Chương 91
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Tim cô nảy lên một nhịp, nhưng trớ trêu thay, đầu óc lại càng trở nên lạnh lùng, tỉnh táo hơn.
“Ban đầu, ta định cùng Đại Công tước phu nhân đời trước bàn bạc về tình hình của Waldeck.”
“Vậy sao ạ.”
Nói không ngạc nhiên thì là dối trá, nhưng cô cũng không muốn để lộ sự bối rối của mình.
Dù cô đã gửi thư báo trước rằng mình sẽ thay mặt phu nhân đời trước tham dự, nhưng danh sách khách mời vẫn không thay đổi, cũng không có sự điều chỉnh về vị trí ghế ngồi. Điều này chẳng khác nào một lời tuyên chiến. Một cách gián tiếp khẳng định rằng Daisy von Waldeck không được công nhận là Đại Công tước phu nhân.
Bức tranh cuối cùng cũng ghép đủ mảnh. Và khi mảnh ghép hoàn tất, cô cuối cùng cũng nhận ra rõ ràng điều khiến mình cảm thấy khó chịu bấy lâu nay.
“Đại Công tước phu nhân thấy thế nào sau khi gặp cháu gái ta hôm nay?”
Dù tình huống hiện tại có ra sao, cô cũng không có lý do gì để nói xấu Công chúa.
Daisy quyết định trả lời thành thật theo những gì mình cảm nhận được.
“Theo tôi, Công chúa là một người hoạt bát và chân thành.”
“Thật may. Ta cũng rất hài lòng với tính cách của con bé. Không sắc sảo nhưng lại mềm mại, có thể dễ dàng thân thiết với bất kỳ ai mà không mang thành kiến. Một người như vậy, hẳn là ứng viên lý tưởng để duy trì mối quan hệ giữa Antica và Egonia.”
“Vậy tức là bệ hạ muốn tôi rút khỏi vị trí Đại Công tước phu nhân?”
Hoàng hậu rời mắt khỏi ống kính opera, nhìn cô chằm chằm. Có vẻ bà ta hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của cô. Nhưng ngay sau đó, bà nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm và cất giọng nhẹ nhàng.
“Ta thích những người thông minh. Nhưng đừng quá bận lòng, ta không có ác ý gì với Đại Công tước phu nhân cả.”
“Vậy thì, thật tốt khi chính tôi là người đến đây hôm nay.”
“Ý cô là gì?”
“Dù sao thì đây cũng là chuyện liên quan trực tiếp đến tôi. Nếu có điều gì cần nói, bệ hạ nói thẳng với tôi vẫn tốt hơn là thông qua người khác, phải không ạ?”
Daisy cũng buông ống kính opera xuống, ánh mắt đối diện với Hoàng hậu.
“Thím của tôi là người rất nhạy cảm. Dù có nghe được điều gì từ bệ hạ, hẳn là thím ấy cũng không thể truyền đạt lại với tôi một cách trọn vẹn. Khi đó, mọi chuyện sẽ càng rối rắm hơn.”
Hình ảnh khuôn mặt nặng trĩu của phu nhân đời trước khi nhìn thấy thiệp mời hiện lên trong tâm trí cô.
Có lẽ, trên tấm thiệp đó đã ghi rõ việc Công chúa sẽ tham dự.
Và lý do bà ấy viện cớ bệnh để để cô thay mình đến đây.
Có lẽ cũng chính là một cách bày tỏ lập trường của bà.
Giới quý tộc thường tránh nói thẳng, thay vào đó là những cách diễn đạt gián tiếp.
Bởi lẽ, từng lời nói đều chứa đựng hàm ý bên trong.
Daisy nhớ rất rõ những lời dặn dò của thím khi nắm lấy tay cô trước lúc rời đi.
“Dù ai có nói gì đi nữa, thì con vẫn là nữ chủ nhân của Waldeck. Chính vì vậy, con càng phải chứng minh điều đó một cách rõ ràng.”
Daisy biết rõ rằng thím Olivia von Waldeck đã trở nên dịu dàng hơn với cô kể từ sau buổi tiệc chào mừng.
