Chương 90
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Trước khi vở opera bắt đầu, Đại công tước phu nhân xứ Waldeck là Daisy, cùng với công chúa xứ Egnia là Christine Vinet, đã ghé qua phòng nghỉ dành cho nữ giới trên tầng có các lô ghế VIP dành cho khách quý.
Lý do là từ phía công chúa.
“Thật may nhờ có cô nên tôi đỡ hẳn. Làm sao cô biết tôi đang khó chịu vì chứng khó tiêu vậy?”
Christine hỏi với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Cô ta vừa uống thuốc tiêu hóa mà Daisy đưa cùng với một ngụm nước.
“Chỉ là thấy trang phục của người có vẻ hơi chật, sắc mặt cũng có phần tái nhợt nên tôi đoán thế thôi. Tôi cũng chỉ hỏi thử, không ngờ lại đúng.”
“Cô tinh mắt thật đấy. Đúng là tôi vừa may bộ trang phục mới cho dịp quan trọng này. Có lẽ vì hơi căng thẳng nên cảm thấy khó chịu chút.”
Daisy mỉm cười ngượng ngùng khi được khen.
“Thật ra tôi cũng hay bị khó tiêu. Trang phục dạ hội vốn chẳng thoải mái chút nào, lại thêm việc đến một nơi xa lạ nên tôi cũng lo lắng không biết có mắc sai lầm gì không. Vì vậy, Mel... à không, người hầu gái của tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc. Lúc nào cô ấy cũng mang theo thuốc dự phòng.”
“Người hầu gái của cô thật chu đáo thật đấy. Dù sao cũng cảm ơn cô. Tôi nên đáp lại ân tình này thế nào đây?”
“Chỉ cần công chúa cảm thấy khỏe hơn là tôi vui rồi.”
“Cảm ơn cô. Cô thật tốt bụng. Các chị tôi bảo người Antica đa phần khá lạnh lùng, khiến tôi lo lắng không ít. Nhưng có vẻ đúng là phải gặp trực tiếp mới biết được.”
Người ta nói người Egnia rất thân thiện. Quả thật, khi bức tường ngăn cách được dỡ bỏ, công chúa Christine cũng trở nên cởi mở hơn hẳn.
Tưởng rằng hoàng tộc sẽ kiêu kỳ hay ngạo mạn, nhưng tính cách của cô ấy lại rất sáng sủa và ấm áp.
“À, nếu không phiền, tôi có thể gọi tên cô không? Tôi đoán chúng ta trạc tuổi nhau. Ở Antica tôi chẳng quen ai cả, nên rất muốn có người để kết thân.”
“Vâng, người cứ gọi tôi là Daisy đi ạ.”
Khi Daisy vui vẻ đồng ý, Christine vui mừng như một đứa trẻ.
“Tôi cứ nghĩ quãng thời gian ở đây sẽ chỉ toàn u ám thôi. May mắn là gặp được một người tốt như Daisy.”
“Người đến đây định cư luôn sao?”
“Nếu chuyện hôn nhân được thu xếp ổn thỏa thì có lẽ sẽ như vậy. Dì tôi nhất quyết muốn giới thiệu một vị hôn phu tốt nên cứ hối thúc mãi. Tôi rất ghét chuyện mai mối lắm, nhưng biết làm sao được? Tôi là công chúa, mà hôn nhân của tôi lại gắn liền với quốc sự.”
Hóa ra công chúa cũng vì hôn nhân mà đến một đất nước xa lạ. Mối quan hệ hữu nghị giữa Egnia và Antica đã có từ lâu.
‘Hôn nhân với Egnia sao? Vậy có lẽ là cuộc hôn nhân với Thái tử?’
Đây là một tin tức mà trước đây chưa từng được tiết lộ.
Giữa Hoàng hậu và Thái tử vốn tồn tại mâu thuẫn, chuyện này xem ra có chút kỳ lạ. Nhưng trên chính trường, chuyện kẻ thù ngày hôm qua trở thành đồng minh hôm nay cũng chẳng hiếm.
‘Dù sao thì cũng có thứ để báo cho Therese rồi.’
Đây là một thu hoạch ngoài mong đợi.
