Chương 74
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Nhờ cậu mà tôi mới sống sót đấy. Món mousse socola đúng là một lựa chọn xuất sắc. Khi tôi nói đã nghiên cứu trước khẩu vị của phu nhân, ngài ấy còn khen ngợi cả công lao của cậu nữa.”
Nhà bếp của dinh thự Waldeck.
Hôm nay, Robert vừa được giao phụ trách món tráng miệng mới tại Waldeck, đang bày tỏ lòng biết ơn với Matthew, người đảm nhận vai trò đầu bếp.
“Nhờ có cậu mà cuối cùng tôi cũng được công nhận rồi. Tưởng sắp bị sa thải đến nơi, giờ thì nhẹ cả người. Từ giờ cứ cùng nhau hỗ trợ mà sống nhé.”
“Ừ, tôi rất sẵn lòng. Không ngờ lại gặp bạn học trường ẩm thực ở đây đâu.”
Matthew bật cười thân thiện, khiến Robert cảm thấy thêm phần vui mừng.
Lâu rồi mới làm việc dưới trướng người khác, ban đầu anh có chút lo lắng. Tuy lương hậu hĩnh cũng là một phần lý do, nhưng việc có người quen ở đây khiến Robert cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Vậy ngoài phu nhân ra, còn gì khác mà tôi cần biết không?”
“Chẳng có gì đáng lưu ý cả.”
Như Maxim von Waldeck đã nói, chức vụ ‘người phụ trách tráng miệng’ dường như là một vị trí được lập ra chỉ để phục vụ riêng cho Daisy.
Matthew bổ sung lời giải thích.
“Đại Công tước phu nhân đời trước tuy nghiêm khắc nhưng ít khi yêu cầu điều mới lạ. Chỉ cần làm tốt những gì đã định sẵn là được. Bà ấy cũng không tham gia các hoạt động xã giao nhiều, nên tiệc trà cũng rất hiếm.”
“Nghe thế này thì so với việc buôn bán ở khu trung tâm trước kia, tôi đúng là được sống đời nhàn nhã rồi. Thỉnh thoảng đi uống với nhau một ly nhé.”
“Nói đến uống rượu, giờ uống chút rượu vang thì sao? Vẫn còn thời gian trước khi chuẩn bị bữa chính mà, một ly thôi.”
“Nếu là rượu, tôi có loại ngon giấu riêng đây.”
Robert rót một ly rượu vang đỏ đưa cho Matthew. Khi rượu ngấm vào đôi môi trống trơn, chỉ một lúc sau anh đã cảm nhận được cơn say nhẹ nhàng, vừa đủ dễ chịu.
“Chỉ có hai chúng ta ở đây, tôi mới nói đó. Đại Công tước có vẻ hơi khác thường. Cậu không nhận ra sao?”
Nghe câu hỏi của bạn, Matthew đang tìm ít hạt khô làm món nhắm thì khẽ nhướng mày.
“Cũng có đấy. Ngài ấy có vẻ quá quan tâm đến bữa ăn, nhưng ở những mặt khác lại chẳng mảy may để ý. Lúc đầu tôi cũng khổ sở vì điều đó. Vì thế nên mới cần đến một người chỉ phụ trách tráng miệng riêng.”
“Người ta nói anh hùng chiến tranh say mê nữ thần xuất thân thường dân. Có vẻ ngài ấy đúng là người chồng yêu vợ nhỉ?”
Những câu chuyện xoay quanh vợ của Maxim von Waldeck đã quá quen thuộc trong vương quốc.
Nhất là từ sau bữa tiệc chào mừng ngày ngài trở về. Dù chỉ là một nửa quý tộc, nhưng Therese – nàng Lọ Lem xuất thân từ thường dân – đã trở thành hình mẫu thành công nhất trong giới bình dân.
“Dẫu vậy, tôi không nghĩ ngài ấy sẽ kể về chuyện của mẹ già, hay ước mơ trở thành đầu bếp hoàng gia trong bữa ăn như vậy.”
Robert có vẻ vẫn còn lời muốn nói. Nhận ra điều bất thường trong giọng điệu của bạn, Matthew khẽ hỏi dò.
“Mà này, có phải cậu giờ lớn tuổi rồi mới bắt đầu quan tâm đến vị trí đầu bếp hoàng gia không? Chứ ngày xưa chẳng phải cậu từng có cơ hội vào cung khi còn trẻ sao? Cậu còn là thủ khoa mà.”
“Không, hoàn toàn không.”
Nghe Robert nhắc đến ‘ước mơ tương lai’ Matthew ngỡ ngàng tưởng bạn mình đã thay đổi. Nhưng đáp lại lại là một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng khiến ánh mắt anh thoáng mở to.
“Tôi vẫn thích tiền hơn danh dự. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi, kể cả đến khi tôi chết. Vì thế, tôi định bám trụ ở Waldeck lâu nhất có thể. Chết rồi có khi tôi sẽ trở thành hồn ma bánh ngọt ám cả dinh thự này.”
