Chương 71
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Vậy mà cũng ổn, ổn thật chứ?”
“Ta giàu mà. Khi đã từng lăn lộn dưới đáy xã hội, thứ duy nhất còn lại chính là tiền. Easy – cô nhóc xuất thân từ khu ổ chuột – lại đang lo lắng cho túi tiền của ta sao? Thật lòng mà nói, nghe vậy đến con chó đi ngang qua cũng phải bật cười đấy.”
Dù vậy, cũng phải nói đúng là tên điên không biết sợ là gì. Những kẻ xuất thân từ con hẻm tối tăm ấy vốn chẳng phải người dễ đối phó. Sao hắn lại chẳng biết sợ nhỉ?
Hơn nữa, nếu người phụ nữ kia chỉ đến vì tiền thì hắn định xử lý ra sao?
Dĩ nhiên xét cho cùng, Daisy cũng là kẻ đến vì tiền, nhưng ít ra cô tự tin rằng mình vẫn còn chút lương tâm.
“Dù vậy, ngài thử nghĩ xem, nếu em viết lên tấm séc một con số khổng lồ… ngài sẽ phá sản đấy.”
“Cũng đúng thôi.”
Maxim thừa nhận một cách thản nhiên.
“Dù sống hay chết, ta đều phó mặc số phận mình vào tay em. Em muốn làm gì thì cứ làm, tự do tùy ý.”
“Ngài nghiêm túc thật đó hả?”
“Ừ, nghĩ rằng tính mạng mình đang nằm trong tay em, ta lại thấy có chút lãng mạn làm sao.”
Lãng mạn? Điên hả ông già? Maxim thậm chí còn tỏ ra thỏa mãn, như thể vừa làm được điều gì to lớn lắm.
Tên điên. Đầu óc hắn toàn là hoa lá hả? Daisy cứ tưởng hắn là một người thông minh, ai dè hóa ra cũng có lúc không biết suy tính và liều lĩnh đến thế.
“Đừng có nói mấy chuyện viển vông như thể lăn lộn trong cánh đồng hoa. Nghèo khó là thực tế phũ phàng đấy.”
“Nhưng từ nãy ta vẫn không hiểu một điều, chúng ta sẽ ly hôn, vậy em lo lắng làm gì?”
…Cũng đúng thật.
Khi Maxim hỏi ngược lại, Daisy cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng dù sao hắn ta cũng chẳng biết gì về cuộc sống bên ngoài. Một kẻ từng là quân nhân, quen với việc được cả đội phục tùng, cái tôi phồng to đến bất thường, chẳng lạ gì nếu hắn mù tịt trước cái thế giới đầy rẫy kẻ lừa đảo ngoài kia.
Nếu người đứng trước mặt cô là Therese, chắc cô cũng sẽ ngăn cản. Dĩ nhiên, Therese khôn ngoan như rắn, chẳng đời nào để mình rơi vào tình huống này.
“Đang lo cho ngài mà cũng bị trách móc…”
Cô thấy khó hiểu. Mặt nóng bừng vì ngại, nhưng đồng thời cũng nổi lên chút tự ái.
“Ôi trời, em cũng hơi lắm chuyện thật. Nhưng dù gì cũng là vợ chồng một thời gian, nghĩa tình ít nhiều còn đó…”
Daisy quyết định đích thân dạy Maxim một bài học về cuộc sống.
“Dĩ nhiên em phải lo rồi. Còn liên quan đến tiền bồi thường của em mà.”
“À, hóa ra là vì tiền bồi thường.”
“Vậy thì ngài nghĩ em lo lắng vì điều gì chứ?”
“Ta cứ tưởng em lo lắng cho ta, suýt nữa thì cảm động rồi…”
“Thật sự thì, ngài hình như không biết gì về cuộc sống bên ngoài cả. Ngài nên cẩn thận khi đầu tư đi Max. Trên đời này chẳng có gì là miễn phí đâu. Lỡ bị lừa đảo ở đâu đó, thì… em cũng mất tiền bồi thường đấy!”
