Chương 211

 

Chương 211

 

Trans: Agnes

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Cô không biết rõ về cái chết của mẹ ruột mình. Chỉ lờ mờ nghe rằng bà đã qua đời trong lúc làm nhiệm vụ.

Ngay cả khi thốt ra những lời đầy ẩn ý, gương mặt của Bá tước Therese lại như ngập tràn khoái cảm.

“Người mẹ ruột của con, Lily ấy… đã chết như thế nào à… À không, phải nói là ai đã giết thì đúng hơn…”

Giọng nói lạnh buốt như cắt qua tai khiến Daisy không thể nhúc nhích.

“…Chính ta. Ta đã giết bà ta.”

Bá tước Therese vừa thản nhiên thú nhận một sự thật rúng động với con gái ruột mình, bật cười trầm thấp. Tiếng cười ấy chẳng khác gì tiếng cười của quỷ dữ.

Rõ ràng chính miệng ông ta đã nói mình là cha ruột của cô. Thế mà giờ lại thừa nhận đã giết mẹ ruột của cô?

Máu trong người sôi sục. Toàn thân rùng mình. Cô bắt đầu run lên như cây dương trước gió. Không thể hiểu nổi, cũng chẳng thể tin nổi những lời ấy.

Cô muốn hỏi.

“Lý do là gì…”

“Lý do à?”

Khi cô cố gắng mở miệng và cất tiếng hỏi, ông ta bật cười khẩy và đáp.

“Còn gì nữa. Vì tao từng yêu thương và nuông chiều bà ta, vậy mà bà ta lại dám phản bội tao trước.”

“…”

“Sao lại giống cái thói đê tiện đó đến thế không biết. Cả mày cũng phản bội tao như bà ta vậy. Thế mà tao vẫn để mày sống. Đúng là máu mủ thật đáng sợ. Có lẽ đây gọi là tình phụ tử đấy. Có phải không, Daisy?”

Ông ta trợn trừng mắt, siết chặt vòng tay đang ôm Daisy.

Cổ bị bóp nghẹt khiến mắt cô đỏ ngầu, mặt bừng lên nóng rát. Hơi thở bị chặn, cô ho sặc sụa. Chóng mặt ập tới, tầm nhìn ngày càng mờ đi.

“Thế nên, mày phải ngoan ngoãn nghe lời cha mới phải.”

Ngực cô như bị đè nén đến mức phát điên.

Rốt cuộc là vì điều gì?

Là vì nỗi phẫn nộ không có lối thoát? Hay là do sự oán trách?

Là cảm giác ghê tởm khi biết một nửa dòng máu trong người mình là của ác quỷ?

Hay là do sự tự giễu, vì dù biết tất cả nhưng vẫn không thể nổ súng vào kẻ gọi là ‘cha’, cuối cùng lại bị ông ta khống chế? Một cảm xúc không rõ tên, không thể định nghĩa, cứ dâng trào như muốn nuốt chửng cô.

“…”

Trong tầm mắt đẫm nước, bóng hình của Maxim hiện lên. Hắn đang nhìn người vợ ở ngay trước mắt mình với vẻ mặt vô cùng đau đớn, bất lực vì chẳng thể làm gì được.

Ánh mắt thống thiết ấy khiến trái tim cô nhói lên từng cơn.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số suy nghĩ lướt qua đầu cô.

 

Với cô, gia đình là gì?

Là mối quan hệ máu mủ? Là người mẹ chưa từng được gặp mặt, hay là người cha bẩn thỉu đã giết chết bà? Như vậy có thể gọi là gia đình được không?

Là đồng đội đã cùng cô lớn lên trong Klinn?

Nhưng tất cả đều được đào tạo như những đặc vụ, và rồi dễ dàng chĩa súng vào nhau như thế?

 

Không… Với cô, gia đình là Waldeck. Là những người mà dù đã rời bỏ, cô vẫn không thể buông tay, buộc phải quay lại để bảo vệ.

Đó mới là gia đình.

Là người thím Olivia von Waldeck nghiêm khắc nhưng vô cùng ấm áp. Là đứa con yêu dấu mà cô từng mang trong bụng và giờ đây đang yên nghỉ trong tim, Reily von Waldeck.

…Và…

Là người mà cô yêu đến mức không bao giờ có thể giết chết.

Là người mà vì hắn, cô sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống mà không thấy tiếc nuối.

Chính là ngài Maxim – chồng cô.

Cho đến cả Maxim von Waldeck.

Hắn là người đàn ông sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ gia đình, và cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để từ bỏ bất cứ điều gì.

Vậy thì cô thì sao…? Cô có thể làm được gì vì gia đình mình?

 

Ánh mắt xám xanh của Maxim chạm vào ánh mắt cô. Trông buồn đến nhức nhối.

