Chương 21
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Sau khi đến khu nhà phố của gia tộc Waldeck tại kinh đô, Đại Công tước phu nhân đời trước trông có vẻ vô cùng phấn khởi.
Còn Daisy chỉ đang cố gắng lấy lòng để bà đứng về phía mình trong kế hoạch ly hôn, nhưng hình như trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, bà đã phần nào mở lòng hơn.
Suốt quãng đường, cô luôn phải kiên nhẫn lắng nghe đủ loại câu chuyện mà đối phương mãi thao thao bất tuyệt.
Trước đây, vì không có lý do chính đáng nên bà chỉ quanh quẩn trong lãnh địa thôi. Tuy nhiên, giờ đây, với việc Maxim chiến thắng trở về như một anh hùng chiến tranh, vị thế của gia tộc Waldeck trong xã hội thượng lưu cũng đã có sự thay đổi đáng kể.
Có lẽ hành động nói liên tục trong suốt chuyến đi đã khiến bà mệt mỏi.
Chính vì vậy, khi vừa đến nơi, bà liền sai người chuẩn bị nước tắm để giải tỏa mệt nhọc, rồi đi vào căn phòng quen thuộc hay thường sử dụng. Nhờ vậy, Daisy, người đã phải kiên nhẫn đi theo và làm vừa lòng đối phương cả ngày, cuối cùng cũng có được chút thời gian rảnh rỗi.
‘Ha, đúng là một ngày mệt mỏi.’
Vẫn còn một chút thời gian trước bữa tối.
Maxim hình như đang ra ngoài, không có ở đây. Song, Daisy thầm nghĩ trong đầu rằng tắm rửa, sau đó nằm ườn trên giường, không làm gì cả là việc nên làm tốt nhất lúc này rồi.
Chắc phải chợp mắt một chút rồi nghĩ cách đối phó tiếp theo thôi.
Có thể vì Maxim đã khăng khăng đòi ngủ chung mà phòng của Daisy được sắp xếp là căn lớn và đẹp nhất trong ngôi nhà khổng lồ này.
Dù cảm thấy hơi áp lực, nhưng dù sao cô cũng không thực sự ngủ cùng hắn.
Rộng rãi vẫn tốt hơn là chật hẹp.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã thế này, thôi thì cứ nghĩ tích cực vậy.
Lúc này, Daisy bày ra vẻ mặt có phần mệt mỏi, lê từng bước chậm chạp vào phòng.
“Người đã về rồi, thưa phu nhân.”
“Vâng, vâng…!”
Daisy giật mình trước lời chào hỏi trang trọng đột nhiên vang lên gần đó khi vừa bước từng bước chậm rãi vào phòng. Ở bên trong có người quản gia hầu gái Karen, và một gương mặt khá quen thuộc đang đứng bên cạnh.
“Từ Therese, họ đã gửi người này đến đây. Cô ấy tên là Rose, tôi nghe nói trước đây phu nhân từng dùng cô ấy khi còn ở nhà.”
Ông ta từng hứa hẹn sẽ hỗ trợ thêm nhân sự, thế nhưng tại sao lại gửi cái người như thế này đến chứ.
Tổ chức đúng là chẳng bao giờ đáng tin cậy.
Nghĩ xong, nhìn dáng vẻ Rose đang ngại ngùng cúi đầu, nét mặt của Daisy bỗng thoáng cứng đờ lại.
“Đã lâu không gặp, thưa tiểu thư. Thời gian qua người vẫn khỏe chứ ạ?”
“Ừ, ổn cả.”
Nghe Rose cất lời chào, nên Daisy chỉ đành miễn cưỡng nhếch môi nở một nụ cười.
“Họ đã được dạy trước về cách làm việc tại Waldeck. Vậy nên, xin người hãy nghỉ ngơi cẩn thận nhé. Nếu cần gì, hãy báo qua cô bé này.”
“Được rồi, Karen.”
“Thưa phu nhân, sao người lại dùng kính ngữ với tôi vậy ạ? Nếu chủ nhân biết, ngài ấy sẽ nổi giận đấy. Xin hãy nói chuyện thoải mái với tôi đi ạ.”
