Chương 51
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Daisy quay lại nơi buổi tiệc đang diễn ra. Nhưng Maxim không có ở đó. Chỗ hắn ngồi vẫn trống không.
‘…Có lẽ hắn đang ở tầng 3.’
Cô đã biết điều đó từ lời của Rose. Cô từng nghĩ sẽ thử nói chuyện để tháo gỡ mớ bòng bong trong mối quan hệ này, nhưng sau khi vô tình nghe được những lời từ người tình của Maxim, cô đã từ bỏ ý định.
Nếu họ không xúc phạm đến người mẹ mà cô chưa từng gặp mặt, có lẽ cô đã hoàn thành mọi việc một cách bình tĩnh. Daisy phải thừa nhận rằng mình đã mất kiểm soát vào khoảnh khắc đó.
Không chỉ Maxim, cả cô ta cũng không có mặt ở đây.
Thêm vào đó, chính cô trong cơn tức giận đã tiết lộ với tình nhân của Maxim về nơi hắn đang ở.
‘Chắc cô ta cũng đã lên tầng 3 rồi. Có lẽ họ đang có những giây phút thân mật với nhau nhỉ.’
Cô chợt cảm thấy hối hận về sự bốc đồng của mình. Nhưng bây giờ hối hận thì còn có ích gì?
Những gì đã xảy ra thì không thể thay đổi được nữa. Daisy quyết định không phí thời gian suy nghĩ về những hành động trong quá khứ.
‘Được rồi, mình sẽ ở lại đây mà giữ vị trí của mình.’
Có thể đó là lòng tự trọng không cần thiết, nhưng càng trong tình thế này, cô lại càng không muốn trốn tránh. Ngược lại, cô muốn đối mặt với tất cả một cách đầy kiêu hãnh.
Người ta có cười nhạo hay xầm xì sau lưng cô thì cũng chẳng quan trọng. Vì người mang tên Daisy von Waldeck này vốn không phải con người thật của cô.
Dù vậy, đối với Daisy, hay đúng hơn là đối với Easy, đây là nhiệm vụ cuối cùng của cô.
Cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ tại đây trong hôm nay. Sau đó, cô sẽ nói với hắn một cách trực tiếp.
Rằng Daisy von Waldeck muốn ly hôn với Maxim von Waldeck.
Ngay từ đầu, đây không phải cuộc hôn nhân mà cô mong muốn. Cô chỉ là một người vợ tạm thời, đầy khuyết điểm, được đưa vào vị trí đó với giả định rằng hắn sẽ tử trận.
Cô chưa bao giờ thuộc về vị trí Đại công tước phu nhân, và giờ cô cũng không có ý định tiếp tục giữ nó. Cô sẽ nói rõ ràng với hắn: đừng lợi dụng cô trong những màn trình diễn giả tạo nữa.
Giờ mọi thứ đã khác. Mỗi người hãy đi con đường riêng của mình. Hãy bắt đầu lại từ đầu, đúng như lời hắn đã nói.
Những suy nghĩ rối ren trong đầu cô giờ đã được sắp xếp gọn gàng, rõ ràng.
Daisy thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi đứng thẳng người, nở một nụ cười tự tin.
Cô bước đi đầy kiên quyết, quay trở lại chiếc bàn nơi cô từng ngồi cùng Đại Công tước phu nhân đời trước. Khi nhìn thấy Daisy quay lại, bà ngạc nhiên đến mức mở to mắt.
“Daisy, con đi đâu vậy? Mọi người tìm con mãi.”
“Con chỉ ra ngoài hít thở chút không khí thôi ạ. Trong này làm con thấy hơi ngột ngạt.”
“Ít nhất con cũng nên nói với mọi người một tiếng khi rời đi chứ. Họ sẽ lo lắng đấy.”
“Con xin lỗi ạ. Đây là lần đầu con tham gia một buổi tiệc lớn như thế này, nên con hơi mất tập trung. Lần sau con sẽ chú ý hơn.”
Daisy lập tức xin lỗi khi bị bà nhắc nhở.
Nhưng Đại Công tước phu nhân đời trước có vẻ như đang mang một nỗi lo lắng nào đó. Khuôn mặt bà phảng phất chút u ám.
“Dì ơi, dì tìm con có chuyện gì ạ? Có vấn đề gì sao?”
“Không, không phải ta.”
