Chương 65
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Có vẻ như người ta nói, kẻ giống nhau thường được định sẵn phải không?”
“Ai cơ?”
“Càng lớn, nó càng giống mẹ mình y hệt. Từ ngoại hình đến cả hành động.”
“À, tôi nghe rồi. Bà ấy từng là một sát thủ rất cừ nhỉ? Nghe bảo còn giỏi hơn cả cái ả Easy nữa chứ gì?”
“Không ai sánh bằng.”
“Đến mức đó sao? Kể cả so với đám đàn ông?”
“Ừ, ít nhất là trước khi bà ấy chết.”
Bá tước Therese khẽ nhíu mày, như thể đang nhớ về những ngày xưa cũ, nét mặt thoáng nét bâng khuâng.
[Code Name: Lily]
Mẹ ruột của Daisy, người mang mật danh ‘Lily’ là một nhân vật huyền thoại trong giới đặc vụ. Ngay cả sau khi chết, bà vẫn thường xuyên được nhắc đến.
“Nhưng sao mật danh lại là ‘Lily’? Cũng là do Boss đặt à?”
“...”
Therese không trả lời câu hỏi của Rose, chỉ im lặng.
Nghe bảo bà ấy mất trong một nhiệm vụ thất bại... Mình có hỏi linh tinh quá không nhỉ?
Rose cảm thấy hơi ngượng, ho khẽ để phá vỡ sự lúng túng.
“Khụ, dù sao thì, đừng có lảng chuyện nữa. Mẹ giống con là chuyện đương nhiên mà. Nhưng tôi thấy con bé ấy giống cả Boss nữa kìa. Màu mắt này, cả cách cười cũng y như đúc. Không phải tự nhiên mà mọi người dễ dàng chấp nhận con bé là con ngoài giá thú của ngài đâu.”
Rose tiếp tục truy hỏi, không chịu buông tha.
“Thôi, nói thật với tôi đi. Có phải ngày xưa ngài từng phạm sai lầm không?”
“Mơ mộng hão huyền. Nếu rảnh nói nhảm thì đi ra ngoài rửa chân rồi đi ngủ đi.”
“Xì, ngài có cản cũng chẳng ở lại đâu. Tôi đi thật đấy. Con Iji đó, giờ đã không còn trong trắng nữa, việc cần dạy bảo chất đầy như núi ấy chứ!”
Rose bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn. Cô vốn chỉ ghé qua để lấy một vài món đồ từng được Daisy dùng lúc trẻ. Cô cũng không định nán lại lâu.
Chỉ nghĩ đến chuyện gặng hỏi con bé về cái đêm nông nổi đầy vụng về ấy, rồi phải chỉ bảo từng chi tiết, cũng đủ khiến đầu Rose nhức nhối.
“Hừ, cái con nhóc đó lúc ấy kêu khóc thảm thương, chẳng khác gì con thỏ con bị đá đè lên cả.”
Với tình trạng như vậy, đừng nói gì đến hoàn thành nhiệm vụ, con bé chắc chắn sẽ bị nuốt chửng rồi yểu mệnh mất thôi. Dù sao cũng là đồng chí chung chí hướng, dù hơi khó ưa. Một khi đã nhận trách nhiệm chỉ bảo con ngốc đó, thì việc cơ bản là phải dạy nó cách áp đảo đàn ông, lấy thế thượng phong làm gốc. Ông ta định dạy cô vài kỹ năng hữu dụng.
“Lại còn... không còn trong trắng nữa. Này, này, ăn nói tử tế chút coi.”
“Ha, trời ạ, cái con Easy đó cũng nói năng thô bạo mà. Sao lúc nào cũng chỉ có tôi bị bắt bẻ vậy chứ.”
Lúc nào cũng nhắm vào mình mà làm khó. Rose làu bàu, rồi hỏi thêm.
“Nhưng mà, Boss này.”
“Ừ.”
“Tại sao lại là Easy?”
“Vì trong số đám nhóc của chúng ta, Easy là đứa xinh nhất mà.”
“Trời đất, lại bắt đầu kiểu khoe khoang con gái rồi. Không phải con ruột thật đó chứ?”
Rose bĩu môi nói, giọng trách móc.
“Không phải ý đó. Tôi biết Easy là Công chúa Therese, nhưng mà chuyện đối phó với đàn ông thì còn nhiều đứa khác giỏi hơn chứ. Sao lại phải giao cho một đứa ngốc như con bé đó?”
Bá tước Therese nhún vai, cười nhẹ.
“Ta cũng không còn cách nào khác. Đó là khe hở duy nhất.”
“Ý ngài là sao?”
“Ý ta là Maxim von Waldeck. Ta đã tìm hiểu kỹ từ sớm, muốn gài phụ nữ tiếp cận hắn. Đàn ông hiếu chiến thường dễ bị thu hút bởi sắc đẹp. Nhưng không tài nào tìm được điểm yếu của hắn.”
Nghe xong, Rose bật cười đầy vẻ không tin.
