Chương 34
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Đầu nhọn cứng rắn của Maxim ép mạnh vào chiếc quần lót ướt sũng, cố gắng len lỏi vào bên trong Daisy. Chính vì vậy, cô đột cảm thấy sợi dây lý trí của mình như sợi tơ tằm đứt ngang.
“…Đồ điên!”
Daisy không thể kiềm chế cơn giận đang bùng nổ trong lòng, bật ra một tiếng chửi rủa vô cùng quyết liệt.
Cảm giác như đầu mình đang sôi lên sùng sục, ánh mắt cô gần như tối sầm lại.
Thiên đường gì chứ. Hôm nay, ngươi nhất định sẽ phải chết dưới tay ta.
Ngay khi ngón tay cô siết chặt lấy cò súng, đoàng! Một tiếng súng lạnh lẽo đột ngột vang lên xé toạc không gian. Song, cơ thể Daisy bất ngờ bị lật ngược, khẩu súng trên tay cô văng ra và ngay lập tức rơi xuống gầm giường.
Choang-! Sau đó là hàng loạt âm thanh đồ vật vỡ tan vang lên, chiếc gương treo trên tường nứt vỡ rơi rớt xuống nền thành hàng trăm mảnh nhỏ.
Rầm-! Daisy bị hất mạnh xuống đệm, cơ thể nhỏ nhắn bị ép chặt vào giường. Trong khi đó, Maxim nhanh chóng đè lên người cô, giữ lấy hai tay, hoàn toàn vô hiệu hóa khả năng chống cự.
Daisy bị ép chặt xuống giường, hai tay bị Maxim giữ chặt không thể cử động, hoàn toàn bất lực.
Trong căn phòng tối om, làn khói mờ ảo từ phát súng vẫn còn hiện rõ trên không trung chưa tan hẳn. Căn phòng vốn yên tĩnh và gọn gàng khi trước giờ đây chỉ còn lại một mớ hỗn độn, dấu vết của phát đạn vừa rồi đã làm đảo lộn mọi thứ.
“Haa… haa….”
“Phù, hú hồn thật. Suýt nữa thì chết mà còn chưa kịp đưa vào rồi.”
Nói xong, Maxim liền bật cười, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một trò đùa, hoàn toàn phớt lờ cơn giận và sự phẫn nộ rõ rệt của Daisy.
Còn Daisy vẫn không ngừng thở hổn hển, cố gắng lấy lại hơi thở khi bị đè dưới thân hắn.
Có lẽ vì lâu lắm rồi cô mới suýt bắn chết một ai đó, tiếng súng chói tai như đánh thức mọi giác quan, khiến tim cô bất giác đập loạn nhịp. Máu trong cơ thể tưởng chừng như đông cứng bỗng cuộn trào, chảy nhanh đến từng ngóc ngách.
Có lẽ Maxim đã đúng – cô hợp với địa ngục hơn là thiên đường.
Không rõ vì cơn kích động hay do cú va chạm mạnh mẽ lúc nãy, mà nước mắt bất chợt tràn ra, làm mờ đi tầm nhìn của cô.
“Em giỏi cạch thật đấy, nhưng vẫn chưa làm tốt đoàng. Chỉ bóp cò thế này thôi mà em đã sợ đến thế sao?”
“Hức… hức… haa…”
“Ta chỉ nghĩ em chỉ dám đe dọa thôi, không ngờ lại bắn thật à. Em táo bạo hơn ta nghĩ đấy. Đúng là một tài năng lãng phí ở đây. Em thật có triển vọng.”
Maxim nợ một nụ cười, buông những lời khen mà Daisy chẳng hề muốn nghe.
“Nhưng nếu em không xinh đẹp thế này, ta đã nghiền nát em từ lâu rồi. Phải nhổ cỏ tận gốc, vì nếu không, nó sẽ bò lên và phản bội lúc nào cũng không hề hay biết.”
“Ngài vừa bước qua cửa địa ngục rồi mà vẫn… haa… nói mấy lời vô nghĩa này được sao? Ngài còn cười được à?”
“Tâm trạng ta tốt mà. Chẳng phải em cũng đã ướt vì ta rồi sao.”
“Câm, câm miệng, hức…”
“Đừng cằn nhằn nữa, tập trung thở cho đúng đi.”
Hắn ghé môi xuống môi Daisy, như thể đang ban ơn, thổi vào hơi thở vài lần, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên má cô.
Tiếp theo, những ngón tay dài tinh tế của Maxim lau đi vô số giọt nước mắt nơi khóe mắt Daisy, làm tầm nhìn của cô dần trở nên rõ ràng. Và ngay trước mắt, hình ảnh thật sự của Maxim von Waldeck hiện lên một cách trần trụi.
Không chỉ là những gì cô từng thấy, mà cả những góc khuất mà hắn che giấu cũng đã bị phơi bày toàn bộ.