Bởi lẽ, chẳng ai lại bỏ công sức tận tình dạy dỗ một người phụ nữ sắp ly hôn về bổn phận của Đại Công tước phu nhân như thế.
Dù tâm ý của thím có nghiêng về phía nào đi nữa, cô cũng hiểu rõ rằng mình chẳng thể ở lại lâu dài. Và chính vì biết trước điều đó, cô không thể nào cảm thấy vui vẻ.
Tuy nhiên, chừng nào còn ở lại bên cạnh thím, cô sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng bà, và cuối cùng, Olivia von Waldeck đã sẵn sàng đối đầu với Hoàng thất, chấp nhận mọi nguy hiểm chỉ để bảo vệ nữ chủ nhân hiện tại của Waldeck, Daisy von Waldeck.
“Daisy à, hãy đến đó với tư cách nữ chủ nhân của Waldeck và chứng minh niềm kiêu hãnh của Waldeck.”
‘Niềm kiêu hãnh của Waldeck’ mà thím nói đến, rốt cuộc là gì?
Daisy trầm tư suy nghĩ về điều đó.
Maxim von Waldeck đã giữ lời hứa ‘nhất định sẽ sống sót trở về và ôm lấy vợ mình’. Và thím Olivia von Waldeck cũng đã thực hiện lời hứa ‘sẽ bảo vệ niềm kiêu hãnh của Daisy von Waldeck’.
Phải, cô biết rõ. Niềm kiêu hãnh của Waldeck chính là ‘giữ trọn lời hứa’.
Những người mang tên Waldeck, mỗi người đều đặt cược mạng sống, danh dự và chấp nhận mọi nguy hiểm để bảo vệ niềm kiêu hãnh ấy.
Daisy von Waldeck đã đưa ra hai lời hứa dưới danh nghĩa của Waldeck.
Thứ nhất, hôn ước. Hứa sẽ kết hôn với Maxim von Waldeck và trở thành vợ của hắn, Daisy von Waldeck.
Thứ hai, hợp đồng hôn nhân. Hứa rằng trong 100 ngày đã thỏa thuận với Maxim, cô sẽ tận tâm với vai trò vợ của Maxim von Waldeck và nữ chủ nhân của Waldeck.
Dù chỉ là một cuộc hôn nhân giả, dù cô chỉ là Đại Công tước phu nhân trong vòng 100 ngày ngắn ngủi, nhưng một lời hứa vẫn là một lời hứa.
Daisy von Waldeck cũng đi đến kết luận rằng chừng nào cô còn mang danh Waldeck, thì chừng đó cô phải bảo vệ niềm kiêu hãnh của Waldeck.
“Nếu còn điều gì muốn nói, xin bệ hạ hãy nói trực tiếp với tôi.”
Sau khi một lần nữa khắc sâu lời hứa của mình, Daisy lên tiếng với giọng điệu rõ ràng.
“Như bệ hạ cũng biết, tôi xuất thân từ dân thường. Nếu nói vòng vo, tôi có thể hiểu sai ý. Vậy nên xin hãy nói thẳng với tôi đi ạ.”
“Người ta thường nói vợ chồng sẽ trở nên giống nhau, giờ thì ta hiểu vì sao Đại Công tước lại một mực bảo vệ cô rồi. Thật thú vị.”
Hoàng hậu khẽ mỉm cười.
“Giờ ta cũng đã hiểu được ý định của Đại công tước phu nhân đời trước. Xem ra ở Waldeck, Đại Công tước phu nhân hiện tại được ưu ái nhiều lắm nhỉ. Nhưng dù có xuất thân thế nào đi nữa, hẳn cũng có lý do chính đáng cho điều đó. Và ta cũng không có ý định phủ nhận nó.”
“…”
“Tuy nhiên, dù việc quyết định vị trí Đại Công tước phu nhân thuộc về Waldeck, thì người kế vị ngai vàng kế tiếp lại là chuyện của hoàng thất, đúng không?”
