Chương 167

 

Chương 167

 

Trans: Đom Đóm

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Cuối cùng Daisy cũng nhận được thư hồi âm từ sơ Sophia.

 

[Gửi Daisy]

 

Daisy bình thản đọc lá thư.

 

[Cảm ơn em vì đã lo lắng cho chị. Chị vẫn bình an.]

 

[Dĩ nhiên là bánh kem đào mà em gửi, chị đã ăn rất ngon. Thật sự là chỉ cần ăn thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Cảm ơn em vì luôn nghĩ đến chị.]

 

[Cầu nguyện là chuyện tốt, nhưng cũng đừng quá sức nhé. Chị cũng đang cầu nguyện đây. Chị luôn cầu cho sức khỏe và bình an của em cùng Reilly.]

 

[Chẳng bao lâu nữa, mọi thứ sẽ trở lại như xưa thôi. Vậy nên, em hãy cố chịu đựng thêm chút nữa, mạnh mẽ lên nhé.]

 

Đọc xong, Daisy lặng lẽ gấp lá thư lại rồi cho vào phong bì.

“…Mel à.”

Easy khẽ gọi Mary Gold, người đã đưa thư cho cô.

“Vâng, thưa phu nhân.”

“Cảm ơn cô. Dù trong hoàn cảnh này mà vẫn chu đáo chăm sóc ta. Ta thực sự tin tưởng cô như chị em ruột vậy.”

Khi Daisy khẽ mỉm cười và bày tỏ lòng biết ơn với mình, Mary Gold lại có vẻ bối rối.

“Phu nhân nói gì vậy ạ… Chăm sóc người là nhiệm vụ của tôi mà.”

“Khi Đại công tước để cô đến chăm sóc cho ta, lúc đó ta thật sự có hơi nghi ngờ. Cô không có kinh nghiệm làm hầu nữ, lại xuất thân từ quân đội. Có lẽ ngài ấy muốn cô bảo vệ ta trong những lúc nguy cấp, nhưng thành thật mà nói, ta nghĩ ngài ấy làm vậy chỉ để trông chừng ta mà thôi.”

Đây là lần đầu tiên Daisy đánh giá Mary Gold thẳng thắn như vậy.

Bình thường, cô là một chủ nhân rất chu đáo.

Với Mary Gold luôn lo sợ sẽ mắc lỗi, Daisy thường khen ngợi và cảm ơn cô ấy, nhưng chưa từng bộc lộ suy nghĩ sâu xa như thế này.

Cảm nhận được điều bất thường, Mary Gold thận trọng hỏi.

“Thưa phu nhân, tôi… có sai sót gì chăng?”

“Mel, dù có ai nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn rất yêu quý cô và coi cô là người của tôi. Và dù cô là người của Max đi chăng nữa, tôi cũng không còn cách nào khác. Dù sao thì bây giờ tôi cũng chỉ có thể dựa vào cô thôi.”

“…Tôi”

Mary Gold nhìn ánh mắt trầm buồn của Daisy, kính cẩn cúi người.

“Tôi là người của phu nhân. Xin phu nhân hãy tin tưởng tôi.”

“Được, ta tin cô. Vậy hãy thành thật trả lời ta đi. Sơ Sophia thế nào rồi?”

“…Dạ?”

“Lá thư này là giả.”

Trước lời buộc tội của Daisy, Mary Gold cúi gằm mặt.

“Mel, đây không phải lỗi của cô. Cô chỉ đang cố làm ta an lòng thôi, đúng không? Nét chữ giống hệt, giọng văn cũng như cách sơ thường nói.”

“…”

“Nhưng vấn đề là ở nội dung. Sơ Sophia không ăn được đào.”

Daisy nói, ánh mắt cô trống rỗng.

“Không chỉ đào mà bình thường chị ấy cũng không đụng đến các loại trái cây. Vậy mà đào lại còn để lộ liễu trên bánh kem... Cho dù sơ có ăn đi chăng nữa thì cũng không còn tỉnh táo để viết bức thư này đâu.”

Daisy ngồi trên giường, lấy một vật để dưới gối ra và chĩa nó về phía Mary Gold.

Là một khẩu revolver.

Cạch-.

Tiếng lên đạn khiến Mary Gold tái mặt.

Nhưng họng súng của Daisy không chĩa vào đối phương mà lại hướng thẳng vào cằm cô.

“Chị ấy có chuyện gì vậy?”

“Phu, phu nhân… Xin người đừng làm vậy. Phu nhân cứ giết tôi cũng được. Làm, làm ơn.”