Ngay cả khi đối tượng hôn nhân mà công chúa Egnia nhắm đến là người khác, điều đó cũng không quan trọng.
‘Việc Hoàng hậu đang muốn mở rộng thế lực thông qua hôn nhân. Chỉ riêng điều đó cũng đã là một thông tin đáng giá mà.’
Nhưng có vẻ như sự quan tâm của Christine lại hướng về một phía khác.
“Không biết Đại công tước thích gì vậy nhỉ?”
“Sao cơ?”
“Ở Egnia, Đại công tước Waldeck cũng là một nhân vật rất nổi tiếng đấy. Hầu hết mọi người đều nghe kể về chiến công của ngài ấy, nhưng tôi lại muốn biết những điều nhỏ nhặt hơn.”
“Những điều nhỏ nhặt... ạ?”
“Chẳng hạn như sở thích ăn uống, hay kiểu phụ nữ nào khiến ngài ấy thích chẳng hạn?”
Tại sao cô ấy lại hỏi về Maxim nhỉ?
Dù thoáng nghi ngờ, nhưng khi Christine nhắm mắt lại và nói thêm, Daisy cũng không nghĩ ngợi nhiều.
“Chỉ huy một trận chiến tưởng như vô vọng mà lại giành đại thắng... Ngài ấy đúng là một nhân vật bước ra từ chính sử thi vậy.”
“Điều đó đúng là không thể phủ nhận ạ.”
“Tôi rất thích nghe những chuyện đời thường như thế. Nếu không phiền, cô có thể kể cho tôi nghe thêm không?”
Maxim von Waldeck là vị anh hùng cứu quốc của Antica, và có cũng rất nhiều người ngưỡng mộ hắn.
Hóa ra danh tiếng của hắn đã lan đến tận Egnia. Điều này cũng không lạ, bởi ai mà chẳng thích những câu chuyện về anh hùng.
Dù sao thì Công chúa cũng đã hỏi, và có lẽ đây là chủ đề khó mở lời từ phía cô ta. Daisy nghĩ rằng nên trả lời một cách nhẹ nhàng, nên cô bắt đầu nhớ lại sở thích của chồng mình.
“Ừm...”
Daisy định nói gì đó nhưng lại bí từ, chỉ khẽ mấp máy môi.
Bởi vì khi nhìn lại thì cô chẳng biết nhiều về Maxim von Waldeck cả.
Ngược lại, Maxim lại biết rất nhiều về vợ mình.
Hắn biết cô thích mousse socola, phát cuồng vì bánh kem tươi, và cực kỳ thích bít tết thịt cừu.
Không chỉ vậy, trên giường cũng thế. Hắn biết rõ cô thích được hôn mút ở đâu, biết phải đẩy sâu thế nào để khiến cô run rẩy đến rã rời. Hắn thậm chí nắm rõ cả những sở thích thầm kín của cô trên giường.
Và thực sự là dù có lúc cô phản đối kịch liệt, nhưng Daisy thực ra lại có xu hướng thích những cuộc ân ái mạnh bạo cùng với cảm giác hồi hộp khi có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Tất nhiên, đó sẽ mãi mãi là bí mật mà Maxim không bao giờ được biết.
‘Những chuyện đời thường và vụn vặt sao.’
Khi nghĩ đến Maxim von Waldeck, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô chính là những lời hắn từng nói về sở thích của mình.
“Em biết không, càng thấy Easy co giật, ta càng hứng thú.”
“Ừm… còn gì nữa nhỉ? À, ta thường hưng phấn khi thấy ai đó khóc.”
“Ta có thói quen làm tình rất ồn ào.”
Những câu nói này đúng là đáng để ghi chép lại. Nếu gom hết những lời dơ bẩn đó lại, có khi còn xuất bản được cả một cuốn sách.
Chẳng hạn như “Maxim von Waldeck – Những bí mật trụy lạc của vị anh hùng!”
Mục tiêu đầu tiên của hắn là ‘người nghiện giao hợp’, và bây giờ khi đã đạt được điều đó, hắn lại mơ ước trở thành ‘bậc thầy tình dục’.
