Chương 92
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Công chúa xứ Egnia, Christine Vinet, trong suốt phần đầu của vở opera, không thể nào xua đi cảm giác như đang ngồi trên một lớp băng mỏng, chỉ cần sơ sẩy là có thể rơi xuống.
Tất nhiên, cảm giác đó không phải vì vở opera mà cô ta chẳng hề quan tâm ngay từ đầu.
‘Đúng là trông ngoài đời còn đẹp trai hơn nhiều.’
Christine đưa mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Maxim von Waldeck ngồi bên cạnh, lần nữa thầm thán phục sự thật đó.
Cô đã nghe nói rằng hắn rất đẹp trai, nhưng thực sự thì không phải kiểu đẹp trai bình thường.
Chỉ nói hắn đẹp trai thôi là chưa đủ.
Christine nhìn nghiêng gương mặt của Maxim và cảm thán như đang ngắm nhìn một bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ.
Cô đã được dạy rằng việc nhìn chằm chằm vào người khác là hành động bất lịch sự. Nhưng dù vậy, cô ta vẫn không thể rời mắt khỏi hắn.
Dù Christine đang tỏ ra vô cùng bất lịch sự như thế, Maxim vẫn chẳng thèm để ý đến cô ta.
Các chị gái của cô từng nói rằng ‘người Antica thường lạnh lùng’, nhưng cái này không phải là lạnh lùng nữa, mà là đến mức có thể cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ hắn.
Ánh mắt của hắn chỉ tập trung duy nhất vào người vợ của mình, Daisy von Waldeck, đang ngồi ở lô ghế bên cạnh.
‘Có vẻ như những lời đồn về Đại công tước Waldeck không phải là giả rồi nhỉ.’
Những giai thoại về vị anh hùng của Antica, Maxim von Waldeck, cũng rất nổi tiếng ở quê hương Egnia của Christine.
Vốn dĩ hắn đã nổi tiếng khắp lục địa với danh tiếng là một tay lính đánh thuê đáng sợ. Khi hắn quyết định trở thành chó săn của hoàng gia, nhiều người đã chú ý đến những bước đi kỳ lạ của hắn.
Trong số đó, thứ khiến thiên hạ xôn xao nhất chính là những tin đồn về người vợ của hắn, Daisy von Waldeck.
Một cô gái con ngoài giá thú, xuất thân từ tầng lớp bình dân, bỗng chốc trở thành nàng Lọ Lem.
Câu chuyện về việc Đại công tước Waldeck trở về nhà để đêm tân hôn với cô ấy, thậm chí còn nhanh hơn cả việc hắn báo cáo sự trở lại của mình với hoàng gia, vừa gây sốc lại vừa có chút gì đó lãng mạn.
Vốn là người tò mò và thường xuyên bị gọi là kỳ quặc, Christine vô cùng tò mò muốn biết Maxim là người như thế nào.
Vì vậy, cô ta đã tình nguyện làm ứng viên cho cuộc hôn nhân mà hoàng hậu đề xuất.
Dù biết rằng ban đầu có thể sẽ hơi nhục nhã và không thể mong đợi tình yêu từ người chồng, nhưng cô ta vẫn không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của nó.
‘Người phụ nữ của anh hùng…’
Christine đưa mắt nhìn về phía Daisy, người đang trò chuyện với hoàng hậu.
Trước khi vở opera bắt đầu, cô ta cũng đã có dịp gặp mặt người phụ nữ của anh hùng mà chỉ nghe qua lời đồn. Quả thật, cô ấy cũng xinh đẹp rực rỡ như lời đồn. Christine tin chắc rằng dù mình là đàn ông, cô cũng sẽ phải lòng người phụ nữ đó.
Dù chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, và không thể chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ thay đổi thế nào khi chuyện hôn nhân được đưa ra, nhưng thực sự cô cũng cảm thấy yên tâm vì cô ấy có vẻ là người tốt bụng.
Daisy von Waldeck là một người phụ nữ dịu dàng và tử tế.
Có lẽ vì xuất thân bình dân nên cô ấy không hề kiêu kỳ, mà rất giản dị, và Christine nghĩ rằng nếu thân thiết hơn, cô ấy sẽ hợp tác tốt.
Với khả năng kết thân của mình, Christine thậm chí còn tưởng tượng rằng sau khi kết hôn, cô ta có thể sống hòa thuận với Daisy.
Nhưng kẻ phá đám lại chính là Maxim von Waldeck.