“Nói đi. Mau lên.”

Mary Gold hoảng loạn quỳ sụp xuống sàn.

“Sơ, sơ Sophia có bệnh mãn tính rồi đột nhiên bệnh trở nặng, tôi đã lập tức gọi bác sĩ nhưng… vẫn không kịp cứu chữa... Đó thật sự là chuyện không ngờ tới. Tôi thậm chí còn không đưa cô ấy tới nơi nào nguy hiểm cả…”

Bộp-.

Daisy đánh rơi khẩu revolver xuống giường.

“…Vậy sao.”

Tay cô tự nhiên buông thõng ra.

“Vậy người ra lệnh viết bức thư giả này… chắc là Max rồi.”

Mary Gold ngập ngừng trả lời.

“Lá thư đầu tiên đúng là của sơ Sophia ạ. Xin phu nhân hãy tin tôi.”

“Ta biết.”

Cô ấy không nói dối. Đúng như Mary Gold nói, lá thư đầu tiên quả thật là của sơ Sophia gửi cô.

Bởi trong đó có rất nhiều câu chuyện thân mật mà Maxim không thể biết, chỉ có sơ và cô mới hiểu được.

Dĩ nhiên, Maxim hẳn đã đọc lá thư ấy.

Khi Daisy đưa cho Mary Gold bức thư hồi âm, có lẽ hắn cũng đã tự tay kiểm tra rồi.

“Ta không nói về lá thư trước đó, mà là lá thư hôm nay.”

Daisy vẫn luôn lo lắng về sơ Sophia. Rằng liệu cô ấy có đang thật sự được an toàn không. Vậy nên cô đã hỏi, dù biết cô ấy có lẽ sẽ buồn nếu thật sự đọc được.

Nhưng linh cảm chẳng lành đó lại thành sự thật.

“Vì phu nhân đang mang thai, ngài ấy sợ phu nhân sẽ quá sốc, nên đã ra lệnh cho tôi làm giả bức thư để trấn an người.”

“Vậy thì... tất cả là vì ta.”

“Tôi nói điều này không phải là vì trung thành với ngài Maxim… mà vì không muốn phu nhân hiểu lầm rồi phải chìm trong đau khổ.”

“…Vì ta.”

Chỉ vì cô.

Chỉ vì sợ cô bị sốc, mà hắn đã bất chấp mọi cách có thể.

Đúng thật là phong cách của Maxim.

“Ngài ấy không giết sơ Sophia đâu ạ. Thật sự… là vì bệnh mãn tính của cô ấy. Xin phu nhân hãy tin tôi.”

“…Ta tin cô, Mel à.”

Daisy đỡ lấy Mary Gold vẫn đang quỳ dưới sàn đứng dậy.

“Ta biết chị ấy có bệnh mãn tính mà. Thấy cô nói thế này… chắc không phải lỗi của Max rồi. Ta tin cô.”

“Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi người, thưa phu nhân.”

“Không, ta mới là người phải xin lỗi cô. Chỉ vì tình cảnh của ta mà một người vô tội như cô bị lại dồn ép.”

Daisy ôm lấy Mary Gold. Mắt cô nhoè đi đi, nước mắt lăn dài trên gò má khô héo.

Bờ vai rộng lớn của Mary Gold cũng bất giác run lên.

“Tất cả là lỗi của tôi. Tôi đã chăm sóc sơ… Nếu tôi… nếu tôi cẩn thận hơn, nếu tôi phát hiện cô ấy sớm hơn một chút, có lẽ cô ấy đã được cứu rồi. Tôi, tôi thật sự xin lỗi.”

Mary Gold nói thêm với giọng nức nở.

Cô ấy dường như cũng cảm thấy rất có lỗi về cái chết của sơ.

Nhưng đó không phải là lỗi của Mary Gold. Nếu phải tìm người có lỗi thì có lẽ là cô, người đã đưa sơ đến tận nơi này. Đương nhiên cô ấy sẽ không đồng ý, nhưng cô không thể gạt bỏ suy nghĩ đó đi được.

“Ngài Maxim… thật sự không liên quan đến chuyện này đâu ạ. Tôi nói điều này không phải vì ngài ấy mà vì nếu người hiểu lầm như vậy... người sẽ lại đau lòng. Rồi người sẽ cảm thấy tội lỗi... cứ như vậy thì phu nhân... sẽ thật đáng thương.”

“…”

“Xin phu nhân hãy tin tôi. Xin người... tôi không hề nói dối. Xin người... hãy tin lời tôi.”

