Chương 110

 

Chương 110

 

Edit: Agnes

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Bình minh còn chưa kịp rạng, màn sương mờ nhạt vẫn lững thững giăng lối. Daisy khẽ cựa mình tỉnh giấc. Mắt còn nhập nhèm ngái ngủ hé mở. Lập tức bắt gặp ánh nhìn của Maxim đang chăm chú hướng về phía cô.

Hôm nay cũng như mọi ngày. Hắn hẳn lại lén ngắm nghía dáng vẻ say ngủ của cô. Đã thế, khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn còn trơ trẽn nở một nụ cười tươi rói, chẳng chút ngượng ngùng.

“Sao ngài cứ thích ngắm em ngủ thế không biết.”

“Chỉ là nhìn em thế này. Ta thấy lòng mình nhẹ nhõm.”

Nhẹ nhõm cái nỗi gì chứ, cô thầm nghĩ. Rõ ràng là làm người ta ngượng chín mặt đây mà. Lý do nghe qua sao mà tầm thường, nhạt nhẽo đến thế.

“Thế rốt cuộc… ngài ngủ lúc nào hả?”

Cô hỏi với giọng vẫn còn chút mơ màng, như chưa thoát hẳn khỏi cơn buồn ngủ.

“Sao lại hỏi thế?”

“Vì em chợt nghĩ, hình như em chưa từng thấy ngài ngủ bao giờ.”

Câu hỏi có phần bất ngờ, khiến Maxim thoáng khựng lại. Rồi hắn cười khẽ, kiểu cười như thể cô vừa hỏi một điều hiển nhiên đến buồn cười.

“Không ngủ thì sống sao nổi. Khi em ngủ thì ta cũng ngủ thôi.”

“Ý ngài là lúc nào cũng đi ngủ muộn hơn em, rồi lại dậy sớm hơn em à?”

“Ừm.”

Cô nhíu mày. Dối trá. Làm sao một con người có thể đều đặn như thế được chứ? Cô vốn là kẻ thích chợp mắt giữa ngày, chứ đêm đến thì hiếm khi ngủ dài. Nhất là sáng nay, khi cô bất chợt tỉnh giấc giữa trời chưa sáng hẳn, điều đó càng rõ hơn.

Dẫu có nhượng bộ trăm lần bảo rằng hắn là lính, thói quen sinh hoạt khắc nghiệt đã ngấm vào máu thịt, thì ngủ ít đến vậy mà vẫn sống bình thường nổi sao? 

Cô không tài nào tin được.

“Ngài vốn dĩ ít ngủ thế à?”

“Sao em không tự hỏi liệu có phải em ngủ quá nhiều không?”

“Đừng đánh tráo khái niệm chứ. Em thì đúng là cứ đặt đầu xuống là ngủ được thật, nhưng… em chỉ lo ngài không ngủ đủ thôi. Lo cho ngài đấy, hiểu không?”

“Lo cho ta cơ à? Dễ thương ghê.”

Maxim bật cười, đưa bàn tay to lớn xoa đầu cô, từng cái vuốt nhẹ nhàng như vỗ về. Cô khẽ nghiêng mặt, thoáng ngượng ngùng mà tránh ánh mắt hắn. Dẫu hai người đã trải qua những tháng ngày thân mật đến từng hơi thở, vậy mà mỗi khi hắn dịu dàng thế này, cô vẫn thấy lòng mình lạc nhịp, bối rối như thuở ban đầu.

“Ừm, ta ngủ không sâu giấc cũng lâu rồi, coi như là thói quen đi.”

Thì ra là mất ngủ. Cô thầm nghĩ, không ngủ được hẳn là khổ sở lắm. 

Một thoáng thương cảm len lỏi trong lòng cô.

“Từ hồi làm lính đánh thuê à? Hay từ lúc còn trong chiến tranh? Em nghĩ sống ở doanh trại chắc khó mà ngủ sâu được.”

