Chương 69
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Không lẽ thím ấy tỉnh rồi sao? Hay chỉ là âm thanh phát ra trong cơn mơ thôi nhỉ?
Daisy muốn xác nhận tình hình, nhưng lại không đủ can đảm.
Cũng phải thôi, bất kỳ ai nhìn vào cũng thấy đây là một tình huống hoang đường và đầy xấu hổ.
Cô là người nài nỉ được ngủ chung trước, thế mà giữa đêm khuya lại lén lút gọi chồng mình đến, để rồi làm những việc đáng hổ thẹn ngay bên cạnh thím.
Ai có thể hiểu nổi chuyện này chứ? Dù cho người nằm cạnh có là mẹ ruột, hay thậm chí là những nữ tu nhân hậu đã dành cả đời đi theo con đường của Chúa, chắc cũng khó lòng chấp nhận được hành vi kỳ quặc này.
‘Mình điên thật rồi. Mình bị tiền làm cho mờ mắt, kết hôn với tên biến thái này chỉ vì một trăm vạn gold.’
...Và cuối cùng, cô cũng trở thành một kẻ biến thái không lối thoát, không khác gì hắn.
Nghĩ mọi chuyện là nghiệp báo, Daisy chỉ muốn cắn lưỡi mà chết đi cho xong.
Nếu có thể, cô muốn tan biến khỏi thế gian này như thể chưa từng tồn tại.
Không, không phải. Chính Maxim mới là kẻ đột nhập vào phòng, còn cô thì đang ngủ say và không thể biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Chỉ là, sau khi nhận ra thì cô không cản lại... không đúng, cô đã cố cản hắn, chỉ là hơi muộn mà thôi. Dù thế nào, tất cả đều là lỗi của Maxim.
Nếu cô cứ giả vờ không biết gì, liệu có thể thoát khỏi tình huống kinh khủng này không?
Daisy nhắm chặt mắt, lòng đầy mong mỏi được thoát thân, và trong khoảnh khắc ấy, cô dồn hết sức để cầu nguyện.
Xin hãy chỉ là âm thanh thím ấy phát ra trong cơn mơ. Xin đừng thấy, cũng đừng nghe gì cả.
Mọi thứ xấu hổ diễn ra dưới lớp chăn này, xin thím đừng biết gì, dù là trong mơ.
Thưa thần thánh, xin hãy rủ lòng thương. Một lần thôi, xin hãy tha cho con. Làm ơn, làm ơn, làm ơn...
“...Ưm, khụ, Daisy à, con chưa ngủ sao? Sao cứ trở mình mãi vậy?”
Hôm nay, thần thánh cũng không đáp lại lời cầu nguyện tha thiết của Daisy.
‘Giờ thì mình không nghe gì hết. Chỉ là mình đang ngủ say, không nghe thấy gì cả.’
Daisy tự nhủ, cố gắng tự thuyết phục bản thân khi chờ đợi khoảnh khắc khủng khiếp này trôi qua.
“Aaaa!”
Bất ngờ, vị Đại Công tước phu nhân đời trước giật mình hét toáng lên, phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng.
“M-M-Maxim, c-on... con đang làm gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao lại thành ra thế này chứ…”
Có lẽ vì quá hoảng hốt, Đại Công tước phu nhân đời trước, người vốn luôn điềm tĩnh, cũng bắt đầu nói lắp bắp.
“Có vẻ như đã làm thím giật mình rồi. Thím tỉnh giấc sao?”
Ngược lại, Maxim von Waldeck, kẻ gây ra tất cả mọi chuyện, vẫn giữ thái độ điềm nhiên như thể không có gì xảy ra.
Cô biết hắn không bình thường, nhưng mức độ ‘thần kinh thép’ này thật đáng kinh ngạc. Không, có lẽ không phải thần kinh thép, mà là trơ trẽn đến mức không hề biết xấu hổ. Cố gắng hiểu suy nghĩ của một kẻ biến thái từ đầu đã là việc ngu ngốc.
Daisy nhắm mắt lại, giả vờ không biết gì, nhưng làn da cô vẫn cảm nhận rõ ràng không khí lạnh lẽo tràn vào.
Có thể giả vờ không biết đến cùng là một hành động khôn ngoan, nhưng không ai dám chắc kẻ điên như hắn sẽ buông ra những lời lẽ điên rồ nào. Vì vậy, cô buộc phải ra tay ngăn chặn.
Giả vờ tỉnh giấc, Daisy lờ mờ mở mắt để hiểu rõ tình hình. Trước mắt cô là Maxim von Waldeck đang nằm nghiêng, chống tay làm gối, thản nhiên quan sát mọi thứ.
