Chương 17
Edit: Kẹo
———
“Ừ thì, chẳng qua là lâu quá rồi mới hút lại thôi! Bình thường em hút rất thành thạo đó.”
Không có ai hỏi, nhưng Daisy đã vội vàng bào chữa. Bởi vì chính cô cũng cảm thấy lời nói của mình thật ngớ ngẩn, nên lộ ra biểu hiện xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Tuy vậy, Maxim vẫn im lặng không nói gì. Song, hắn chỉ dựa khuỷu tay lên ghế sofa, chống cằm nhìn cô chằm chằm và khẽ bật cười, vẻ thích thú vô cùng.
Phải làm sao đây? Daisy cảm giác mặt mình sắp nổ tung vì cơn xấu hổ tột độ.
Ngay lúc này, ở giữa họ có một khoảng lặng đầy ngượng ngùng đang kéo dài vô tận.
“…Đừng cười nữa.”
“Ta xin lỗi.”
Daisy bất ngờ nói bằng giọng lí nhí như người mắc cỡ, thì Maxim liền đáp lại với một lời xin lỗi ngắn gọn, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc và xóa đi nụ cười trên môi.
“Nhưng mà này, Daisy à. Em định hút tiếp à?”
“Ngài hỏi vậy là sao?”
Hắn định khinh thường cô chỉ vì cơn ho ban nãy sao?
Khi Maxim liếc nhìn điếu xì gà trong tay cô và đặt câu hỏi mơ hồ, ánh mắt của Daisy bất ngờ hơi nheo lại.
“Đây là thứ em đã ‘trộm’ được nên giờ nó là của em, em muốn làm gì thì làm. Hay ngài tiếc vì đây là đồ đắt tiền à?”
“Không, chỉ là... cách em cầm có vẻ hơi nguy hiểm thôi.”
“Em đâu phải trẻ con, ngài cứ phải lo xa quá. Em chỉ muốn tận hưởng một chút thôi, đừng làm phiền em nữa...”
Lời vừa dứt, Maxim đột ngột giật lấy điếu xì gà khỏi tay Daisy mà không hề báo trước.
Nhưng cô cũng không chịu thả tay, cố giữ chặt điếu xì gà, khiến cơ thể mình bị kéo mạnh về phía trước.
Trong khoảnh khắc ấy, lớp tro mỏng dính lơ lửng ở đầu điếu xì gà rơi xuống và dính đầy lên đùi Maxim, nơi chiếc áo choàng tắm của hắn đang phủ kín.
Trời đất ơi. Hóa ra hắn nói nguy hiểm là vì lý do này.
Nhìn vào vết cháy nhỏ xuất hiện trên áo choàng tắm, khuôn mặt Daisy bỗng chốc trở nên tái mét.
“Làm sao đây... ngài không sao chứ?”
“...Chỉ thế này thôi thì... hừm... không sao.”
Vừa nói, Maxim khẽ nghiến chặt răng, trả lời một cách khó khăn. Nhưng rõ ràng là hắn không ổn chút nào.
Tuy nhiên, cô đâu cố ý làm hắn bị thương. Chỉ tại sự cố chấp vô lý của mình mà ra…
Sau đó, Daisy hoảng hốt, cúi người xuống, liên tục phủi tro trên đùi hắn với gương mặt đầy vẻ hối hận.
“Không phải tại em mà ngài bị bỏng đó chứ? Thật sự rất xin lỗi...”
Có lẽ vì Maxim là một người lính xuất sắc, cảm giác qua đầu ngón tay Daisy cho thấy cơ bắp của hắn rắn chắc như đá. Nhưng dù sao thì tro thuốc đang rất nóng rát, nên da thịt cứng cáp đến đâu cũng không tránh khỏi các đau đớn.
Cô không ngừng phủi tro, càng làm vậy, cơ bắp trên đùi hắn càng siết chặt lại.
“Hay là... để em lấy khăn ướt đến lau cho ngài nhé...”
“Ta bảo không sao mà.”
Maxim đặt điếu xì gà lên gạt tàn, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay Daisy để ngăn hành động của cô.
Không hiểu vì lý do gì, bàn tay hắn có chút vội vã và mạnh bạo.
Khi tay bị nắm lại, ánh mắt cả hai người va chạm, không khí như bị ngưng đọng.
“Nếu lo lắng như vậy, sao không tự kiểm tra trực tiếp xem ta thế nào rồi?”
“Dạ?”
Daisy ngơ ngác hỏi lại, nhưng Maxim chỉ lặng lẽ ra hiệu bằng một cái hất cằm về phía dưới.
Thế là cô liền cúi đầu xuống nhìn, cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt cô. Phần trung tâm cơ thể Maxim đang căng cứng đến mức kinh ngạc. Mắt Daisy mở to đến mức muốn rớt ra khỏi tròng.
“Cái này... tại sao lại...”
“...Đã... như vậy rồi sao?”
Daisy ngẩn người, kinh ngạc không nói nên lời.
Cô đã biết hắn có phần biến thái, nhưng chính xác thì tại sao lại kích thích đến như thế này chứ?