“Không phải.”

“Thế sao nổi?”

Hắn chỉ lặng lẽ cười, không đáp. Là một lý do to tát đến mức phải giữ bí mật sao nổi? Hắn càng không trả lời, cô lại càng tò mò. Dù chẳng phải chuyện gì ghê gớm, nhưng một cảm giác bướng bỉnh chợt trỗi dậy trong lòng cô. Cô nằm sấp xuống, chống cằm, chuẩn bị cho một câu hỏi nghiêm túc hơn.

“Thế thì lý do là gì? Chắc phải có nguyên nhân khiến ngài không ngủ được chứ?”

“Do bất an.”

Cô nghiêng đầu, ngơ ngác.

“Cái gì cơ?”

“Sợ rằng lúc ta đang ngủ, nó sẽ biến mất.”

Đôi mắt hắn lấp lánh trong ánh sáng mờ nhạt của bình minh, như sóng nước thoáng gợn.

“Những thứ ta trân trọng luôn biến mất vào những khoảnh khắc không ai ngờ tới.”

Biết được người đàn ông trông như chẳng bao giờ sợ hãi lại bị giày vò bởi một nỗi sợ vô hình, cô bỗng thấy lòng mình trĩu xuống một cách khó tả.

Dù hắn không nói rõ ‘nó’ là gì… nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt đầy cố chấp ấy, cô cũng dễ dàng đoán ra hắn đang ám chỉ mình.

 

“Ta giờ phút này vẫn thành thật sợ rằng em sẽ rời bỏ ta… Ha, sợ đến phát điên lên được.”

“Ta sẽ xử lý hết mọi chuyện. Vậy nên làm ơn… đừng bỏ rơi ta, được không. Hửm?”

 

Cô nhớ từng lời, từng chữ trong câu nói đầy tha thiết của hắn, không sót một âm tiết nào.

Hắn bất an vì chuyện gì vậy chứ? À, phải rồi. Hắn từng nói yêu cô cơ mà. Nếu tình yêu ấy là thật, nếu khoảng thời gian 100 ngày ân hạn để đi đến ly hôn là thật, thì hắn hẳn đang lo sợ rằng cô có thể dọn đồ ra đi bất cứ lúc nào.

‘Dù vậy, em sẽ không âm thầm bỏ trốn hay làm gì hèn nhát như thế đâu. Ừm, hy vọng là không có chuyện đó xảy ra.’

Dẫu không thể tự mình quyết định cái kết cuối cùng, nhưng ước mong thì vẫn được chứ, phải không? Giá mà cô và hắn có thể cùng nhau đi hết 100 ngày của giao kèo này.

Không, nếu thực sự đi hết 100 ngày rồi, cô sẽ phải nói gì để chia tay đây? Thật lòng mà nói, cô chưa từng nghĩ tới. Cũng không dám nghĩ tới.

Dù sao thì ngay lúc này, nếu hắn vì cô mà mất ngủ, cô muốn vỗ về hắn một chút.

…Dẫu vốn dĩ cô chẳng giỏi an ủi ai.

Cô quyết định thử ban phát lòng tốt theo cách của riêng mình.

“…Em không đi đâu hết.”

“Ừm?”

“Dạ, ít nhất là hôm nay thôi. Vậy nên hôm nay ngài cứ yên tâm mà ngủ ngon nhé.”

Cô không thể hứa rằng mình sẽ không bao giờ rời đi mãi mãi.

Nhưng ít nhất hôm nay, cô có thể cam kết. Rằng cô sẽ ở bên hắn, mở mắt đón ngày mai cùng hắn.

Cô kéo đầu hắn vào lòng mình, ôm lấy rồi vỗ về vai hắn như dỗ dành một đứa trẻ.

Dẫu động tác có phần vụng về, nhưng trong thâm tâm, cô đã cố gắng hết sức.