Nghĩa là Daisy đang nằm thẳng giữa Maxim và Đại Công tước phu nhân đời trước – người đang bối rối đến mức ôm chặt lấy chăn trong sự hoảng hốt.
“…”
“…”
“…”
Cô cảm nhận được ánh mắt của cả Maxim và phu nhân đời trước cùng lúc đổ dồn về phía mình.
‘Hai người nói chuyện với nhau đi, sao lại nhìn tôi chứ… Làm gì có lời nào để tôi giải thích được đây.’
Daisy cố tình làm bộ khó khăn khi mở mắt, tay đưa lên dụi nhẹ vào khóe mắt, giả vờ như vừa mới tỉnh.
“Có chuyện gì thế ạ?”
Cô tròn mắt, ngơ ngác hỏi, khiến Đại Công tước phu nhân đời trước bối rối, ánh nhìn không biết phải đặt vào đâu.
“C-cô bé… ta cảm thấy có tiếng động nên tỉnh giấc, nhưng mà…”
Phu nhân vừa nói vừa lộ vẻ khó tin, lời nói ngập ngừng như thể chính bà cũng không biết phải diễn tả thế nào.
“Ôi trời. Có chuyện gì thế này, Max?”
Daisy giả vờ không biết gì, quay sang chất vấn Maxim với vẻ mặt ngây thơ. Thực lòng mà nói, giờ mà thú nhận mọi chuyện thì đúng là tự hạ thấp mình.
“Tên biến thái này làm mấy trò biến thái, mà không hiểu sao lại thấy hay ho quá... Nên em chỉ định tận hưởng một chút và quan sát thôi!”
...Đó là suy nghĩ thật lòng, nhưng tất nhiên không thể nói ra được.
Maxim vẫn đang nhìn Daisy chằm chằm, nhếch môi nở một nụ cười mỉa mai.
“À, không có gì đâu. Easy bảo rằng ngủ chung với gia đình sẽ khiến tâm trạng thoải mái, nên ta chỉ tò mò muốn thử thôi.”
Hắn trơ trẽn buông lời ngụy biện. Chính hắn là kẻ gây ra chuyện, vậy mà còn kéo người khác vào cuộc.
Ánh mắt của Đại Công tước phu nhân đời trước chuyển sang Daisy, khiến cô tức giận đến mức chỉ muốn bùng nổ.
“Nhưng dù sao chuyện này… hơi đường đột quá, không phải sao?”
“Phải thừa nhận là quyết định hơi bốc đồng. Nếu thím cảm thấy bất ngờ thì ta xin lỗi.”
Khi bị phu nhân đời trước trách móc, Maxim liền thản nhiên nhận lỗi. Daisy vẫn đang căng thẳng nhìn cả hai phía để dò xét tình hình.
Phu nhân đời trước dường như vẫn còn điều gì đó chưa rõ ràng, ánh mắt lộ vẻ ngờ vực.
Còn Maxim thì…
“…”
Daisy liếc nhìn hắn, và rồi sắc mặt cô bỗng tái nhợt. Trong lòng bàn tay hắn, nơi đang gối đầu, chính là chiếc quần lót mà cô đã mặc trước đó. Daisy cảm giác như muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống ngay lập tức.
May mà trời tối. May mà phu nhân đời trước bị cận.
Nếu không, chắc chắn mọi chuyện sẽ bung bét.
“Ta cũng giống như Easy ấy mà, mất cha mẹ từ nhỏ.”
Giọng nói của Maxim trầm xuống, thậm chí có chút run rẩy.
“Có lẽ ta chỉ muốn làm nũng với thím như một đứa trẻ. Ta không nghĩ rằng điều đó sẽ khiến thím giật mình.”
Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nghiêm túc và lắng đọng.
“Ta đã suy nghĩ không thấu đáo. Nếu hành động của ta làm phiền lòng, ta thật lòng xin lỗi.”
Khi nghe hắn nói, Daisy chỉ biết nghĩ rằng Thần linh hẳn đã ban cho Maxim khả năng điều khiển người khác như những con rối. Cách hắn nói, cách hắn xin lỗi, đều hoàn hảo đến khó tin.
“Không sao đâu, con à. Ta chỉ… chỉ hơi bất ngờ một chút thôi.”
Đại Công tước phu nhân đời trước đáp lại bằng giọng điệu dịu hơn. Nếu bà nhìn thấy những gì đang bị giấu dưới lớp chăn, chắc chắn bà sẽ không thể nói được những lời này.
“Ta có thói quen ngủ rất nhạy, dễ bị đánh thức lắm.”
Ngủ nhạy? Daisy tò mò không biết bà đã nghe được từ lúc nào, nhưng không đủ can đảm để hỏi, nên đành im lặng.