Đây chẳng phải là tình huống bị bỏng vì thứ nóng rát sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ngay lập tức nhớ đến lúc trước, khi môi hắn bị rách…
“Haa... em yêu. Em sợ rồi sao?”
“Đáng yêu thật.”
...Hắn đột nhiên mỉm cười một cách rạng rỡ và dường như còn rất thích thú với điều đó nữa.
Chẳng lẽ, Maxim có chút sở thích đau đớn? Một kiểu như... bị tổn thương là thấy kích thích?
Nếu đúng như vậy, thì việc bị bỏng đến mức này mà vẫn có phản ứng không ngờ... liệu có phải là bằng chứng không?
Mặc dù lập luận đó có chút kỳ lạ nhưng lại hợp lý đến kinh ngạc.
Nhìn bề ngoài Maxim trông như một kẻ bạo lực và tàn nhẫn, và điều này thật bất ngờ.
Vẻ mặt Daisy thoáng hiện sự khinh thường, và ánh mắt Maxim trở nên cũng trầm xuống một cách nguy hiểm.
“Ngược lại, ta muốn hỏi em điều này. Là em không biết thật, hay cố tình đùa giỡn với ta?”
“Vâng? Ý ngài là sao ạ?”
“Chính em đã chạm vào ta đấy.”
Hắn đang định đổi trắng thay đen sao? Thật là một sự vu oan hoàn hảo.
Nhưng kỳ lạ thay, Maxim trông cũng chẳng giống như đang nói đùa, mà có vẻ thật sự rất oan ức.
“Chạm vào? Khi nào mà em…”
Nói xong, Daisy cố gắng lục lại ký ức những hành động vừa rồi của mình.
“Chẳng lẽ… chỉ vì em phủi tro trên đùi ngài mà... lại như thế sao?”
Sau khi nhận ra hành động của mình hình như là nguyên nhân dẫn đến việc này, sắc mặt Daisy ngay lập tức đỏ bừng lên.
“Nếu không định giải quyết cho ta, thì đừng nhìn nữa. Vì nhìn tiếp chỉ làm nó tệ hơn thôi.”
“X-xin lỗi...”
“Thứ em thực sự ‘trộm’ dường như không phải xì gà đâu.”
Ngay khi Daisy bị mất cảnh giác, Maxim bất ngờ cúi sát mặt lại. Cơ thể cô theo phản xạ liền ngả dần ra phía sau.
Gì thế này? Sao tự dưng lại như vậy?'
Trước tình huống không lường trước, đôi mắt xanh lục của Daisy lại dao động mạnh mẽ, như thể cố tìm hiểu điều gì đang xảy ra.
Theo bản năng, cô suýt vung tay định đánh vào cằm hắn, nhưng đã kịp dừng lại.
Bởi cô nhớ rất rõ, gã đàn ông biến thái này thích thú mỗi khi bị kích thích, và phản kháng chỉ khiến hắn càng phấn khích hơn thôi.
Nhưng không phản kháng thì làm sao ngăn Maxim lại? Lúc này, Daisy thật sự cảm thấy vô cùng bối rối, còn chưa nghĩ ra cách giải quyết nào, thì hơi thở ấm áp của hắn đã phả lên hai má cô kèm theo một tiếng cười khẽ.
“Xì gà, Maxim, và giờ thêm cả...”
Cùng lúc đó, món đồ mà Daisy giấu sau lưng bỗng chốc nằm gọn trong tay hắn.
“...Một khẩu súng lục.”
Đúng vậy, đó là một khẩu súng.
Maxim liếc nhìn khẩu súng lục vừa lấy ra, ánh mắt xanh xám của hắn trở nên lạnh lùng như một mặt hồ đang bị đóng băng giữa đông.
Cô nên giải thích thế nào đây? Cảm giác căng thẳng làm đầu Daisy trở nên trống rỗng, không thể nghĩ ra bất cứ điều gì.
Lưng cứng đờ, như bị đóng băng. Cô liên tục nuốt khan, cố giữ bình tĩnh nhưng không thể che giấu sự lo lắng của mình.
“…”
“Một khuôn mặt ngây thơ nhưng lại thích nghịch ngợm những thứ nguy hiểm. Thật là một sở thích tồi tệ đấy chứ.”
“Em... em không cố tình giấu đâu.”
“Đừng nói dối nữa thì tốt hơn.”
Đôi mắt hắn thoáng tối sầm lại, giọng nói càng trở nên trầm thấp.
“Khi tra khảo tù binh, em biết đấy. Chỉ cần nhìn vào mắt, ta có thể biết lời thú nhận có thật hay không.”
Khẩu súng đang nằm trong tay hắn. Dù muốn hay không, Daisy nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác ngoài phải nhượng bộ đối phương.
Nhưng nếu nói rằng cô lục lọi để bị ly hôn thì thật quá vô lý. Thế nên Daisy quyết định lấy lý do ăn cắp vặt mà cô đã dùng trước đó.
“Xin lỗi. Vì nó trông đắt tiền quá nên em... không kiềm chế được. Em sai rồi.”