“Làm gì có chuyện đó. Có người đàn ông nào từ chối khi phụ nữ mở lòng đâu? Đừng đùa nữa. Cái tên đó trước mặt bao người còn dám làm mấy trò phô phang, thứ ấy vẫn sừng sững đứng đó đấy thôi. Không phải bất lực, vậy chẳng đời nào lại chê phụ nữ.”
“Thì đấy. Nhưng không những không quan tâm đến phụ nữ, mà ngay cả đám cận thần thân tín bên cạnh hắn cũng chỉ có một nhóm nhỏ. Không thể nào tiếp cận được.”
Đúng thật. Ngay cả Rose, với kinh nghiệm giả dạng hầu gái để thâm nhập, cũng thấy Maxim von Waldeck không hề có đời sống xã giao.
Dù rằng hắn mới trở về chưa lâu, nhưng ngoài các sự kiện chính thức được tổ chức tại hoàng cung, hắn chưa từng mời khách đến. Ngay cả những buổi tiệc đơn giản cũng chẳng thấy bóng dáng.
Không phải là hắn không có tham vọng quyền lực. Bằng chứng là hắn đã đòi quyền chỉ huy ngoài chiến trường và thậm chí nhập tịch làm con nuôi của Đại Công tước. Xét thế thì hành động của Maxim có phần không nhất quán. Cần phải theo dõi thêm từ bên cạnh.
“Tóc vàng óng mượt, đôi mắt xanh lục, làn da trắng ngần…”
“Này, ngài lại nói về con bé đó làm gì nữa? Thích nó đến thế sao? Rồi còn bảo không phải con ruột, chuyện này ngay cả chó ngoài đường cũng thấy nực cười.”
“Đúng thế, cô cũng nghe vậy mà nghĩ ngay đến Easy thôi đúng không?”
Bá tước Therese rít sâu điếu xì gà rồi từ từ thở ra làn khói mờ ảo, tan dần trong không trung.
“Buồn cười là, kể từ khi hắn nhập tịch vào nhà Waldeck, chẳng còn ai muốn làm góa phụ nữa nên việc đính hôn bị trì hoãn. Nhưng nghe nói hắn cũng kén chọn vợ đấy.”
“Thật nực cười. Đi tìm đường chết mà còn bày đặt kén chọn?”
Cứ tưởng hắn là loại cặn bã chẳng có nguyên tắc, nhìn cái kiểu công khai cương cứng và tán tỉnh linh tinh kia. Ai ngờ lại là một kẻ cặn bã biết giữ chút đạo lý?
Rose nhướn mày, điều chỉnh lại đánh giá về Maxim von Waldeck.
“Đúng vậy. Trong đám thân tín thì gu của hắn nổi tiếng lắm.”
“Được rồi, tôi hiểu cái đó. Nhưng mà...”
“Như cô cũng biết, mấy tên đàn ông thường quá mức cố chấp và đơn giản.”
Quả thật, với mái tóc vàng nhạt, đôi mắt xanh lá, và độ tuổi thích hợp để kết hôn, trong tổ chức ‘Clean’ chỉ có Easy là khớp với tiêu chí của hắn.
Nhưng... chẳng phải lạ sao? Cái gu ‘chắc chắn’ của hắn lại vừa khéo trùng hợp hoàn toàn với Easy?
Rose liếc nhìn Boss với vẻ băn khoăn, như thể có điều gì đó đang khiến cô khó chịu.
“Tìm ra Easy và thuyết phục con bé không dễ đâu. Con bé trốn kỹ kinh khủng. Phải nói là nó cũng lì lợm không kém.”
“Vậy ngài định xử lý Đại công tước sao?”
“Tạm thời thì chưa. Tình thế hiện tại chưa cho phép. Dư luận đang đứng về phía hắn, nên phải đợi thời cơ.”
Trước chiến tranh, quyền lực của hoàng gia đã suy yếu đáng kể. Họ chỉ còn cách cử lính ra trận để câu giờ, tránh bị tiêu diệt hoàn toàn.
Khi có mối đe dọa từ bên ngoài, nội bộ thường có xu hướng đoàn kết lại. Nếu không, hoàng gia vốn dĩ đã đánh mất lòng dân từ lâu. Kế hoạch ban đầu là loại bỏ các nhân vật hoàng gia dần dần theo diễn biến chiến tranh, sau đó lặng lẽ xây dựng một chính quyền mới để chuẩn bị cho tương lai.
Nhưng chiến thắng bất ngờ của Maxim von Waldeck đã khiến mọi thứ đảo lộn. Toàn quốc chìm trong niềm tự hào dân tộc trước chiến thắng không tưởng, và lòng tin dành cho hoàng gia tăng lên đáng kể. Trọng tâm của sự ủng hộ đó chính là anh hùng cứu quốc, Maxim von Waldeck.
Hắn giờ không còn chỉ là một con chó săn của hoàng gia.
Dù là con ngoài giá thú của một công chúa và một hiệp sĩ, với chút bất ổn về tính chính danh, hắn vẫn thuộc dòng máu hoàng tộc.