“Vậy sao cậu lại nói như thế?”
“Đó cũng là điều tôi thắc mắc. Ngài ấy chỉ bảo tôi cứ nói như vậy trước mặt phu nhân thôi.”
“Ngài ấy bảo thế à?”
“Ừ. Chuyện là thế này….”
Robert nhấp một ngụm rượu, nhớ lại buổi gặp gỡ khá kỳ lạ với Maxim von Waldeck.
“Cậu vẫn còn mẹ già sống chứ?”
“Vâng, cha tôi đã mất, chỉ còn mẹ tôi còn sống. Nhưng sao lại hỏi vậy ạ…”
“Lớn tuổi rồi thì chắc đau chỗ này chỗ kia.”
“…Vâng.”
Chuyện hiển nhiên như thế mà hỏi làm gì?
Khi được đề nghị làm người phụ trách tráng miệng độc quyền tại Waldeck, Robert đã vô cùng bối rối. Đến khi nhìn thấy mức lương họ đề nghị, anh càng bối rối hơn.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Sau khi nhận công việc, anh lại liên tục rơi vào những tình huống bất ngờ. Maxim dường như chẳng hề quan tâm đến danh tiếng của Robert, ngoại trừ việc anh là người đã tạo nên món tráng miệng ‘hương vị thiên đường’. Ngay cả khi Robert đưa ra hàng loạt bằng khen từ các cuộc thi ẩm thực, Maxim vẫn thờ ơ, khiến anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Được rồi, cứ thế này đi. Cứ nói với mọi người rằng ước nguyện duy nhất của mẹ cậu là được thấy cậu trở thành đầu bếp hoàng gia.”
“Nhưng… sao ngài lại muốn tôi nói vậy?”
“À, thế người quản gia hay Matthew chưa kể gì với cậu sao?”
“Dạ… chưa ạ?”
Ngay lúc đó, Maxim tiến một bước lại gần Robert, ánh mắt bỗng trầm xuống, khiến người đối diện không khỏi rùng mình.
“Ta ghét nhất là bị hỏi lại. Những người ta thuê làm việc chỉ cần làm theo mệnh lệnh, không được thắc mắc. Hiểu chưa?”
“Vâng? … À, vâng ạ!”
Anh hùng chiến tranh đúng là có khác. Uy phong quả không tầm thường.
Robert bị khí thế áp đảo của Maxim đè nén, đến mức vô thức hỏi lại, rồi phải vội vàng sửa lời.
“Nếu đã hiểu thì nhớ kỹ lời ta vừa nói. Tự biết cách ứng xử, hiểu ý mà làm theo. Đây là lần duy nhất ta bỏ qua.”
Kể lại khoảnh khắc suýt mất việc ngay khi vừa nhận vào, Robert không khỏi lắc đầu ngao ngán khi nói với bạn mình.
* * *
Maxim vắt chéo đôi chân dài, nhìn thẳng vào Daisy, người đang chăm chú dõi theo hắn.
“Em cứ thoải mái nói bất cứ điều gì muốn. Ta sẽ nghe và cân nhắc.”
Hắn mỉm cười dịu dàng.
Dẫu lời lẽ có vẻ mềm mỏng như vậy…
Một kẻ chưa từng đàm phán với ai như Maxim chắc chắn là đối thủ khó nhằn. Daisy có quá nhiều điều muốn đưa vào các điều khoản của mình. Cô nghĩ tốt hơn nên để hắn trình bày ý kiến trước, sau đó mới sắp xếp yêu cầu của bản thân.
Cô hắng giọng nhẹ nhàng rồi hỏi dò.
“Vậy trước hết, ngài không có điều gì muốn từ em sao?”
“Không hẳn.”
Hắn đáp gọn lỏn.
“Ta chỉ cần Easy là đủ.”
Câu trả lời thật đơn giản và rõ ràng.
“Nhưng nếu ngài muốn gì ở em thì cứ nói ra. Đừng để sau này phải hối tiếc vì em đã cho ngài cơ hội để yêu cầu rồi đấy.”
“Ăn uống đầy đủ, đừng bỏ trốn mãi, hòa thuận với thím trong dinh thự, và trên giường thì cứ như mọi khi, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống là được...”
“Vâng, vâng, em hiểu rồi nên ngài dừng lại ở đó được rồi.”
Những lời hắn nói chỉ toàn những điều hiển nhiên, chẳng có chút giá trị thực tế nào.
Thực ra thì, bản hợp đồng này viết ra cũng chỉ vì cô.
“Vậy ta sẽ làm đơn giản nhé? Em cứ nói điều mình muốn trước, ta sẽ xem xét và quyết định có đồng ý hay không.”
“Nhưng như thế… nếu ngài không thích thì sẽ từ chối luôn đúng không?”
“Ta đã nói rồi mà. Ta rất sẵn lòng với em, và chính ta mới là người cần em. Nên ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng. Đừng lo lắng quá.”
