Chương 76
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Là một quân nhân luôn xem trọng lời hứa như sinh mệnh, Maxim von Waldeck tuân thủ khá nghiêm túc các điều khoản trong hợp đồng với vợ mình.
Hắn vốn không đòi hỏi nhiều từ Daisy, nên hầu hết các điều khoản đều xoay quanh những ‘nghĩa vụ của một người chồng’ mà hắn cần thực hiện.
Trước tiên là điều khoản quan trọng nhất đối với Daisy ‘Tần suất quan hệ’.
Thực ra, hợp đồng này được lập ra cũng gần như chỉ vì điều kiện này mà thôi, một trong những điều kiện Daisy coi là tối quan trọng.
[Điều 1. Tần suất quan hệ - Tối đa 3 lần mỗi tuần.
- Khoản 1, Điều 1: Trong trường hợp khẩn cấp, cho phép một lần quan hệ bổ sung mỗi tuần. Lần này không tính vào số lần chính thức, và đối phương phải tuyệt đối hợp tác.]
Lịch trình 3 lần quan hệ chính thức được sắp xếp vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu, cách ngày trong tuần để đảm bảo Daisy có thời gian hồi phục.
Tuy nhiên, Maxim thường sử dụng quyền ‘một lần khẩn cấp’ của mình vào thứ Bảy.
Kết quả là, vợ chồng nhà Waldeck thực hiện quan hệ tổng cộng 4 lần mỗi tuần.
Daisy đã chuẩn bị tâm lý trước cho tình huống này, nên tạm chấp nhận.
Cuối cùng, cô vẫn còn 3 ngày còn lại – thứ Ba, thứ Năm và Chủ Nhật – để nghỉ ngơi, nhưng thực tế lại không như mong đợi...
‘...Chết mất.’
Thời gian nghỉ ngơi ấy dường như chẳng thay đổi trạng thái kiệt quệ của cô chút nào.
Nói đúng hơn, lịch trình của Daisy von Waldeck mỗi tuần đã biến thành: thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu, và thứ Bảy. Bốn ngày, nhưng đều là những ngày tràn ngập hoạt động khiến cô kiệt sức. Ba ngày còn lại chỉ còn là thời gian để chìm vào giấc ngủ, như thể đó là cách duy nhất để tiếp tục tồn tại.
Daisy.
Cuộc sống này, sao mà khó khăn đến thế.
...Daisy.
Daisy đang ngủ như chết, khẽ mở mắt khi nghe thấy giọng nói gọi tên mình trong cơn mơ màng.
‘...Đây là địa ngục sao?’
Ánh nắng gay gắt xuyên qua mí mắt cô, buộc cô phải tỉnh dậy.
‘...Là buổi sáng.’
Hôm qua, ngoại trừ thời gian ăn uống và tắm rửa, cô đã ngủ suốt cả ngày. Vậy mà cơ thể vẫn nặng nề như đeo đá.
Khi tầm nhìn mờ mịt dần trở nên rõ ràng, cô chạm mắt với một người đang chăm chú quan sát mình ngủ như thể đó là một thói quen.
“Daisy, em tỉnh rồi sao?”
...Lại là Maxim. Daisy rên rỉ khe khẽ, co mình lại như muốn trốn tránh thực tại.
“Thứ Hai rồi. Một tuần mới đầy sảng khoái bắt đầu thôi nào.”
Mới đây thôi vẫn còn là Chủ Nhật mà. Cô không hề nhớ gì sau bữa tối.
Nói cách khác… Chủ Nhật đã biến mất trong chớp mắt, nhường chỗ cho buổi sáng Thứ Hai địa ngục bắt đầu.
Dù đã ngủ cả ngày hôm qua, cơ thể cô vẫn uể oải như bị đè nặng bởi hàng tấn kim loại.
Ngược lại, trái ngược hoàn toàn với tình trạng mệt mỏi của vợ, Maxim có vẻ đang ở trạng thái đỉnh cao.
“Ta sẽ hôn lên trán em.”
Hắn mỉm cười, thông báo một cách nhã nhặn, tuân thủ ‘Điều 2: Nghĩa vụ báo trước’ trước khi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
Chụt, đôi môi mềm mại chạm nhẹ rồi rời đi.
“Chào buổi sáng.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, nhưng với Daisy, nó vẫn như một bài hát ru.
Cô từng nói rằng hắn không cần phải thông báo những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Nhưng dường như Maxim vẫn chưa nắm rõ ranh giới giữa ‘những việc vặt vãnh’ và ‘những điều có thể làm vợ giật mình’. Nếu phải chỉ rõ từng thứ, Daisy cảm thấy mình sẽ còn mệt mỏi hơn, nên cô để mặc hắn tiếp tục thông báo mọi chuyện theo ý mình.
“Em có mệt lắm không?”
“Ừm, một chút...”
Daisy miễn cưỡng trả lời bằng giọng khàn khàn, và Maxim dịu dàng xoa đầu cô, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
“Sao em mãi không dậy nổi thế? Ta lo em bị bệnh rồi.”