“Hôm nay em không rời đi vì lý do gì đây?”

“Dạ?”

“Ta tò mò muốn biết lý do. Và muốn em chứng minh rằng đó là sự thật.”

Có vẻ chỉ lời khẳng định ‘em không đi’ thôi vẫn chưa đủ để xoa dịu nỗi bất an của hắn. Hắn cần một lời cam kết cụ thể hơn.

‘Cách ngài ấy nhõng nhẽo thế này, cứ như mấy đứa trẻ ở cô nhi viện ngày trước mình từng chăm sóc vậy.’

Dáng người thì cao lớn, nhưng lại có nét trẻ con thế này. Nếu mọi người biết vị anh hùng của Antica lại giống một đứa trẻ đến vậy, họ sẽ nghĩ sao đây nhỉ? Cô khẽ cười khúc khích. Dù không phải điều gì to tát, chỉ cần kể vài chuyện nhỏ nhặt để hắn yên tâm cũng tốt thôi.

“Chỉ là… hôm nay trời có vẻ sẽ âm u. Chiều có thể mưa nữa. Em không thích ra ngoài vào ngày mưa đâu. Giày thì ướt, tâm trạng cũng buồn theo. À, mà lát nữa em còn hẹn với cô chú ăn bánh ngọt và chơi giải ô chữ cùng nhau nữa.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Ừm, và… em với mấy cô hầu gái còn mua chung vé số đang hot gần đây. Bọn em hẹn cùng xem ai trúng thưởng. Nếu em trúng, em sẽ chia cho ngài một ít đấy, Max.”

Toàn những chuyện vặt vãnh không đâu. Hắn vẫn nép trong vòng tay cô, khẽ bật cười thành tiếng.

“Thôi khỏi. Ta không thèm ăn gan của con bọ chét đâu.”

“Ngài dám cười nhạo em sao?”

“Không đâu. Với số tiền đó, chúng ta mua bánh ngọt cho Easy ăn nhé.”

“Em đang nghiêm túc đấy. Lần nào ngài cũng coi em như trẻ con, thất vọng thật đấy.”

“Ta không cười nữa.”

Bị cô trừng mắt đe dọa, hắn đành gượng gạo giấu đi nụ cười trên mặt. Nhưng khóe môi cứ run run, chẳng thể nào kìm lại được.

“Còn ta thì sao?”

“Max á?”

“Ừm, không có lý do nào liên quan đến ta à? Thực ra đó mới là điều ta tò mò nhất.”

Maxim ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ nhướng cao. Hắn bắt gặp ngay đôi mắt của Daisy đang nhìn xuống mình, mang theo chút gì đó như thương hại pha lẫn ngán ngẩm.

“Quá đáng thật.”

“Gì cơ?”

“Ngài không biết sao nổi, rằng giờ em phải viện đến mấy cái cớ tầm thường này là vì ai à?”

“Ừ nhỉ. Nghĩ lại thì đúng là vinh dự thật.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Cô đáp lại giọng điệu có phần đanh đá, kiêu kỳ.

“Vậy nên ngài đừng lo lắng mấy chuyện vô ích nữa, ngủ một giấc thật sâu đi, dù chỉ một lát thôi cũng được. Nhà là nơi để nghỉ ngơi mà. Em không biết ngài bất an vì cái gì, nhưng… ít nhất khi ở trên giường, em mong ngài có thể ngủ mà chẳng phải nghĩ ngợi gì.”

“Ta sẽ làm thế.”

Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, vùi mặt vào ngực cô rồi hít một hơi thật sâu.

“Ha, mùi của em Easy dễ chịu thật.”

Hiếm hoi thay, lần này hắn không buông lời thô tục gì. Người ta bảo khi một kẻ đột nhiên trưởng thành thì đó là dấu hiệu sắp chết đến nơi rồi.

Nghĩ tới đó, cô chợt thấy một linh cảm chẳng lành dâng lên.

