Chương 44
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Mở đầu là một bữa ăn chính.
Nhân vật chính của ngày hôm nay, Maxim đang ngồi cùng bàn với các thành viên hoàng gia và trò chuyện vui vẻ.
‘Ngài ấy bận rộn quá. Trông có vẻ không có chút thời gian rảnh rỗi nào cả.’
Nhìn những cảnh đó, Daisy nhận ra rằng làm anh hùng không phải việc ai cũng có thể làm.
Dù vậy, vì lời chào hỏi xã giao mà hắn đã phải đến thủ đô, cô hy vọng chồng mình sẽ làm tròn vai trò của mình.
Thỉnh thoảng, khi cuộc trò chuyện có chút gián đoạn, ánh mắt hắn lại hướng về phía cô.
Tuy nhiên, Daisy đã mệt mỏi khi cố gắng hiểu tại sao hắn lại nhìn mình. Có lẽ chỉ mình hắn biết lý do. Cô cố tình tránh ánh mắt hắn và tập trung hơn vào việc trò chuyện với người phu nhân của đại công tước đời trước.
“Xin mời đi lối này.”
Theo sự hướng dẫn của nhân viên, các phu nhân nhà Waldeck cũng ngồi vào chỗ.
‘Có vẻ chẳng được đãi ngộ gì đặc biệt nhỉ.’
Việc chồng cô là anh hùng cứu quốc dường như không liên quan nhiều đến vị trí của các phu nhân trong gia đình.
Bởi vì khu vực bàn của họ cách khá xa vị trí cao cấp, điều đó hiện rõ ngay khi nhìn vào. Theo như Daisy đã tìm hiểu, những quý tộc xảo quyệt này thậm chí phân biệt đối xử và sắp xếp thứ bậc chỉ thông qua vị trí ngồi.
Phía trước hội trường, nơi các thành viên hoàng gia ngồi, chính là vị trí cao cấp nhất, và ở đó, Maxim von Waldeck, anh hùng cứu quốc, cũng ngồi cùng.
Chỗ ngồi của các phu nhân nhà Waldeck nằm ở phía đối diện hoàn toàn, tức là gần lối vào.
Phế phẩm của nhà Waldeck và nàng Lọ Lem đầy khuyết điểm.
Có lẽ họ chỉ là một món ngon để bàn tán trên bàn tiệc thôi, chứ chẳng ai muốn kết thân thực sự.
Ngoại trừ Lady Gladys, người luôn giả vờ thân thiết với tất cả mọi người, chẳng có ai đến chào hỏi, dù chỉ là phép lịch sự tối thiểu.
Không thể phủ nhận rằng, đó chính là vị trí khách quan của họ trong tầng lớp thượng lưu này.
Có vẻ như vị đại công tước phu nhân đời trước cũng nhận ra điều đó. Bà tỏ vẻ đồng tình nhưng khuôn mặt vẫn có chút buồn bã.
‘Bà đã từng rất tự hào khi Maxim sống sót trở về kia mà.’
Khi nhìn thấy dáng vẻ đó, Daisy thấy không khỏi thương cảm.
Mặc dù chỉ là mê tín, bà đã ép cô phải đặt bức chân dung của Maxim von Waldeck ở đầu giường. Song, Daisy luôn cầu nguyện cho chủ gia đình Waldeck được an nghỉ trên thiên đường, trong khi vị phu nhân lại khẩn cầu cho sự trở về an toàn của hắn.
Bây giờ nhìn lại, Maxim có thể trở về bình an cũng nhờ phần lớn công lao của vị đại công tước phu nhân đời trước.
Dường như trong buổi tiệc này, chỉ có Daisy là người duy nhất biết điều đó.
“Chúc mừng người, thưa thím.”
Thay vì chỉ giữ trong lòng, Daisy quyết định nói ra suy nghĩ của mình. Vì cô nghĩ rằng, nếu không phải là mình, có lẽ sẽ chẳng ai nói những lời như thế với bà.
“Hửm?”
“Cùng chạm ly nhé ạ?”
Nói đến đây, Daisy khẽ mỉm cười dịu dàng, đưa ly sâm panh của mình về phía bà.
“Thành thật mà nói, tất cả vinh quang của nhà Waldeck đều nhờ vào thím cả thôi ạ.”
“Con bé này. Lại nói những điều ngớ ngẩn. Ta có làm được gì đâu mà…”
Mặc dù miệng phủ nhận, nhưng khuôn mặt bà vẫn thoáng nét cô đơn.
“Vậy chẳng lẽ thím không định chạm ly sao? Tay con sắp mỏi rồi đấy, thím ạ.”
“Con đúng là một đứa bướng bỉnh.”