Daisy đỏ mặt, nói một tràng dài không kiểm soát.
“Chắc ngài chỉ quen lăn lộn nơi chiến trường, nên cảm giác về giá trị của tiền bạc chẳng còn đúng nữa. Thế giới này đáng sợ lắm, ngài nghĩ ai cũng tốt bụng và dễ thương như em sao? Mà trong những người dễ thương, em còn là người tốt nhất đấy nhé.”
“Ừ, người như em thì đúng là hiếm. Ta cũng công nhận điều đó.”
“Đúng chứ? Cảm ơn ngài.”
“Mặt đẹp, dáng chuẩn, thông minh, tính cách đáng yêu, lại là người quyến rũ nhất trên đời. Nói chung là hoàn hảo, đúng kiểu người trong mộng của ta. Thế nên ta không muốn ly hôn.”
Hắn cũng hiểu ra vấn đề. Đúng là một người đàn ông thông minh. Chỉ cần chỉ dạy một, hắn có thể hiểu mười.
Dĩ nhiên, đó là điều hiển nhiên, nhưng khi được nghe trực tiếp từ miệng hắn, Daisy không thể phủ nhận rằng cô cảm thấy dễ chịu.
“Hừm… à, nói chung là, ngài nên định trước một mức trần cho khoản bồi thường đi. Chỉ ở mức ngài có thể chịu được thôi. Sau ly hôn, cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà. Ngài còn trẻ, đường tương lai vẫn dài, chẳng lẽ chỉ vì một lần ly hôn mà phá sản sao?”
Dù gì hắn cũng đẹp trai chết người thế kia. Chỉ cần nhìn mặt, hắn đủ sức kết hôn thêm vài lần nữa.
Nghĩ đến việc sau này hắn còn phải chuẩn bị cho những cuộc ly hôn thứ hai, thứ ba, Daisy không khỏi thấy mình lo xa quá.
Nhìn thì tưởng là người chững chạc, nhưng biết đâu những người phụ nữ khác sẽ phát hiện ra hắn là một kẻ biến thái vô phương cứu chữa. Hoặc giả họ sẽ bỏ chạy vì không chịu nổi những đòi hỏi tình dục bất tận của hắn.
Những chuyện này có lẽ sẽ xảy ra sau khi cô rời đi, nên đúng ra Daisy không cần quan tâm. Nhưng cô vẫn cứ bận lòng, tự trách mình quá nhiều chuyện.
“Em đang lo lắng cho ta đúng không? Chính là đang lo cho tương lai của ta đấy thôi.”
“Đúng vậy, ngài biết mà. Em vốn tốt bụng lắm.”
“Ta thực sự cảm động lắm.”
“Dĩ nhiên, sau khi ly hôn thì chẳng liên quan gì đến em nữa, nhưng… chỉ là, với tư cách một con người, em thấy tiếc nên nói thôi.”
“Đừng lo. Sau khi ly hôn ta cũng không sống thêm đâu. Cuộc sống mà không có em, thì còn nghĩa lý gì chứ?”
“Ngài nói gì cơ?”
Không sống thêm nữa? Ý hắn là sẽ tự sát sao?
Daisy trợn tròn mắt, ánh nhìn dao động, còn Maxim thì bật cười khẽ.
“Đùa thôi mà.”
“Ngài đùa gì mà rùng rợn thế chứ?”
“Ta cũng đã sẵn sàng liều cả mạng để ngăn cản vụ ly hôn này. Có cố gắng đến mức đó thì sau này mới không hối hận, đúng không?”
Đôi mắt đầy quyết tâm của người đàn ông hiếu chiến ánh lên ngọn lửa của ý chí chiến đấu.
Daisy bỗng cảm thấy mình vừa động vào thứ không nên động.