Chết tiệt, đây là điều mình không bao giờ muốn biết.
Daisy nhắm chặt mắt, hy vọng rằng mình đã nhìn nhầm. Nhưng không, kích thước to lớn như vậy, làm sao có thể nhầm được.
Song, cô lại mở mắt, rồi lại nhắm, làm như thế vài lần, nhưng cảnh tượng vẫn không chút thay đổi.
Phải rồi, có lẽ hắn muốn mình nhận ra rõ ràng bản thân đang đối mặt với thứ gì.
“…Em thấy rồi.”
Daisy lẩm bẩm, tròng mắt đen láy trống rỗng.
“Thấy gì?”
“Chỗ đó của ngài… Em đang thấy nó rất rõ ràng.”
“Ta biết.”
Maxim đáp, vẻ mặt thản nhiên như thể đó là một điều hiển nhiên.
“Đúng thế, ta tự hào nên mới khoe. Em không nhận ra sao?”
Hắn chậm rãi cởi luôn dây áo choàng, để lộ toàn bộ cơ thể trần trụi.
Được thôi, nếu hắn muốn khoe thì mình cũng nên quan sát thật kỹ một lần.
Trước mắt Daisy là cơ thể của một người đàn ông.
Thay vì nghĩ đến những từ ngữ phổ thông như ‘gợi cảm’, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cô lại là từ ‘đáng kinh ngạc’.
Thật khó tin rằng hắn từng trải qua nhiều năm làm lính đánh thuê và lăn lộn trên chiến trường đầy bùn lầy mà trên cơ thể lại không có lấy một vết sẹo. Tấm thân ấy hoàn toàn sạch sẽ, như thể chưa từng bị tổn thương.
Tuy nhiên, nó không hề mang lại cảm giác vô hồn hay lạnh lẽo. Đôi vai vững chãi và lồng ngực rắn chắc toát lên khí chất mạnh mẽ của một người đàn ông. Mặc dù không chạm vào được, nhưng Daisy vẫn cảm nhận được sức nóng lan tỏa khi ánh mắt cô dần trượt xuống thấp hơn.
Qua vùng bụng đầy cơ bắp, thứ đầu tiên thu hút ánh nhìn của cô chính là thứ đã luôn khiến cô khiếp sợ – thứ mà giờ đây, cô không thể không để ý đến.
Daisy chăm chú nhìn cột thịt khổng lồ vươn cao, thậm chí gần chạm tới rốn của hắn.
Maxim suýt nữa thì đã bị cô bắn nát đầu.
...Trong tình cảnh bị dồn đến cực hạn như vậy, mà thứ đó vẫn có thể đứng lên sao?
Dù cho là người thích cảm giác mạnh, Daisy cũng không khỏi cảm thấy mọi thứ đang đi quá giới hạn.
Khi nhìn tận mắt, thứ đó lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng khi chỉ cảm nhận qua việc nó chạm vào hông cô. Với kích thước khổng lồ đầy đáng sợ, nhưng bề mặt trơn nhẵn không một gợn khuyết điểm, và dù ánh sáng yếu, nó vẫn toát lên một sắc thái sạch sẽ.
Thật đáng ghét, nhưng cô phải thừa nhận rằng đó đúng là thứ đáng để tự hào.
“Cảm ơn em vì đã ngẩn ngơ ngắm nhìn nó. Ta cũng biết là ‘nó’ rất đẹp.”
“Em chưa hề nói gì cả. Ngài dựa vào đâu mà phát ngôn linh tinh như vậy chứ?”
Hắn làm sao thế? Đến mức đọc được suy nghĩ của người khác luôn sao? Daisy vội vàng thầm chối phăng.
“À, vì ánh mắt em nhìn ‘nó’ quá trìu mến. Con người khi gặp điều phi thường thường chẳng biết nói gì mà đúng không?”
“Ngài bị ảo tưởng rồi.”
“Đừng nói lời trái lòng như vậy. Khách quan mà nói thì ‘nó’ rất đẹp nhỉ? Vừa lớn, vừa tốt.”
Không dùng thử thì làm sao mà biết được chứ.
Chỉ nhìn thôi mà cũng dám khẳng định là ‘tốt’ ư?
Daisy thật sự rất muốn bật lại, chất vấn từng câu từng chữ, nhưng cô biết chỉ tổ phí lời, nên đành nuốt cục tức vào trong.
“Nhưng mà đẹp để làm gì? Nếu chẳng dùng được vào việc gì cả.”
“…”
“Em thì toàn ăn lén bánh kem gì đó, gọi là ‘hương vị thiên đường.’”
“Đó là bánh em mua để ăn sáng! Chỉ là em đổi kế hoạch, ăn trước thôi, chứ không phải ăn lén.”
“Dù sao thì, ăn đồ ngọt vào ban đêm chỉ tổ hỏng răng thôi.”
