Chương 88
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Daisy à. Em có chỗ nào cần chỉnh sửa không?”
Trên xe hướng đến nhà hát opera. Sau một hồi nhìn chằm chằm, Maxim khẽ hỏi.
“Ý ngài là sao ạ?”
“Hôm nay trông em có vẻ đã chuẩn bị rất kỹ.”
“…À.”
Có lẽ vì cô đã mặc một chiếc váy thật lộng lẫy. Tưởng đàn ông không để ý đến những chuyện này, nhưng Maxim lại thẳng thắn hỏi, khiến Daisy cảm thấy công sức trang điểm của mình cũng đáng giá.
Thực ra, cô đã nhận lệnh từ thím rằng phải thể hiện niềm tự hào của một nữ chủ nhân xứ Waldeck, nên đã chăm chút hơn mọi khi.
“Chỉ là… Em lần đầu đến nhà hát nên hơi háo hức thôi. Ngài tặng em nhiều quần áo và trang sức thế, cứ để không thì phí. Phải dùng chứ ạ.”
Daisy trả lời một cách qua loa.
Thực chất, đây là bộ ‘trang phục chiến đấu’ để thể hiện niềm tự hào của Waldeck.
‘Em đi theo lệnh của thím để thể hiện khí chất của một nữ chủ nhân xứ Waldeck!’
…Nhưng nếu nói thật như vậy, chắc chắn sẽ chọc giận gã điên nóng tính này.
Lý do là Maxim vẫn chưa biết về bức thư. Việc cô thay thím đến đây cũng đủ coi là chống đối hoàng gia rồi.
Nếu Maxim cũng nhúng tay vào, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Tốt nhất là đừng gây thêm rắc rối, nên Daisy trả lời một cách khéo léo, nhưng Maxim vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.
“Ý ta là có ai đó khiến em phải chú ý đến ngoại hình như vậy sao?”
Chỉ là cách diễn đạt khác đi, nhưng vẫn là cùng một câu hỏi.
Đúng là một gã phiền phức.
Daisy thở dài đáp.
“Dù là đi dự sự kiện… nhưng đây cũng là buổi hẹn hò ở nhà hát mà. Em muốn trông thật xinh đẹp trước mặt Maxim thôi. Được chưa?”
“À, là vì ta.”
Tưởng Maxim sẽ vui, nhưng không ngờ phản ứng của hắn lại khá hờ hững. Daisy cũng cảm thấy ngượng ngùng theo.
“Để xem nào.”
“Gì cơ… ha ư!”
Cô định hỏi “Gì cơ?” nhưng không nói rõ được vì Maxim đột nhiên nắm lấy cằm cô, dùng ngón tay cái ấn nhẹ lên môi Daisy.
Dù mắt Daisy liếc ngang liếc dọc, Maxim vẫn không ngừng lau đi lớp son trên môi cô.
“Nằm yên.”
“Ha, ư…”
Có vẻ như hắn muốn lau sạch đến tận dấu vết cuối cùng, nên đã hút nhẹ môi cô một cái.
Đây là tín hiệu nguy hiểm. Nếu nụ hôn trở nên sâu hơn, chắc chắn sẽ dẫn đến chuyện phải cởi đồ.
Những gì cô đã chăm chút từ sáng sớm sẽ tan biến hết. Hơn nữa, tài xế cũng đang ngồi đằng trước. Làm sao có thể làm chuyện đó trong xe được chứ?
‘Phải ngăn hắn lại trước khi hắn ‘nổi lên’ mới được!’
Tình thế quá khẩn cấp. Daisy dồn hết sức lực để vùng vẫy, khiến Maxim nhíu mày và buông môi cô ra.
“Hôm nay sao em lại thế này?”
“Thật đấy, đừng có động vào em nữa. Em đã dành cả buổi sáng để trang điểm, giờ lại bị xóa hết rồi.”
“Em nói là muốn đẹp trong mắt ta mà. Vậy thì dù có bị xóa đi, chỉ cần ta thấy em đẹp là được rồi.”
Không thể phủ nhận câu nói đó, Daisy đành im lặng. Maxim lại khéo léo thêm vào.
“Ta thích em không đánh son như này hơn.”
Khi Maxim định hôn cô lần nữa, Daisy đẩy vai hắn ra và lắc đầu.
“Không được. Ở đằng trước…”
…Có tài xế đang nhìn kìa.
Daisy dùng cử chỉ miệng để diễn đạt ý của mình.
