Chương 29
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Ngài qua đây một lát đi.”
Daisy nhẹ nhàng vẫy tay gọi Maxim, người đang thoải mái dựa lưng vào ghế sofa.
Bởi vì cô nghĩ, với ánh mắt của nhiều người xung quanh, tốt hơn hết là nên kéo hắn ra để nói chuyện riêng.
“Có vẻ lần này phu nhân của ta lại có chuyện gấp gì rồi nhỉ? Có lẽ sẽ lâu đấy. Liệu em có thể cho ta thêm chút thời gian không?”
“Không, chỉ mất đúng 5 phút thôi.”
Cô đang mệt muốn tắt thở, làm sao có chuyện kéo dài thêm thời gian nữa được chứ.
Daisy cũng không có ý định lại phải chịu đựng giấc ngủ trưa khó chịu bên cạnh hắn một lần nữa.
Song, cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay hắn, mặc kệ những lời đùa cợt của Maxim với nhân viên, rồi kéo đối phương vào phòng thử đồ.
Trong khi đó Maxim, vẫn tươi cười như thể vừa nghe được chuyện gì đó thú vị lắm.
“Ngài định mua hết số đồ đó thật sao? Ngài nghiêm túc đấy à?”
“Ừm đúng vậy.”
“Không thể nào…”
Nghe xong, Daisy thở dài, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa bất lực vừa như không tin nổi. Mặc dù đã biết hắn điên rồ thế nào, nhưng lần này thực sự là mất hết lý trí rồi.
“Em không nhớ sao? Ta đã nói sẽ mua cho em cái đẹp nhất mà.”
“Nhưng ngài đâu có chọn gì. Sao đột nhiên lại như thế này?”
Hết tiếp theo rồi lại tiếp theo.
Về sau, hắn thậm chí chỉ gật đầu một cách hờ hững như chẳng mấy quan tâm nữa.
Rồi bây giờ lại muốn mua hết? Daisy thật sự không thể hiểu nổi sự thất thường và hành động kỳ quặc của hắn.
“Ta đâu cần phải chọn. Hay nói đúng hơn, ta không muốn chọn.”
“Sao cơ?”
“Vì cái nào cũng đẹp mà.”
Ý hắn là, không bỏ sót một món nào, mua hết toàn bộ sao?
“Ta đã bảo là đẹp rồi mà, đúng không?”
Quả thật, hắn chỉ nói đúng hai chữ. ‘Đẹp lắm.’
Mặc dù đó chỉ là một câu cảm thán ngắn gọn, nhưng đúng là lời khen ngợi thật lòng.
Mua hết ngần ấy váy chẳng khác nào thâu tóm cả cửa hàng đâu.
Chi tiêu một số tiền lớn như vậy chỉ để mua quần áo khiến Daisy, người đang muốn ly hôn, cảm thấy vô cùng khó xử và áp lực.
“Nơi này đắt đỏ lắm mà. Ngài không biết điều đó sao?
“Em đúng là đã đánh giá quá thấp ta rồi.”
“Ta đã đặt chỗ ở đây, chẳng lẽ lại không biết mức giá à?”
“Ngài đặt chỗ?”
“Ừm. Em bảo không có đồ để mặc mà. Ta phải nhờ chút quan hệ và vài món quà để đặt chỗ đấy.”
Lúc này, cô có chút ngờ ngợ. Dù gì đây cũng là một cửa hàng cao cấp, việc đặt chỗ gấp như vậy từ Waldeck, nơi họ không có mối quan hệ gì, vốn đã là chuyện lạ lùng.
“Quá lãng phí rồi.”
Bởi vì không thể nói thẳng rằng “vì em sắp ly hôn nên ngài đừng làm em khó xử nữa”, nên Daisy quyết định kiếm một cái cớ khác để từ chối.
“Dù sao em cũng sẽ quay về lãnh địa, làm sao có cơ hội mặc nhiều đến vậy. Em chỉ muốn chọn đúng hai bộ như kế hoạch ban đầu thôi.”
“Em nghĩ ta trông nghèo lắm sao?”
“A, à không. Không phải vậy ạ…”
“Khi nãy, họ có bảo nếu đàn ông mà lỡ say mê phụ nữ thì sẽ dốc cả gia sản ra mà cung phụng đấy.”
“…”
“Thế này chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”
Đúng thật. Maxim cũng nghe được câu đó. Hắn hành động như vậy rõ ràng là vì lời nói đó rồi.
Cũng giống như việc hắn cố tình thể hiện sự thân mật đến mức “nóng bỏng” trước mặt mọi người, đây hẳn là một kiểu chi tiêu phô trương.
“Vậy nên ngài làm vậy để trả đũa sao? Nếu đúng thế thì không cần phải làm quá như vậy đâu. Ngài thấy thái độ của họ hồi nãy rồi mà, em đã giải thích đủ rõ ràng cho họ hiểu rồi….”