Daisy phản bác đầy bực bội, nhưng Maxim lại mắng cô như đang dạy bảo một đứa trẻ con.
Trong lúc đó, hắn lại thản nhiên cầm lấy ‘vũ khí’ của mình, vuốt ve như thể đang tự hào.
“Ban đêm thì đừng ăn đồ ngọt nữa, mà nên ăn thứ này. Cái này cũng là ‘vị thiên đường’ đấy. Muốn thử không?”
“Em từ chối.”
“Tại sao?”
“Vì em sợ. Với lại… nó quá lớn!”
“Đâu có lớn lắm đâu.”
Maxim nói mà không thèm ngượng miệng. Vì vậy, Daisy chỉ biết trố mắt, cảm giác như mình vừa nghe phải điều vô lý nhất từ trước đến nay. Cái đó rõ ràng chẳng khác gì một cây gậy.
“Không, nó rõ ràng là rất lớn mà.”
“Lớn thế nào? Chẳng lẽ em đã so sánh với của thằng nào khác rồi à?”
Trong khoảnh khắc, đôi mắt Maxim lóe lên sát khí.
“Cần gì phải so sánh chứ! Với kích thước như thế này… chỉ cần nhìn là biết rồi!”
“Nó không lớn đâu. Xin lỗi, nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn lớn hết cỡ đâu.”
Trời đất. Cái lý do kinh khủng gì thế này.
“Dù sao thì em từ chối. Trước khi em nhặt được súng và bắn ngài, tốt nhất là cất cái thứ đó đi khỏi mắt em ngay.”
Daisy quyết tâm không nhìn nữa. Bởi vì nếu không để ý, có lẽ hắn sẽ bớt nói ra những lời vô lý như vậy.
Sau đó, Daisy vội vàng quay phắt đầu sang hướng khác, cố tình né tránh thứ mà Maxim đang ngang nhiên phô bày trước mặt cô.
“Ta chỉ muốn cho em xem, nghĩ rằng em sợ chỉ vì chưa thấy rõ. Hóa ra em ghét nó chỉ vì ghét thôi.”
Maxim lẩm bẩm, như thể đang tự than thở về tình cảnh của mình.
“Tại sao em lại ghét nó như vậy? Nó có làm gì sai đâu.”
Ghét thì cần gì phải có lý do chứ?
Ngay từ đầu đã định ly hôn rồi, vậy thì đâu cần phải quan tâm đến cái thứ không cần thiết này.
“Ta có đọc sách, trong đó nói rằng, để xóa bỏ cảm giác chán ghét mù quáng và khiến người ta quen thuộc với một thứ gì đó, cách tốt nhất là kết hợp nó với thứ mà họ thích.”
“…”
“Ta vốn không định làm đến mức này, nhưng biết sao được. Em thích kem tươi đúng không?”
Bất chợt, mùi ngọt ngào của kem tươi tràn ngập không gian, kèm theo tiếng chụt chụt như thứ gì đó đang bị nghiền nát.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Ngay lúc Daisy còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Maxim đã đưa tay nâng mặt cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Nhân lúc em ăn bánh, để ta cũng có chút cơ hội lôi kéo em.”
Nói đến đây, hắn nhanh chóng lấy kem tươi, bôi lên thứ đó của mình. Mỗi lần bàn tay to lớn nắm chặt cột thịt, xoa đều kem lên, âm thanh nhầy nhụa càng thêm rõ rệt. Đồng thời, thứ trong tay hắn dường như càng lớn hơn, khiến Daisy không khỏi sửng sốt.
Rốt cuộc thứ đó còn lớn đến mức nào nữa chứ?
“Ngài đang làm cái trò quái quỷ gì thế này?”
“Đơn giản thôi. Nếu ta bôi kem tươi lên và cho em nếm thử, biết đâu em sẽ thấy thứ của ta còn ngon hơn cả kem tươi.”
“Em không biết đâu. Nếu cố nhét cái đó vào… nó sẽ… rách mất!”
“Nếu em sợ đưa vào, thì sao không thử dùng miệng trước nhỉ?”
Daisy đã biết Maxim là một kẻ biến thái, nhưng điều này rõ ràng vượt xa mọi giới hạn của sự bình thường.
Trước mắt, những hành động kỳ quặc mà cô chưa bao giờ tưởng tượng được đang diễn ra, khiến ánh mắt cô tràn ngập sự kinh hoàng. Daisy bị sốc đến mức không thể nói nên lời hay cử động được.
“Không, nếu sợ rách thì trước tiên nên dành thời gian để làm mềm chỗ đó, đúng không?”
Lợi dụng khoảnh khắc ấy, Maxim cúi xuống, ghé sát tai Daisy thì thầm. Đồng thời, một tay hắn khéo léo kéo chiếc quần lót của cô xuống.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)