Chương 6

Chương 6

Edit: Kẹo

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

‘Hắn đã biết được thân phận của mình rồi sao? Làm thế nào chứ? Không đúng, hắn đã điều tra từ khi nào và bằng cách nào vậy?’

Hàng loạt câu hỏi hỗn điên cuồng cứ quẩn quanh trong đầu khiến Daisy cảm thấy đầu óc quay cuồng.

‘Mình sẽ bị hắn ra lệnh xử bắn sao?’

Liệu có nên bất ngờ dùng khuỷu tay đánh vào cằm hắn rồi chạy trốn không?

Không, không được. Tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng.

Nếu hành động hấp tấp, cô có thể sẽ tự chuốc lấy họa tự diệt thân.

Đột nhiên, Daisy cảm nhận có đôi tay bất ngờ ôm siết chặt vai mình từ phía sau giống như một cái bẫy đang dần thắt chặt. Nếu cô cố gắng giãy giụa, hắn chắc chắn sẽ nhấn chìm và nghiền nát một cách tàn nhẫn.

“…”

Về phần Daisy, cô yếu ớt mấp máy môi mà không thốt lên nổi lời nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ngay lúc đó, phụt, chiếc dây áo bên vai bỗng tụt xuống dưới.

Sau đó, Maxim móc ngón tay vào dây áo còn lại và thì thầm bằng một giọng điệu trầm ấm.

“Easy, em sợ ta?”

Phải làm gì đây? Cô không thể bỏ chạy lúc này.

“Tại sao em lại run rẩy đến vậy?”

“…”

“Em sợ ta sẽ ăn tươi nuốt sống em sao, Easy?”

Khi nghe thấy hắn đã gọi mình với cái tên 'Easy,' Daisy như hóa thành kẻ câm lặng. Thế nên hắn lại hỏi lần nữa.

Hắn rõ ràng đã gọi là 'Easy.' Dù nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, vẫn không phải là 'Daisy' mà là 'Easy'.

...Nhưng nếu Maxim thực sự phát hiện ra danh tính của cô, thì tại sao giọng điệu lại thản nhiên như vậy?

‘Không còn cách nào khác, cứ giả vờ như không biết gì đi.’

Daisy cảm thấy vô cùng rối bời, cố gắng hít thật sâu và chậm rãi mở khẩu hình.

“Easy là gì vậy? Tại sao ngài cứ gọi em như vậy…?”

“Là biệt danh thôi. Em không thích sao?”

Biệt danh?

Từ ngữ bất ngờ đó thốt ra từ miệng Maxim khiến đôi mắt của Daisy mở to hơn.

“Chỉ là… vì tên em là Daisy, nên ta nghĩ gọi thân mật là ‘Easy’ thì sẽ hay hơn.”

A, Daisy.

…Easy.

‘Vậy ra, ‘Easy’ không phải là mật danh, mà chỉ là một cái tên thân mật?’

Chết tiệt, tình huống vừa rồi dọa cô lo sợ đến mức run rẩy chỉ vì một hiểu nhầm tai hại.

Nếu vừa nãy hoảng quá mà thúc khuỷu tay vào cằm hắn rồi bỏ chạy, chắc chắn mọi chuyện đã tồi tệ hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây, Daisy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Biệt danh ạ?”

“Đúng vậy, là biệt danh. Sao em phải ngạc nhiên thế?”

“Chỉ là mọi thứ đến quá đột ngột nên em thấy hơi bối rối…”

Dù nghĩ thế nào đi nữa, cũng không thể hoàn toàn trách Daisy. Mà vấn đề là Maxim quá kỳ lạ.

Trong hoàn cảnh tiến lùi đều khó này, cô có chút overthinking cũng là điều dễ hiểu thôi.

Chưa kể đến việc họ chỉ mới gặp nhau đúng hai lần. Ai lại đi gọi người khác bằng biệt danh thân mật ngay từ lần gặp thứ hai đâu chứ?

Thành thật mà nói, chỉ việc ở chung một phòng với hắn thôi đã khiến Daisy cảm thấy cạn kiệt năng lượng rồi.

Với cô, người từ nhỏ đã luôn rụt rè và nhút nhát, thì sự thân thiết thái quá này thực sự quá sức chịu đựng.

Cái tên Daisy này cô chỉ mới có được cách đây một năm, và hắn lại gọi biệt danh giống hệt với mật danh của mình, nên bị cô hiểu lầm cũng là điều đương nhiên.

Nhưng Maxim von Waldeck dường như chẳng hề quan tâm đến chuyện đó.