Hắn đang nhìn chằm chằm vào người vợ của mình, người đang trò chuyện với hoàng hậu cùng với vẻ mặt lạnh lùng.
Kể cả dù cho Christine có là người tự tin về khả năng giao tiếp của mình, cũng không thể có một cuộc trò chuyện thực sự với Maxim sau khi chào hỏi xã giao.
Thực sự, cô cảm thấy hơi oan ức và bức bối.
Tình yêu như lửa cháy rực ư? Cô ta có thể tìm một nhân tình riêng, và cứ để mọi chuyện tốt đẹp thôi. Đây là một cuộc hôn nhân vì ngoại giao, nhưng cô lại có cảm giác như mình đang đóng vai phản diện.
Có thể đó là một suy nghĩ ngây thơ, nhưng dù sao nếu đã định kết hôn, cô muốn bày tỏ suy nghĩ của mình và giải tỏa hiểu lầm.
Khi phần đầu của vở opera kết thúc, tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên.
Maxim lập tức đứng dậy, và Christine vô thức nắm lấy tay áo của hắn.
“Này…”
“Sao?”
Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, cô đã đông cứng lại. Không, chính xác hơn là cô ta đã tái mét vì sát khí tỏa ra từ hắn.
“Hãy buông tay ra đi.”
Không một lời xin lỗi vì đã xưng hô suồng sã, Maxim phủi tay cô ra một cách phản xạ.
“Cô có chuyện gì muốn nói với ta à?”
“Không, chỉ là…”
Thậm chí không phải là sự thù địch thông thường.
Ánh mắt trống rỗng, không chứa đựng một chút cảm xúc nào, trông càng đáng sợ hơn. Đôi môi của Christine vốn định nói điều gì đó, chỉ khẽ động đậy trong không trung.
“Xin lỗi nhé. Nếu không phải chuyện gấp thì để lúc khác nói đi.”
Hắn trông chẳng có vẻ gì là đang xin lỗi cả.
Hắn nắm lấy tay nắm cửa và bước đi không chút do dự, nhưng rồi đột nhiên dừng lại nói thêm một câu.
“À, hoàng hậu bệ hạ nói rằng phần hai hãy sang lô ghế bên kia xem đấy.”
“Hả?”
“Ta đã truyền đạt rõ rồi nên đừng hỏi lại nữa. Nếu tò mò thì tự đi mà hỏi.”
Hắn vội vã rời khỏi lô ghế.
“Cái đồ khốn… Ha, đúng là một kẻ vô cùng bất lịch sự mà!”
Christine bị bỏ lại một mình trong lô ghế trống, nuốt trôi lời chửi thề.
Cô ta đã ngừng chửi thề từ lúc quyết định kết hôn. Dù sao thì cô ta cũng sẽ trở thành Đại công tước phu nhân, và thậm chí có thể là hoàng hậu của Antica.
Maxim von Waldeck là một kẻ vô lại, chẳng để ý gì đến phép tắc hay lễ nghi…
“…Nhưng mà trông hắn đẹp trai thật. Thật không thể tin nổi.”
Christine đứng ngẩn người, tự lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ mình vốn thích kiểu đàn ông hơi khinh người?”
Kỳ lạ thay, dường như cô ta vừa khám phá ra một sở thích hoàn toàn mới.
* * *
Cô thậm chí không biết mình đã ra khỏi đó bằng tinh thần nào.
Sau cuộc trò chuyện với hoàng hậu, Daisy ngồi thẳng tắp suốt phần đầu của vở opera, và ngay khi tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên, cô đã xin phép rời đi để đến phòng nghỉ.
Cô giả vờ như không có chuyện gì, nhưng không thể xua đi cảm giác như vừa bị đánh một đòn mạnh vào đầu.
Là người đầu tiên đến phòng nghỉ dành cho nữ giới, Daisy chiếm lấy chiếc ghế dài phía sau tấm rèm, còn gọi là vị trí đắc địa, rồi kéo tấm rèm lại.
Và việc đầu tiên cô làm là cởi bỏ đôi giày cao gót đang mang. Đó là đôi giày mà Maxim đã tặng cô lần đầu tiên.
[Hãy mang nó. Vì một khởi đầu mới của Easy. - Maxim von Waldeck -]
Vào đêm tân hôn tại hoàng cung, cô đã cởi bỏ đôi giày và bỏ trốn, nhưng Maxim đã nhặt nó lên và cất giữ cẩn thận trước khi trả lại cho cô.