“Ta giàu lắm. Ta chỉ có tiền thôi, nên làm loạn một chút bằng tiền thì có vấn đề gì sao?”
…Dĩ nhiên, tiền của hắn, nên hắn chẳng thấy vấn đề gì.
Nhưng với Daisy, người đang dự định sẽ giải quyết dứt điểm mọi thứ trong sự kiện xã giao sắp tới, thì đây lại là một đống hàng xa xỉ không biết xử lý ra sao.
“Nhưng tủ đồ ở nhà em vốn đã chật rồi, không có chỗ để đâu.”
Daisy đành phải viện lý do về tủ quần áo.
Ở dinh thự Waldeck, Daisy chỉ được ở một căn phòng nhỏ, nên việc chứa hết số váy kia là điều không thể.
“Đừng lo, khi về Waldeck em cứ dùng tủ quần áo của ta. Tủ của ta rất lớn.”
“Em dùng tủ quần áo của ngài làm gì chứ?”
“Vì... chúng ta sẽ dùng chung phòng ngủ. Thế thì chuyện này là hiển nhiên thôi?”
“Thế ngài không dùng tủ quần áo sao?”
“Ta không có nhiều đồ. Với lại, như em biết đấy, ta thích cởi đồ khi ở trong phòng ngủ hơn.”
Hắn đúng là giỏi nói những lời ngụy biện. Lời vừa dứt, Daisy cảm thấy nghẹt thở trước những lý lẽ đầy đáng sợ của hắn.
“Thế còn quyền riêng tư của em thì sao? Chẳng lẽ em không có lúc muốn ở một mình?”
“Những lúc đó, em cứ dùng cái phòng nhỏ xíu mà em đang ở làm chỗ trốn. Nhưng khi ngủ thì phải ngủ với ta.”
Tiếp theo, hắn chậm rãi đưa ra một lý lẽ cứng nhắc, không kẽ hở, như thể đã quyết định mọi thứ từ trước.
“…”
Đến mức này, Daisy cũng chẳng biết phải nói gì thêm. Thật lòng mà nói, việc thử hàng chục bộ váy đã làm cô kiệt sức đến mức không còn sức tranh cãi.
Giờ đây, trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ.
“Em thật sự không hiểu nổi.”
“Không hiểu điều gì?”
“Tại sao ngài lại thích em đến vậy?”
Daisy cuối cùng cũng nói ra câu hỏi mà cô luôn tò mò. Còn Maxim khẽ bật cười, như thể cô vừa hỏi một điều hiển nhiên.
“Để ta hỏi ngược lại, chồng yêu vợ thì có gì lạ đâu chứ?”
“Thông thường thì hoàn toàn không có gì lạ, nhưng… mối quan hệ của chúng ta đâu phải kiểu bình thường. Chúng ta kết hôn vội vàng, thậm chí còn chẳng biết mặt nhau trước đó nữa.”
Maxim im lặng một lúc, ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi mắt xanh lục nhạt của Daisy, rồi trả lời dứt khoát.
“Cứ cho là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đi.”
Nếu hắn đã nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì cũng chẳng thể làm gì khác. Nhưng Daisy vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Bức chân dung trước đó, và cả cảm giác bất an cứ quẩn quanh trong đầu cô.
“…Và đó cũng là ước mơ lớn nhất của ta.”
“Gì cơ?”
“Khi có bạn đời, ta muốn cùng người ấy xây dựng một gia đình hạnh phúc mãi mãi. Đó chính là ước mơ của ta.”
Hắn luôn là người thích trêu đùa, nhưng lần này ánh mắt lại có vẻ nghiêm túc đến lạ thường.
Có lẽ hắn đang mang một câu chuyện nào đó trong lòng.
Tuy nhiên, việc hỏi thẳng điều đó ở đây có chút không phù hợp, nên Daisy chỉ đành nuốt sự tò mò vào trong.
Hắn nói ước mơ của mình chính là xây dựng một gia đình hạnh phúc. Trong khi đó, cô lại chỉ đang nghĩ cách để ly hôn, cảm giác có chút cắn rứt lương tâm đột nhiên dâng lên không ngừng.
Mọi thứ thật sự vô cùng rối ren.
“Ngài thật sự không vì em mà dốc cạn tài sản đấy chứ?”
“Ý em là sao?”
“Em không rõ tình hình tài chính của Waldeck lắm, nên mới hỏi. Liệu có phải ngài đang chi tiêu quá khả năng không?”
Mặc dù đã quyết định ly hôn, Daisy vẫn không muốn biến hắn thành một kẻ nghèo kiết xác, dù hắn có mù quáng vì tình yêu đến đâu đi nữa.
Hơn nữa, cô còn muốn nhận một ít tiền bồi thường, nên việc giữ cho tài sản của hắn không bị phung phí cũng là một điều cần thiết.