Hắn chỉ nhướng đôi lông mày đậm, thích thú quan sát khuôn mặt tái nhợt và run rẩy của Daisy như thể đang theo dõi một thứ gì đó thú vị.

“Ta nói rồi mà. Ta tin tên gọi và cách xưng hô với nhau là điều quan trọng nhất trên đời.”

“A… vâng, đúng là ngài có nói vậy.”

“Gọi em là ‘phu nhân’ thì có vẻ em không được thoải mái, nên ta cố tình gọi thân mật hơn. Em không thích sao?”

“Không hẳn là không thích, chỉ là… vẫn còn hơi lạ lẫm. Dù sao thì, chúng ta mới chỉ gặp nhau đúng hai lần thôi mà.”

“Ừ, đúng là gặp mặt trực tiếp thì chỉ mới hai lần. Nhưng ta đã thấy em hàng chục lần mỗi ngày rồi.”

Cái gì cơ? Điều đó nghĩa là sao chứ? Nghe thật vô lý! Đôi mắt Daisy mở to đầy kinh ngạc.

“Làm thế nào…?”

“Em đoán xem, ta đã nhìn thấy em bằng cách nào?”

Lời vừa dứt, Maxim mở chiếc mặt dây chuyền đeo trên cổ, bên trong là một bức tiểu họa. Đúng như dự đoán, đó chính là chân dung của Daisy.

‘Bức chân dung này vẽ từ khi nào chứ? Mình hoàn toàn không có ký ức gì về việc từng ngồi cho ai vẽ cả.’ Cô cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Ta đã bí mật để bức chân dung này vào đây và luôn mang theo bên mình.”

“…”

Hắn lấy bức chân dung từ đâu ra chứ?

Phải chăng là cái tên khốn Therese đã chuẩn bị cho hắn? Vô số câu hỏi cứ lần lượt hiện ra trong đầu khiến cô càng thêm bối rối.

“Ta đeo nó trên cổ và mỗi khi rảnh rỗi đều nhìn ngắm. Nếu tính số lần ta nhìn thấy em, có lẽ còn nhiều hơn số đầu kẻ địch mà ta đã bắn gục trên chiến trường đấy.”

Không dừng lại ở đó. Những lời hắn thốt ra tiếp theo đều đang dọa dẫm người nghe phải kinh hãi cực độ.

Maxim von Waldeck dường như có thiên phú biến mọi lời lẽ thông thường trở nên rùng rợn hơn. Hắn thao thao bất tuyệt không ngừng như thể đó là điều không thể thiếu trong cuộc sống, hay đúng hơn là như sự dằn mặt đầu tiên, làm Daisy không thể giây phút nào thả lỏng cảnh giác.

“Và chưa phải là tất cả đâu. Ta còn gặp em mỗi đêm trong giấc mơ mà chẳng bỏ lỡ một đêm nào nữa.”

“…”

“À, có lẽ em sẽ tò mò, nên ta nói trước luôn. Tất nhiên, đó đều là những giấc mơ rất... bẩn thỉu.”

Hắn thốt ra những lời thô tục mà không hề chớp mắt, thậm chí còn nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Ta hiểu, vì là lần đầu nên em cảm thấy lạ lẫm. Nhưng nghe mãi rồi em sẽ quen thôi.”

Vì mỗi lần ta nhìn thấy em, ta sẽ luôn gọi em là Easy.

Đột nhiên, hắn tiến sát lại gần và thì thầm bên tai cô với âm giọng đầy trêu chọc.

“Nên từ bây giờ, Easy, hãy thả lỏng và cùng ta có những phút giây thân mật hơn.”

Ngay khi đối phương định kéo nốt dây áo còn lại, Daisy vội vàng túm lấy tay hắn.

“Đ-Đợi đã…!”

“Hửm? Lại sao nữa đây?”

Phù — Hơi thở nóng rát của hắn bất ngờ phả vào vành tai cô.

‘Hắn làm cái quái gì mà cứ thở vào tai mình thế chứ!’

Cảm giác nóng rát lan tỏa từ đôi tai khiến cô giật nảy, vội vàng cúi rụt cổ lại.

Dù phản ứng đầy phòng bị của Daisy rất rõ ràng, nhưng Maxim vẫn không hề để ý, hắn nhẹ nhàng hôn xuống cổ cô, rồi chậm rãi tiến xuống thấp hơn.

“À, có phải em ghen tỵ vì ta chỉ gọi em bằng biệt danh không?”

“Hả? À, không... không phải!”