Vốn dĩ cô đã cảm thấy áy náy vì bỏ lại một món đồ đắt tiền như vậy. Đối với Maxim, việc cô vứt bỏ món quà của hắn chắc hẳn đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn. Cô cảm thấy biết ơn và nhẹ nhõm vì nhiều lý do.
Vốn dĩ đó là một đôi giày tốt, và người ta nói rằng giày sẽ trở nên thoải mái hơn sau khi được mang một thời gian.
Vì vậy, Daisy thỉnh thoảng vẫn mang đôi giày đó.
Cô nghĩ rằng nó đã vừa chân hơn rồi… Nhưng không hiểu sao hôm nay nó lại gây rắc rối.
“Đau quá…”
Daisy nhíu mày khi kiểm tra bàn chân sưng tấy của mình.
Một vết phồng rộp nhỏ đã hình thành dưới ngón chân út, và nó đã vỡ ra rồi chảy máu.
‘Chắc là do căng thẳng nên mình đã dồn quá nhiều lực vào mũi chân rồi.’
Nhìn kỹ thì máu đã thấm cả vào bên trong giày. Bên trong thì không thể lau được. Đôi giày chắc chắn sẽ mất giá. Cô cảm thấy vô cùng buồn bã.
‘Sao lại giống y hệt tình huống ngày hôm đó thế nhỉ.’
Thật là một cảnh tượng đáng thương. Nghĩ đến đó, cô bật cười vì không thể tin nổi.
‘Ừ, dù sao cũng không phải việc của mình. Dù tình huống có thế nào thì cũng chẳng sao.’
Khác với ngày hôm đó, khi cô khóc vì buồn bã, giờ đây cô chẳng còn chút sức lực nào để làm vậy.
Daisy nằm vật ra ghế dài.
Có lẽ là vì căng thẳng đột ngột tan biến. Cơ thể cô cảm thấy nặng nề như một cục bông thấm nước, như thể đang chìm xuống sàn.
‘Đừng quan tâm nhiều nữa. Mình là Daisy. Mình không phải là Daisy von Waldeck mà… Đây là nhiệm vụ thôi.’
Việc quá đắm chìm vào nhiệm vụ là điều cấm kỵ.
Daisy tự nhủ với bản thân như đang đọc một câu thần chú, rồi nhắm mắt lại. Nhưng chẳng bao lâu sau, sự bình yên nhỏ nhoi đó của cô cũng bị phá vỡ.
“Đại công tước Waldeck và công chúa xứ Egnia ư? Ôi trời.”
“Thành thật mà nói, tôi đã đoán trước điều này rồi.”
“Đúng đó. Chuyện cổ tích Lọ Lem ấy mà. Quá phi thực tế.”
Tiếng xì xào của các quý bà khiến Daisy quay lưng lại tấm rèm và co người lại.
‘Tôi biết rồi. Tôi biết rồi… nên xin hãy im đi.’
Cô chưa ăn gì nhưng đã cảm thấy buồn nôn. Daisy luồn ngón tay vào bên trong áo, nhẹ nhàng kéo chiếc áo lót ở vùng thượng vị lên.
‘Mình nôn mất.’
Thành thật mà nói thì cô biết đó là một suy nghĩ điên rồ, nhưng lúc này… cô ước gì Maxim xuất hiện và cởi dây áo ngực cho cô.
“Hai người đó trông hợp nhau hơn nhiều. Người ta nên đến với người cùng đẳng cấp với mình.”
“Nhưng nhìn cách hoàng hậu bệ hạ hành động, có lẽ người đang nghĩ đến hướng khác thì phải?”
…Chắc là chuyện ngai vàng rồi.
Cô muốn trở về tu viện. Không, dù không phải đó thì ít nhất cũng hãy dịch chuyển tức thời đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
“Quả nhiên, việc nàng Lọ Lem trở thành sợi dây đứt chỉ là chuyện sớm muộn.”
Nghe thấy tiếng cười nhạo thẳng mặt, Daisy cắn chặt môi dưới.
Ngay lúc đó, tiếng xì xào của các quý bà đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng xôn xao kinh ngạc vang khắp căn phòng.
“Cái, cái này…”
“Ái chà!”
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng bước chân quen thuộc càng lúc càng đến gần. Khi Daisy giật mình quay người lại.
Roẹt-.
Tấm rèm bị kéo sang một bên, và một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
“Tìm thấy em rồi.”
Người đàn ông đứng trước mặt cô chính là Maxim von Waldeck, chồng của Daisy von Waldeck.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)