Ngay cả giữa tình cảnh hỗn loạn này, có một điều vẫn rõ ràng. Nếu cứ thế này, Maxim cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Cô phải đưa ra quyết định để cứu hắn.

“…Bắn đi, Maxim.”

Dù đã đưa ra câu trả lời cho hắn một lần nữa.

Thế mà người đàn ông ngu ngốc ấy chỉ lắc đầu trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

“Xin ngài đừng quan tâm đến em, xin hãy… chỉ cần bắn đi…”

Cô cầu xin nhưng cũng vô ích.

Hắn không thể nào cử động được, sợ rằng chỉ cần cô bị thương dù chỉ một sợi tóc, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Một người đàn ông mạnh mẽ đến mức có thể cai trị cả một đất nước, vậy mà lại trở nên bất lực chỉ vì cô — chứng kiến cảnh đó khiến tim cô đau nhói.

“Nghe rồi chứ? Daisy bảo mày bắn đi đấy. Vì muốn cứu nó mà mày còn vứt luôn cả súng. Nhưng giờ thì sao? Tao lại đổi ý rồi.”

Khóe miệng của Bá tước Therese cong lên một cách đê tiện.

“Nạp đạn lại đi. Rồi tự chĩa súng vào đầu mày mà bắn. Như vậy, vì là con gái của tao, nên ít nhất Daisy, tao sẽ tha cho nó. Nhưng nếu mày không làm theo lời tao, con nhỏ này sẽ chết ngay trước mắt mày.”

Ngay khi lời yêu cầu vô lý ấy vừa dứt, Maxim đã lập tức nhặt khẩu súng lên và nạp đạn. Hành động của hắn không hề có chút chần chừ hay do dự nào.

“…Không được.”

Mặt cô tái mét.

Làm ơn đừng chết vì em. Làm ơn đừng chết vì em. Đừng làm vậy.

Cô không thể để mất hắn chỉ vì những lời từ miệng một kẻ như ông ta.

“Không được! Aaa!”

Daisy vùng vẫy hết sức, gào thét điên cuồng, nhưng sức mạnh của người đàn ông kia quá lớn, cô hoàn toàn không thể chống lại.

Lúc này, điều duy nhất cô có thể làm chỉ là cầu nguyện.

Lạy Chúa.

Làm ơn, xin hãy cho con một cơ hội thôi.

Lấy mạng con cũng được. Ném con xuống địa ngục cũng được.

Chỉ xin đừng lấy mạng ngài ấy. Xin hãy để Maxim sống.

Làm ơn, xin hãy thương xót…!

Ngay lúc cô sắp ngạt thở, khi tầm nhìn bắt đầu chao đảo, có tiếng xào xạc trong bụi rậm và một gương mặt quen thuộc xuất hiện.

“Chờ chút đã! Làm ơn dừng lại một lát thôi.”

Là Rose. Rose đang làm gì ở đây?

Dù bối rối trong chốc lát, nhưng khi thấy đám người đi sau Rose, cô đã hiểu.

Là những người đàn ông mặc đồng phục của Klinn. Có nghĩa là… Rose vẫn là người của Klinn.

Không, đúng hơn là chưa từng rời khỏi Klinn. Điều đó là đương nhiên.

Dù đã hứa sẽ trốn đi cùng nhau, nhưng chính cô là người đã phá vỡ lời hứa đó trước.

“Cứ ra sức chối bỏ, thế mà giờ lại kè kè bên nhau. Trông y như cũ mà.”

“Cô đến rồi, Rose.”

Rose nhìn qua lại giữa Bá tước Therese và Daisy rồi khẽ trầm trồ.

Ngay cả gương mặt hồ hởi của Bá tước Therese khi chào đón Rose cũng khiến hiện thực kinh hoàng này trở nên không thể chối bỏ.

Khi Rose ra hiệu, đám người mặc đồng phục Klinn theo sau cô ta liền giơ súng lên, bao vây lấy Maxim cùng bầy sói.

“Ông chủ đúng là… lúc nào cũng lãng mạn một cách vô ích. Nói sao nhỉ. Hay tin người quá?”

“Ý cô là sao?”

“Nghĩ thử xem. Lỡ hắn không tự sát mà lại bắn vào ông chủ thì sao? Đúng không? Trong tình huống thế này thì cần một cách chắc ăn hơn.”

“Một cách chắc ăn hơn à…”

Có vẻ nghe cũng có lý, nên Bá tước Therese trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi chầm chậm gật đầu.

“Là cha con với nhau mà. Dù có là thằng khốn đi nữa thì cũng là huyết thống. Đích thân ra tay thì cũng thấy gợn lòng chứ.”

Khoảnh khắc đó, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Rose. Rose không tránh đi mà còn mỉm cười mờ nhạt.

“Tôi cũng có mối hận khá sâu. Vậy nên để tôi giết cô ta đi. Xin hãy cho phép tôi.”