“Thẳng thắn mà nói, ta là kẻ không có tí khái niệm gì về tiền bạc. Ta cũng chẳng biết thế nào là mức hợp lý cả. Có phải tại cái tên của ta không nhỉ?”
“Cái tên ư?”
Tên hắn là (Maxim). Biệt danh là (MAX).
Nếu xét theo nghĩa của cái tên, không biết thế nào là ‘vừa đủ’ cũng là điều dễ hiểu.
‘Vậy còn tôi, tên là Easy, nhưng tại sao cuộc đời tôi lại chẳng dễ dàng chút nào chứ…’
Daisy thầm than. Cô từng ước ao một cuộc sống bình dị, như đóa hoa cúc dại trên cánh đồng, chẳng ai để ý nhưng vẫn khoe sắc thầm lặng. Vậy mà chẳng có chuyện gì cô được trải qua một cách suôn sẻ. Daisy khẽ thở dài.
“Dù sao thì em thông minh và sắc sảo thế, viết giúp ta một con số mà em cho là hợp lý đi.”
“…”
“Thôi nào, mau lên.”
Daisy bối rối cầm lấy cây bút hắn đưa.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô viết con số mình muốn lên tấm séc trắng.
[1,000,000G]
Một triệu vàng.
Dù Maxim đã nói có thể đưa gấp năm lần số đó, thậm chí bảo cô cứ thoải mái đòi hỏi, Daisy quyết định không tham lam thêm nữa.
Ban đầu cũng là một triệu vàng. Đúng là cô bước vào cuộc hôn nhân này vì tiền, nhưng trong một mối quan hệ bắt đầu bằng sự giả dối, số tiền này cũng đã quá hào phóng rồi.
“Thật khiêm tốn. Em đúng là không biết cách giao dịch rồi.”
Nhìn con số trên tấm séc, Maxim cười nhếch mép. Daisy nhướng mày, đáp lại.
“Không, khoản tiền bồi thường chỉ cần vậy thôi. Điều kiện giao dịch của em là thứ khác.”
“Điều kiện gì?”
“Là những quy tắc mà ngài phải tuân thủ trong 100 ngày chúng ta sống chung như vợ chồng.”
“Quy tắc?”
Đôi mắt Maxim mở to hơn một chút.
“Đúng vậy, ngài đã nói rồi, trong hôn nhân, vợ chồng cần phải điều chỉnh lẫn nhau. Nếu em chấp nhận đề nghị của ngài, ngài cũng phải đồng ý với điều kiện của em.”
“Nói đi. Nếu đó là điều em muốn, ta sẽ cân nhắc một cách tích cực.”
Maxim mỉm cười nhàn nhã, như thể chuyện chẳng có gì to tát.
“Ngài vừa bảo muốn lập hợp đồng, đúng không? Vậy chúng ta sẽ viết một bản hợp đồng chi tiết, liệt kê từng điều khoản cụ thể.”
“Có vẻ sẽ mất khá nhiều thời gian đấy.”
“Vâng. Ngài không thích sao?”
Liệu yêu cầu này có quá táo bạo với một người xuất thân từ khu ổ chuột như cô?
Nhớ lại lần nhận mệnh lệnh mơ hồ và bị đổ lỗi oan bởi Therese, Maxim không khỏi rùng mình.
Hắn trầm ngâm một lát, khuôn mặt thoáng nét suy tư, nhưng rồi môi hắn nhếch lên thành nụ cười.
“Không, ai mà dám không thích. Lệnh của em cơ mà.”
Nói xong, Maxim bất ngờ bế bổng Daisy lên như một công chúa và bước thẳng về phía giường.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu đàm phán thôi.”
“…Sao, sao ngài lại mang em lên giường?”
“Đàm phán mà đứng thì mỏi chân.”
“Em không mỏi chân đâu! Ngồi xuống mà nói cũng được mà… Á!”
Mặc kệ Daisy đang lắp bắp, Maxim đặt cô xuống giường, rồi hắn leo lên nằm đè bên trên.
