Chương 40
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Daisy đã xem danh sách đủ nhiều để thuộc lòng, nhưng cô vẫn không thể phân biệt được ai là ai, nên chỉ biết đặt hy vọng vào Đại Công tước phu nhân đời trước.
“Đúng là hầu hết đều là tiểu thư từ những gia đình thân cận với hoàng gia. Tước vị thì không thiếu, và nhìn chung họ đều rất có địa vị.”
“…Vâng, đúng vậy ạ.”
“Cũng có một vài quý tộc khác xen lẫn, nhưng nếu Maxim không có ý định đối đầu với hoàng gia, thì nó sẽ không chọn tiểu thư từ những gia đình đó. Thôi thì, để tránh rắc rối không đáng có, ta nghĩ tốt nhất nên loại họ ra từ đầu.”
“Con hiểu điều đó… nhưng nếu họ xinh đẹp, biết đâu lại có khả năng thì sao ạ?”
Daisy cẩn thận đưa ra ý kiến phản bác.
Cô hiểu những tính toán chính trị, nhưng với một kẻ biến thái như Maxim, không thể biết chắc hắn sẽ bị hấp dẫn bởi điều gì, nên loại trừ ai đó ngay từ đầu có vẻ hơi uổng.
“Quan trọng vẫn là ý muốn của Maxim. Mối quan hệ giữa nam và nữ không phải lúc nào cũng bị chi phối bởi chính trị. Đôi khi còn cần chút cảm giác nữa…”
“Nếu cảm giác là yếu tố quan trọng, thì Công tước chẳng cần phải ly hôn với con, đúng không?”
“Dạ?”
“Ta nghĩ, so với mấy tiểu thư này, con… ừm… thôi, không có gì.”
Thấy Daisy mở to mắt ngạc nhiên, Đại Công tước phu nhân đời trước vội vàng lấp liếm.
‘Sao bà ấy lại nói vậy nhỉ?’
Daisy cảm thấy có chút xấu hổ. Cổ họng khô khốc, cô chỉ nhấp từng ngụm trà đã nguội lạnh.
“Mà này, sao dạo này con ăn uống kém thế? Có chỗ nào không khỏe à?”
“Ý thím là sao ạ?”
“Cái món gọi là ‘Hương vị thiên đường’ gì đó. Không phải con nài nỉ ta mua bằng được sao? Ngon mà, tại sao không ăn?”
“À… món này…”
Daisy nhìn chăm chăm vào chiếc bánh hương vị thiên đường.
Chiếc bánh thì vô tội, nhưng… cái chuyện kinh khủng mà cô đã làm với nó đêm đó lại là vấn đề.
Daisy nhớ rõ ràng cảm giác lúc đó, kem tươi dính đầy, đôi môi bị mút đến đau rát, và cảnh tượng hắn bôi kem lên cái vật lớn kia, để rồi nó càng lúc càng trở nên to hơn…
Ký ức đó vẫn còn hiện rõ mồn một, khiến cô không thể nào đụng đũa được.
“Con không sao đâu ạ. Phải nhịn ăn để mặc vừa váy đấy mà.”
“Nghe nói con sắp ly hôn, phải chăng bây giờ mới biết suy nghĩ đây. Thật đúng là kỳ lạ.”
Đúng là kỳ lạ thật. Daisy von Waldeck từ chối ăn bánh ngọt, điều mà chưa từng xảy ra kể từ khi cô về làm dâu ở Waldeck. Trước giờ, cô chưa bao giờ để lại dù chỉ một miếng bánh sau bữa ăn.
“Nếu sợ tăng cân thì cứ ăn đi.”
“Dạ?”
“Con không cần giảm cân đâu, vẫn xinh đẹp mà. Nhưng nếu quá xinh đẹp… Maxim có thể sẽ không chịu buông con ra.”
Sao tự nhiên lại khen mình nhỉ?
Có phải vì bây giờ bà ấy đang đứng cùng phe mình không?
Trước đây, bà thường nói những câu kiểu như “Con biết rõ vị trí của mình đấy” hay “Con đúng là người biết suy nghĩ thấu đáo”bà đã nói khá nhiều lần rồi.
Nhưng đây là lần đầu tiên Daisy nghe được một lời khen trực tiếp như vậy.
Khi thấy ánh mắt của Daisy lúng túng dao động, Đại Công tước phu nhân đời trước liền cắt một miếng lớn ở góc chiếc bánh và đưa cho cô.
“Nào, ăn đi. Đừng để sau này lại than thở rằng không được ăn thỏa thích.”
“...Con, cảm ơn thím.”
Daisy ngập ngừng nhận chiếc nĩa và cho miếng bánh vào miệng.
Hương vị vẫn ngọt ngào, tan chảy trên đầu lưỡi như trước, nhưng cảm giác nhói nhẹ ở bụng dưới làm cô không thể ăn thêm được nữa.