Đúng là Maxim chỉ được mỗi điểm này.
Karen tự động hạ mình khi thấy Daisy, và theo thói quen vẫn dùng kính ngữ dành cho chủ.
“Được rồi. Bà có thể đi.”
Song, Karen chậm rãi cúi chào rồi bước ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn lại Daisy và Rose.
Cạch-.
Bịch, bịch, bịch…
Cánh cửa đóng lại, tiếng bước chân dần xa. Vào lúc không gian trở nên vô cùng yên tĩnh, Rose, người đang đứng cúi đầu với hai tay chắp trước, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên.
“Này, cuộc sống của cô sướng nhỉ?”
Cuối cùng, đối phương cũng lộ rõ bản chất thật sự.
Rose vẫn không hề thay đổi. Vẫn là cái kiểu không biết giữ mồm giữ miệng, cứ thích chọc ngoáy người khác. Và cả cái thói vô lễ như vừa rồi nữa.
Ngược lại, Daisy đáp lại một cách hờ hững.
“Nếu ghen tị thì cứ làm đi. Tôi sẽ nhường. Tôi mệt đến mức sắp chết rồi đây.”
“Ôi, lại nói kiểu kẻ no ấm không hiểu nỗi khổ của người khác đây mà. Sống trong biệt thự lớn, tận hưởng cuộc sống xa hoa, lâu không gặp mà giờ cô thành chó lợn của hoàng gia rồi à?”
Đúng là kiểu nói chuyện của kẻ no ấm.
Thế nên Daisy nghiến răng, đáp lại bằng giọng điệu bực bội.
“Nói thật đi. Có phải ông ta phái cô đến đây để theo dõi tôi không?”
“Không phải. Nghe nói cô than vãn không thể tự làm được gì một mình cả, nên tôi mới cố gắng sắp xếp công việc bận rộn để đến đây đấy.”
Than không muốn làm thì có, chứ đâu phải than không làm được.
Bá tước Therese đúng là luôn có thói quen hiểu mọi chuyện theo cách có lợi cho mình.
Nhưng cũng thật kỳ lạ, tại sao lại gửi một người vừa không giúp ích được gì, vừa phiền phức đến mức này cơ chứ?
Daisy đã tưởng rằng mình sẽ có khoảng thời gian yên bình một mình trong căn nhà phố xinh đẹp này, tuy nhiên, chỉ cần nhìn thấy nhân ảnh của Rose thôi, cô đã cảm thấy cạn kiệt sức lực.
“Tại sao lúc nào tôi cũng là hầu gái, còn cô thì được đối xử như công chúa vậy?”
“...Ai biết.”
Rose gắn chiếc trâm cài đầu bằng ngọc lục bảo lên tóc mình, rồi tự ngắm nghía nó thông qua chiếc gương đặt trên bàn.
Cái đó, lại trộm từ lúc nào vậy? Đó chính là món đồ nằm trong hộp trang sức của Daisy, và chiếc hộp này rõ ràng đã được khóa kỹ lưỡng rồi.
Nó là một trong những món đồ mà Bá tước Therese đã chuẩn bị cho Daisy khi cô kết hôn với Maxim. Vì sợ làm mất, Daisy chưa từng dám sử dụng dù chỉ một lần.
“Đúng là biết chọn đồ giá trị. Coi chừng đấy, cứ ăn cắp vặt thế này, bị đuổi ra khỏi đây thì chết chắc.”
Nói xong, Daisy nhanh chóng gạt mạnh tay Rose ra và lấy lại chiếc trâm, cài nó lên tóc mình.
“Nhìn nhan sắc này mà bảo làm hầu gái à? Đúng là nực cười. Thành thật mà nói, tôi vừa giỏi hơn vừa đẹp hơn cô, đúng không?”
“Cô trông giống hầu gái thật mà.”
“Mắt cô bị mù à? Tôi trông còn sang trọng hơn hẳn, thật không công bằng!”
Không thể chịu nổi cái kiểu lý sự cùn này của đối phương.
Rose, xét cho cùng, cả cuộc đời cô ta là một chuỗi những sự bướng bỉnh. Từ thời còn ở ‘Clean’ cô ta đã tự nhận mình là ‘đối thủ’ của Daisy và luôn cố gắng gây sự chú ý.
