Chương 28
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Daisy chỉ tay về phía người biết thông tin, thẳng thừng nói.
“Người đó, chính xác là người bảo đã nghe được từ Anna khi cô ấy đi công tác, đúng không? Tình cờ thay, Max lại bất ngờ xuất hiện.”
“…”
“Rốt cuộc là tiểu thư nào thế? Tôi tò mò đến mức sắp chết mất mà các người cứ nói loanh quanh mãi thế?”
Nếu biết thì cô mới có thể nhiệt tình giúp đẩy và dễ dàng thúc giục việc ly hôn hơn chứ sao.
Đó là suy nghĩ thật sự của Daisy, nhưng nếu nói thẳng ra thì chắc chắn sẽ bị nhìn với ánh mắt kỳ lạ của mọi người ở đó. Hơn nữa, từ góc nhìn của nhân viên, cặp đôi Công tước và phu nhân Waldeck trong mắt họ chỉ là một cặp tình nhân nóng bỏng, từng ‘bỏ mặc’ họ để ân ái tận 40 phút trong phòng thay đồ.
“Tôi cũng phải biết đó là ai thì mới lên kế hoạch được chứ. Bây giờ tôi còn phải tham dự các sự kiện ở khắp nơi. Chẳng lẽ cứ để người ta cướp chồng ngay trước mắt mình hay sao?”
“…”
“Hiện tại thì ngài ấy nói yêu tôi, nhưng theo lời các người, mục tiêu cuối cùng của đàn ông rốt cuộc vẫn là quyền lực mà, đúng không? Dù cho tôi có xinh đẹp thật, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một đứa con hoang quê mùa thôi.”
Daisy nhớ lại và chậm rãi trích dẫn chính xác những lời họ đã nói trước đó, đồng thời cũng đưa ra một lý do rõ ràng, logic. Trong khi đó, hai cô nhân viên chỉ biết khẽ liếc nhìn nhau, như thể đang cân nhắc.
Sau khi trách móc là lúc làm dịu tình huống căng thẳng này. Song, Daisy nhanh chóng đổi tone giọng, nhỏ tiếng mềm mỏng hơn để thuyết phục.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói các người đã nói chuyện này đâu. Chỉ cần giúp tôi một chút thôi. Sau đó, tôi sẽ nói với Công tước rằng các nhân viên đã làm việc hết sức chu đáo, còn chăm sóc vô cùng tận tình. Thêm nữa, tôi sẽ khen rằng quần áo ở đây rất đẹp và sau này tôi chỉ muốn mua đồ ở đây thôi. Tôi hứa sẽ nói những điều tốt đẹp về các người.”
Trước lời dỗ dành ấy, một nhân viên còn đang lưỡng lự cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói đầy cẩn trọng.
“Thưa phu nhân… thật sự cô sẽ giữ bí mật cho chúng tôi chứ? Chúng tôi cũng kinh doanh với giới thượng lưu… nếu có lời đồn xấu lan ra thì thật khó xử.”
“Đương nhiên rồi. Tôi thì đi đâu mà kể những chuyện này chứ. Làm thế chỉ khiến người ta nghĩ tôi là kẻ thấp kém, mù quáng vì ghen tuông mà không biết phân biệt đúng sai. Rốt cuộc chẳng khác gì tự bôi nhọ bản thân cả.”
Daisy ngay lập tức nhún vai đáp, khiến vẻ mặt cảnh giác của nhân viên dần giãn ra đôi chút.
“À, đổi lại việc giữ bí mật, tôi mong các cô thỉnh thoảng kể mấy chuyện kiểu tin đồn như thế này cho tôi nghe.”
“Tin đồn ạ?”
“Ừ, như cô biết đấy, cả thím và tôi đều chỉ quanh quẩn ở lãnh địa, cũng muốn nghe chút chuyện từ thủ đô. Sắp tới, tôi sẽ mời hai người đến khu nhà phố nhé.”