Người kế vị ngai vàng kế tiếp. Câu nói này chẳng khác nào một lời xác nhận rằng họ đã tính đến khả năng đưa Maxim vào danh sách kế vị của hoàng thất.
Dù đã cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng cô vẫn hy vọng rằng suy đoán của mình là sai.
Còn đây, chính là thông tin mà tổ chức mong muốn có được từ ‘Codename Easy’, Đại Công tước phu nhân được cài cắm vào gia tộc Waldeck.
Gương mặt Daisy tối sầm lại.
“Đây là chuyện quốc gia đại sự. Nếu chiếc ghế mà cô đang ngồi thực sự chỉ đơn thuần là của Đại Công tước phu nhân, thì ta đã không cần phải đưa cháu gái ta đến đây. Một cuộc hôn nhân quý tộc vốn là sự kết hợp giữa lợi ích và quyền lực. Không có chỗ cho những mộng tưởng lãng mạn.”
Hoàng hậu dường như đang mỉa mai những bài báo đầy tính lý tưởng ca tụng tình yêu chung thủy của vị anh hùng với người vợ của mình.
“Dù xuất thân là dân thường, chắc hẳn cô cũng hiểu được điều này. Chính cô cũng đã từng kết hôn vì lợi ích của cha mình có đúng không?”
“…”
“Thực ra, ngay cả với Maxim, đây cũng không phải một đề nghị tệ. Nếu cô muốn, cô có thể ở lại Waldeck. Ta cũng không nhất quyết ép buộc Đại Công tước phải ly hôn. Dĩ nhiên, cháu gái ta cũng đã đồng ý với điều này.”
Vậy ra đó là lý do Công chúa chủ động kết thân với mình ngay từ đầu. Không đơn giản chỉ là sự đền đáp cho lòng tốt của mình. Cảm giác nặng nề lan tỏa trong lòng cô.
“Chỉ cần cô hợp tác, cô hoàn toàn có thể giữ vị trí hậu cung của Đại Công tước khi ngài ấy kế vị. Với Bá tước Therese, điều này cũng chẳng thiệt thòi gì. Đây là một cách đối đãi hợp lý dành cho cô.”
“…”
“Ta nghĩ rằng mình đã nói một cách khá trực tiếp rồi. Nếu cô không đánh giá thấp khả năng của phu quân mình, chắc cô đã hiểu rõ ý ta rồi chứ?”
Việc phía Egonia đang cân nhắc đưa Maxim vào danh sách kế vị đã trở thành sự thật. Dù không muốn thừa nhận, nhưng với việc Hoàng tử thứ hai đã qua đời, quyền lực của Hoàng hậu hẳn đã bị lung lay.
Và nếu có thể bắt tay với Maxim, người được dân chúng hết mực kính trọng thì chắc chắn đây sẽ là quân bài hoàn hảo nhất để củng cố vị thế của bà ta.
‘...Mọi chuyện ngày càng rối rắm thật.’
Việc Hoàng hậu muốn gặp Maxim trước khi vở opera bắt đầu, chắc hẳn cũng liên quan đến chuyện này. Có lẽ, ngay trước buổi diễn, họ đã thảo luận về kế hoạch đó.
‘Nếu tổ chức biết chuyện này, họ sẽ hành động thế nào đây.’
Daisy cảm thấy như có một cú đánh giáng xuống đầu mình.
‘Chắc chắn họ sẽ không để yên.’
Clean là một tổ chức cách mạng, mục tiêu tối thượng của họ là lật đổ hoàng thất.
Cô từng nghĩ rằng nhiệm vụ này chỉ đơn giản là giả làm vợ một người đàn ông sắp chết trên chiến trường.
Nhưng không ngờ, tình thế lại biến chuyển thành một quả cầu tuyết ngày càng lớn hơn.
Daisy nhớ lại những lời Bá tước Therese, người đứng đầu tổ chức, đã nói với cô khi cô tìm đến để phàn nàn về nhiệm vụ cuối cùng của mình.
