Chương 171

 

Chương 171

 

Trans: Đom Đóm

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

“Nếu không làm vậy, em sẽ lại bỏ ta mà đi. Ta không quan tâm đến Reilly… Nhưng ta… không thể sống thiếu em được. Còn em... sao cứ chỉ nhìn ta...”

Maxim vừa rồi còn vô cùng hung bạo, giờ lại trông thảm hại đến khó tin.

Hình ảnh đó nhòe đi trong làn nước mắt đang chực trào của cô. Tầm nhìn trước mắt chứ chập chờn như sắp tối đen đi.

“…Đúng vậy, ta làm sao thắng nổi em được chứ. Chỉ cần thấy em khóc thôi ta đã cứng đờ chẳng làm được gì, chỉ muốn phát điên.”

“Hức, hức…”

Maxim dùng đầu ngón tay run rẩy lau đi những giọt nước mắt trên má Daisy.

“Ta sẽ để em đi. Nhưng có một điều kiện.”

Hắn lấy khẩu revolver dưới gối ra rồi đưa cho Daisy.

Chính là khẩu súng hắn từng tặng cô.

Ngày đầu tiên cô thích khẩu súng này, ngày cùng hắn đi dã ngoại, hắn cũng đã đặt nó vào tay cô.

Và bây giờ cũng giống như ngày ấy, hắn nhìn vào mắt cô rồi nói.

“Ta là một kẻ ngu ngốc, không thể tự buông bỏ được, vậy nên thà em giết ta rồi rời đi còn hơn.”

Hãy bắn ta bằng chính đôi tay của em. Ước nguyện của ta là được chết dưới tay em.

Hóa ra… đó không phải một lời nói đùa.

Tay Daisy nắm chặt súng, siết mạnh.

Bắn vào đầu người đàn ông trước mặt không hề khó.

Chỉ cần bóp cò thôi. Việc ấy đơn giản tới mức một đứa trẻ cũng làm được.

Không, nếu cô muốn... ngay cả khi không có súng, cô vẫn có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.

Trước đây cô đã từng làm những công việc như vậy, chỉ là bản thân cô không biết. Cô đã được cài vào để làm việc đó. Nếu ngay từ đầu cô giết hắn theo lệnh của tổ chức thì mọi chuyện đã kết thúc một cách đơn giản rồi.

Nhưng Daisy lại không làm được việc đơn giản ấy.

“Không thể nào… Làm sao em có thể… giết ngài được chứ.”

Vậy nên chúng ta… mới trở nên rối rắm thế này.

“Sao ngài… hức, dám… yêu cầu em làm vậy. Ngài biết hết mà... hức, hức, thật... thật tàn nhẫn.”

Daisy trả lời một cách nức nở, cô khóc nghẹn tới mức như không thở nổi.

Thịch-. Tay cô buông thõng xuống, khẩu revolver rơi xuống giường, Maxim lùi lại rồi quỳ xuống. Sau đó, hắn vùi mặt vào ngực Daisy như van xin.

“Xin lỗi em. Lần nào cũng làm em khóc… Ta thật đáng chết.”

“Hức, hức.”

“Cứ im lặng thế này thì ta phát điên mất. Ruột gan ta như bị thiêu đốt rồi. Ta rất bất an. Vậy nên xin em… hãy để ta làm gì đó cho em đi.”

Hắn cầu xin, van nài cô.

Áo Daisy ướt đẫm nước mắt hắn. Trái tim cô vốn đầy ắp hận thù và oán trách, bỗng nóng rực như muốn nổ tung

“Tất cả là lỗi của ta… Reilly phải ra đi, em muốn tìm tới cái chết, tất cả đều là lỗi của ta… Em có thể ghét ta, có thể căm hận ta. Nhưng xin em đừng rời bỏ ta. Đừng chết.”

Maxim lặp lại những lời khi nãy hắn đã gào thét.

Nhưng giờ đây, trong tiếng khóc đó, không phải là hắn đang đe dọa, mà là kêu gào, van xin.

Đôi mắt ướt nhoè ngước lên nhìn cô, nhưng trông lạc lõng như kẻ bị nỗi bất an nuốt chửng.

“Easy à, chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa thôi, rồi mọi thứ sẽ kết thúc. Xin lỗi vì đã bắt em phải chịu đựng địa ngục này một mình. Ta sẽ dùng cả đời sau này để bù đắp cho em. Nhất định ta sẽ khiến Reilly trở về. Xin em... đừng nói những lời tìm đến cái chết nữa.”