“Đừng vì tự ái mà tiêu xài quá mức, để rồi về già chỉ còn biết hoài niệm vinh quang ngày xưa. Ngài có biết không, sống mà không có tiền khi già thì đau khổ thế nào?”
“…”
“Báo chí có nói rằng, tiền kiếm được hôm nay là để chia sẻ với chính mình trong tương lai. Người ta không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, nên phải để dành phòng khi cần thiết.”
Phòng khi cần thiết ở đây rõ ràng ám chỉ những tình huống như ly hôn hoặc hôn nhân đổ vỡ – những ví dụ điển hình nhất.
“Không hề. Với ta, số tiền đó chỉ là lẻ tẻ. Ta giàu lắm, đừng coi thường.”
“Thật chứ?”
“Nếu em không tin, ta có thể cho em xem tài khoản ngân hàng.”
“Không, không cần đến mức đó….”
“Cứ xem cũng không sao. Biết đâu sau khi thấy con số, em sẽ càng cảm thấy ta đáng yêu hơn.”
Con số có thể khiến cô trở nên đáng yêu sao? Với lời khẳng định này, Daisy nghĩ có lẽ cô nên ngừng lo lắng về vấn đề tiền bạc của hắn được rồi.
Cô đã cố gắng ngăn cản và thuyết phục, nhưng nếu Maxim đã khăng khăng như vậy, thì chẳng còn cách nào khác.
Cuối cùng, Daisy quyết định thuận theo ý đối phương và để hắn chi tiền theo ý muốn.
“Được rồi, vậy em xin nhận, cảm ơn ngài.”
“Không có gì đâu.”
“…Nhưng em có một điều kiện.”
Khi Daisy dè dặt lên tiếng, ánh mắt của Maxim khẽ mở to hơn.
“À… nhân tiện mua đồ, ngài có thể mua thêm vài bộ cho thím không?”
“Thím sao?”
“Vâng, em nghe nói thím đang mặc đồ lỗi mốt... Nhân viên bảo rằng, nếu cứ ăn mặc như thế, các quý bà kiêu kỳ ở thủ đô sẽ không thèm để mắt đến đâu.”
Daisy có chút ngập ngừng nói, vẻ ngượng ngùng hiện rõ. Cô cúi mắt xuống, khẽ nghịch ngón tay như để che giấu sự lúng túng của mình.
“Em thấy chỉ mình em mặc đồ mới thì hơi ngại.”
Trong khi bản thân cô được mua cả một cửa hàng quần áo, nếu không tặng thím một bộ nào thì, thực lòng mà nói, vị Đại Công tước phu nhân đời trước cũng là phụ nữ, chắc chắn sẽ cảm thấy chạnh lòng.
Hơn nữa, để hoàn thành kế hoạch một cách suôn sẻ, thím cũng cần được trang bị vũ khí cơ bản, tức là vài chiếc váy sang trọng phù hợp.
Nhưng Maxim vẫn trông có chút ngạc nhiên.
“Em không oán trách thím sao? Người phụ nữ đó, lúc nào cũng khó tính, lại hay càu nhàu, nào là giảm ăn đi, nào là giữ phép tắc, suốt ngày lải nhải những chuyện không đâu.”
“Dù thím hay nói nhiều, nhưng thím cũng thường cho em những lời khuyên rất hữu ích. Dù thế nào đi nữa, em thích thím. Có lúc thím như mẹ, có lúc lại như bà của em…. Em lớn lên một mình, không có gia đình, nên luôn ao ước được nghe những lời nhắc nhở như thế.”
“…”
“Thím cũng là người nhà Waldeck, là gia đình của chúng ta mà.”
…Là người duy nhất ủng hộ chuyện ly hôn, và cũng là đồng minh cùng thuyền với cô.
Cùng phe thì tất nhiên phải quan tâm lẫn nhau.
Daisy bỏ lửng nửa câu nói sau, mỉm cười nhẹ nhàng.
Trong khi đó, Maxim trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu, chậm rãi lên tiếng.
“Được thôi. Mặc dù ta không thích ý này lắm. Nhưng người ta bảo rằng giữa vợ chồng thì việc nhượng bộ là quan trọng. Nếu em thật sự muốn thì….”
“Ngài thật sự sẽ đồng ý chứ?”
“Em cảm thấy cái gì phù hợp thì cứ làm. Vậy thì váy cho thím cũng sẽ được đặt may cùng lúc.”
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, Max. Nhờ vậy mà giờ em cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.”
“Nhưng ta cũng có một điều kiện.”
Tất nhiên, hắn đâu dễ dàng đồng ý mà không đòi lại gì. Maxim nhìn thẳng vào mắt Daisy, nở nụ cười ranh mãnh.
“Điều kiện gì vậy?”
“Thứ mà em làm với cô Rose hay là gì đó. Ta cũng muốn được như thế.”
“Là gì cơ?”
Maxim ngay lập tức nghiêng mặt, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên má mình.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)