“Lần sau nhớ báo trước nhé. Đừng để ta phải giật mình giữa chừng nữa, được không?”
“Vâng, thưa thím. Ta sẽ ghi nhớ.”
Cái lý do ngớ ngẩn đó mà cũng chấp nhận được sao? Thật chứ?
Daisy cảm thấy nhẹ nhõm vì tình huống tạm thời khép lại như vậy, nhưng vẫn khó lòng tin vào kết cục vừa rồi.
“Vậy thì ngủ ngon nhé.”
“Vâng, thưa thím.”
A, vậy là cuối cùng cũng có thể ngủ được sao? Maxim và Đại Công tước phu nhân đời trước chúc nhau ngủ ngon, rồi mỗi người chuẩn bị nằm xuống chỗ của mình. Daisy nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt đầy hoang mang.
Ở Waldeck, chuyện này thực sự tự nhiên sao? Thật lòng mà nói, có thể chấp nhận được à?
Thông thường, quý tộc chỉ ngủ chung với bạn đời hoặc trong những trường hợp đặc biệt. Còn hôm nay, chuyện này xảy ra chỉ vì Daisy đã nài nỉ thím để được ngủ chung.
Nhưng đó là với thím, người thân thiết với cô. Còn với tên Maxim đen thui kia, sao có thể chấp nhận được?
Dường như chỉ có mình Daisy thấy chuyện này kỳ quặc. Nếu cô tiếp tục nằm lại, Maxim chắc chắn sẽ tiếp tục giở trò trong chăn, và chuyện bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
“Thím ơi, thật ngại quá… nhưng con không thể ngủ được khi có ba người cùng một chỗ như thế này.”
“Thật sao?”
“…Vâng. Chuyện này đến quá đột ngột nên con cảm thấy không thoải mái.”
Tốt nhất là nên rút lui. Khi tình thế bất lợi, chiến lược tốt nhất chính là chạy trốn.
“Hôm nay con xin phép quay lại phòng. Lần sau, nếu được báo trước, con sẽ vui lòng ngủ chung ạ.”
Daisy cúi đầu, ánh mắt cụp xuống, nhẹ nhàng xin lỗi.
“…Thật sự xin lỗi thím.”
“Được thôi, con cứ làm theo ý mình đi.”
Ngay khi nhận được sự cho phép của phu nhân đời trước, Daisy vội vàng rời khỏi giường. Nhưng trước khi đi, cô cẩn thận chỉnh lại vạt áo choàng của Maxim, rồi nghiến răng, nhìn hắn bằng ánh mắt sắc như dao.
“Đi theo em. Hôm nay chúng ta sẽ ngủ ở phòng mình. Ngài hiểu chưa, Max?”
“Vâng, em yêu.”
Giọng đáp lại của Maxim nhẹ nhàng đến mức Daisy chỉ muốn phát điên. Hắn nhoẻn cười, chậm rãi đứng dậy, khiến Daisy cũng đành miễn cưỡng làm theo. Dù không muốn, ánh mắt cô vẫn liếc thấy phần nổi lên rõ ràng dưới lớp áo của hắn. Cô chỉ biết cầu nguyện rằng thím không nhìn thấy điều đó.
“Thôi, chúng ta đi ngủ thôi. Chúc thím ngủ ngon ạ.”
“…”
Daisy kéo tay Maxim, vội vàng rời khỏi phòng của phu nhân đời trước cùng với hắn.
* * *
Trên đường trở về phòng, Daisy không nói một lời nào. Không khí lạnh lùng tỏa ra từ cô rõ ràng đến mức Maxim cũng không buồn lên tiếng hỏi han. Chỉ khi vào phòng, tiếng cạch của cánh cửa đóng lại vang lên, Daisy mới lập tức quay sang chất vấn hắn.
“Ngài định làm đến mức nào vậy? Thím đã bị ngài làm cho giật mình rồi đấy!”
“Nếu ta không làm vậy, thì đâu còn thời gian để gặp em.”
“Vậy ngài trả quần lót đây ngay!”
“Không thích.”
Daisy vươn tay ra giật lại chiếc quần lót từ tay Maxim, nhưng hắn chỉ cười nhếch mép, giơ nó lên cao, khiến cô không thể với tới. Cái hành động giống trẻ con trêu đùa này đúng là tệ hại đến cực điểm.
“Ngài đang làm cái quái gì với em vậy?”
“Vậy tại sao em lại làm thế với ta?”
“Hả?”
Daisy ngỡ ngàng nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu ý. Nhưng Maxim bỗng trở nên nghiêm túc, ánh mắt không còn chút vẻ bông đùa nào.
“Em cứ liên tục trốn tránh ta. Em không nhận ra điều đó sao?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)