“Một vị anh hùng mới của vương quốc đã xuất hiện, và đó lại là người của hoàng gia. Đương nhiên chúng ta phải để mắt đến, đúng không?”
Giờ nhìn lại, có lẽ từ đầu họ đã tính toán đến tình huống này rồi.
“Hãy nghĩ đến đại cục của chúng ta, Easy à.”
Maxim von Waldeck vừa là mục tiêu lúc đó, và bây giờ vẫn là mục tiêu.
Hắn là người chồng mà cô gặp gỡ vì nhiệm vụ, và sự thật đó không hề thay đổi.
‘Nhưng tại sao… lòng mình lại cảm thấy bức bối như vậy chứ?’
Cô cảm thấy rối bời.
Dù có không báo cáo lại với tổ chức, thì hình ảnh Maxim ngồi cùng Công chúa trong lô ghế VIP của buổi opera cũng đã bị lộ.
Sự việc hôm nay chắc chắn sẽ trở thành món mồi ngon cho giới truyền thông, và tổ chức cũng không thể không biết chuyện này.
Trên sân khấu, các diễn viên với lớp trang phục lộng lẫy đang biểu diễn và cất lên những giai điệu tuyệt đẹp. Đây là một cảnh tượng hiếm có mà cô chưa từng được chứng kiến, nhưng nó chẳng hề lọt vào mắt cô. Trong tai cô chỉ văng vẳng tiếng ù ù, như thể có tiếng ve kêu.
Và cô vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy, nên cô quay đầu lại xem thử…
Quả nhiên, ánh mắt của cô và Maxim lại lần nữa chạm nhau.
Có vẻ như trong suốt thời gian trò chuyện với Hoàng hậu, hắn vẫn không ngừng nhìn về phía cô.
Bên cạnh Maxim, Công chúa mím chặt môi tỏ ra khó chịu, nhưng hắn chẳng hề để ý.
Sau một hồi im lặng đắm chìm trong suy nghĩ, Daisy từ từ mở miệng.
“Bệ hạ vừa nói về chuyện đó… Đại công tước cũng đồng ý chứ ạ?”
Cô biết câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng vẫn cố tình hỏi. Một nụ cười khẽ nở trên môi Hoàng hậu.
“Cô nghĩ sao?”
“Dù người có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ trực tiếp xác nhận với Đại công tước. Nhưng trước hết, tôi muốn nghe ý kiến của bệ hạ.”
“Đại công tước phu nhân quả là một người thú vị. Dám đối mặt với ta một cách thẳng thắn như vậy.”
Khi Daisy nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu, đôi mắt của bà khẽ cong lên.
“Ta sẽ không trả lời câu hỏi đó. Nhưng mà này, Đại công tước phu nhân à. Ta có thể cho cô một lời khuyên được chứ?”
“Vâng, người cứ nói đi ạ.”
Dù cô có từ chối thì Hoàng hậu cũng sẽ nói thôi. Daisy sẵn sàng lắng nghe.
“Nơi này là chốn mà nếu không ăn thịt người khác, thì sẽ bị người khác ăn thịt. Dù Đại công tước có muốn giữ vững ngai vị hay không, sự thật đó cũng không thay đổi. Hãy suy nghĩ kỹ xem điều gì thực sự có lợi cho Đại công tước.”
Ý của Hoàng hậu là việc Maxim phải hành động để tồn tại là một lựa chọn bất khả kháng. Nói cách khác, dù là hướng đi nào, Maxim cũng không thể mãi mãi đứng yên tại vị trí hiện tại.
Dù không muốn, nhưng Daisy cũng phần nào đồng tình với lời nói đó.
“Ta hiểu rõ hơn ai hết ánh mắt của những kẻ đầy tham vọng. Và Đại công tước chính xác là người có ánh mắt như vậy.”
“Vậy thì sao ạ?”
“Liệu ngọn lửa tình cảm chớp nhoáng ấy có thể thắng được ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội kia hay không, đó là điều chúng ta phải chờ xem.”
Daisy không đáp lại, chỉ đưa mắt nhìn về phía Maxim. Hắn vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)