Bà do dự một lúc trước khi tiếp tục.
“…Là về Maxim. Có vẻ như nó đang tìm con.”
“À…”
Chắc bà đang nhắc đến chuyện sau khi họ nhảy waltz xong, cô vào phòng nghỉ, rồi Maxim đột ngột xông vào sau đó.
“Nó cứ đi đi lại lại, trông có vẻ lạ lắm. Hai đứa… có phải đã cãi nhau không?”
“Max đã quay lại đây sao ạ?”
“Ừ. Sau khi nhảy xong với con, nó có vẻ đuổi theo con ra ngoài, rồi lại quay về tìm con nữa.”
Vậy có nghĩa là, ngay cả sau vụ ẩu đả ở phòng nghỉ, Maxim vẫn quay trở lại đây để tìm cô.
“Maxim theo sau con, nhưng con không quay lại. Thế mà nó vẫn quay về đây để tìm, nên ta cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Những lời tiếp theo của Đại công tước phu nhân đời trước khiến mọi chuyện càng rõ ràng hơn. Đôi mắt Daisy thoáng chút trầm ngâm.
“…Thì ra là vậy.”
“Nhìn biểu hiện của con, chắc chắn là hai đứa đã cãi nhau. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bà liên tục gặng hỏi, rõ ràng rất lo lắng cho trạng thái của Daisy.
“Không có gì đâu dì. Thật mà.”
“Ta không nghĩ là không có gì. Ta già rồi, nhưng mắt vẫn tinh lắm. Đã sống trong cuộc hôn nhân suốt 40 năm, con không lừa được ta đâu.”
“…”
“Maxim đúng là có chút tùy tiện, hơi bướng bỉnh.”
…Đúng vậy, là lỗi của Maxim.
Không, thật ra… có lẽ là lỗi của con.
Cô nghĩ mình đã sắp xếp ổn thỏa mọi cảm xúc, nhưng trong lòng vẫn còn hỗn loạn. Nếu bản thân còn chưa rõ ràng, thì việc kể lể với người khác chỉ làm cả hai thêm rối rắm.
Hơn nữa, họ sẽ cố gắng đưa ra giải pháp, mà không phải mọi chuyện đều cần được giải quyết. Đôi khi, tốt hơn là để mọi thứ kết thúc mà không cần phải sửa chữa.
“Ta hứa sẽ cùng con nói xấu nó và đứng về phía con. Thế nên đừng lo lắng, cứ kể hết với ta đi. Giữ mãi trong lòng chỉ khiến con sinh bệnh thôi.”
Giá mà đây là chuyện cô có thể thoải mái nói với Đại công tước phu nhân đời trước thì tốt biết bao.
“Ngài ấy đang ngoại tình. Có vẻ như khi mọi chuyện lắng xuống, ngài ấy sẽ kết hôn với người phụ nữ khác. Là Yvonne Langley, con gái của một hầu tước ạ.”
“Tốt quá còn gì.”
“…Sao ạ?”
“Daisy, đó chẳng phải là mục tiêu của chúng ta sao? Hay là con quên rồi?”
…Câu nói ấy đúng đến mức Daisy không thể cãi lại được.
Thay vì đứng về phía cô, có lẽ bà còn muốn nâng ly chúc mừng.
Đúng là mục tiêu ban đầu là vậy. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy thế này? Cảm xúc hỗn loạn trong đầu khiến cô chỉ muốn nổ súng vào chính mình.
“…”
Không hay biết những suy nghĩ trong lòng Daisy, Đại công tước phu nhân đời trước tiếp tục nói với giọng ôn tồn.
“Dù sao vợ chồng cũng là một mối quan hệ khó chịu. Dù có cãi nhau, thì cuối cùng cũng phải đối mặt nhau trong cùng một nhà.”
“…Vâng, dì nói đúng.”
“Không phải tự nhiên mà người ta nói kẻ thù ở kiếp trước sẽ gặp lại nhau ở kiếp này dưới hình hài vợ chồng.”
Bà khẽ vén tóc của Daisy ra sau tai, ánh mắt dịu dàng.
Kẻ thù ở kiếp trước, và gặp nhau trong kiếp này với tư cách vợ chồng sao?
Daisy nghĩ một cách châm biếm, rằng cô và Maxim chắc hẳn đã có một mối duyên nợ cực kỳ nghiệt ngã ở kiếp trước. Vì không chỉ đơn thuần là vợ chồng, họ còn là một cặp vợ chồng giả trong kiếp này.
