồi.
Ánh mắt Daisy nheo lại.
“Dù gì thì con cũng đang là tâm điểm dư luận vì cái gã này đấy. Không nhận ra à?”
Ông ta vứt một tờ báo xuống bàn trà như thể khẳng định điều mình vừa nói.
[Anh hùng của vương quốc, Đại Công tước Waldeck! Việc đầu tiên muốn làm sau khi trở về là gì?]
[Ôm lấy người vợ Daisy yêu dấu vào lòng.]
…Chết tiệt. Lại còn nhìn thấy bài báo này nữa.
Dù có đọc lại bao nhiêu lần, Daisy cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy.
“Chẳng lẽ chỉ có mỗi bài báo này thôi sao? Ai cũng xôn xao hỏi Daisy là ai kia mà.”
“…Tôi hiểu rồi nên làm ơn ngừng lại đi.”
Có vẻ hắn đã rêu rao khắp nơi về hy vọng cho đêm động phòng.
Một kẻ dám dùng từ “giao phối” ngay trước mặt Đại Công tước phu nhân đời trước thì còn gì mà hắn không nói được chứ.
Daisy cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung, cô dùng tay ấn mạnh vào hai bên thái dương.
“Dù sao thì ta cũng không yên tâm khi để con ở Waldeck một mình, nên sẽ cử người đến giúp đỡ. Coi như là người làm cũ của con khi con còn ở nhà mẹ đẻ.”
“Chẳng phải là muốn giám sát xem tôi có làm tốt hay không thôi sao.”
Thật ngốc khi tôi đã hi vọng rằng sẽ nhận được chút giúp đỡ từ ông.
Phải rồi, cuộc đời vốn là một hành trình đơn độc mà.
Daisy thở dài, uống cạn tách trà đã nguội ngắt chỉ vì cổ họng cô đã khô rát.
“Vậy nên, kết luận là: Im lặng và ngoan ngoãn hợp tác đi.”
“Nói chuyện nhẹ nhàng chút đi, Daisy. Dù sao con cũng được gọi là tiểu thư quý tộc rồi đấy.”
“Tiểu thư quý tộc gì chứ, nếu tôi thật sự là con gái ông, liệu ông có đối xử với tôi như thế này không?”
Daisy đặt mạnh tách trà xuống bàn đến mức vang lên tiếng cạch, rồi đứng bật dậy.
“Tôi không biết, nhưng tôi sẽ làm mọi thứ theo ý mình. Và dù có chuyện gì xảy ra đi nữa tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu, rõ chưa?”
“Ta biết con chỉ nói vậy thôi. Daisy, con không phải kiểu người vô trách nhiệm như vậy mà.”
“Im đi.”
“Dù sao, ta cũng sẽ cho con thời gian để suy nghĩ.”
“Ông lại định dùng cách này để ép tôi nhận thêm nhiệm vụ mới có đúng không? Mơ đi…”
“Đứa trẻ tên Jamie ấy. Sức khỏe của nó không được tốt, cần nhập viện ngay.”
Jamie là đứa trẻ yếu ớt nhất trong trại trẻ mồ côi. Dù thỉnh thoảng có được khám bác sĩ, nhưng tiền thuốc quá đắt đỏ nên con bé không thể được điều trị đầy đủ.
“Trong thư không hề nhắc đến chuyện đó.”
“Phải thôi, các sơ không muốn con lo lắng mà. Sơ Sophia làm vậy thì cũng dễ hiểu thôi.”
Nghĩ về tính cách của sơ Sophia, Daisy cũng thấy lời ông ta nói không sai.
“Ta sẽ trả tiền viện phí cho Jamie. Cũng sẽ gửi thêm một khoản quyên góp dưới tên Daisy Therese cho trại trẻ mồ côi. Sao nào? Nhiệm vụ kéo dài thêm chút, nhưng ít nhất có thể giúp con giải quyết vấn đề cấp bách này.”
Nhìn ông ta lôi cả đứa trẻ ốm yếu lẫn trại trẻ mồ côi ra để biện minh, Daisy chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nếu cứ tiếp tục lắng nghe, chắc chắn cô sẽ bị cuốn vào mưu kế của ông ta mất.
“Đừng làm bộ như đang ra vẻ tử tế vào lúc này.”
“Daisy, con đừng chỉ tức giận như thế, hãy thử suy nghĩ tình hình một cách lý trí đi.”
Khi Daisy đang bước về phía cửa, Bá tước Therese nói với thêm một câu.
“Hãy nghĩ đến người mẹ đã chết trong nhiệm vụ của con, xem liệu con có thể làm như vậy không.”
Daisy khựng lại ngay lập tức khi câu chuyện về mẹ ruột của cô được nhắc đến.
“Từ khi ta nhận nuôi con, chưa một lần nào ta quên được điều đó. Và con cũng vậy mà, đúng chứ?”
“…”
“Đừng để sự hy sinh của bà ấy trở nên vô nghĩa.”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)