“Nếu vậy, em cũng có thể gọi ta bằng biệt danh mà. Như thế sẽ công bằng hơn.”

“Không… Ý em không phải vậy…”

“‘Max’? Em có thể chọn bất kỳ cái tên nào em thích.”

Max sao? Nghe chẳng khác nào tên của một con chó.

“À, ta nghĩ Max là cái tên hay đấy. Dù sao đi nữa, nếu Easy gọi, ta sẽ lao đến như một con chó vậy.”

Lúc này, đôi mắt của Maxim von Waldeck thật sự không giống một con chó hiền lành mà như một con chó điên—kẻ sẵn sàng lao đến và cắn xé cổ họng.

“Gọi ta là Max đi. Max. Được chứ?”

Đây không còn là đề nghị, mà gần như là ép buộc.

“A ư... A!”

Không để cô phản kháng, Maxim đã nhấc bổng Daisy lên vai và bước về phía giường.

Ngay khi cô bị ném xuống chiếc giường mềm mại, hắn nhanh chóng đè lên người, không ngần ngại giữ chặt hai cổ tay cô xuống.

“Khi muốn thuần phục một con chó hoang, trước tiên phải gọi đúng tên nó.”

“Ư, ưm, Đ-đợi đã...!”

“Nhìn xem, con chó này dám nghênh ngang trèo lên người chủ nhân. Trong trường hợp này, phải xử lý thế nào đây?”

Gọi cô là ‘chủ nhân’, nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn Daisy như thể hắn mới chính là kẻ nắm quyền.

Song, cô cố vùng vẫy thoát ra nhưng lực ép từ cơ thể đối phương quá mạnh nên không thể nhúc nhích dù một chút.

Hắn cúi xuống, hôn dọc theo cổ cô, rồi trêu đùa bằng cách cắn nhẹ dây áo mỏng manh, kéo mạnh khiến nó tuột ra.

‘Tên khốn điên rồ này!’

Nhiệt độ cơ thể hắn phả vào phần bụng dưới của cô khiến Daisy như muốn ngất đi.

To quá… Quá lớn đến mức nếu thứ đó chen vào giữa hai chân, chắc chắn cô sẽ bị rách toạc mất.

Làm gì cũng chẳng có tác dụng. Giờ phải làm sao đây? Có nên đá vào hạ bộ của hắn không?

Làm thế nào bây giờ? Dù cô có đá vào hạ bộ của hắn thì cũng chẳng thể làm giảm đi sự cương cứng này.

Cô chẳng biết phải làm gì nữa, chỉ muốn bật khóc.

‘Hay là… cứ thử khóc xem?’

Đột nhiên, Daisy nhớ đến ‘Vicky’, một cô bé trong trại trẻ mồ côi, người luôn chỉ biết khóc lóc mỗi lần gặp khó khăn.

“Vicky, sao em cứ khóc hoài vậy?”

“Chị hứa sẽ giữ bí mật. Vậy nên, chỉ nói cho mỗi chị nghe thôi, được không?”

Daisy nhẹ nhàng hỏi han để dỗ dành, nhưng Vicky lại trả lời với vẻ mặt hờn dỗi.

“Vì khi em khóc… ít nhất thì mọi người cũng sẽ nghe em nói.”

Thì ra là vậy. Lúc đó, Daisy đã thấy thương cảm nên chỉ biết ôm lấy Vicky và nhẹ nhàng vỗ về.

Chính từ câu nói đó, Daisy đã nảy ra một ý tưởng.

“Chị sẽ nghe em nói mà không cần em khóc đâu. Vậy nên đừng khóc nhé, được không?”

“Thật sao ạ? Chị Daisy thật sự sẽ nghe em nói mà không cần em khóc sao?”

“Đúng rồi. Chị hứa đấy. Có cần chị đóng dấu cho em luôn không?”

“...Ừm!”

Daisy cuốn tay út của mình với Vicky, thấy vậy, cô bé ngay lập tức ngừng khóc, nở một nụ cười tươi rói thật đáng yêu.

Giờ nghĩ lại, lời nói của Vicky cũng không hẳn là sai.

Cũng giống như sơ Sophia từng nói, đôi khi trẻ con lại là những người có trực giác và sự khôn ngoan nhất.

Khi khóc, đôi lúc người ta sẽ lắng nghe hơn, và thật ra chẳng có gì hiệu quả hơn nước mắt nếu muốn thoát khỏi một tình huống khó xử.

“Ma, Max...”

Daisy gọi tên thân mật của đối phương đầy run rẩy, và đôi mắt của Maxim hơi mở to theo.

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)