Chương 79
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cởi đồ ư? Hắn nghiêm túc sao?
Không chỉ Daisy, mà dường như tất cả những người trong hội trường đều ngơ ngác trước yêu cầu kỳ lạ của Maxim.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Maxim chỉ nhún vai, tỏ vẻ như đã đoán trước điều này.
“À, hình như lời nói của tôi khiến mọi người hiểu lầm rồi. Đừng nghĩ lung tung. Tôi chỉ muốn mọi người cởi áo khoác và mũ quân đội thôi. Tôi không phải loại biến thái đâu.”
Câu nói hài hước của Maxim khiến cả hội trường bật cười rôm rả.
“Nhưng mà, nếu ai muốn cởi hết thì tôi cũng không ngăn cản. Miễn là các bạn tự tin với cơ thể của mình. Còn tôi, tôi tự tin lắm, nhưng chỉ dám cởi hai món thôi, vì sợ vợ tôi sẽ nổi giận.”
Hắn nháy mắt với Daisy và ngay lập tức, tất cả ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía cô, kèm theo những tràng pháo tay vang dội.
‘Tên điên này lại thế nữa. Đúng là chẳng biết xấu hổ.’
Khuôn mặt Daisy đỏ bừng như trái cà chua chín. Cô càng quyết tâm phải thêm ngay điều khoản cấm Maxim nhắc đến tên cô trong các bài phát biểu.
“Giờ, hãy để áo khoác và mũ quân đội của các bạn khoác lên người gia đình mình.”
Sau khi đùa giỡn một chút, Maxim lấy lại vẻ nghiêm túc.
Theo chỉ dẫn của hắn, các binh sĩ lần lượt cởi áo khoác và mũ quân đội, rồi trang trọng khoác chúng lên người các thành viên gia đình của mình. Khi mọi người đều đã làm như vậy, Daisy trong bộ quân phục của Maxim cũng không còn nổi bật như trước.
Chắc hẳn đây chỉ là hành động bộc phát, nhưng mọi thứ lại diễn ra trơn tru như thể hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho sự kiện này từ trước.
‘Kỳ diệu thật.’
...Chuyện này mà cũng thành thật sao?
Daisy không khỏi cảm thán. Hắn chỉ cần nói một câu, và tất cả đều nghe theo mà không chút do dự. Maxim không chỉ là anh hùng chiến tranh, mà còn giống như một thủ lĩnh tinh thần nào đó.
“Chúng ta đã chiến đấu với kẻ địch, nhưng động lực thực sự giúp chúng ta sống sót trở về không gì khác ngoài gia đình của chúng ta. Vì thế, nhân vật chính trong chiến thắng này không phải là chúng ta, mà chính là những người mẹ, người vợ, và những người thân yêu của chúng ta – những người đã cầu nguyện, chờ đợi, và đặt trọn niềm tin vào chúng ta.”
Nghe kỹ thì phải thừa nhận, bài phát biểu này thực sự ấn tượng. Nó chạm đến trái tim của mọi người. Cứ ngỡ hắn chỉ biết dùng mệnh lệnh áp đặt với tính cách cứng nhắc, nhưng khả năng khiến đám đông tự nguyện hành động thế này đúng là xuất sắc.
Quả nhiên, một người có thể dẫn dắt cả một cuộc chiến khó khăn đến chiến thắng thì đúng là một chỉ huy tài ba. Tên đàn ông này lúc nào cũng nói những lời vớ vẩn ấy, giờ đây lại trông thật khác biệt.
“Vì thế, hãy dành những tràng pháo tay thật lớn để bày tỏ lòng biết ơn và sự kính trọng đến họ.”
Maxim kết thúc bài phát biểu của mình một cách hoàn hảo. Ngay lập tức, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Những người lính và gia đình họ đều rất xúc động. Dù hơi ngượng ngùng, nhưng ai nấy đều tự hào, thậm chí có người còn rơi nước mắt khi nhớ lại những tháng ngày lo lắng chờ đợi.
Hắn không chỉ biến buổi lễ ‘Ngày Gia Đình’ thành một sự kiện ý nghĩa, mà còn thực sự giữ lời hứa với Daisy – không làm cô cảm thấy xấu hổ nữa.
‘Phải rồi, việc mình vẫn ngồi đây nghe hắn nói thế này, không chỉ vì ý chí của bản thân. Mà vì mình đã bị hắn cuốn hút mất rồi...’
Daisy không thể phủ nhận. Maxim thực sự có tài năng bẩm sinh trong việc điều khiển người khác theo ý mình.
‘Cũng hơi kỳ quặc và lập dị thật, nhưng phải thừa nhận rằng hắn đúng là một kẻ phi thường.’
Mà đúng thôi. Có ai chỉ vì muốn làm tình mà tiêu diệt sạch kẻ địch được cơ chứ?