Dù có người hay không, việc bám lấy nhau vẫn là đặc điểm lâu đời của Maxim. Nhưng với tài xế ngồi đằng trước, trong một không gian kín, Daisy tuyệt đối không muốn.
“Này, James.”
“Vâng, thưa Đại Công tước.”
Tài xế hơi quay đầu lại và trả lời một cách lễ phép.
“Khi đang lái xe, hãy tập trung vào phía trước. Ngươi nên nhớ kỹ điều đó.”
“Vâng.”
“Được chưa?”
Được cái gì chứ! Daisy dùng ngón tay chỉ vào tai mình và khẽ mấp máy miệng ‘Vẫn nghe thấy mà!’
“James.”
“Vâng, thưa Đại Công tước.”
Lần này, anh ta giữ ánh mắt thẳng phía trước và đáp lại một cách lễ phép.
“Trong lúc lái xe, hãy coi như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ hàng ghế sau. Rõ chưa?”
“…”
Không có câu trả lời.
Có vẻ như James đang thực hiện mệnh lệnh của Maxim ngay lập tức — coi như chưa từng nghe thấy điều gì.
Người hầu của Maxim von Waldeck vốn được đào tạo theo nguyên tắc tuyệt đối phục tùng. Đúng là một phản ứng hoàn hảo, không dư thừa dù chỉ một lời.
“Giờ thì được rồi chứ? James không thấy gì, cũng chẳng nghe gì cả.”
“Bây giờ em không có tâm trạng để đùa đâu.”
Daisy bĩu môi, lườm Maxim một cái. Hắn thở dài, tỏ vẻ bất lực.
“Haa, vậy thì đành chịu thôi. James, từ giờ hãy coi như nghe thấy mọi thứ nhé. Dừng xe đi. Ta sẽ xuống xe một lát để hít thở không khí.”
“Vâng, thưa Đại Công tước.”
Trời đất ơi. James vẫn tiếp tục tuân lệnh Maxim một cách máy móc.
Chiếc xe dừng lại bên vệ đường vắng vẻ.
Két—
“Khoan đã! Đừng xuống xe, James.”
Ngay khi xe dừng lại, Daisy vội vàng kéo tay James, ngăn anh ta rời đi.
“Xuống xe đi, James.”
“Đừng xuống! Hãy suy nghĩ kỹ xem giữa ta và Maxim, ai mới là người cậu nên nghe theo.”
Dĩ nhiên Maxim là người có quyền lực hơn. Nhưng Daisy là người duy nhất có thể điều khiển Maxim. Cô trừng mắt nhìn James, như muốn nhắc nhở anh ta về điều đó.
“… Xin lỗi, thưa Đại Công tước.”
May mắn hay bất hạnh đây? Dù sao đi nữa, James cũng chọn nghe theo Daisy.
“Max, hôm nay là thứ mấy?”
“Chủ nhật.”
“Vậy thì ngài không nên như thế này chứ?”
“Hửm? Như thế nào?”
Lại còn giả vờ không hiểu. Daisy cố nén sự bực tức, ghé sát vào tai Maxim thì thầm.
“Hôn đấy.”
“Hôn thì liên quan gì đến ngày trong tuần? Trong hợp đồng chỉ quy định số lần giao hợp thôi. Có đúng không?”
Maxim cũng thì thầm lại bằng giọng điệu chậm rãi, cố tình kéo dài từng chữ.
“Liên quan chứ! Vì cuối cùng nó sẽ dẫn đến… giao hợp.”
“A, vậy tức là chỉ cần không tiến đến bước đó thì được sao?”
Được cái quái gì chứ! Hắn lại định lấp liếm rồi. Không đời nào cô để hắn làm vậy.
“Dĩ nhiên là không!”
“Ta sẽ sử dụng quyền khẩn cấp.”
“Hôm qua ngài đã dùng rồi.”
“Ừm, phải không nhỉ.”
Lại giả vờ. Đúng là tên cáo già.
Maxim đã dùng hết số lần theo hợp đồng trong tuần này.
Nếu cô không tỉnh táo để vạch rõ giới hạn, hắn nhất định sẽ lại hành động theo ý mình. Daisy cắn môi, ghé sát vào tai hắn hơn nữa.
“Em không muốn lớp trang điểm bị lem. Em cũng không muốn diện mạo của mình trở nên nhếch nhác. Hôm nay là một dịp quan trọng mà.”
“Xem kìa, vậy là em không phải vì ta mà làm đẹp. Ta chỉ thử đoán thôi, ai ngờ lại đúng. Bị bắt quả tang rồi nhé, Easy của ta.”