“Ta biết, ta thật sự tin cô, Mel à. Nếu cô không phải là người của tôi... thì vào cái ngày tiếng súng vang lên trong phòng ngủ, cô đã không dám cãi lại Max rồi.”

Cô chắc chắn rằng đó không phải những lời dối trá

Daisy thật lòng nghĩ vậy.

Và dù sự thật có là gì đi nữa, cô cũng biết chẳng thể khiến sơ Sophia sống lại được.

Nhưng dù không phải lỗi của Maxim đi nữa…

Thì liệu mối quan hệ cứ chồng chất dối trá này có thể hạnh phúc đến cuối cùng không?

Dù đã biết câu trả lời cho câu hỏi đơn giản đó...

Nhưng hèn nhát thay, cô không thể dễ dàng đưa ra quyết định của mình.

Đó mới là vấn đề.

 

***

 

Khi biết được sự thật, một nỗi tuyệt vọng lại trỗi dậy.

Trong căn phòng tối tăm và tĩnh lặng, Daisy nắm chặt chuỗi tràng hạt trong tay, một mình cầu nguyện.

 

[Hãy sống tiếp đi, Daisy.]

[Chị mong em được sống.]

 

Đó là lời cuối cùng sơ Sophia để lại.

Vì thế, cô vẫn sống.

 

[Daisy có phần trách nhiệm của mình, và Reilly cũng vậy. Chị tin em sẽ tôn trọng trách nhiệm của Reilly.]

 

…Không thể chết được. Vì Reilly nên cô không thể chết.

Vì sơ… đã nói như vậy mà.

Chỉ có vậy thôi.

Sơ Sophia là người ngoài duy nhất biết thân phận thật của Daisy. Vậy nên Maxim đã nói rằng cô ấy nguy hiểm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi đó, cô ấy lại là người duy nhất khiến cô không cần phải che giấu con người thật của mình.

Nếu ngày đó cô không đến tu viện thì sao?

Liệu Sơ Sophia có còn sống không?

Dù rất muốn phủ nhận…

Nhưng Daisy vẫn không thể xóa đi ý nghĩ rằng mọi chuyện là lỗi của mình.

 

“Em nghĩ ta không biết gì sao? Ta biết hết đấy. Chỉ chờ em nói ra thôi.”

 

Cô nhớ lại những lời Maxim đã thốt ra như trút giận vào lần đầu tiên ở đây.

 

“Nhưng em lại nhất quyết lừa dối ta đến cùng… tự ý hành động, rồi suýt chút nữa đã phá hỏng mọi thứ.”

 

Đúng, là vì cô.

Tất cả là vì cô. Vì cô đã hành động một cách tùy tiện…

 

“Thà em cứ giết ta, hoặc cầu xin ta giúp đỡ cũng được. Sao cứ để ta biến thành một kẻ ngốc không biết gì, rồi lại suýt chút nữa đánh mất em vậy?”

 

Đúng như lời Maxim nói, có lẽ cô nên nói với hắn.

Rằng cô yêu hắn. Nhưng cô là người như thế, nên hắn sẽ gặp nguy hiểm. Rồi xin hắn giúp mình. Nếu vậy, có lẽ Maxim đã thật sự giải quyết được mọi chuyện.

Nhưng cô đã không tin hắn… Dù vậy nhưng cô vẫn không thể buông tay, không thể giết hắn được.

Với một phán đoán ngu ngốc và hèn nhát rằng chỉ cần một mình cô hy sinh là đủ...

Cô đã khiến một người vô tội phải chết.

Tệ hại thật.

 

[Hãy cầu nguyện và suy nghĩ để tìm câu trả lời. Không có đáp án nào là đúng cả. Chỉ có câu trả lời mà em chọn mới chính là đáp án chính xác nhất.]

 

Dù đã cầu nguyện mãi, nhưng cô vẫn chẳng thể biết…

Lúc này phải làm sao đây. Cô như phát điên.

Daisy quỳ xuống sàn nhà dưới giường, vừa cầu nguyện vừa vùi mặt vào chăn.

Rồi cô bật khóc nức nở.

Cô xin lỗi. Xin lỗi sơ Sophia, người đã bị liên lụy chỉ vì cô.

Xin lỗi Reilly.

Xin lỗi vì cô là một người mẹ tồi tệ, dù đang mang thai đứa con trong bụng mà lại nghĩ rằng vì con mà cô không thể chết.

Cô ghê tởm chính mình, và vì thế cô đã xin lỗi.

 

Đúng lúc đó, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)