Vị đại công tước phu nhân đời trước miễn cưỡng nâng ly sâm panh lên chạm nhẹ với Daisy. Rượu sâm panh thượng hạng trôi xuống cổ họng một cách mượt mà, nhưng bà dường như chỉ nhấp môi, không uống nhiều.
Món ăn trên bàn cũng vẫn còn nguyên.
“Chẳng khác nào trẻ con. Cái gì cũng phải để ý từng chút một.”
Nhìn dáng vẻ của bà, Daisy chợt nhớ đến những đứa trẻ ở trại mồ côi, những đứa từng hay kén ăn và nhõng nhẽo về bữa ăn của mình.
Người ta thường nói rằng, càng lớn tuổi lại càng giống như trẻ con, nhưng nhìn bà, Daisy chỉ thấy thương cảm thôi. Mặc dù bản thân cô cũng không thấy ngon miệng, nhưng khi nghĩ về việc ngồi trong một bữa tiệc với khuôn mặt ủ ê cũng chẳng phải là hình ảnh đẹp đẽ gì.
“Thím dùng đi ạ. Thịt mềm lắm.”
Daisy cắt miếng bít tết thành từng phần vừa ăn rồi đổi đĩa của mình cho vị đại công tước phu nhân đời trước.
“Con cứ ăn đi. Chẳng phải con rất thích thịt sao?”
“Phải ăn cùng nhau mới ngon chứ ạ. Ăn một mình thì còn gì vui nữa.”
Cô nhìn vào mắt bà, như muốn khuyên nhủ.
“Thím ơi, thật lòng mà nói, nếu không ăn và cứ ngồi buồn bã thế này, thím sẽ trông càng đáng thương hơn đấy.”
Vị phu nhân cố gắng mỉm cười, nhưng ánh mắt bà nhìn Daisy chẳng còn chút sức sống nào. Trông càng thêm buồn bã.
“…Vậy nên.”
“Và dù ai có nghĩ gì, thì quan trọng gì chứ? Hôm nay là một ngày đáng mừng cho nhà Waldeck mà.”
“…”
“Nên hãy cố gắng thưởng thức thật ngon bữa ăn này nha thím. Được không ạ?”
“Được rồi.”
Trước lời thuyết phục của Daisy, cuối cùng bà cũng bắt đầu đưa từng miếng bít tết vào miệng. Chỉ đến khi thấy thím mình đã bắt đầu ăn, Daisy mới an tâm và bắt đầu dùng bữa.
Ngay lúc đó, ánh mắt của cô lại chạm phải ánh mắt của Maxim, người đang ngồi ở một bàn cách xa.
“Ngài ấy lại khó chịu chuyện gì sao? Hay chỉ là mệt mỏi thôi?”
Khuôn mặt hắn trông có vẻ trầm lặng, như đang suy tư điều gì đó. Dù thế nào đi nữa, Maxim vẫn là một người đàn ông khó đoán.
***
Khi không khí của bữa tiệc chính đã đạt đến cao trào, Hoàng đế nâng ly và đề nghị một bài phát biểu chúc mừng.
Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái tử lần lượt chúc cho hòa bình và vinh quang của đất nước, tất nhiên, cũng không quên ca ngợi chiến công vĩ đại của Maxim von Waldeck, vị anh hùng bất tử.
Mỗi lần như vậy, Maxim chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và đáp lại một cách đơn giản, không nói nhiều.
Khoảng cách giữa họ khá xa, và khi nhìn thấy thái độ khác thường của hắn, Daisy lại cảm giác như đang nhìn một người thuộc về thế giới khác.
Daisy không để bản thân chùn bước, cô chăm chú dùng bữa, uống sâm panh nhiệt tình và vỗ tay chúc mừng đầy hứng khởi.
Cô cũng không quên tận dụng từng cơ hội để nhấn mạnh rằng tất cả là nhờ công lao của thím, không ngừng động viên bà.
Từ xa, cô thấy Hoàng đế đích thân rót đầy ly của Maxim và trao rượu chúc mừng. Nhìn dáng điệu có chút lảo đảo, có vẻ ông đã hơi say.
“Thôi nào, Đại công tước cũng nên nói vài lời chứ. Ngài là nhân vật chính hôm nay mà. Làm sao có thể không phát biểu chúc mừng được chứ?”
Sau đó, hoàng đế nhanh chóng cười lớn, vỗ vai Maxim và đề nghị hắn phát biểu.
Mà Maxim vô cùng phối hợp, nhận lấy ly rượu chúc mừng, chăm chú nhìn những bọt sâm panh đầy ắp trong ly, rồi đứng dậy theo yêu cầu.
Cả hội trường lặng thinh, mọi người đều nín thở chờ đợi bài phát biểu của nhân vật chính.