‘Biến điều không thể thành có thể, đến mức này thì gọi hắn là anh hùng cũng chẳng sai.’
Chỉ tiếc là nếu hắn bớt mấy trò biến thái đi thì thật tốt. Con người đúng là chẳng thể hoàn hảo. Chỉ cần Maxim chịu sửa cái miệng bẩn thỉu và mấy hành động thô lỗ ấy, Daisy cảm thấy mình có thể rộng lượng gọi hắn là ‘vĩ nhân cứu quốc’ cũng được.
Dù là dưới chế độ quân chủ, cách mạng hay bất kỳ lý tưởng nào, Maxim von Waldeck đã cứu sống không biết bao nhiêu người dân, và hơn hết, nhờ hắn mà đất nước này không bị xâm lược.
Bất giác, Daisy cũng hòa theo mọi người, vỗ tay hướng về phía hắn.
Ánh mắt của Maxim von Waldeck, từ đầu đến cuối, vẫn chỉ dừng lại trên người vợ của hắn – Daisy von Waldeck.
* * *
“Quả là một bài phát biểu thật cảm động, thưa Đại Công tước.”
Khi buổi lễ kết thúc, trên đường đi dọc hành lang cùng Maxim vừa bước xuống bục, một người phụ nữ trung niên tiến đến bắt chuyện.
Người phụ nữ mỉm cười lịch sự, giọng nói nhẹ nhàng và đầy thiện chí. Nhưng Maxim chỉ khẽ nhếch môi một cách máy móc, ánh mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Hắn liếc nhìn người phụ nữ từ đầu đến chân – một người không mặc quân phục hay khoác áo khoác – rồi hờ hững đáp lại.
“Cảm ơn. Nhưng xem ra phu quân của bà lại không mấy ấn tượng cho lắm.”
Trước lời nhận xét sắc bén của Maxim, người phụ nữ thoáng cứng người, mất vài giây lúng túng trước khi vội vàng xua tay.
“Ồ không, không phải vậy. Ngài ấy đã muốn cởi áo khoác cho tôi, nhưng tôi từ chối. Tôi chẳng làm gì ngoài cầu nguyện, nên muốn dành vinh quang này cho những người đã thực sự cống hiến vì đất nước.”
“Ra vậy.”
Maxim đáp lời một cách miễn cưỡng, rõ ràng chỉ đang xã giao. Thậm chí khi trả lời, ánh mắt hắn vẫn luôn dán chặt vào Daisy, chẳng hề để tâm đến người phụ nữ kia. Daisy liếc nhìn người phụ nữ, cố gắng dò xét phản ứng của bà ta.
Quả nhiên, khuôn mặt bà thoáng trở nên căng thẳng. Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, người phụ nữ lập tức đổi mục tiêu, hướng sự chú ý về phía Daisy.
“Vị hôn thê đây rồi. Lẽ ra tôi phải đến gặp riêng cô mới phải. Thật thất lễ khi bây giờ mới được chào hỏi. Tôi đã nghe danh cô từ lâu. Quả đúng như lời đồn, cô thật xinh đẹp.”
Maxim vốn là người kỳ quặc, cô đã quen với điều đó. Nhưng đối với một người mà Daisy không hề quen biết, cũng chẳng có lý do gì để gây xích mích.
Daisy cúi đầu nhẹ, khẽ cười, rồi đáp lại một cách dè dặt.
“...Cảm ơn phu nhân. Tôi là Daisy von Waldeck.”
“Ôi, tôi xin lỗi vì chưa giới thiệu sớm hơn. Tôi là phu nhân của đại tá Dudley. Tên tôi là Veronica Dudley.”
Dudley... Hóa ra là một gia tộc hầu tước. Daisy nhớ lại rằng đây là một gia tộc quân nhân, nổi tiếng với việc sinh ra những vị tướng lĩnh kiệt xuất qua nhiều thế hệ. Cô đã từng ghi nhớ điều này để chuẩn bị cho buổi dạ tiệc hoàng gia, nhưng hôm đó quá bận rộn nên không kịp thực hiện lời chào hỏi.
Sau khi màn giới thiệu kết thúc, phu nhân Dudley tiếp tục như thể đã có sẵn ý định từ trước.
“Thưa phu nhân, nếu có dịp, mong cô hãy tham dự một lần họp mặt của hội phu nhân. Mọi người đều rất tò mò về cô đấy.”
“Xin lỗi đã cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng ta khá bận.”
Maxim lạnh lùng cắt lời và thẳng thừng đổi chủ đề.
“Ta nghĩ nên để lần khác trò chuyện thì hơn.”
“...Max...”
“Vâng, Daisy.”
Daisy ngạc nhiên khẽ gọi tên thân mật của hắn. Ngay lập tức, biểu cảm của Maxim dịu lại.
“Đi thôi. Ta sẽ dẫn em đi tham quan văn phòng làm việc của ta.”
