Chương 24
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Dù không có chút phù hợp nào, nhưng quả thực năng lực của cô ấy đã đạt đến trình độ được gọi là ‘vũ khí sống’ rồi. Có lẽ đây là một trường hợp khác biệt giữa năng lực và sở thích. Mary chắc hẳn đã chịu rất nhiều áp lực trong lòng.
“Sao cô run thế, Mary? Không cần phải căng thẳng đâu.”
“Phu nhân, sao người lại nói chuyện kính trọng với tôi? Xin hãy thoải mái gọi tôi theo cung cách chủ tớ đi ạ.”
“À, ừ… được thôi.”
Chắc là vì vừa mới thoát khỏi cảnh bị đối xử tệ bạc, nên Daisy vẫn chưa quen với việc nói chuyện quá tự nhiên.
“Tôi sẽ cố gắng hết mình! Hãy cứ gọi tôi là Mel đi, thưa phu nhân!”
“Mel?”
“Vâng! Thật ngại quá, nhưng ước mơ của tôi là được gọi bằng một biệt danh dễ thương!”
…Được thôi, nếu đó là ước mơ. Cũng không mất mát gì nếu gọi cô ấy như vậy.
“Mel, một biệt danh dễ thương đấy. Nó rất hợp với cô.”
Sau khi nghe phu nhân gọi mình bằng biệt danh này, Mary Gold tỏ ra vô cùng cảm động.
“Vậy thì cùng cố gắng nhé. Ta mong được cùng cô thực hiện tốt nghĩa vụ của riêng mình.”
Sớm muộn gì cũng phải tìm cho Mel một công việc mới, nhưng Daisy vô thức tự nhủ rằng trong thời gian cô ấy còn ở đây, mình sẽ cố gắng đối xử tử tế.
Daisy đã nghĩ như vậy.
Thế là, cuộc sống chung đầy gượng gạo giữa ‘hai hầu gái giả’ và ‘công tước phu nhân giả’ chính thức bắt đầu.
***
Sau khi đặt chân đến thủ đô, Maxim ngay lập tức vào cung yết kiến Hoàng đế và Hoàng hậu, chính thức báo cáo về việc mình đã trở về an toàn.
Dù ông ta có phần không hài lòng với việc Maxim trì hoãn buổi diện kiến, nhưng trước sự chú ý của dư luận, cũng không thể hiện rõ sự khó chịu trên mặt được.
Tại quảng trường trung tâm, nơi đặt các cơ quan chính quyền của thủ đô, người ta dự định xây dựng một khải hoàn môn để kỷ niệm chiến thắng vang dội của Maxim von Waldeck.
Lúc này, dân chúng và dư luận tự nhiên dồn hết sự chú ý vào vị anh hùng chiến tranh cùng mọi hành động, cử chỉ của hắn.
Song, điều khiến công chúng tò mò nhất chính là những tin đồn xung quanh người vợ lớn của anh hùng — ‘Daisy von Waldeck’.
Có tin đồn rằng lý do Maxim trì hoãn việc vào thủ đô không gì khác chính là việc dành thời gian bên người phụ nữ này.
Giữa diễn biến đó, buổi dạ tiệc do Hoàng gia tổ chức để chào mừng chiến thắng vang dội của Maxim và sự trở về của hắn cũng đang đến rất gần.
Giữa bối cảnh đó, buổi dạ tiệc do Hoàng gia tổ chức để chào mừng chiến thắng vang dội của Maxim và sự trở về của hắn đang đến rất gần.
Đây là lúc người vợ của anh hùng chiến tranh, người vốn luôn bị che giấu sau tấm màn bí ẩn, phải bước ra ngoài ánh sáng.
“Thưa thím… chỗ này không phải là quá đắt đỏ sao?”
Daisy thì thầm hỏi vị Đại Công tước phu nhân đời trước khi cả hai đang đứng trong một cửa hàng thời trang cao cấp.