Cô lắc đầu lia lịa, ra hiệu rằng mình không sao.
Thực ra, cô không đủ sức để trả lời thêm, nhưng cơ thể cô không bị bệnh. Chỉ là, cô quá mệt mỏi.
“Nếu đến mức em phải sử dụng Điều 1, Khoản 4, thì cứ nói thoải mái. Ta sẽ gọi bác sĩ ngay.”
Điều 1, Khoản 4 là gì nhỉ?
[- Khoản 4, Điều 1. Khi sức khỏe hoặc trạng thái tinh thần không tốt, có thể từ chối yêu cầu quan hệ.]
...Có nên dùng không nhỉ.
[Tuy nhiên, cả hai có thể thỏa thuận bổ sung thêm một lần trong tuần tiếp theo.]
Dù gì thì cũng như nhau thôi. Daisy thở dài khi nhớ lại điều khoản mà chính mình đã thêm vào sau một hồi cân nhắc.
Nếu không kiềm chế được cơn cám dỗ nhất thời, thì tuần sau cô chỉ còn được nghỉ đúng hai ngày.
Ba ngày nghỉ thôi mà cô đã như sắp chết, giờ nghĩ đến việc chỉ có hai ngày thôi cũng đủ khiến cô choáng váng.
“Hôm nay ta bận lắm, phải đi làm ngay. Có lẽ đến tận khuya mới về được.”
Đi làm ngay sao?
Daisy đưa mắt nhìn hắn.
Phải rồi, Maxim đã mặc sẵn bộ quân phục chỉnh tề, và thay vì nằm trên giường, hắn đang đứng bên cạnh cô, gần đầu giường.
“Ta lo lắng cả ngày mất thôi.”
...Đúng rồi, hôm nay hắn đã nói là có sự kiện nội bộ nên phải đi làm sớm.
Chỉ cần nghe đến từ ‘Thứ Hai’, Daisy đã cố gắng kéo dài thời gian hết mức có thể, nhưng hóa ra hôm nay không chỉ là Thứ Hai mà còn là ‘Thứ Hai may mắn’.
Nếu áp dụng Khoản 4, Điều 1 ngay bây giờ, cô sẽ tự đánh mất cơ hội tuyệt vời để được nghỉ hai ngày liên tiếp.
“...Tuyệt đối không được!”
Daisy bật dậy như thể bị giật mình.
“Không được cái gì? Ta làm gì sai sao?”
Ôi không! Cô đã lỡ nói suy nghĩ trong đầu ra quá to. Bị bất ngờ chính bởi lời nói của mình, cô nở một nụ cười gượng gạo để chữa cháy.
“À, không, không có gì đâu ạ.”
“Nhìn em như đang nói mê vì mệt mỏi vậy. Có lẽ hôm nay ta nên nghỉ làm để ở nhà với em…”
“Không phải nói linh tinh đâu, chỉ là em tự nói với bản thân thôi. Một kiểu nhắc nhở chính mình ấy mà.”
“Nhắc nhở sao?”
Maxim hơi nhíu mày, hỏi lại để xác nhận. Biểu cảm của hắn như càng lúc càng không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.
“Gần đây em cảm thấy mình trở nên lười biếng quá. Đây là một kiểu tự kỷ ám thị, như nhắc nhở bản thân rằng không thể tiếp tục sống như vậy được. Nếu cứ nằm ườn ra giường, em sợ mình sẽ càng lười hơn, nên em cố ý bật dậy ngay để tránh điều đó. Haha.”
Daisy cố gắng biện minh đến mức gần như nghẹn thở.
Cô nói liến thoắng đến mức khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc quay cuồng như chực muốn ngã gục. Điều đó cho thấy cô không hề muốn đánh mất ‘Thứ Hai may mắn’ này chút nào.
“Daisy, em không cần tự ép mình quá đâu.”
“Dạ?”
“Ý ta là em có thể lười biếng một chút cũng không sao. Ta sẽ nuôi em mà.”
Hắn đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô bằng bàn tay to lớn của mình.
Nuôi em sao? Nghe cũng không tệ lắm.
Daisy mỉm cười, nhưng không khỏi nghĩ đến sự mỉa mai.
Người ép cô đến bờ vực mỗi tuần 4 lần như Maxim lại nói điều đó! Nhưng cô không muốn làm hỏng tâm trạng tươi sáng này.
“Không đâu, em thật sự ổn mà. Làm người trẻ tuổi mà không bệnh không đau, cứ nằm ì ra thì chẳng khác gì một kẻ vô dụng. Người lành lặn mà vậy thì đầu óc cũng thối rữa theo mất thôi. Đức Chúa cũng sẽ nổi giận. Em phải bắt đầu bằng một buổi cầu nguyện sáng nay.”
Daisy cầm chuỗi tràng hạt đặt trên bàn nhỏ cạnh giường, chắp hai tay lại và nhắm mắt cầu nguyện, ngắn gọn nhưng vô cùng thành kính.