Nếu đã nắm được điểm yếu thì cũng nên tận dụng triệt để. Nếu có thể biết thêm được gì khác, Daisy chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Tất nhiên, nếu không kể thì tôi cũng không thể làm ngơ với những điều khó chịu tôi vừa trải qua hôm nay. Tôi thì không có mối quan hệ nào trong giới thượng lưu, nhưng Công tước nhà tôi thì khác đấy.”
“…”
“Các cô thấy rồi đấy, chúng tôi ‘nồng nhiệt’ thế nào mà, đúng không?”
Khi đã nói đến mức này rồi, chuyện họ chọn thế nào cũng đã rõ như ban ngày.
“Là tiểu thư của Hầu tước Langley và con gái của Tử tước Bernstein ạ…”
“Thay vì nói thì viết ra giấy đi. Ghi rõ con gái nhà ai, diện mạo thế nào, và cả tên đầy đủ. Tôi sợ nhầm lẫn hoặc quên mất.”
Cuối cùng, bằng cách đan xen giữa đe dọa và thuyết phục, cô đã có được danh sách ‘ứng cử viên tình nhân dự bị’ của Maxim von Waldeck.
* * *
“Thưa phu nhân, đường vai nối tiếp với cổ của người thật sự đẹp đến kinh ngạc, vì vậy chúng tôi đã chọn thiết kế để lộ đôi vai một cách tinh tế. Xương quai xanh cũng thẳng tắp, đều đặn như một bức tượng điêu khắc vậy.”
“Chiếc váy này không hở quá nhiều nhưng lại khéo léo tôn lên đường cong mềm mại của cơ thể, tạo nên vẻ quyến rũ khó cưỡng. Chất liệu lụa cao cấp nhất từ phương Đông mang lại cảm giác vô cùng thanh lịch dù không cần thêm bất kỳ họa tiết nào.”
“Làn da phu nhân trắng trẻo, mịn màng đến mức tông màu trắng tinh khôi này cũng hoàn toàn phù hợp. Thật sự hòa quyện hoàn hảo với mái tóc sáng màu của người. Trông người như một thiên thần giáng thế vậy. Thật sự là tuyệt đẹp.”
Nếu lúc trước là một ‘bữa tiệc’ nói xấu không thương tiếc, thì bây giờ lại giống như bị nhốt trong một nhà tù ngập tràn những lời khen thật giả lẫn lộn.
Anna và Hazel, nhân viên của cửa tiệm, kẻ tung người hứng thi nhau ca ngợi vẻ đẹp lộng lẫy của Daisy. Dĩ nhiên, họ làm vậy vì đã phạm lỗi và bị nắm thóp, nhưng… Daisy cũng chẳng thấy cần phải phủ nhận điều gì.
‘Đúng là mình đẹp thật mà.’
Đến Daisy cũng thừa nhận rằng nhan sắc của mình không phải dạng tầm thường mà.
Đó là vẻ đẹp rực rỡ, không thứ khiêm tốn nào có thể che giấu được nỗi.
Daisy nhớ lại những lời ca ngợi dành cho mình, rồi xoay người trước gương, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu từ nhiều góc độ khác nhau.
Đúng là người đẹp vì lụa. Cô thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên váy cao cấp có khác.
Khi gột bỏ cái vẻ ‘quê mùa lạ lùng’ như lời các nhân viên nói, cô trông rực rỡ hơn hẳn.
Sau khi mặc thử một chiếc váy đắt tiền, Daisy mới nhận ra rõ ràng bộ đồ cô mặc lúc trước rẻ tiền và tầm thường đến mức nào. Cho dù nhà Therese không có nữ chủ nhân hay con gái đi chăng nữa, chẳng lẽ với tư cách quý tộc mà lại không có chút con mắt thẩm mỹ cơ bản nào sao?
‘Giàu thế rồi, sao không chịu tiêu xài một chút chứ. Định mang hết tiền xuống mồ hay sao?’