Vốn chỉ sở hữu vài chiếc váy đơn giản để mặc trong nhà, thế nên Daisy không có lấy một bộ dạ phục phù hợp. Song, cô gần như bị ép buộc kéo đến cửa hàng thời trang cao cấp này.
Nhưng chủ nhân của Waldeck đã ra lệnh rằng cô phải chọn một vài chiếc váy dạ hội để mặc trong những buổi tiệc xã giao quan trọng sắp tới.
Cùng lúc đó, Rose và Mary Gold gần như bị choáng ngợp bởi thế giới rực rỡ xa hoa, nơi trưng bày những bộ trang phục lộng lẫy mà họ chưa từng thấy.
Người duy nhất có thể hiểu và nói chuyện được với cô lúc này chính là đồng minh duy nhất trong kế hoạch ly hôn — bác gái, vị Đại Công tước phu nhân đời trước.
“Đúng vậy, nhưng hiện tại chẳng còn nơi nào khác phù hợp hơn chỗ này cả.”
“Nhưng dù sao con cũng sẽ ly hôn mà.”
Thực sự thì, mua những thứ này chỉ làm lãng phí tiền thôi.
Bởi vì sau khi ly hôn, Daisy định sống trong tu viện cùng các nữ tu, chẳng còn dịp nào để mặc những bộ váy sang trọng này nữa.
Hơn thế, vì đây là đồ may đo, việc bán lại cũng chẳng dễ dàng gì.
“Đúng thế.”
Vị Đại Công tước phu nhân đời trước khẽ gật đầu đồng tình.
“Nhưng mà, chẳng lẽ lại đi dự dạ tiệc mà không mặc gì sao? Không còn cách nào khác đâu. Thôi thì cứ chọn những thứ ít tốn nhất thôi.”
“…Vâng ạ.”
Ừm, lời đó cũng không sai.
Đến một người nghiêm khắc như bà mà cũng nói vậy thì chắc là điều bất khả kháng, không cần phải quá áy náy.
Cuối cùng, Daisy quyết định không tranh luận thêm.
“Dù sao thì đừng có làm chuyện gì bậy bạ đấy, hiểu chưa?”
“Chuyện bậy bạ ấy… Làm thế nào để tránh được ạ? Thím chỉ cách phòng tránh đi.”
“Trước hết, quý tộc thì phải biết cách giả vờ. Không có thì làm như có, mà có thì làm như không có. Đó là điều cơ bản.”
“À…, nhưng mà, thím nói rõ hơn được không ạ? Con xuất thân từ khu ổ chuột, nên nếu thím nói bóng gió thì con chẳng hiểu nổi đâu.”
“Ôi trời…”
Vị Đại Công tước phu nhân đời trước thở dài một hơi nặng nề rồi thì thầm vào tai Daisy.
“Đừng có để lộ vẻ kinh ngạc với những món đồ đắt tiền. Cứ để họ mặc vào và cởi ra giúp, chỉ việc đứng yên cho họ làm thôi. Hiểu chưa?”
“…Vâng ạ.”
Trời đất, đến cả thay đồ cũng không được tự làm sao?
Mà nghĩ lại, lần trước tắm rửa cũng không được tự làm một mình mà.
Giới thượng lưu này đúng là… Họ không phải trẻ sơ sinh, chẳng lẽ không tự làm được gì à?
Với Daisy, người vốn không quen được người khác phục vụ, việc này thật sự vô cùng khó chịu.
‘Chết tiệt, đúng rồi… khẩu súng…’
Cô chợt nhớ đến khẩu súng lục nhỏ mà Maxim đã đưa để tự vệ, giờ đang gắn ở bắp đùi.
Nếu ai đó phát hiện ra khẩu súng khi cô thay đồ, chắc chắn họ sẽ bị dọa một phen đến mức hoảng loạn, mà cô cũng không muốn gây ra mối nghi ngờ không cần thiết.