Đối với phe cách mạng muốn lật đổ hoàng gia, Maxim là một chướng ngại lớn, kẻ thù mạnh nhất và đáng gờm nhất.
Để cách mạng thành công, sức mạnh là một yếu tố cần thiết, nhưng danh nghĩa và sự ủng hộ của công chúng mới là điều quan trọng nhất.
“...Dù sao thì, đến lúc cần thiết cũng phải xử lý hắn thôi. Chính vì vậy mới đưa Easy vào cuộc.”
Việc phái Daisy, một sát thủ xuất sắc nhất và đồng thời cũng là hình mẫu lý tưởng của Maxim, để xử lý hắn không có gì lạ. Nếu cô có thể tiếp cận và thiết lập mối quan hệ thân mật thì cô sẽ trở thành mục tiêu mà Maxim ít phòng bị nhất.
Ban đầu, nhiệm vụ này chỉ là một thử nghiệm. Nhưng giờ, Daisy đã trở thành ứng cử viên hoàn hảo. Maxim hoàn toàn bị cuốn hút bởi vợ mình, khiến việc khai thác điểm yếu trở nên dễ dàng hơn.
Ít nhất, là trên bề mặt.
“...Nhưng ngài ổn với chuyện này chứ, Boss?”
Rose nghiêng đầu, tỏ vẻ thắc mắc.
“Ý ngài là gì sao?”
“Easy, con bé đó bảo là đã từ bỏ việc giết người rồi. Đúng là đồ ngốc, lại đi nói mấy lời như nữ tu. Đến chuyện kia cũng chỉ mới làm được lần đầu tiên đúng không?”
“Hừm.”
“Dù có lấy được thông tin đi nữa, nhưng nếu không giết được mục tiêu thì cũng vô dụng thôi. Ngài cũng biết cái tính cứng đầu của nó mà.”
“Ừ, đúng là vậy.”
Bá tước Therese gật đầu thừa nhận một cách dễ dàng.
“Nhưng việc để con bé ở bên cạnh mục tiêu và khai thác thông tin cũng quan trọng không kém.”
Không phải là phía này không đủ khôn ngoan để tính đến những trường hợp bất trắc.
“Cứ để tôi xử lý. Tôi sẽ bám sát con bé, cằn nhằn đến khi nào nó tỉnh ra thì thôi. Ngài cứ yên tâm mà tin tưởng tuyệt đối vào tôi.”
Rose tự tin khẳng định, khiến Bá tước Therese chỉ mỉm cười nhạt, không nói gì.
Tin tưởng tuyệt đối à.
Liệu có thứ gì mơ hồ và lãng mạn hơn câu nói đó không?
Lucas Therese, Bá tước Therese, từ trước đến nay không tin tưởng bất kỳ ai ngoài chính bản thân mình.
Không dựa dẫm vào những ảo mộng viển vông chính là bí quyết giúp ông dẫn dắt tổ chức Clean đến ngày hôm nay.
Easy sinh ra để thuộc về Clean. Con bé đã được dạy dỗ như vậy, được uốn nắn thành như vậy, và sẽ mãi mãi như vậy.
Easy không thể thoát ra được.
Không phải vì Bá tước tin tưởng con bé, mà hoàn toàn là vì Lucas Therese, chính ông, đã biến Easy thành con người như bây giờ.
***
Sau khi Rose rời đi một lúc lâu, quản gia bước vào phòng làm việc.
“Ngài đã gọi tôi ạ, thưa chủ nhân.”
“…Rose đâu rồi?”
“Cô ấy mang theo khá nhiều hành lý, nên tôi đã cho xe đưa đi.”
“Mang nhiều đồ vậy sao?”
“Vâng, đủ thứ lặt vặt. Cô ấy bảo là lấy cớ đến để thu dọn vài món đồ của cố nhân, nên phải chuẩn bị sao cho hợp lý, và cứ một mực khăng khăng như thế.”
“Cậu làm tốt lắm.”
Bá tước Therese đóng cuốn sách đang đọc dở lại, ánh mắt hướng về phía quản gia.
“Nếu hai đứa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, liệu chúng có giống như anh chị em ruột thịt không nhỉ?”
“Ý ngài đang nói Rose sao? Cô ấy chỉ nghe đến tên cố nhân là đã quay đi như thể bị ám ảnh.”
Đến mức ngay cả quản gia cũng biết rõ chuyện này, đủ để thấy Rose đã ồn ào như thế nào về chủ đề đó. Không cần nhìn cũng có thể hình dung ra.
“Hãy liên lạc với Noah đi.”
“Ý ngài là kẻ đang ở bên Waldeck sao?”
“Đúng thế.”
Sự tồn tại của Noah vẫn còn là một bí mật, ngay cả với Easy và Rose.
Trong bất kỳ tình huống nào, ai phản bội cũng đều phải bị xử lý.
Lucas Therese không tin tưởng bất kỳ ai. Ông ta luôn chuẩn bị kế hoạch dự phòng từ mọi hướng có thể.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)