Mặc dù Therese đang điều hành một tổ chức bí mật của phe cách mạng, thì ông ta vẫn là một quý tộc, và nhìn cái dinh thự lộng lẫy kia, Daisy biết rõ khối tài sản cũng không phải dạng vừa.
‘Therese chết quách đi…’
Daisy nghiến chặt răng một lần nữa, mà nhớ đến gương mặt khó ưa của người chủ mà cô căm ghét.
“Thưa phu nhân, người thấy thế nào ạ?”
Anna, một trong những nhân viên, vừa dè dặt hỏi vừa liếc mắt nhìn thái độ của Daisy.
“Tôi thích. Đẹp lắm.”
“Thưa phu nhân, không phải người tỏa sáng nhờ bộ váy, mà chính bộ váy trở nên rực rỡ hơn nhờ người đó ạ.”
Những lời nịnh nọt như thế, dù hiển nhiên nhưng được nói một cách khéo léo, thật sự không khiến cô cảm thấy khó chịu chút nào.
Dù sao thì, lời khen về nhan sắc luôn là thứ dễ chịu, bất kể có nghe bao nhiêu lần đi nữa.
“Tôi thấy ổn đấy. Nhưng thử hỏi ý kiến mọi người xem sao nhỉ?”
Vì đây là bộ đồ đắt tiền, Daisy nghĩ cũng nên thu thập ý kiến của nhiều người trước khi quyết định. Dù gì cô cũng chỉ định m
ua hai bộ, nên phải lựa chọn cẩn thận.
Một chút hồi hộp và mong chờ dâng trào trong lòng, Daisy bước ra khỏi phòng thử đồ và đứng trước mặt mọi người.
“Thưa cô, người đẹp quá ạ… Như một bức tượng trong hoàng gia vậy đó.”
Mary Gold chắp tay lại, ánh mắt mơ màng như đang mơ thấy giấc mộng.
“Cảm ơn, Mel.”
“Vâng, vâng… Tôi không dám nhìn thêm nữa đâu. Hình như nhìn lâu quá sẽ bị chảy máu mũi mất.”
“Ừ, vậy thì cứ tránh đi là được.”
Lời cảm thán thật thà khiến não bộ của Daisy nhanh chóng tiết ra ào ạt chất dopamine gây hưng phấn. Đúng là phong cách của người hầu gái xuất sắc nhất của cô.
Sau đó, Daisy chậm rãi nở một nụ cười hài lòng.
“Đúng là đồ đắt tiền có khác. Giá trị của nó thật đáng đồng tiền bát gạo, thưa phu nhân.”
Lúc này, Rose miễn cưỡng kéo khóe môi lên, gượng gạo đáp lời. Gương mặt cô ta khó giấu được vẻ khó chịu. Chắc hẳn, dù không thể hiện ra, trong lòng đang sôi sục vì ghen tị.
“Đẹp lắm. Không quá lộng lẫy, nhưng rất tinh tế. Mặc đi xem opera cũng hợp, kết hợp với áo lông cũng ổn. Thật sự rất quý phái.”
Đại Công tước phu nhân đời trước cũng không tiếc lời khen ngợi chiếc váy, có vẻ như bà cũng rất hài lòng.
Quan trọng nhất là những nhận xét thực tế của bà lại vô cùng hữu ích.
Giờ chỉ còn chờ người tài trợ chính thức duyệt chi tiêu là xong.
“…Ngài thấy chiếc váy này thế nào, Max?”
Daisy hỏi với giọng hồi hộp, khiến ánh mắt trong cửa tiệm đồng loạt đổ dồn về phía Maxim, người trả tiền.
“Đẹp lắm.”
Maxim buông một lời cảm thán ngắn gọn, ánh mắt không thể rời khỏi dáng vẻ trong chiếc váy của Daisy.
Hoàn toàn bị mê hoặc rồi. Cô đẹp đến mức khiến hắn không thốt nên lời, cũng chẳng thể trách đối phương được.