Liệu địa ngục vô tận này có có thể kết thúc không? Và liệu khi kết thúc, chúng ta có thể hạnh phúc chứ?

Reilly có thể trở lại không?

Ngay cả khi nhìn Reilly dần biến mất dưới mặt hồ nơi cô từng đi dã ngoại cùng Maxim, Daisy cũng không thể làm được gì.

Lâu đài dối trá mà họ dựng lên để che giấu sự thật… Reilly sẽ trở lại nơi này sao?

Cô không biết, cô không biết. Mọi thứ giờ đây đều quá xa vời.

Daisy chỉ biết ôm Maxim vào lòng và lặng lẽ rơi nước mắt.

 

***

 

Sau đó, Maxim không trở về nhà nữa. Báo chí nói công việc của Maxim dường như cũng đã sắp kết thúc. Lời hắn nói rằng chỉ cần cố thêm một chút nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc, có lẽ không phải là một lời nói dối.

Nhưng liệu có ổn không? Liệu mọi chuyện có thể trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra không? Cô vẫn chưa đưa ra được câu trả lời, nhưng cũng không có cách nào khác tốt hơn.

Sau trận cãi vã kịch liệt với Maxim hôn đó, Daisy bắt đầu ăn uống trở lại.

Dù không có khẩu vị, cô vẫn cố gắng nhét cả món tráng miệng vào miệng, dù không buồn ngủ, cô vẫn cố gắng nhắm chặt mắt. Không phải vì có điều gì đó đã được giải quyết.

Đương nhiên, những lời an ủi của Đại công tước phu nhân đời trước cũng giúp ích cho cô phần nào.

Nếu mẹ quá buồn, đứa bé sẽ không trở lại được đâu.

Cô không quá tin vào chuyện đó, nhưng cô nghĩ mình đã cố gắng hết sức rồi. Dù có khóc lóc đau khổ vì Reilly đã ra đi đi nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Cô không muốn cứ mãi nằm ì một chỗ khiến người khác phải lo lắng nữa. Cô đã quá chán ghét điều đó. Chỉ vậy thôi.

Daisy đứng dậy, dành nhiều thời gian hơn với Đại công tước phu nhân đời trước. Bà cũng không từ chối những khoảnh khắc thân mật với cháu dâu của mình.

Cô học thêu thùa, cùng bà đọc kinh Thánh và chăm chỉ cầu nguyện.

Nội dung lời cầu nguyện chỉ có một.

Chính là những lời Sơ Sophia đã nói trong thư.

 

[Em nghĩ em là một người như thế nào? Ta nghĩ đó mới là điều quan trọng nhất.]

 

Cô là ai? Muốn sống như một người thế nào?

 

[Hãy cầu nguyện và suy nghĩ để tìm câu trả lời. Không có đáp án nào là đúng cả. Chỉ có câu trả lời mà em chọn mới chính là đáp án chính xác nhất.]

 

Dù không có đáp án đúng, nhưng để đưa ra câu trả lời, bản thân cần có một quyết tâm thật vững chắc.

Tổ chức đã biến cô thành Easy, chuyên ám sát các mục tiêu theo mệnh lệnh.

Maxim lại biến cô thành Daisy von Valdeck, đóng vai Đại công nương trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi.

Vậy thì… ‘Daisy’ là ai?

Cô có thể trở lại là Daisy được không?

“Daisy.”

Daisy đang chắp tay cầu nguyện một cách tha thiết, mở mắt khi nghe thấy bà gọi.

“Dạ?”

“Con cầu nguyện gì mà chăm chú thế?”

“Bí mật ạ.”

“Thôi nào, kể cho ta nghe đi.”

Khi Đại công tước phu nhân đời trước truy hỏi, Daisy mỉm cười đáp.

“Thím kể trước cho con nghe xem thím đã cầu nguyện gì, rồi con sẽ nói.”

“Ta chỉ… mong được trở lại ngày xưa thôi.”

“Ngày xưa ạ? Là khi nào thế? Lúc thím còn trẻ ạ?”

“Không.”

Ý bà là khi nào vậy? Daisy tròn mắt nhìn, Đại công tước phu nhân đời trước nhìn thẳng vào mắt cô rồi trả lời

“Con còn nhớ cái lần ta mắng con vì tội ăn nhiều quá không?”

“…Vâng, con cũng ăn nhiều thật.”