Hơn nữa, hắn còn có một mối tình cũ không thể quên.
“Ăn ngon, hừm… thích nhất là thịt và bánh kem…”
“Mạnh mẽ, ha… dễ nổi nóng, lúc nào cũng sủa như một con chó con hung hăng… nhưng lại có một trái tim rất mềm yếu.”
“Tóc vàng óng, mắt xanh, làn da trắng ngần như thế này… và ngực rất lớn. Đến mức ta cũng khó mà nắm trọn trong tay.”
Hắn đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên vì cô giống với mối tình cũ của hắn, nhưng ngoài điều đó ra, hắn chẳng hề có bất kỳ mong đợi gì ở cô cả.
“Không quan trọng. Vì ta thích em hơn mà.”
Những lời nghe thì có vẻ đẹp đẽ, nhưng nếu nói trong khi đang làm tình, thì rõ ràng chỉ là những câu mật ngọt trót lưỡi đầu môi.
Maxim còn có sở thích nói mấy lời sến súa như “Miễn là có Easy thì ta chẳng cần gì khác cả.”
Nhưng dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô gặp Công chúa. Nếu tổng hợp hết những điều này lại…
“Maxim thích nhất là làm tình với một người phụ nữ như em!”
…Thì chẳng phải quá thô lỗ hay sao? Đây là chuyện quá sức cá nhân.
‘Thế nếu không phải làm tình, thì còn gì khác đây?’
Daisy von Waldeck chỉ biết đúng bốn điều về chồng mình.
Thứ nhất, Maxim von Waldeck rất nhạy cảm với cách xưng hô.
Hồi mới gặp, hắn đột ngột bảo rằng hãy gọi hắn bằng biệt danh thân mật, khiến cô suýt nữa thì hồn bay phách lạc. Gọi là ‘ngài’ thì hắn tỏ ra khó chịu, còn nếu không gọi là ‘Max’, hắn sẽ trêu chọc cô đến khi nào cô chịu gọi mới thôi.
Thứ hai, Maxim von Waldeck là kiểu người tuân thủ mệnh lệnh tuyệt đối, ghét việc ai đó chất vấn lại lời mình.
Là một kẻ ngạo mạn, hắn chẳng quan tâm đối phương là ai, nhưng lại đặc biệt dành một ngoại lệ duy nhất cho Daisy von Waldeck.
Thứ ba, Maxim von Waldeck luôn giữ lời hứa.
Dù cách thức thực hiện có thể khó đoán, nhưng một khi đã hứa thì hắn tuyệt đối không bao giờ thất tín.
Và cuối cùng…
“Ta đã liều mạng chiến đấu chỉ để được trở về bên người vợ mà ta yêu, đó chính là Daisy.”
“Không phải vì ai khác, mà là vì gia đình của ta. Daisy von Waldeck.”
Thứ tư, Maxim von Waldeck coi trọng gia đình hơn bất cứ điều gì.
Hắn từng nói rằng giấc mơ của mình là có một mái ấm hạnh phúc. Và để thực hiện ước mơ đó, hắn đã tuyên bố sẽ làm mọi cách để ngăn chặn việc ly hôn.
Làm sao để sắp xếp lại mọi thứ rồi truyền đạt cho rõ ràng đây?
Daisy do dự trong chốc lát, sau đó trả lời một cách thẳng thắn.
“Thật ra tôi cũng chưa biết rõ nữa. Vì bọn tôi mới kết hôn chưa lâu mà.”
Chắc chắn những gì cô biết chưa phải là tất cả. Nhưng đáng tiếc thay, có lẽ cô cũng chẳng còn nhiều thời gian để tìm hiểu thêm. Không, chắc chắn là như vậy.
Dù vậy, có một điều mà cô có thể khẳng định.
Daisy nhìn thẳng vào Christine rồi nói tiếp.
“Điều chắc chắn là… Max thực sự là một người phi thường, và cũng là một người đáng tin cậy.”
Dù có phần bí ẩn và kỳ lạ, nhưng hắn vẫn là một người tốt.
Một người vợ giả chỉ trong vòng 100 ngày như cô, sao có thể dám nói rằng mình hiểu hắn tường tận được.