Nhìn cô tái mét, hắn cười nhạt, ánh mắt đầy kiên định.
“Phải làm rõ một điều rằng ta vốn không bao giờ đàm phán nếu không phải là em.”
“Vậy thì sao?”
“Nhưng nếu không đàm phán, em chắc chắn sẽ bỏ chạy. Ta chẳng còn cách nào khác.”
“Vậy chuyện đó liên quan gì đến việc ngài lên giường chứ?”
Nếu cô không giữ tinh thần tỉnh táo, chắc chắn sẽ bị hắn cuốn theo ý định của mình. Hắn rất giỏi biến những điều chẳng liên quan thành có vẻ hợp lý.
Ánh mắt Daisy híp lại, rõ ràng không dễ để bị lừa.
“Easy, em nghĩ sao về Mary Gold?”
“Sao tự nhiên ngài lại hỏi chuyện đó?”
“Trả lời đi.”
Cái tên này… lại muốn nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Mary nữa sao?
Dù không rõ ý đồ của hắn là gì, Daisy biết mình phải bảo vệ Mary khỏi việc mất việc hay gặp rắc rối. Cô cố giữ bình tĩnh, không để lộ sự hoang mang.
“Mel… ý em là Mary chính là ‘nữ quản gia trung thành của em.’”
“Đúng vậy. Mary Gold trước đây từng là thuộc hạ trung thành của ta.”
“Vậy ngài nói điều đó để làm gì? Nói rõ hơn để em hiểu được không?”
“Ta đang nói rõ đây. Nói chậm rãi, từng chút một để em dễ hiểu.”
Maxim chậm rãi, từ tốn tháo dây thắt trên áo choàng ngủ. Từng nút thắt được gỡ, chiếc áo rơi xuống giường, để lộ cơ thể hoàn hảo không chút che đậy.
“Em biết không, chức vị làm nên con người. Mary Gold từng là thuộc hạ trong quân đội, bây giờ là nữ quản gia trong dinh thự. Còn ta… trên giường, ta phơi bụng ra trước nữ hoàng của mình…”
Maxim kéo tay Daisy, đặt lên bụng hắn, buộc cô chạm vào từng múi cơ săn chắc.
“…và trở thành con chó phục tùng.”
Daisy không khó để nhận ra ý đồ của hắn.
Ánh mắt cô bất giác lướt xuống, chạm đến nơi phát ra hơi nóng bên dưới chiếc rốn, nơi không thể nhầm lẫn.
“Nhìn giống chó động dục thì đúng hơn.”
“Không, không phải thế.”
Hắn kéo tay Daisy, ép cô chạm vào nơi đầu đã ướt đẫm, khẽ xoay tròn tay cô.
“Ta động dục vì em suốt 24/7, 365 ngày rồi. Điều thay đổi trên giường chỉ là mức độ phục tùng mà thôi. Việc ta lên giường chỉ là tuyên bố rằng bất kỳ điều gì em nói, ta sẽ đều nghe theo.”
“…”
“Chỉ vì đó là em, ta mới cho em một chút lợi thế. Đây là cách ta nhận lấy bất lợi, bởi em chỉ có thể có được ưu thế tại nơi này.”
Nếu không thể nói điều gì có lý, tốt hơn đừng nói gì cả. Daisy đành bỏ cuộc, không thèm đáp lại những lời ngụy biện bóng bẩy đó nữa.
Và thế là, cuộc hôn nhân hợp đồng kéo dài 100 ngày giữa một người đàn ông từ đáy xã hội và một người phụ nữ từ khu ổ chuột chính thức bắt đầu.
* * *
“Thưa chỉ huy, chúng tôi đã xác định được loại độc mà ngài nhắc đến lần trước rồi ạ.”
Maxim đang tựa lưng thoải mái vào ghế, ngay lập tức điều chỉnh tư thế, ngồi thẳng dậy khi nghe báo cáo từ phó chỉ huy.
“Báo cáo đi.”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)