* * *
Kể từ khi Maxim trở về, Daisy phải chịu đựng việc bị ép buộc hầu hạ trong lúc tắm rửa, điều mà cô hoàn toàn không muốn.
‘Ít nhất cũng muốn được tắm một mình chứ.’
Ngay cả khi tắm, cô cũng phải chịu sự giám sát từ hai người hầu, Rose — được Therese cử đến, và Mary Gold — người của Maxim.
‘Muốn trốn thoát quá…’
Daisy cảm thấy cuộc sống của mình sao mà khốn khổ đến vậy. Nhưng với ngày quyết định đang đến gần, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
“Này, nói thật đi. Cái này là gì?”
Khi Mary Gold rời đi để lấy đồ ăn nhẹ, Rose nhanh chóng hỏi dồn, lúc này chỉ còn hai người trong phòng tắm.
Cái con này lại kiếm chuyện gì đây?
Daisy cau mày, ánh mắt đầy phiền phức.
Nhìn thứ Rose lấy ra từ tạp dề, Daisy nhận ra đó là một mảnh giấy rất quen thuộc, như đã từng thấy ở đâu đó.
Chính là tờ giấy ghi danh sách ‘những người tình tiềm năng’ của Maxim von Waldeck. Vì phải dùng chung phòng với chồng, Daisy đã giấu kỹ nó vào khoảng trống giữa bàn đầu giường và giường ngủ để tránh bị phát hiện. Vậy mà cô ta lại kiếm đâu ra được nó?
“Cô lại lục đồ của tôi đấy à?”
“Cô lúc nào cũng bừa bộn, tôi chỉ giúp dọn dẹp thôi.”
“Cô lúc nào cũng bừa bộn, nên tôi chỉ giúp sắp xếp lại thôi.”
“Cả những thứ tôi cố ý giấu cũng lôi ra? Đừng nói nhảm. Rõ ràng là cô đang theo dõi tôi.”
“Đừng đánh trống lảng nữa, trả lời thẳng vào vấn đề đi.”
Đối phó với Maxim và lên kế hoạch thoát khỏi hắn đã khiến Daisy bận tối mắt tối mũi, giờ lại phải xử lý thêm chuyện này.
Khiến cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Rose, người do Bá tước Therese cử đến, chẳng khác nào một kẻ giám sát đội lốt đồng minh.
Nếu kế hoạch ly hôn của Daisy bị Rose phát hiện, chắc chắn thông tin này sẽ đến tai Bá tước Therese. Và một khi điều đó xảy ra, mọi kế hoạch của cô sẽ bị phá hỏng.
“…Thật ra, đây là ‘danh sách đối thủ’ của tôi. Một thông tin cực kỳ quý giá mà tôi khó khăn lắm mới có được.”
Daisy nói, cố gắng giữ bình tĩnh và đưa ra một cái cớ hợp lý.
“Cái gì? Đối thủ á?”
“Ừ, danh sách những phụ nữ trong giới thượng lưu đang nhắm đến Maxim von Waldeck ấy.”
“Sao cô lại có thứ này? Định ám sát họ hay làm phép nguyền rủa à?”
Rose hỏi lại với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Chỉ cần coi cô ta là một cô gái đơn thuần, cứ dùng lý do mà mình đã nói ở tiệm may là được.
Daisy ngẩng cao đầu, tự tin đáp.
“Cũng sắp đến buổi tiệc rồi, mà tất cả bọn họ đều sẽ có mặt. Tôi cũng cần biết để cẩn thận chứ. Không thể ngồi yên mà để chồng mình bị cướp mất được.”
Thực ra mục tiêu của cô là để hắn bị cướp, nhưng tất nhiên không thể để Rose biết điều đó, nên cô giữ nguyên vẻ mặt bình thản.
“Với lại, những thứ như thế này vốn dĩ nên là thông tin mà tổ chức phải cung cấp chứ. Tôi cố gắng tìm hiểu, vậy mà cũng là lỗi sao?”
“Họ không cung cấp, vì nghĩ chẳng cần thiết thôi.”
“Gì cơ?”
“Sao phải lo lắng vô ích thế? Cô thiếu tự tin à?”
“Ừ, so với tôi, họ đều xuất thân từ những gia đình danh giá cả.”
“Không, tôi không nói đến chuyện đó. Ý tôi là thứ quan trọng với đàn ông.”
“Đích cuối cùng của đàn ông chẳng phải là danh dự sao? Tôi là con ngoài giá thú và là một người vợ đầy khiếm khuyết, nên giờ…”
“Ngậm mồm lại! Cô đang nói cái gì ngây thơ thế hả?”
Rose hét lên, giọng đầy tức giận.