Nhìn lại quãng thời gian ngắn ngủi phải chịu đựng hắn, cô nghĩ, quả thật đây là một mối nghiệt duyên quá đỗi phi thường.
“Nhưng,theo như ta thấy, Maxim dường như đang muốn xin lỗi con.”
“Ngài ấy muốn xin lỗi con sao ạ?”
Một người kiêu ngạo, chỉ biết đến bản thân như Maxim lại làm vậy ư? Chắc chắn đây chỉ là lời nói dối có thiện ý để an ủi cô mà thôi.
“Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên ta thấy thằng bé bồn chồn như thế.”
Tại sao mình lại thế này chứ…
Những lời tưởng chừng chỉ để dỗ dành của bà lại như khuấy động bùn lầy trong lòng cô. Những cảm xúc tưởng đã lắng đọng giờ lại trỗi dậy, khiến tâm trí cô xáo trộn.
“Dì ơi… con nghĩ con sẽ đi gặp Max một chút.”
“Con muốn làm hòa với nó sao? Con biết nó đang ở đâu chứ?”
“…Con nghĩ con biết.”
Khuôn mặt Đại công tước phu nhân đời trước bừng sáng. Daisy trả lời bằng một giọng điềm tĩnh.
“Vậy con xin phép đi trước nhé ạ, thưa dì.”
* * *
Cô không biết đây có phải là một hình thức tự hành hạ bản thân kiểu mới hay không. Nhưng cô biết mình phải gặp Maxim. Cô cần nhìn thẳng vào hắn, để có thể sắp xếp lại những cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Phải, hãy nhìn cho rõ.
Gặp Maxim von Waldeck, cùng với người tình của hắn.
Nếu cô nhìn thấy họ bên nhau mà không cảm thấy gì cả?
Điều đó có nghĩa là chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.
Đó cũng là phản ứng hoàn toàn bình thường.
Nhưng nếu chẳng may, cô mất bình tĩnh, để bản thân bị cuốn theo những gì nhìn thấy?
Thì đó chính là hiện thực đang phơi bày trước mắt cô, và cô cần chấp nhận nó.
Cô sẽ hoàn toàn mất đi tình cảm, và cũng có thể thừa nhận rằng cô không thuộc về vị trí này.
Hơn nữa, nếu chuyện đó được phơi bày rõ ràng, cô có thể mạnh mẽ yêu cầu ly hôn, tiến hành mọi thủ tục mà không chút do dự. Bất kể Therese có nói gì, nếu cô khiến Maxim chán ngấy đến mức tự đẩy cô ra khỏi nhiệm vụ, thì cô sẽ được giải thoát.
Sau đó, cô sẽ trở về trại trẻ mồ côi.
Có thêm một khoản bồi thường thì tốt, nhưng nếu không có, cô cũng không quan tâm. Sự bình yên trong cuộc sống là thứ không thể định giá bằng tiền.
Khi bước đến cuối hành lang tầng 3, cô mới cảm thấy tâm trí mình thực sự sáng tỏ.
Daisy hít một hơi thật sâu, tiến đến cánh cửa mà Rose đã nhắc – cánh cửa thứ ba bên phải, rồi dừng lại trước nó.
Daisy định gõ cửa theo thói quen, nhưng tay cô khựng lại giữa không trung.
‘Làm sao đây? Hay cứ đẩy cửa vào luôn nhỉ?’
Thay vì gõ cửa và thông báo trước khi bước vào, có lẽ sẽ tốt hơn nếu bất ngờ xông vào khi họ không đề phòng.
Cô cảm thấy hơi sợ khi nghĩ đến việc có thể phải chứng kiến cảnh tượng trần trụi nào đó, nhưng dù sao đây cũng là chuyện cô phải đối mặt ít nhất một lần.
Daisy quyết tâm hít một hơi sâu và mở cửa thật mạnh.
Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Khi Daisy bước vào một cách thận trọng…
“Trễ rồi đấy.”
Một giọng nói trầm vang lên. Maxim đang ngồi tựa lưng hờ hững trên ghế sofa, ánh mắt lười nhác nhưng đầy giận dữ nhìn thẳng vào cô.
Hắn trông như đang rất tức giận.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)