“Còn nhớ khi con cãi lại ta mỗi khi bị ta trách mắng không?”

Đó là chuyện trước khi Maxim trở về.

Lúc ấy, cô chỉ xem đó là một nhiệm vụ nên chẳng bận tâm tới những lời trách mắng của bà, cũng chẳng ngờ sẽ thân thiết với bà như bây giờ.

“Lúc đó con hơi hỗn xược ạ. Con xin lỗi thím.”

“Không phải đâu. Làm gì có ai mà thích bị trách mắng chỉ vì ăn nhiều chứ. Ta cũng chỉ vì bất an nên mới trút giận lên con thôi.”

Hóa ra là bà thấy bất an. Cô đã luôn nghe thấy bà cầu nguyện cho Maxim được bình an.

Khi đó bà còn ép Daisy đặt ảnh chân dung của của chồng mình ở đầu giường để cầu nguyện cho hắn được trở về một cách bình an.

“Nhưng giờ nghĩ lại, đó lại là lúc con tràn đầy sức sống nhất.”

“Con tràn đầy sức sống ạ?”

“Ừ. Giờ con cứ luôn ủ rũ, hay là ngoan ngoãn đến mức khiến ta thấy hơi buồn đấy. Chắc là tại thằng Maxim đó cả.”

Không sai. Daisy lặng lẽ gật đầu.

“Haizz, chịu đựng được thằng bé đó đâu phải chuyện dễ dàng gì? Chỉ có con mới chịu được đến mức này thôi. Nếu là một cô gái bình thường thì chắc chắn không chịu nổi đâu. Nghĩ lại thì hai đứa cũng thật là trời sinh một cặp. Lần này lại còn bất ngờ lôi con xuống boong-ke nữa chứ. Giờ nghĩ lại ta vẫn còn hết hồn đấy.”

Bà lắc đầu ngán ngẩm như thể không còn lời nào để nói.

Trời sinh một cặp sao.

Ngay từ ban đầu tới giờ, cô chỉ nghĩ rằng hai người họ là một mối nghiệt duyên, đáng lẽ không nên gặp gỡ, không, ít nhất là không nên yêu nhau.

Vậy mà trong mắt bà lại là như vậy. Cô cảm thấy thật kỳ lạ.

“Lúc ấy thím đã bảo con ly hôn đi mà.”

“Ôi trời, con vẫn để bụng à? Chắc lúc đó con tủi thân lắm.”

“Không, ý con là… có lẽ con nên ly hôn mới đúng.”

Daisy cụp mắt xuống nói thêm.

“Con vẫn không nghĩ mình là người phù hợp với Maxim. Nên Reilly mới…”

“Chuyện của Reilly, con đã hứa là sẽ không tự trách mình nữa mà.”

“Thím hỏi con cầu nguyện gì mà chăm chú thế. Con... con không biết mình là người như thế nào nữa. Con cũng không biết phải làm gì thì mới được hạnh phúc.”

Daisy buồn bã nói tiếp.

“Con chỉ biết một điều. Bây giờ con không cảm thấy hạnh phúc. Con yêu Maxim, nhưng… con không hạnh phúc. Có lẽ vì con đã gây ra quá nhiều tội lỗi, nên mới không xứng đáng được hạnh phúc.”

“Daisy, con yêu. Trong Kinh Thánh có nói, không ai trên đời này không có quyền được hạnh phúc cả. Dù người đó có phạm phải tội chết đi chăng nữa.”

Daisy im lặng, Đại công tước phu nhân đời trước cũng trầm ngâm, bà chậm rãi nói.

“Daisy, con giống con gái ta lắm.”

“Con ấy ạ?”

“Ừ. Nó luôn muốn sống đúng với mình, muốn được hạnh phúc. Ta thì cứ cằn nhằn con bé đừng có mơ mộng hão huyền nữa. Nên ta ghét con vì giống nó, nhưng cũng vì thế mà thương con hơn.”

Cô từng nghe bà kể về cô con gái đã mất của mình.

Một cô gái bướng bỉnh và ngang tàng, chỉ biết gây rắc rối.

Cô ấy đã từ chối hôn ước, bỏ trốn với người yêu bị gia đình phản đối, rồi qua đời trong một tai nạn. Mỗi lần nhắc tới con gái mình, đôi mắt đầy nếp nhăn của bà lại càng thêm buồn bã.

Hôm nay cũng thế.

“Con biết ta hối hận nhất điều gì không?”



 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)