‘Mình phải giấu kĩ đâu đó trong phòng thay đồ mới được.’
Nghĩ đến đây, sau khi quyết định tự mình xử lý, Daisy bước vào phòng thay đồ. Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy những tiếng động lạ.
Dường như đó là nhân viên của cửa hàng. Có vẻ họ chưa biết Daisy đang ở phía sau tấm rèm để thay đồ.
“Cô thấy không, người phụ nữ lúc nãy đấy?”
“Ai cơ?”
Ồ, tin đồn đây mà. Nghe người khác bàn tán luôn là một trong những thú vui lớn nhất trong đời.
Và Daisy cũng không phải ngoại lệ, cô rất thích nghe mấy câu chuyện phiếm bên lề.
Mỗi lần nhận được nhật báo, cô nhất định không bao giờ bỏ qua những mục tin tức nhảm nhí, dù đôi lúc chẳng ra gì.
Thế là khi nghe thấy tiếng thì thầm của mấy người phụ nữ, Daisy ngay lập tức nín thở, lắng tai nghe từng chữ.
“Cô gái Lọ Lem của Therese ấy.”
“À, ý cô là vợ của Đại Công tước Waldeck?”
“Đúng vậy.”
…Tiếc thật, hóa ra họ đang bàn về mình.
Daisy có phần hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ lại, những tin đồn trực tiếp về mình cũng rất đáng để nghe, ít nhất là để thu thập thêm thông tin.
Nắm được dư luận xung quanh bản thân sẽ rất hữu ích khi cô trình bày lý do ly hôn.
“Công nhận là đẹp thật.”
“Ừ, đúng là xinh thật, không phải lời đồn vô căn cứ nhỉ.”
Ừm, mình đẹp thật mà, Daisy thầm nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên. Mấy người làm ở cửa hàng cao cấp này đúng là có mắt thẩm mỹ.
Nhưng ngay sau đó, lời nói tiếp theo khiến nụ cười trên môi cô cứng lại.
“Nhưng mà, chắc do xuất thân bần hàn mà trông cứ hơi quê quê.”
“Đúng đấy. Cái váy cô ta mặc nhìn chẳng ra gì cả… chất liệu có thấy không?”
“Thấy chứ. Toàn đồ rẻ tiền.”
Lời vừa dứt, Daisy vội vàng cúi xuống nhìn bộ đồ đang mặc.
Dù sao cũng là đi đến cửa hàng cao cấp, cô đã chọn bộ đẹp nhất mà mình nên có rồi.
Nhưng hóa ra, chỉ là món đồ rẻ tiền cố gắng bắt chước phong cách cao cấp.
‘Chết tiệt, ông già Therese keo kiệt.’
Cô chỉ mặc theo những gì mà Therese chuẩn bị sẵn, vì mấy bộ đồ này được bảo là đủ dùng rồi. Có lẽ họ không ngờ rằng Maxim sẽ trở về sống sót, nên đã cắt giảm ngân sách một cách không thương tiếc.
Daisy khẽ nghiến răng, nghĩ đến người cha không có chút lương tâm nào của mình.
“Đúng là làm mất giá trị. Không có tài cán gì mà cũng dám đến đây. Không biết cô ta có đủ tiền trả cho mấy bộ váy ở đây không nữa?”
“Thì đúng rồi. Nên mới chỉ định mua hai bộ đấy thôi. Để thay phiên mà mặc.”
Trời đất, chẳng khác gì đọc được suy nghĩ của mình vậy. Daisy cảm thấy hơi xấu hổ.
“Nhà Waldeck hết tiền à?”
“Trước đây thì đúng là gần như phá sản rồi, chỉ còn cái danh hão. Đến đất phong cũng chỉ là vùng quê hẻo lánh. Nên mới hấp tấp nhận đứa cháu đi chiến tranh làm người thừa kế đấy, chứ còn gì nữa đâu.”