“Vậy... hẹn gặp lại phu nhân sau.”
Maxim vòng tay qua eo Daisy, kéo cô lại gần. Daisy trong sự ngượng ngùng, chỉ kịp cúi đầu chào nhanh chóng trước khi bị hắn dắt đi.
Người đàn ông với dáng người cao lớn, từng bước dài mạnh mẽ, một tay ôm lấy eo vợ mình, trong khi người phụ nữ phải bước nhanh để theo kịp, tạo nên một hình ảnh nổi bật.
Phu nhân Dudley nhìn theo bóng họ, rồi cuối cùng như không thể nhịn thêm, bà thở dài một hơi thật sâu.
“Phu nhân Dudley, bà đã chào hỏi họ rồi à?”
Người vợ của một sĩ quan cấp dưới bước đến và hỏi. Phu nhân Dudley quay lại đáp lời.
“Ừ, tôi đã chào rồi.”
“Bà thấy sao? Câu chuyện nàng lọ lem của Therese ấy.”
Daisy von Waldeck, xuất thân từ thường dân, luôn là chủ đề nóng hổi của những câu chuyện phiếm, đặc biệt là trong giới quân đội.
“Người ta nói những người giống nhau sẽ tự tìm đến nhau. Họ đúng là một cặp rất xứng đôi.”
Ngay sau đó, nét mặt của phu nhân Dudley hoàn toàn cứng lại.
“Con bé trẻ người non dạ mà hỗn xược quá.”
Con gái của một kẻ ngoài giá thú à? Đúng là cả hai đều không có gốc gác gì. Phu nhân Dudley lẩm bẩm một mình rồi quay người bước đi.
* * *
“Max, đi chậm lại một chút được không? Em mang giày cao gót nên chân đau quá.”
Cô đang mặc một chiếc váy bó sát, không có phần đuôi váy xòe, lại thêm đôi giày cao gót khiến mỗi bước đi của Daisy phải rút ngắn lại để theo kịp nhịp chân dài của Maxim.
“Max.”
“…”
“…Anh yêu à.”
Cố gắng thuyết phục hắn, Daisy thử gọi đủ mọi kiểu xưng hô mà Maxim thích, thậm chí cả cái từ ‘anh yêu’ cô thấy ngượng đến đỏ mặt, chỉ vì chẳng có ai xung quanh. Nhưng hắn vẫn không phản ứng.
Hắn bị làm sao thế này? Giá mà biết được lý do... Daisy chu môi, bước vội theo sau hắn, rồi không nhịn được nữa, lớn tiếng hét lên.
“Này! Ngài điếc rồi à?”
Nghe thấy giọng hờn dỗi của cô, Maxim lập tức dừng lại, quay lại nhìn thẳng vào Daisy.
“Chỉ vì thấy em dễ thương nên ta tha thứ, nhưng em bắt đầu quá trớn rồi đấy.”
“Thì ngài có chịu trả lời em đâu…”
Đáp lại là được chứ gì! Nhưng nghĩ lại, nói trống không thế này có hơi quá đáng. Daisy ngượng ngùng, mím chặt môi không nói thêm nữa.
Lúc này hắn mới chịu giảm tốc độ, rồi dừng hẳn trước một cánh cửa.
Sau khi nhìn quanh một lượt, hắn nhanh chóng mở cửa và bước vào, kéo theo Daisy vào trong.
‘Đây là văn phòng làm việc ư?’
Daisy nhìn xung quanh, cảm thấy không thể tin nổi. Căn phòng chẳng giống văn phòng chút nào. Trước mặt là một tấm gương lớn, xung quanh là những tủ đồ được xếp ngay ngắn – trông giống hệt một phòng thay đồ. Đôi mắt Daisy nheo lại đầy nghi ngờ.
“Đây không phải văn phòng làm việc đúng không?”
Dĩ nhiên là không rồi. Maxim chỉ cười mà chẳng buồn trả lời.
“Chỗ này rõ ràng là phòng thay đồ mà. Tại sao ngài lại dẫn em vào đây?”
Daisy lập tức cảnh giác, đôi mắt cô trừng lên như một chú mèo bị dồn vào góc tường.
“Em đi đây.”
“Từ nãy em cứ nói muốn được ta giúp cởi đồ mà.”
Maxim nắm lấy cổ tay Daisy, cạch, cánh cửa phòng thay đồ đóng lại. Kết quả, Daisy bị ép vào giữa hắn và cánh cửa, không còn đường thoát.
“Ngài đang nói cái gì vậy…?”
“Hôm nay là thứ Hai mà.”
Mùi hương trầm ấm của hắn thoảng qua, khiến Daisy bất giác căng thẳng khi gương mặt Maxim áp sát lại gần.
“Điều khoản số 1 trong hợp đồng, chẳng phải em nên thực hiện sao?”
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)