‘Chúa ơi, xin hãy trả lại ngày thứ Hai cho con, chỉ hôm nay thôi cũng được…’
Maxim đứng nhìn cô cầu nguyện mà không nói gì.
Dù Daisy đã mở mắt ra với ánh nhìn sáng rỡ, nhưng hắn dường như vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Nói bất cứ điều gì miễn làm hắn đi đi đã!
Daisy nhìn chằm chằm vào Maxim, rồi bắt đầu líu lo như chim sơn ca.
“Hôm nay em định ra ngoài một chút. Cứ nằm trên giường thế này chỉ càng khiến em lười hơn và cảm thấy ngột ngạt. Ngài từng nói mà, môi trường tạo nên con người.”
“Phải, ta đã nói vậy.”
“À, em cũng định vận động một chút. Hay là làm vài chiếc bánh sandwich rồi rủ các cô hầu gái đi dã ngoại ở rừng bạch dương nhỉ? Dù sao cũng phải ra ngoài vận động chút, nếu không em cảm thấy mình sẽ không ổn đâu.”
“Em chắc là ổn chứ?”
“Dạ, tất nhiên rồi! Em khỏe lắm, rất khỏe mà!”
“Vừa nãy em còn không giữ nổi tỉnh táo kia mà.”
“Thôi mà, đó chỉ là do lười thôi! Ngài đừng lo lắng về em. Giờ em phải đi thay đồ ngay đây. Còn ngài, mau chuẩn bị đi làm đi. Em sẽ tiễn ngài ra tận cửa.”
Daisy cảm thấy mình chỉ có thể thật sự yên tâm tận hưởng ngày hôm nay khi chính mắt nhìn thấy chiếc xe của Maxim rời đi.
Nhưng ngay khi Maxim xác nhận rằng Daisy trông đã khỏe hơn một chút, hắn lập tức đưa ra một đề xuất khiến cô kinh ngạc.
“Vậy thì đừng tiễn nữa. Đi làm cùng ta đi.”
“…Gì cơ? Em á?”
“Ừm. Hay là em không muốn?”
“À, không phải em không muốn… mà là không thể!”
Daisy tròn mắt, vội vã xua tay như thể lời đề nghị đó là điều không thể nào xảy ra. Được phép vào Bộ Lục quân mà không gặp bất kỳ trở ngại nào chắc chắn là một cơ hội hiếm có, và cô biết rõ mình phải giữ bổn phận. Nhưng nói thật, cô cảm thấy như mình sắp chết đến nơi. Hơn nữa, điều cô muốn nhất bây giờ là một ngày tự do để nghỉ ngơi.
“Em không rõ lắm, nhưng Maxim là một quân nhân rất cao cấp, còn Bộ Lục quân là trái tim của an ninh quốc gia mà đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì một người như em, nhìn vào đã thấy khả nghi, không thể nào vào đó được!”
Maxim bật cười như thể thấy ý nghĩ đó thật buồn cười.
“Em thì có gì khả nghi chứ?”
“Thì, như ngài biết đấy, em xuất thân từ khu ổ chuột, phải làm đủ thứ để sinh tồn. Một người như em chắc chắn rất khả nghi đối với an ninh quốc gia…”
“Nếu là chuyện đó, không vấn đề gì đâu. Trong quân đội, cũng có rất nhiều người xuất thân từ khu nghèo khó.”
Thôi kệ đi.
Daisy quyết định bám lấy mọi lý do tồi tệ nhất mà cô có thể nghĩ ra.
“Ngài quên rồi à? Em từng có thói ăn trộm đấy. Em thậm chí còn từng bị ghi tiền án trộm cắp nữa mà.”
“Ta nhớ rõ là em không có tiền án trộm cắp nào cả. Dù có đi nữa, hồ sơ hiện tại của em hoàn toàn sạch sẽ, và ta là người bảo lãnh cho em, nên chẳng ai dám thắc mắc.”
“Không, vấn đề chính là em đây! Em sợ khi nhìn thấy những thứ như vũ khí ngầu lòi hoặc tài liệu quan trọng, em sẽ không cưỡng lại được mà muốn lấy trộm chúng đem bán.”
“Nếu vậy, ta sẽ theo sát để giám sát em. Còn nếu cần, ta sẽ tịch thu chúng ngay lập tức. Vậy nên em không cần lo đâu.”
“…”
“Thế nào, em còn lý do gì khác không?”
Khi thấy Daisy ngập ngừng, Maxim lại hỏi thêm.
“Xin lỗi, nhưng đột nhiên em cảm thấy mệt quá. Em nghĩ mình nên nằm nghỉ.”
“Thế thì ta sẽ nghỉ làm và ở nhà nghỉ cùng em.”
“Không được! Ngài nhận lương từ tiền thuế của quốc gia, không thể làm vậy được.”
“Haa… Ta thật không muốn nói điều này, nhưng nếu không nói thì thấy hơi mất mặt…”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)