Mật mã - ‘Key’.
Nghĩa là chìa khóa mở được mọi thứ.
Trong khi đó, bản thân Rose hình như không thích cái tên ‘Key’ này của mình, nên luôn ép người khác gọi mình bằng cái tên giả ‘Rose’.
Đúng rồi, nghĩ lại thì sự bướng bỉnh của cô ta đã bắt đầu từ đây.
Kỹ năng đặc biệt của đối phương chính là xâm nhập và trộm cắp.
Cô ta có tài thiên bẩm trong việc dùng tay mở khóa và phá két sắt một cách nhanh nhẹn, và luôn biết cách hòa lẫn vào đám đông một cách khéo léo.
Nhờ vậy, Rose thường cải trang thành hầu gái và trà trộn vào các nơi, đúng như cách cô tự nhận.
Tất nhiên, cô luôn tự nghĩ mình là người vô cùng đặc biệt.
Mặc dù Daisy cũng biết một chút kỹ năng móc túi cơ bản, nhưng tất cả là do Rose bày vẽ, vừa khoe khoang vừa ép cô phải học theo.
Dù sao thì cô cũng chẳng còn đủ sức để tranh cãi vô nghĩa với đối phương nữa.
Với Daisy, lúc này, từng phút từng giây đều quý giá, cô chỉ muốn có một chút không gian riêng để nghỉ ngơi.
“Tại sao cô lại tên là Daisy? Đừng nói là cô cố tình bắt chước tôi đấy nhé?”
“Cái gì…? Chuyện vô lý vậy cũng nói được hả trời…”
“Cô cũng có tên hoa mà. Rose, Daisy. Đừng giả vờ không biết. Đúng là đồ giả tạo. Cô làm vậy có phải là cố ý không?”
Lại nữa, lại bắt bẻ chuyện vớ vẩn. Ông chủ nghĩ gì mà lại gửi cái của nợ này đến đây? Định hành hạ mình đến chết chắc?
Bởi vì tránh xa ‘tên nghiện tình dục tiềm năng’ trong phòng ngủ đã đủ khiến Daisy đủ mệt mỏi lắm rồi. Song, cô chỉ biết thở dài một hơi thật nặng nề.
“Được rồi, coi như cô đúng. Nhưng nhớ lấy, cô là hầu gái của tôi. Với tư cách chủ nhân, tôi ra lệnh: ra ngoài, để tôi còn nghỉ ngơi.”
“Cũng đúng thôi. Nếu nhìn kỹ thì… cô thực sự rất giống ông ta.”
“Ý cô là gì? Nói rõ ràng để tôi hiểu một lần đi.”
“Tôi đang nói cô đấy, Daisy. Càng nhìn, cô càng giống hệt Bá tước Therese. Chắc vì thế nên ông ta mới che chở cô đến thế.”
“Mẹ kiếp.”
Daisy trừng mắt, không nhịn được buông ra một câu chửi thề đầy tức giận.
“Nói lại xem. Tôi giống ai cơ?”
“Này, cô thử soi gương xem. Thật đấy, ngay cả khi người ta nói cô là con ruột của ông ta, ai cũng sẽ tin mất thôi. Từ màu mắt đến nét mặt, cô thực sự rất giống.”
Thế là Daisy ngay lập tức liếc nhìn vào gương theo thói quen.
Trong tấm kính phản chiếu một khuôn mặt tuyệt thế mỹ nhân với vẻ mệt mỏi vì chuyến đi dài và có chút cáu kỉnh sau khi đối đầu với Rose.
Giống á? Nhảm nhí. Làm gì có thứ gì đẹp đẽ như thế này mà sinh ra từ hạt giống của Therese chứ?
Việc nhìn vào gương chỉ khiến tâm trạng Daisy tệ hơn hẳn.
“Rút lại lời đó ngay còn kịp.”
“Nếu tôi không thì sao nào?”
Trong tích tắc, Daisy đẩy Rose sát vào tường, đầu chiếc trâm cài nhọn hoắt nhắm thẳng vào cổ cô ta.