Daisy đảo mắt. Nhìn cái dáng vẻ trống rỗng của hắn mà xem. Chắc chắn trong đầu hắn lại đang suy diễn đủ loại viễn cảnh hoang đường. Cô phải tìm cách thoát khỏi tình huống này một cách khéo léo.
“Em đã hứa với thím rằng mình sẽ giữ vững lòng kiêu hãnh của một Đại Công tước phu nhân.”
“Vậy thì có liên quan gì đến chuyện em trang điểm?”
“Họ luôn xem thường em.”
“Dám khinh thường em sao? Là ai? Nói đi, ta sẽ lo liệu để bọn họ biến mất mà không ai hay biết.”
“Không, em phải tự mình làm thì mới có ý nghĩa. Em phải khiến họ choáng ngợp ngay từ đầu. Đây là việc của Đại Công tước phu nhân… nên ngài đừng nhúng tay vào.”
“…”
Maxim mím chặt môi, vẻ mặt trở nên cứng đờ.
Có phải cô đã nói quá nặng lời không? Vì quá căng thẳng mà trút giận lên hắn một cách vô lý chăng…
Daisy cảm thấy một chút áy náy.
“Dù sao đi nữa, em thực sự xin ngài đấy. Chỉ hôm nay thôi, xin hãy ngoan ngoãn nghe theo ý em. Đổi lại, em sẽ tặng ngài một phần thưởng đặc biệt.”
“Phần thưởng gì?”
Haa, cô vốn không định dùng đến biện pháp này.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây có lẽ là cách duy nhất để chắc chắn hắn sẽ nghe lời. Daisy hắng giọng, cố gắng tỏ vẻ rộng lượng, rồi cúi xuống thì thầm.
“Quyền khẩn cấp. Em sẽ nhường lại phần của mình trong tuần này cho ngài. Không phải bây giờ, mà bất cứ lúc nào ngài muốn.”
Một đề nghị không thể nào từ chối đối với Maxim. Dĩ nhiên, hắn vui vẻ chấp nhận ngay lập tức.
‘Giờ thì hắn sẽ nghe lời mình rồi.’
Cô không thích sử dụng chuyện giường chiếu làm vũ khí thương lượng.
Nhưng đây là một nhiệm vụ quan trọng. Để đền đáp sự kỳ vọng và động viên của thím, cô sẵn sàng chấp nhận hy sinh nhỏ bé này.
* * *
Rạp hát vô cùng náo nhiệt. Vì đây là buổi biểu diễn từ thiện do hoàng gia trực tiếp tổ chức, nên phần lớn khán giả đều là quý tộc cấp cao hoặc những doanh nhân tài trợ cho ngân khố hoàng gia.
Vấn đề nảy sinh ngay từ khi bước vào.
Người quản lý đã chặn Daisy lại vì tên cô không có trong danh sách khách mời.
“Xin lỗi, nhưng những ai không có trong danh sách sẽ không thể vào được.”
“Ngươi vừa nói gì?”
Giọng Maxim lạnh lẽo vang lên. Trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối, cô phải giải thích rõ ràng. Daisy lập tức khoác tay Maxim với dịu giọng can thiệp.
“Max, để em nói. À… tên Olivia von Waldeck có trong danh sách đúng không?”
“Vâng, thưa phu nhân.”
“Chuyện là… phu nhân không được khỏe, nên đã nhờ ta đi thay. Bà ấy cũng đã gửi thư phản hồi về thư mời và xin phép trước rồi. Có lẽ có chút nhầm lẫn. Ngài có thể kiểm tra lại giúp không?”
Người quản lý trao đổi vài câu với một nhân viên khác rồi quay lại, vẻ mặt đầy khó xử.
“Chúng thần không nhận được thông tin về việc này. Phu nhân, xin thứ lỗi, nhưng… đây là mệnh lệnh đặc biệt của Hoàng hậu. Người yêu cầu kiểm soát nghiêm ngặt việc ra vào buổi tiệc…”
“Có chuyện gì vậy?”
Ngay lúc đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Daisy quay lại, đó chính là chủ nhân của bữa tiệc tối nay, Hoàng hậu đang mỉm cười bước đến cùng những người tùy tùng.
“A, ngài cũng đến rồi à. Đại Công tước Waldeck.”
Ánh mắt bà ta lướt qua Maxim, rồi dừng lại ở Daisy.
Có phải chỉ là ảo giác không?
Dù rất mờ nhạt, nhưng đó chắc chắn là sự thù địch rõ ràng.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)