Thực ra, Daisy quả thật bị thu hút bởi khẩu súng đẹp mắt này, nên lời giải thích của cô cũng không hẳn là hoàn toàn dối trá.
Tất nhiên, từ giờ trở đi, cô sẽ bắt đầu bịa chuyện.
“Em nghĩ nếu bán cho một tay buôn đồ lậu quen biết, chắc sẽ kiếm được một món hời. Thật đấy ạ.”
“Nếu cần tiền, hãy nói thẳng với ta.”
Maxim thở dài nhè nhẹ, sau đó đặt khẩu súng lục trở lại vào tay Daisy.
“Những thứ như thế này, chỉ được nghịch trước mặt ta. Hiểu chưa?”
Vậy là... hắn muốn tặng nó cho mình sao?
Daisy cứ ngơ ngác nhìn khẩu súng trong tay, cảm giác khó tin hiện rõ trên khuôn mặt.
“Ngài, ngài đưa cái này cho em để làm gì? Em có thể bán nó thật không?”
“Làm gì có chuyện đó.”
Nghe đến đây, Maxim nhếch môi cười, tay khẽ véo má cô một cái.
“Em biết bắn súng không?”
“Em... em không biết gì về thứ này cả.”
Tất nhiên, Daisy biết cách sử dụng súng. Nhưng đây không phải là hoàn cảnh để cô có thể thừa nhận điều đó.
Cô rưng rưng lắc đầu, cố giả vờ không biết. Còn Maxim liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, điều chỉnh cách cầm khẩu súng, rồi trực tiếp làm mẫu.
“Rất đơn giản. Cầm như thế này.”
Hắn chĩa nòng súng thẳng vào dưới cằm mình. Daisy nuốt khan, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
“Chỉ cần cạch... rồi đùng.”
Một bài hướng dẫn ngắn gọn nhưng lại cực kỳ rõ ràng, đặc biệt là với một vũ khí nguy hiểm như thế này.
Mặc dù đang tự chĩa súng vào đầu mình, nhưng Maxim vẫn tỏ ra bình thản như thể chẳng có gì đáng để lo ngại.
“Th-vậy... tại sao ngài lại đưa thứ này cho em?”
“Nhận lấy đi. Cái này để em tự vệ.”
“Tự vệ...?”
“Ừ. Nếu ta không kiềm chế được mà lao vào phòng tắm quấy rối em, cứ thẳng tay bắn ta luôn.”
Vậy là, hắn đang bảo cô dùng khẩu súng này để phòng thân...
Nhưng đối tượng phòng ngừa lại chính là hắn?
Nói xong, Maxim liền lộ ra nụ cười trầm thấp, cúi sát bên tai Daisy như thể đang thì thầm một bí mật.
“Ngay cả bây giờ... chỉ cần tưởng tượng cảnh em cởi đồ và tắm thôi, thành thật mà nói…”
“…”
“…Ta sắp không chịu nổi nữa.”
Trời đất! Những lời nói khiến da gà của Daisy dựng đứng vì quá trơ trẽn. Khuôn mặt cô đỏ bừng như lửa đốt.
“Em còn đứng đây làm gì? Nước vẫn đang chảy kìa. Vào tắm đi.”
Không còn cách nào khác, nên Daisy đành ôm khẩu súng lục, chậm rãi bước vào phòng tắm.
* * *
Dù Maxim nói rằng nếu hắn xông vào thì cứ bắn, nhưng kể từ khi trở thành con của Thiên Chúa, Daisy đã hoàn toàn từ bỏ việc giết người rồi.
Vừa bước vào, cô lập tức khóa chặt cửa, đặt khẩu súng ở nơi dễ với tay nhất, rồi bắt đầu tắm.
‘Xin Thiên Chúa, xin hãy ban cho con sức mạnh để không phải ra tay giết hắn.’
Daisy không ngừng lặp lại những lời cầu nguyện tha thiết gửi đến Đấng Tối Cao trong tâm trí.
Cô cẩn thận nắm chặt khẩu súng lục bằng cả hai tay, rụt rè bước ra khỏi phòng tắm.
Căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng cây kim thêu nhỏ xíu đột ngột rơi xuống.
‘…Hắn ngủ rồi sao?’
Cô đã cố tình kéo dài thời gian, sấy khô tóc thật kỹ trước khi ra ngoài. Nhưng đã ngủ rồi ư?
Ngay khi hướng ánh mắt về phía giường để kiểm tra, thì ánh mắt Maxim von Waldeck cũng đồng thời chạm vào cô.
Hắn đang ngồi tựa đầu vào thành giường, đôi mắt cong lên, nụ cười nhẹ nở trên môi.
Chết tiệt, sao hắn chẳng phát ra chút tiếng động nào hết vậy?
“Đến đây nằm đi.”
Hắn vỗ tay lên chỗ trống bên cạnh mình, ra hiệu cho Daisy lại gần. Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ, không tài nào nhúc nhích nổi.
Lý do rất đơn giản đó là phần thân trên của Maxim hoàn toàn trần trụi, không mảnh vải nào che đậy. Một dáng vẻ khiến cô vừa bối rối vừa ngượng ngùng.
💬 Bình luận (0)