“Nếu xin lỗi, tôi sẽ tha cho cô vì chút tình nghĩa cũ. Ít nhất thì, tôi sẽ để cô giữ được cái mạng quèn này.”
“Cô đã hứa từ bỏ việc giết người rồi mà. Chúa đang dõi theo đấy, cô không sợ sao?”
“Tôi bảo là từ bỏ giết người, chứ đâu có nói từ bỏ bạo lực.”
“Cái gì?”
Đôi mắt Daisy ánh lên sự sắc lạnh đầy sát khí.
“Tôi rất giỏi trong việc giết người, nhưng tôi cũng giỏi làm cho người ta đau đớn đến muốn chết. Mà nếu lỡ tay giết luôn thì thôi, tôi với cô cùng xuống địa ngục vậy.”
“Con bé này, xem lại cách nói chuyện của mình đi…”
“Vậy cô chọn thế nào? Muốn tôi cho cô thử một chuyến tham quan địa ngục? Hay muốn trải nghiệm cảm giác mất máu đến ngất lịm vì thiếu máu trước khi chết?”
Và Daisy không chần chừ dí sát chiếc trâm vào dưới cằm Rose để đe dọa, Rose run rẩy, không dám thở mạnh.
Cộc, cộc-.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, lôi kéo ánh mắt Daisy hướng về phía đó.
Cộc, cộc-.
“Hôm nay Rose đúng là may mắn thật đấy. Nhưng nhớ đấy, lần sau mà hỗn nữa, cô chết chắc.”
Nói đến đây, Daisy miễn cưỡng thu lại sát khí, lùi ra sau.
“Mời vào.”
Sau khi được cho phép, chồng của Daisy, Maxim von Waldeck, bước vào. Rose choáng ngợp trước ngoại hình cao lớn và điển trai của Maxim, nhìn qua nhìn lại giữa Daisy và Maxim rồi vội cúi đầu thật thấp.
‘Chắc lại bảo mình may mắn lấy được người chồng đẹp trai nữa đây.’
Chẳng ai có thể hiểu được nỗi khổ của mình. Daisy thở dài nhẹ.
“Em đến rồi à, Daisy? Trên đường đi có vất vả không? Cơ thể em có ổn không?”
Maxim hỏi bằng giọng điệu hết sức ân cần.
Trên đường đi thì ổn. Nhưng từ bây giờ trở đi chắc là phải trải qua chuỗi ngày gian nan rồi.
“...Vâng, em ổn ạ.”
“Để ta xem nào.”
Hắn vội vàng bước tới gần, vòng tay qua eo cô, kéo vào lòng, rồi dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua trán để kiểm tra.
“Không sốt. Nhưng trông em có vẻ đã toát mồ hôi lạnh đấy. Em thấy chỗ nào không thoải mái à?”
“À, không đâu. Chỉ là vừa đến nơi, em hơi nóng thôi.”
Daisy cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, chịu đựng ánh mắt ghen tị chà ai kia đang đổ dồn về phía mình.
“Vậy à. Thế thì mau cởi ra… và đi tắm đi. Được chứ?”
Giọng điệu ân cần của hắn thì thầm ngay bên tai, vừa ngọt ngào vừa đầy ám muội, khiến cơ thể cô cứng đờ.
Đối với Daisy, những lời đó thực sự là một cú sốc.
“Thật ra, chỉ mới tưởng tượng ra cảnh em cởi đồ và đi tắm thôi, ta đã….”
“…”
“…Muốn bùng nổ mất thôi.”
Lời vừa dứt, Daisy cảm thấy lạnh hết cả gáy. Những câu nói kiểu này, chỉ cần nhớ lại lần trước trong phòng ngủ thôi cũng đủ dọa cô trở nên căng thẳng tột cùng.
Huống hồ lần này không chỉ có hai người, mà còn có người khác ở đây. Điều đó khiến cô cảm thấy như muốn phát điên.
Thế nhưng những lời thì thầm đầy ám muội vẫn chưa dừng lại.
“Daisy, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi em.”
“…Vâng?”
“Có phải em cảm thấy ngại vì… ngực em quá lớn không?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)