Chương 15
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
...Chỉ muốn bỏ trốn ngay thôi.
…Trong đầu Daisy bắt đầu thoắt ẩn thoắt chỉ toàn những suy nghĩ trốn chạy.
Mặc dù bản thân rất muốn thoát khỏi hiện thực u ám này, nhưng Daisy vốn là một người trưởng thành có lý trí và trách nhiệm. Chính vì thế, cô không thể không nghĩ đến hậu quả sau đó.
“Ha, mình không phải con nít nữa mà. Nhẫn nhịn đi, phải nhẫn nhịn.”
Tất nhiên, nếu cô chỉ có một thân một mình thì có hậu quả gì cũng không đáng kể, thậm chí đã thoát thân từ lâu rồi….
Nhưng Daisy lại vô thức nghĩ đến những đứa trẻ trong cô nhi viện đang trông chờ vào mình, và trách nhiệm bảo vệ bọn chúng đã cầm chân cô lại.
Đối với Daisy, cô nhi viện là nơi đã giúp cô tái sinh, từ một ‘Easy’ trong quá khứ trở thành một ‘Daisy’ của ngày hôm nay, một nơi ấm áp tình người.
“Còn tiền viện phí của Jamie và khoản hỗ trợ của Therese nữa…”
Daisy liên tục lẩm bẩm trong miệng, nhắc nhở bản thân về những gì cô mong muốn nhận được từ Therese nếu tiếp tục nhiệm vụ, nên đành cố gắng kìm nén ham muốn bỏ trốn.
Nếu đột ngột biến mất, điều đầu tiên họ sẽ làm là lục soát cô nhi viện. Những đứa trẻ và các sơ, những người không biết gì cả, sẽ phải gánh chịu toàn bộ hậu quả không đáng đó. Nghĩ đến đây, Daisy không thể nào cứ vô tình mà cất bước ra đi.
‘Phải rồi, biết làm sao được. Chỉ cần cố gắng chịu đựng đến lúc bị ly hôn thôi.’
Cuộc đời vốn dĩ đã là một sự chịu đựng phi thường rồi. Nếu đến lúc bị ly hôn, cô có thể xem những gì nhận được từ Therese như một khoản tiền nghỉ việc mà giữ lại cẩn thận.
Sau đó, cô sẽ có thể trở lại và sống một cuộc đời bình thường.
Vì điều đó, Daisy phải…
Thứ nhất, tuyệt đối không được để lộ thân phận.
Thứ hai, phải ly hôn một cách an toàn.
Dù nghĩ thế nào đi nữa, cũng chẳng có cách nào khác vẹn toàn hơn.
Phải ly hôn trước khi bị phát hiện.
Daisy một lần nữa cẩn thận nhắc lại mục đích của mình.
‘Nhưng làm thế nào mới bị hắn ly hôn đây chứ…’
Chính điểm mấu chốt này mới là bài toán nan giải nhất.
Maxim von Waldeck có một sở thích vô cùng kỳ quặc. Trước hết, mọi lẽ thường đều không thể áp dụng được với hắn.
Thậm chí là nếu cô húc đầu làm nứt môi hắn, hắn lại khen dễ thương; nếu cô nổi điên phản đối, hắn còn cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Daisy hoàn toàn không biết phải làm thế nào để thoát khỏi hắn.
‘Nếu bị lộ, chắc chắn sẽ phải đối mặt với cái chết vô ích rồi.’
Bởi vì hắn không bao giờ nương tay khi xử lý tù binh hay gián điệp. Sắp đến ngày nghỉ hưu mà lại chết oan uổng thì thật không thể chấp nhận được. Song, cô khẽ rùng mình khi nhớ đến những đoạn trong bản báo cáo từng được đọc ở Therese.
Sau khi trực tiếp chứng kiến, Daisy lại càng cảm nhận rõ sức mạnh kinh khủng như quái vật của hắn.
Thông thường, người có sức mạnh thô bạo như vậy sẽ thiếu linh hoạt. Nhưng nó lại không hề đúng với Maxim von Waldeck.
Nếu sự thật cô chỉ là một người vợ giả bị bại lộ, thì dù có thật sự muốn giết hắn để bỏ trốn cũng là chuyện bất khả thi.
“…Phải làm sao đây.”
Mọi thứ trước mắt đều mù mịt như thể đang bước đi trong màn sương dày đặc.
‘Nếu tìm hiểu từng chút một, chắc chắn sẽ tìm được cách nào đó mà.’
Để làm được điều đó, cô cần phải hiểu rõ mục tiêu của mình – ‘Maxim von Waldeck.’
‘Trước mắt thì biết hắn ta là một kẻ điên và nghiện tình dục… Nhưng còn gì khác nữa không nhỉ?’