Có gì đó không ổn. Dựa trên kinh nghiệm trước đây, cô cảm giác những yêu cầu của mình khó mà được đáp ứng hoàn toàn.
Thấy Daisy im lặng, Maxim có vẻ sốt ruột, hắn bổ sung thêm.
“Có vẻ em vẫn không tin ta. Không nhớ hôm đó ta đã cầu xin em thế nào sao? Vì muốn ngăn cuộc ly hôn này, ta đã vứt hết tự trọng vào xó rồi.”
“Ngài đã cầu xin ư?”
“Đúng vậy, ta đã hứa sẽ thay đổi tất cả, làm bất cứ điều gì. Chẳng lẽ em không nhớ?”
Người đàn ông kiêu ngạo này lại cầu xin sao? Daisy cố lục lại ký ức mờ nhạt của mình.
“Rốt cuộc vấn đề là gì?”
“Ta sẽ thay đổi tất cả. Ta phải làm gì… không, ta không nên làm gì để em thay đổi quyết định của mình đây?”
…Thật sự là có chuyện đó.
Nhưng vấn đề là ở chỗ hắn vốn trơ trẽn, nên ngay cả khi cầu xin, nó cũng chẳng mang lại cảm giác đáng thương gì cả.
“Hóa ra đó là cầu xin sao….”
“Có vẻ em vẫn không tin. Ta còn sợ em đến mức vì em mà điên đến nỗi bôi cả kem tươi lên ấy. Em không nhớ à?”
“Suỵt, em nhớ, nên đừng nhắc chuyện đó nữa!”
Khi giọng của Maxim bắt đầu lớn hơn, Daisy liền liếc mắt xung quanh, đưa ngón tay trỏ lên môi hắn, ra hiệu giữ im lặng.
Dù đã yêu cầu tất cả người hầu trà rời đi, nhưng trong dinh thự vẫn còn những người làm vườn và các nhân viên khác qua lại vì công việc.
“Ta đã làm tất cả trong khả năng của mình vậy mà giờ lại bị xem nhẹ. Thật oan ức.”
“Em xin lỗi. Em không cố tình phớt lờ ngài đâu, chỉ là… trông ngài hơi lạnh lùng, nên em không cảm nhận được thôi.”
“Ta sẽ cười. Ít nhất, nếu vừa đẹp trai vừa biết cười thì người khác cũng khó mà tạt nước lạnh vào mặt ta được.”
Hắn lại nở một nụ cười rạng rỡ. Một nụ cười trông như thể hắn sẽ đồng ý bất cứ điều gì cô nói, hiền hòa và đầy cảm thông.
‘Ha…, nhưng khi phải nói ra lại thấy thật xấu hổ.’
Daisy nhắm chặt mắt, ngần ngại trong giây lát. Những điều cô sắp nói chẳng khác nào những lời không ai đời nào viết vào hợp đồng nếu là một cặp vợ chồng bình thường. Việc phải thốt ra bằng lời đã đủ khiến cô cảm thấy nhục nhã.
Nhưng nếu không nói rõ ràng, cô sẽ phải hối hận suốt 100 ngày tới. Daisy thở dài nhẹ, cố gắng giữ bình tĩnh rồi cất giọng:
“Trước tiên… số, số lần đã.”
“Số lần? Em đang nói về cái gì?”
“Cái đó, cái đó chứ còn gì nữa.”
“Cái đó là cái gì?”
“…”
Maxim chống tay lên cằm, nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú dán vào cô.
“Số, số lần quan hệ ấy…”
“Ta nghe không rõ. Gần đây ta tập bắn súng, tai có vẻ hơi nghễnh ngãng rồi.”
Hắn ta… lại cố tình đây mà. Daisy nghiến răng, bực bội viết to từ ‘quan hệ’ lên tờ giấy trước mặt.
“À, quan hệ?”
Viết to không có nghĩa là phải đọc to! Daisy giật bắn người, nhưng Maxim chỉ gật gù một cách rất tự nhiên.
“Số lần quan hệ? Ta còn tưởng chuyện gì…”
“Ngài làm ơn nói nhỏ giùm em được không? Em không bị lãng tai đâu.”
“À, xin lỗi, xin lỗi. Có vẻ ta hơi to tiếng. Ta sẽ chú ý.”
Rõ ràng hắn đang cố ý trêu chọc. Daisy cảm thấy đầu mình đau nhức. Cô đã chọn một nơi riêng tư để tránh bất kỳ rắc rối nào, nhưng giờ lại cảm giác như tự đào hố chôn mình. Cơn giận trong cô như muốn bùng nổ.
“Có vẻ em đã quen dần rồi. Quả nhiên Easy của ta rất mạnh mẽ.”
“Ngài lại đang nói gì thế?”
Ngay sau đó, Maxim thốt ra một câu khiến Daisy không khỏi ngỡ ngàng.
“Ta đã cố gắng kiềm chế hết sức để em quen dần, nhưng giờ có lẽ đã đến lúc thả lỏng dây cương rồi, đúng không?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)