“Được. Vậy cứ để cô làm đi.”

Bá tước Therese thoải mái gật đầu. Rose bắt đầu bước tới từng bước một. Ánh mắt cô ta vẫn dán chặt vào phía bên này.

Một bước, hai bước.

Càng đến gần, Daisy càng có cảm giác kỳ lạ.

Giờ đây cô không còn cảm thấy bị phản bội nữa. Bởi vì người phản bội trước là cô, cô không còn gì để nói.

Chính Daisy là người đã phá vỡ lời hứa cùng nhau rời khỏi Waldeck.

Ngay cả lời hứa sẽ sống cùng nhau sau bao năm gặp lại — người phá bỏ cũng là cô.

Cô đã phản bội Rose đến hai lần.

Nếu giờ bị giết bởi tay Rose, thì đó có lẽ là cái giá cô phải trả cho những gì mình đã gây ra.

Có lẽ vì thế. Dù cái chết đang đến gần, dù ánh mắt trống rỗng của Rose đang hướng về phía cô, trong lòng cô lại thấy nhẹ nhõm đến lạ. Một cảm giác rất khó diễn tả.

Phải rồi, có lẽ...

Nếu cô ra đi trước, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Maxim sẽ có thể hành động, và như thế, những người còn lại của Waldeck… và hắn… sẽ được cứu.

Ngay từ đầu, có lẽ đây chính là câu trả lời đúng.

“Xin hãy giao cho tôi. Tôi sẽ xử lý.”

Ngay khi nhận lấy khẩu súng từ tay Bá tước Therese, Rose lập tức dùng lực kéo mạnh Daisy về phía mình.

“…!”

Đôi mắt của Bá tước Therese mở to vì bất ngờ.

“Tạm biệt nhé, ông chủ.”

Rose để lại lời chào cuối cùng.

“Đồ chó má rác rưởi.”

Và đúng lúc ấy.

 

Đoàng, đoàng, đoàng-!

 

Nhiều tiếng súng xé toạc không gian vang lên từ phía sau, khiến Daisy theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Maxim.

Maxim, bầy sói, cùng những kẻ mặc đồng phục Klinn đã đồng loạt nổ súng về phía Bá tước Therese. Trong bóng tối, vì mải dồn sự chú ý vào Rose nên cô không nhận ra — ngay cả những kẻ mặc đồng phục Klinn cũng đều là người của bầy sói.

“Aaaaaa-!”

Tiếng hét đơn độc vang lên.

Cơ thể của Bá tước Therese, bị đạn bắn nát như tổ ong, đổ gục rồi rơi xuống vực.

Cuối cùng cũng kết thúc.

“Này đồ ngốc, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Rose lập tức lo lắng nhìn cô kiểm tra tình trạng.

“…Tôi ổn.”

“Tôi lo đến chết mất thôi. Ha…”

Daisy vẫn còn choáng váng vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bất giác ôm chầm lấy Rose.

“Này, nghiêm túc một chút đi? Đã bảo đừng để cô ấy xen vào rồi mà.”

Rose ôm chặt Daisy, làu bàu một câu rồi chĩa súng về phía Maxim.

Thấy vậy, Maxim cười khẩy như thể chẳng buồn để tâm, gạt nhẹ nòng súng hướng vào mình rồi đón lấy Daisy.

Và ôm cô thật chặt, trân trọng.

“Em sợ lắm đúng không.”

Cô lắc đầu.

Không sao rồi. Giờ thì mọi thứ đều ổn cả.

Thay vì trả lời, Daisy chỉ siết lấy eo hắn như một lời đáp.

“Ta xin lỗi, Daisy.”

“Thật may vì ngài còn sống. Lạy Chúa, cảm ơn ngài rất nhiều.”

Tưởng như đã mất hắn. Tưởng như sẽ chẳng bao giờ được gặp lại hắn nữa.

Được ôm Maxim khi cả hai còn sống, thật sự là một điều kỳ diệu. Daisy cảm tạ thần linh vì điều đó.

“Và cảm ơn cô đã vất vả, Rose.”

Daisy mở to mắt khi nghe lời khen ngợi Maxim dành cho Rose.

Mà phải rồi… hai người đó là sao với nhau?

Giữa Rose và Maxim mà cũng có thể trò chuyện thân thiết như vậy sao?

Không phải Rose đã bị Maxim bắt rồi bỏ trốn và hiện đang bị truy nã à?

Daisy nhìn cả hai với vẻ hơi bối rối. Rose thì mang gương mặt đầy đắc thắng.

“Chỉ ‘vất vả’ thôi á? Chính tôi là chìa khóa của chiến dịch này đấy.”

Mật danh của Rose là Master-KEY.

Là chiếc chìa có thể mở bất cứ ổ khóa nào.

 

Vậy nên chuyện là như thế này đây...

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)