“Phải, cô có để ý trang phục của Công tước phu nhân đời trước không? Toàn là đồ lỗi mốt. Chắc là sống khổ quá, nên mới vậy.”
“Đúng thế. Cả nhà thì kiệt quệ, ai mà còn tâm trí đi mua sắm chứ. Nhưng giờ thì sao, chiến tranh thắng lợi rồi, họ tưởng thế là đủ để bước vào xã hội thượng lưu à?”
“Với kiểu ăn mặc như thế ư? Đám quý phu nhân kiêu ngạo ở thủ đô có thèm để mắt đến không? Không đời nào.”
Ngay cả người như Công tước phu nhân đời trước, cao quý và cẩn trọng, cũng trở thành mục tiêu của những lời đàm tiếu cay độc.
Ngày trước, Daisy luôn khư khư nghĩ vị phu nhân ấy quá khắt khe, luôn giữ thái độ lạnh lùng. Nhưng giờ thì cô có thể hiểu được phần nào rồi.
‘…Có lẽ cuộc sống của bà ấy cũng chẳng dễ dàng gì, dù mang danh là tầng lớp thượng lưu.’
Daisy khẽ thở dài, bỗng chốc cảm nhận được sự đồng cảm sâu sắc với Công tước phu nhân đời trước.
Lần đầu tiên, Daisy cảm thấy một chút thương cảm dành cho người phụ nữ mà cô vẫn luôn cho là cứng nhắc và khó gần.
“Dù sao thì bây giờ cũng có chút thời gian rảnh rồi, phải không? Ngài ấy là người chiến thắng mà, chắc tiền thưởng cũng không ít đâu. Thậm chí còn xây cả Cổng Chiến Thắng cho ngài ấy nữa mà.”
“Thì sao. Có phải tôi không muốn dùng tiền đó cho ‘Bà vợ rơm’ hay gì đâu.”
Nói xong, các nhân viên liền bật cười khúc khích.
Nếu là 'Bà vợ rơm', chắc họ đang nói về mình rồi nhỉ?
Thực ra, không có gì phải bực bội. Cũng đúng là lúc đầu mình vào đây vì mục đích ấy mà. Vậy nên chẳng có lý do gì phải tức giận cả.
Để xem họ có nói thêm gì đó không, Daisy quyết định lắng nghe thêm một chút.
“Ôi trời, trên báo còn nói việc vào thủ đô chậm trễ cũng là vì bà vợ thì phải? Tin đó không phải là chuyện đồn thổi sao?”
“Cái đó á? Không phải thật đâu, chỉ là câu chuyện mà mấy tờ báo viết ra để bán thôi. Cô làm ở đây mấy năm rồi mà vẫn không biết sao?”
Một nhân viên đột nhiên gắt gỏng mắng mỏ, rồi tiếp lời.
“Mấy gã đàn ông ấy, khi yêu đương cuồng si đã mất hết lý trí rồi. Rốt cuộc, họ sẽ cho hết tiền bạc vào tay mấy bà vợ, đến nỗi không nhận ra mình sắp phá sản rồi vẫn cứ tiêu hoang.”
“Thì đúng vậy mà. Công tước Waldeck ấy, bây giờ lên chức thì có lên chức, nhưng cũng khác biệt quá trời rồi. Cuối cùng mục tiêu của mấy gã đàn ông vẫn là quyền lực thôi. Làm sao chỉ nhìn vào một cô vợ xinh đẹp được?”
“Đúng vậy. Chắc chắn là sẽ tìm một người vợ thích hợp rồi kết hôn lần nữa thôi. Nghe nói ở thủ đô giờ có không ít phụ nữ nhắm đến Công tước Waldeck đấy.”
Nghe đến đây, Daisy không khỏi mỉm cười. Bởi lẽ cuối cùng thì, dường như dư luận vẫn đứng về phía cô.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)