Sao mình lại ngu ngốc nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn thế này chứ? Cô tự mắng mình, lắc đầu như để xua tan ý nghĩ.

“Ừm… Max này. Lo lắng quá mức thì chẳng khác gì cầu nguyện cho chuyện đó xảy ra đâu.”

Cô thì thầm, lặp lại một câu nói nghe được đâu đó.

Đó là lời cô nói để trấn an hắn, nhưng cũng là để xoa dịu chính mình.

“Vậy nên bây giờ… cứ ôm nhau và ngủ mà không nghĩ gì hết, nhé?”

“Được thôi. Ôm chặt em thế này để em khỏi trốn là được chứ gì.”

Hắn siết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, mạnh đến mức như muốn làm cô vỡ tan.

“Khụ, khụ-. Nghẹt thở mất. Ôm nhau ngủ thì được, nhưng đừng mạnh quá.”

“Xin lỗi.”

Thấy cô bực bội, cánh tay rắn chắc của hắn khẽ nới lỏng ra. Một tiếng cười khẽ, nghịch ngợm vang lên trên lớp áo ngủ mỏng manh của cô, khiến cô thấy hơi kỳ lạ. Nhưng khi nhìn thấy hắn nhắm mắt lại, như đã quyết tâm chìm vào giấc ngủ, những ý nghĩ tạp nham trong cô lập tức tan biến.

Người đàn ông từng đầy rẫy vẻ quyến rũ giờ đây ngủ ngoan trong vòng tay cô… trông chẳng khác gì một đứa trẻ ngây thơ.

Nhìn cảnh ấy, cô cảm giác như một thứ tình mẫu tử ngủ quên trong lòng mình bỗng chốc thức giấc, khẽ cựa quậy.

“Ngài ngủ mau đi.”

“Ừm, Easy cũng ngủ đi.”

“Em muốn nhìn Max ngủ trước rồi mới ngủ.”

“Hừm, được… thôi.”

Có phải vì đang vùi mặt vào ngực cô không mà giọng Maxim đã bắt đầu líu lại, như thể cơn buồn ngủ ập tới.

Cô cố ý hít thở sâu rồi thả lỏng cơ thể, ra sức làm mọi cách để ru hắn vào giấc ngủ.

Nhưng…

Càng làm vậy, cô càng không thể không chú ý đến sự hiện diện rõ rệt của ‘nó’, khiến thần kinh cô căng như dây đàn.

Một thứ nặng nề, nóng bỏng chạm vào đùi cô. Hắn vốn chỉ mặc mỗi áo choàng khi ngủ, chẳng thèm mặc quần lót, nên thứ nóng hổi, trần trụi ấy đang áp sát lên da thịt cô.

Ha… Đúng là vậy mà.

Cô khẽ cau mày nhìn xuống dưới, bắt gặp ngay cảnh hắn vội vàng nhắm chặt mắt hơn như sợ bị phát hiện.

Đúng là chẳng có lương tâm. Chỉ mới vùi mặt vào ngực cô một chút mà đã dựng đứng lên thế này sao nổi?

Không, cô biết chứ. Với một kẻ biến thái như hắn, việc không thốt ra mấy lời tục tĩu mà chỉ giả vờ ngủ đã là tự kiềm chế lắm rồi.

Thôi thì làm sao được. Hắn sinh ra đã mang dòng máu tràn trề sức sống quá mức mà. Đã quyết tâm ru hắn ngủ thì phải làm tới cùng thôi.

Cô hiểu rõ hơn ai hết rằng người chồng biến thái của mình chẳng thể nào chợp mắt nổi khi đang trong trạng thái cương cứng thế kia.

Mà ngoài em ra thì ai giải quyết cho ngài đây chứ? Cô thở dài một tiếng, rồi như ban ơn mà hỏi.

“Ngài muốn không?”

 

— Còn tiếp —

 

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)