Daisy nghĩ vậy.
* * *
Sau khi rời khỏi phòng nghỉ, Daisy đưa Christine đến tận cửa lô ghế theo số ghế được ghi trên vé rồi sau đó mới quay về chỗ của mình.
Một khi buổi biểu diễn bắt đầu, cô sẽ không thể ra ngoài. Vì muốn đảm bảo thể trạng của Christine, cô đã ở lại phòng nghỉ chăm sóc cô ta đến phút cuối rồi mới tiễn vào chỗ ngồi.
Thế nhưng, người chờ đợi Daisy trong lô ghế lại là một nhân vật hoàn toàn ngoài dự đoán.
“Chào mừng, Đại Công tước phu nhân.”
Lẽ ra người ngồi đây phải là Maxim. Nhưng không, Hoàng hậu mới là người đang ngồi đó.
Chẳng lẽ cô đã nhầm lô ghế vì hậu đậu sao?
Không thể nào. Vì sợ sẽ phạm sai lầm trước mặt Công chúa nước khác, cô đã kiểm tra kỹ càng trước khi vào đây.
Daisy bối rối, ánh mắt dao động liên tục.
“Sắp bắt đầu rồi. Mau ngồi xuống đi, Đại Công tước phu nhân à.”
Giọng điệu Hoàng hậu nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền, thúc giục cô an vị. Có vẻ như cô đã tìm đúng chỗ.
Nhưng chuyện này là sao? Maxim đâu?
“...Vâng, bệ hạ.”
Dù trong lòng đầy hoang mang, nhưng ánh đèn trong nhà hát đã mờ dần, không khí khán phòng cũng lắng xuống báo hiệu buổi diễn sắp bắt đầu. Daisy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu.
“Hẳn là có lý do gì đó. Có lẽ ngài ấy chỉ ghé qua đâu đó rồi sẽ quay lại sớm thôi.”
Dù đây là một tình huống nằm ngoài dự liệu, nhưng cô tự nhủ phải giữ bình tĩnh.
Tuy nhiên, dù có tự trấn an bao nhiêu, việc ngồi cạnh Hoàng hậu thế này vẫn khiến cô không khỏi căng thẳng.
Daisy hít một hơi thật nhẹ để giữ vững sự điềm tĩnh.
Thấy Hoàng hậu lấy kính opera ra, cô mới nhớ mình cũng có một chiếc do phu nhân của mình đã chuẩn bị sẵn.
‘Không có gì phải căng thẳng cả. Chỉ cần làm theo những gì người khác đang làm thôi…’
Cô lén liếc nhìn xung quanh. Tất cả những người ngồi trong lô ghế trên tầng hai đều đã đưa kính opera lên mắt.
Vậy nên cô cũng lấy kính của mình ra và đặt trước mắt.
“Thật kỳ diệu.”
Những gì vốn chỉ nhỏ bé từ xa giờ đây hiện lên rõ ràng hơn hẳn. Kể cả những chi tiết nhỏ nhặt, chẳng hạn như một người trên tầng một đang vén tóc ra sau tai.
Daisy đang mải quan sát thì bỗng nhiên, cô bắt gặp một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
“…!”
Ánh mắt cô dừng lại ở lô ghế bên cạnh.
Không, chính xác hơn là cô và Maxim đã chạm mắt nhau.
Đôi mắt xanh xám của hắn nhìn thẳng về phía này. Và ngay bên cạnh hắn… là Christine Vinet, Công chúa Egonia, đang an tọa.
Chuyện này là sao?
Cô chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì Hoàng hậu đã lên tiếng, tự mình giải thích về tình huống hiện tại.
“Không biết liệu Đại Công tước phu nhân có hay không, nhưng ta vẫn muốn nói rõ một chuyện. Chỗ ngồi của cô chính là chỗ này.”
Hoàng hậu dịu dàng nói tiếp.
“Ngay từ đầu, ghế của Đại Công tước phu nhân đời trước luôn được sắp xếp bên cạnh ta. Còn ghế của Công tước Waldeck đã được chỉ định ở chỗ đó từ trước rồi.”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)