Mặc dù đã đọc qua các tài liệu mà Bá tước Therese cung cấp, nhưng chúng phần lớn chỉ toàn những thông tin mà ai cũng đều rõ.
Thứ Daisy cần lại là những thông tin thuộc phạm vi ‘riêng tư’, chẳng hạn như ‘sở thích cá nhân’.
Hiện tại, cô vẫn thiếu những thông tin cần thiết này một cách nghiêm trọng.
‘Được rồi, cứ lục lọi thử xem. Dù sao cũng phải làm gì đó. Nằm không mà chờ thì chỉ thiệt thân mình thôi.’
Càng khó áp dụng lẽ thường bao nhiêu, kinh nghiệm thực tiễn càng trở nên quan trọng bấy nhiêu. Cô chỉ còn cách tự thân vận động, điều tra kỹ càng.
‘Bắt đầu từ đâu đây?’
Những vật dụng cá nhân thường có thể tiết lộ sở thích của một người theo cách rõ ràng nhất.
Vì vậy, khi có chút thời gian rảnh, Daisy quyết định sẽ lục lọi đồ dùng cá nhân của Maxim.
Việc cô chọn tắm sau không phải là ngẫu nhiên. Đó là để có thêm thời gian thăm dò đối phương.
Hắn đã hứa chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện cả hai cùng giao hợp với nhau, còn quả quyết rằng lời hứa ấy sẽ được giữ. Nhưng ai tin nổi chứ?
Nếu hắn tắm trước và bước ra ngoài, rất có khả năng tên biến thái đó sẽ nổi máu mà lao vào cô. Vì thế, việc dụ hắn tắm trước để tranh thủ khám xét là lựa chọn an toàn hơn nhiều.
‘Được rồi, chỉ lục lọi cho đến khi tiếng nước ngừng thôi.’
Daisy đang nằm gọn trong chăn, đảo mắt chờ thời cơ, rồi nhanh chóng bật dậy ngay khi nghe tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm.
Cô bắt đầu lục lọi đống quần áo của Maxim đang vắt trên sofa, và thứ đầu tiên đập vào mắt là một mặt dây chuyền có chứa một bức chân dung nhỏ.
‘Ngài ấy vẫn còn đeo cái này sao?’
Cô cứ nghĩ hắn chỉ mang nó theo khi ra chiến trường. Hóa ra hắn luôn giữ nó bên mình.
Lần trước cô chỉ mới vội vàng liếc sơ qua, chưa kịp để ý kỹ.
Cho nên nhân lúc có thời gian, Daisy muốn quan sát nó thật cẩn thận.
Cô mở nắp mặt dây chuyền, nhìn vào bức chân dung bên trong rồi lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Không thể phủ nhận được, khuôn mặt trong bức chân dung chính là cô.
‘Rốt cuộc là vẽ lúc nào chứ?’
Trong bức chân dung, Daisy diện một bộ trang phục cực kỳ sang trọng.
‘Mình đã từng mặc thứ như thế này sao?’
Từ khi đặt chân đến Waldeck, cô luôn bị lạnh nhạt. Nên đừng nói đến việc gọi họa sĩ để vẽ chân dung, ngay cả những bộ quần áo xa hoa như thế này Daisy cũng chưa từng được khoác lên người.
Chiếc váy để lộ vai ngay từ cái nhìn đầu tiên toát lên vẻ xa hoa, đắt tiền, kết hợp cùng dây chuyền đính đầy kim cương, bông tai cũng bằng kim cương, và cả món đồ trang trí trên tóc đều làm từ đá quý.
‘Kiểu tóc cũng có chút lạ lẫm….’
Bởi vì Daisy thường buộc tóc rất cao hoặc xõa xuống.
Ngoại trừ gương mặt giống hệt cô, thì tổng thể này trông gần như là một người khác, một hình ảnh xa lạ đến bất ngờ.
‘Nhưng nếu chỉ là tưởng tượng thì… làm sao lại giống mình đến thế?’
Ngay cả Maxim cũng từng nói đã ‘đưa Easy đi’. Như vậy, đây chắc chắn không thể là người khác. Càng nghĩ, mọi thứ càng thêm khó hiểu, đầu óc cô không ngừng trở nên đau đớn.
Sau một lúc, Daisy đóng nắp lại, định đặt nó về vị trí cũ thì bất chợt nhận ra một vật phẳng được xâu cùng chuỗi dây chuyền.
‘Là thẻ quân nhân.’
Hẳn là vì hắn là quân nhân nên lúc nào cũng mang theo bên mình. Daisy nhớ cái này thường được sử dụng trên chiến trường để xác định tên tuổi.
[01-1019-1019-00]
[1019]
Ánh mắt Daisy mở to khi nhìn thấy những con số trên thẻ. Một chuỗi các số quen thuộc đến kỳ lạ cứ lặp đi lặp lại.