Và những người ngồi ở chiếc bàn tận cùng của gia đình Waldeck cũng không ngoại lệ.
Lúc này, ánh mắt của Maxim lại một lần nữa chạm phải ánh mắt của Daisy. Dù khoảng cách xa, ánh nhìn sắc bén của hắn vẫn hướng thẳng về phía cô.
‘Gì đây?’
Maxim bất ngờ bước về phía chiếc bàn nơi Daisy và Đại công tước phu nhân đời trước đang ngồi. Hành động kỳ quặc khiến tất cả ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía hắn.
‘Sao tự nhiên hắn lại như thế? Đừng nói là hắn đang đi về phía này nha.’
Nhưng đúng như Daisy lo lắng, Maxim dừng lại ngay bên cạnh cô.
Hắn đưa ly champagne về phía Daisy và nói.
“Thật ra, chiến thắng lần này đều nhờ vào người vợ yêu dấu của tôi, Daisy.”
Một phát ngôn bất ngờ như quả bom nổ tung. Hành động đột ngột khiến cả hội trường xôn xao.
Tất nhiên, người chấn động nhất không ai khác ngoài Daisy với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Cái tên này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ say rồi à?
“Vì một lời hứa quan trọng mà tôi đã trao trong ngày cưới, tôi đã phải rất gấp gáp.”
Maxim bắt đầu nói ra những lời lạ lùng mà chẳng ai hiểu nổi.
“Chuyện là… tôi đã có lý do đặc biệt khiến mình phải vội vã.”
Daisy cố gắng lục lại trí nhớ, tự hỏi liệu mình đã từng có một lời hứa nào đó trong ngày cưới với người chồng chuẩn bị ra chiến trường hay không.
Một lúc sau, hình như cô nhớ ra rồi, có lẽ đó là…
“Ta đi đây, phu nhân.”
“Hãy để đêm tân hôn diễn ra khi ta trở về.”
Đúng là một lời hứa hết sức ngớ ngẩn, sẽ thực hiện đêm tân hôn sau khi hắn trở về.
Bởi vì đó là một cuộc chiến tranh mà thất bại dường như đã được định trước, lúc ấy Daisy chỉ nghĩ rằng đó đơn thuần là ước mơ cuối cùng của một người đàn ông chuẩn bị ra đi và chẳng để tâm nhiều. Thứ cô quan tâm không phải là sự trở về của chồng, mà là khoản tiền một triệu gold sẽ nhận được sau khi hắn hy sinh.
Nhưng Maxim von Waldeck, ngay khi trở về từ chiến tranh đã nói điều này.
“Chúng ta đã hứa rồi mà. Cả hai sẽ để đêm tân hôn diễn ra khi ta trở lại.”
Hắn thậm chí còn nói rõ ràng lời hứa đó là gì, khiến Daisy không thể viện cớ lảng tránh.
“Xin lỗi, ta khi ấy... có chút gấp gáp.”
Và giờ đây, hắn vừa lặp lại chính xác cụm từ ‘có chút gấp gáp’ trước mặt cả hội trường. Đây rõ ràng là sự thật mà cô không thể chối cãi.
Nhận ra bản chất thật của lời hứa lúc ấy, sắc mặt của Daisy đột nhiên trở nên tái nhợt không còn chút máu.
“Ta có thể hỏi lời hứa đó là gì được chứ?”
Thật kinh khủng. Hoàng đế trong cơn phấn khích vì hơi men, đã thêm vào một câu hỏi không cần thiết.
Làm ơn, đừng trả lời.
Làm ơn, đừng trả lời.
Làm ơn, làm ơn, làm ơn…!
Trong lòng Daisy không ngừng cầu nguyện tha thiết đến các vị thần.
“Chắc hẳn mọi người đều đã đọc báo rồi… đó là đêm tân hôn.”
Nhưng các vị thần đã không đáp lại lời cầu nguyện của cô.
[Anh hùng cứu quốc, Đại công tước Waldeck! Điều ngài muốn làm nhất sau khi trở về là gì?]
[Ôm lấy người vợ yêu dấu, Daisy của ta vào lòng.]
Daisy vẫn nhớ rõ dòng tiêu đề lố bịch từng tràn ngập trên các mặt báo.
Mà vấn đề chính là tất cả những người ở đây dường như cũng nhớ điều đó.
“Thật ra, ngay từ khi kết hôn tôi đã luôn mong chờ điều đó, nhưng tôi cố tình trì hoãn.”
Maxim cười đùa, đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn nói ra lời thú nhận đáng xấu hổ ấy mà vẫn như thể tự hào điều gì.
“Cũng phải có một động lực nào đó thì tôi mới có thể nhanh chóng kết thúc chiến tranh và trở về, đúng không?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)