Daisy hoàn toàn hiểu tình cảnh của Maxim, người đến cả câu nói cũng chưa kịp nói hết vì vẻ đẹp của cô.
“Vậy thì chọn chiếc này...”
“Chiếc tiếp theo.”
Maxim búng ngón tay, ra hiệu cho nhân viên mang chiếc váy khác ra.
‘Sao lại vội vàng thế chứ? Dù đẹp thật nhưng chẳng lẽ vẫn chưa đủ để quyết định hay sao?’
Nhân viên cúi đầu kính cẩn rồi lập tức làm theo lệnh.
“Chiếc tiếp theo.”
Đến chiếc váy thứ hai.
“Chiếc tiếp theo.”
Rồi đến chiếc váy thứ ba.
“Chiếc tiếp theo.”
Thậm chí cả chiếc váy với thiết kế hoàn toàn trái ngược.
Maxim chỉ để lại đúng một câu ‘Đẹp đấy’ rồi ngay lập tức chuyển sang chiếc váy khác. Thật là tồi tệ.
‘Aaa, thật sự, mệt chết đi được…!’
Daisy, người liên tục thay váy theo yêu cầu, khuôn mặt từ hồng hào dần chuyển sang tái mét.
Về sau, có vẻ như Maxim còn lười nói cả từ “chiếc tiếp theo,” chỉ khẽ gật đầu ra hiệu.
‘Quỷ thật, nói là đẹp mà sao lại kén chọn thế chứ?’
Hình như hắn muốn cô thử hết mọi chiếc váy trong cửa hàng này.
‘Đúng là coi người khác như búp bê để chơi đùa mà.’
Đối với Maxim, chỉ cần khẽ gật đầu là có thể thấy Daisy xuất hiện trong bộ váy mới, nhưng với người phải liên tục thay đồ như cô, thì chẳng khác nào làm lao động khổ sai cả.
Ban đầu, việc thử hết bộ này đến bộ khác khiến cô cảm thấy thích thú. Nhưng đến mức này, cô chỉ còn mong nhanh chóng chọn đại một bộ rồi về nhà thôi.
“…”
Điều cô lo sợ đã thành sự thật. Cuối cùng, Daisy phải thử hết toàn bộ trang phục trong cửa hàng mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng thay đồ này.
‘Nhưng mà vẫn chưa chọn được bộ nào thì phải…’
Chẳng khác gì một công việc khổ sai vô ích. Cô cảm giác như Maxim cố tình muốn hành hạ mình. Điều đó khiến cô sắp phát điên.
Cho dù Maxim chọn gì, giờ đây cô thật sự chẳng còn quan tâm nữa.
Toàn thân kiệt sức, Daisy nhắm mắt chọn đại hai bộ váy, chỉ mong được ngả lưng nghỉ ngơi.
“Max, rốt cuộc ngài muốn mua gì? Làm ơn chọn đi mà….”
Ngay lúc này, cô gần như phải dùng giọng điệu van xin, còn Maxim chỉ nhướn mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Sau đó, hắn quay sang nhân viên với vẻ mặt lạnh nhạt và đưa ra một tuyên bố đầy bất ngờ.
“Mua hết tất cả những gì cô ấy đã thử. Tính bằng *séc.”
*Séc: Tính bằng séc có nghĩa là thanh toán bằng một tờ séc ngân hàng. Đây là một loại giấy tờ có giá trị thay thế tiền mặt, trong đó người viết séc (người mua) ra lệnh cho ngân hàng của mình trả một số tiền cụ thể cho người thụ hưởng (người bán). Đơn giản hơn, séc giống như một phiếu chi trả thay tiền mặt, thường dùng cho các giao dịch giá trị lớn hoặc khi không tiện mang theo nhiều tiền mặt.
Trời đất, mua hết tất cả sao?
Không ai tin vào những gì vừa lướt qua tai mình. Cả Daisy lẫn những người trong cửa hàng đều tròn mắt kinh ngạc trước tuyên bố khủng khiếp này.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)