“Nghe cho rõ đây. Đàn ông cho đến lúc chết già, cũng chỉ là những con chó đực phát tình. Chúng ở trong trạng thái hổn hển, phát tình quanh năm suốt tháng, không ngày nghỉ.”
“…”
“Cô nghĩ với một con chó đực phát tình, có thứ gì quan trọng hơn việc sinh sản không?”
“Chuyện đó còn tùy người. Không phải tất cả đàn ông đều như lũ rác rưởi ở xó đường đâu.”
Daisy nghĩ, cách khái quát hóa như vậy thật sự là một sự phóng đại. Một người lý trí và có đạo đức chắc chắn sẽ không như thế.
Dù gì đi nữa, Maxim thì đúng là giống một con chó đực phát tình.
“Vậy còn vua thì sao? Tại sao vua lại có nhân tình? Vì hoàng hậu không có danh dự à? Không đâu, tất cả là vì cái này đấy, cô em ngốc!”
Cô ta giơ một tay về phía Daisy, xòe bàn tay ra, rồi đấm mạnh vào lòng bàn tay tách tách tách.
Đó là một cử chỉ thô thiển, ám chỉ quan hệ tình dục giữa nam và nữ.
Thật thô tục. Daisy cau mày chặt lại, tỏ rõ sự khó chịu.
‘Nghe thì có vẻ đúng thật…’
Daisy không thể phủ nhận, vì lời Rose nói càng nghe càng không hẳn là sai.
“Cái gọi là chiêu trò trên giường ấy. Chẳng phải cô vẫn còn thời gian để dùng nó sao? Mới cưới thôi mà. Đêm nào cũng hành cho hắn mất trí thì được rồi, sao cô đã lo lắng đến mức này chứ?”
“…”
“Không lẽ chưa làm?”
Phải nói rằng cô ta rất nhạy bén. Khi Rose chọc đúng điểm yếu, ánh mắt của Daisy dao động rõ ràng.
“Chưa làm hả? Ánh mắt trong sáng thế kia. Đúng rồi, cô chưa làm gì cả, chắc luôn!”
Không phải là chưa làm, mà là không làm. Nhưng chỉ cần lý do chưa quan hệ thôi, Rose chắc chắn sẽ làm ầm lên, nên Daisy quyết định cứ nói dối.
“Không phải! Chúng tôi làm rồi, được chưa! Làm đến nỗi không ngủ được, cả đêm nhấp đấy!”
“Buồn cười thật đấy. Nghĩ tôi sẽ tin cô chắc? Mắt tôi không dễ bị lừa đâu.”
“…Đã làm rồi.”
“Chỉ là ngủ ngon thì có. Thôi, bỏ qua đi. Nếu đã làm rồi thì nói xem, cô đã nhìn thấy ‘cái đó’ của hắn chưa?”
“Rồi.”
“Xạo. Nó trông thế nào?”
Bộ nghĩ mình chưa từng nhìn thấy đàn ông sao? Thật may là câu hỏi này mình biết trả lời. Daisy nghiến chặt răng, đáp lại một cách sắc bén.
“Trước tiên, nó to bằng cánh tay một đứa trẻ. Màu hồng nhạt, sạch sẽ…”
“Xạo quá. Xạo! Cô chưa bao giờ nhìn thấy cái đó của đàn ông, đúng không?”
…Mình nói thật mà.
Daisy không thể lột đồ để chứng minh, và Rose rõ ràng không có ý định tin từ đầu.
“Tôi đã nghe nói là chưa làm, nhưng không ngờ đến giờ vẫn chưa làm gì cả!”
“Suỵt! Im đi, làm ơn.”
Bá tước Therese, đồ khốn nạn này. Sao lại đi nói hết mọi chuyện với con nhỏ lắm mồm này cơ chứ.
Daisy nghiến răng, cảnh cáo Rose bằng giọng gằn.
“Chính vì thế mà ông chủ đã cử tôi đi, thay vì một kẻ ngốc như cô. Tôi đã nói rồi, Daisy chỉ là một bông hoa không có hương thơm, nhưng họ phớt lờ tôi, và giờ chuyện này xảy ra rồi đấy.”
“Chúng tôi… hòa thuận mà.”
“Thích nhỉ. Gửi Mary Gold đến vì nghe tiếng súng, rồi cô còn dạy cô ta cách bắn súng nữa chứ? Nhưng khẩu súng giấu ở thắt lưng thì không rút ra à?”
Có rút chứ. Thậm chí còn khoe nữa.
Daisy thở dài một tiếng nặng nề, vì biết rằng nếu giải thích ngọn ngành, Rose chắc chắn sẽ làm ầm lên hỏi tại sao cô không sử dụng khẩu súng đó.
“Có cần tôi giúp không?”
Sao tự nhiên cô ta lại tỏ ra tử tế thế nhỉ?
Daisy có linh cảm chẳng lành.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)