“1019… trùng với ngày sinh của mình.”
Daisy là một cô nhi từ nhỏ lớn lên trong tổ chức, chưa bao giờ biết đến tên thật hay ngày sinh của mình.
[Ngày 19 tháng 10]
Ngày này chính là ngày Daisy lần đầu tiên tự giới thiệu mình là ‘Daisy’ trước mặt sơ Sophia.
Khi nhìn người khác tổ chức tiệc sinh nhật, cô cũng có chút ghen tị, nên đã tự chọn bừa ngày này làm ngày sinh của mình mà thôi.
‘Làm sao mà hắn biết được?’
Điều này khiến lòng cô không khỏi dâng lên một vài câu hỏi.
Chẳng lẽ là nhận được thông tin cá nhân trong lúc bàn chuyện hôn nhân? Nhưng ngày này là do cô tự chọn sau khi vào cô nhi viện, ngay cả Bá tước Therese cũng không biết.
‘Ừ thì, có thể ngài ấy đã nhìn thấy trong lúc viết lời thề hôn nhân.’
Nếu thế thì còn hợp lý, nhưng ngay sau đó Maxim đã ra chiến trường. Hắn có thời gian để làm việc này sao? Càng nghĩ, Daisy càng cảm thấy khó hiểu.
‘Hay là cố tình chọn ngày này?’
Nếu đây chỉ là sự trùng hợp vô tình thì quả thật quá tinh tế.
Cũng giống như việc cô từng phải đặt chân dung chồng mình cạnh giường ngủ theo lệnh của vợ cả Đại công tước, có lẽ đây cũng chỉ là một dạng mê tín được những người lính truyền tai nhau mà thôi.
‘Có khi nào chỉ là trùng hợp, còn mình thì tự suy diễn quá nhiều.’
Dù sao đi nữa, làm sao cô có thể hiểu được suy nghĩ của tên đó được.
Dù lý do là gì, những con số trên thẻ quân nhân cũng chẳng phải điều quan trọng.
Song, Daisy vội vàng lắc đầu như muốn xua tan những suy nghĩ vẩn vơ, sau đó cẩn thận đặt sợi dây chuyền về chỗ cũ.
Tiếp theo, cô với tay lấy một chiếc hộp đựng xì gà.
Có lẽ Maxim thích xì gà. Chiếc hộp sang trọng bên trong chứa đầy những điếu thuốc cao cấp nhập khẩu từ nước ngoài.
‘Gu khá là nam tính đấy.’
Daisy rút một điếu xì gà ra, đưa lên mũi ngửi thử, sau đó đặt nó trở lại chỗ cũ rồi tiếp tục lục lọi đống quần áo.
Cùng lúc đó, cạch, một âm thanh nhỏ vang lên, thứ gì đó rơi xuống sàn.
‘Đây là… súng sao?’
Dù đang chỉ có một mình, nhưng cô vẫn nhanh chóng nhìn quanh như sợ bị ai đó phát hiện, rồi cúi xuống nhặt khẩu súng lên.
‘Đẹp thật đấy.’
Đó là một khẩu súng lục ổ quay trông cực kỳ tinh xảo, mượt mà đến mức khiến cô nảy ra suy nghĩ, nếu được, cô cũng muốn sở hữu một khẩu như thế.
“Hắn cũng thích súng đẹp nhỉ.” Một điểm bất ngờ ở Maxim, không giống với những người đàn ông cùng trang lứa khác, là sự tinh tế đến kỳ lạ này.
Tất nhiên, nghĩ đến việc hắn có thể đã dùng khẩu súng này để nghiền nát đầu kẻ địch thì cũng hơi rùng mình…
Nhưng dù sao thì cô vẫn không khỏi thèm muốn.
Daisy từ lâu đã mơ ước sở hữu một khẩu súng, nhưng do bàn tay quá nhỏ, cô thường dùng dao nhiều hơn.
“Dù sao khả năng bắn súng của mình cũng không tệ… Nếu là một khẩu súng đẹp như thế này, thật sự rất muốn có một cái.”
Cạch-.
Tiếng cửa mở bất ngờ vang lên, dọa Daisy giật mình hoảng hốt vội giấu khẩu súng ra sau lưng. Đôi mắt xanh lục của cô mở to kinh ngạc.
“Easy.”
Giọng nói quen thuộc vang lên làm tim cô như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
“Em đang làm gì vậy?”
Maxim với mái tóc ướt nhẹp khoác hờ một chiếc áo choàng tắm, nhìn cô bằng ánh mắt không có cảm xúc.
Rào rào-.
Lúc này, từ phòng tắm, tiếng nước vẫn không ngừng vọng lại.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)