Chương 55
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“…”
“À, tất nhiên là trong thời gian qua đêm ở ngoài, ta cũng không ngủ được. Em có tò mò muốn biết ta đã làm gì không? Có cần ta kể chi tiết không?”
“Thôi đi. Em không muốn biết ngài đã ngủ với người phụ nữ nào khác đâu.”
“Sao em cứ nhắc mãi đến chuyện phụ nữ khác vậy? Có phải em đang mắc chứng hoang tưởng ghen tuông không Daisy?”
“Thôi, đừng nói nữa.”
Đã sắp ly hôn đến nơi rồi, ghen tuông gì chứ.
Daisy nghĩ, rồi thở dài chán nản. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã hỏi. Nhíu mày, cô lảng tránh ánh mắt của hắn.
“Nhưng mà, trông em như chết vì tò mò ấy, nên ta sẽ nói. Ta đã dành cả đêm trên ghế sofa trong phòng làm việc, tự xử trong khi nghĩ về việc làm tình với em.”
Hắn thản nhiên thú nhận những điều mà cô thậm chí không muốn nghe, rồi nói với một cách tỉ mỉ không cần thiết.
“À, tất nhiên không chỉ ở ghế sofa phòng làm việc đâu.”
“Gì cơ?”
“Còn trong phòng tắm nữa. Ta làm mỗi khi nghĩ đến em. Thú thật, ta không thể tập trung vào công việc vì em cứ chiếm hết tâm trí ta. Nên bất cứ khi nào nghĩ đến em, ta lại làm. Có lẽ… mỗi ngày…”
“…”
Hắn dừng lại, dường như định đếm trên tay số lần nhưng rồi bỏ cuộc. Có vẻ như hắn thật sự không thể đếm nổi.
“Em có muốn ta biểu diễn lại không?”
“Đủ rồi! Em không tò mò về cách ngài tự xử đâu, làm ơn dừng lại đi.”
Daisy lập tức ngắt lời, cố gắng chặn miệng hắn trước khi hắn tiếp tục thêm điều gì kỳ quặc nữa.
“Nếu em không tin, em có thể hỏi phụ tá của ta hoặc kiểm tra danh sách ra vào Bộ Chiến tranh. Nếu không có tên ai đó trong danh sách, họ sẽ không được vào. Nếu ta có phụ nữ nào khác, cô ta chắc chắn phải ở trong danh sách đó.”
“…”
“Giờ em đã hết tò mò chưa?”
Nếu hắn đã nói đến mức này, có lẽ hắn thật sự không gặp gỡ ai trong thời gian đó.
Nhưng không phải tất cả các thắc mắc của cô đều được giải đáp.
Bởi vì sự nghi ngờ của Daisy không chỉ bắt nguồn từ việc hắn qua đêm bên ngoài.
“Ngài… ngài còn tặng em một đôi giày nữa.”
“À, có vẻ em không thích chuyện đôi giày nhỉ? Nhìn cách em nhắc lại nhiều lần, ta đoán vậy.”
“Ý nghĩa của việc tặng giày… thường khá rõ ràng mà.”
“Là gì cơ?”
“Gì chứ?”
Khi Maxim hỏi, Daisy mở to mắt nhìn hắn, đầy ngạc nhiên.
“Khi Mary Gold giải ngũ, cô ấy được tặng giày để chúc may mắn và bắt đầu một hành trình mới. Ta chỉ làm theo thôi.”
“Nhưng ngài còn nói rằng đó là để em bắt đầu lại từ đầu…”
“À, phải. Phụ tá của ta bảo rằng phụ nữ thích những lời nhắn nhẹ nhàng, không áp lực. Và đây là lần đầu tiên em tham gia sự kiện dưới danh nghĩa phu nhân Waldeck. Với em, điều đó có thể coi là một khởi đầu mới mà.”
“…”
“Giờ em đã hiểu chưa?”
Hắn thực sự không biết ý nghĩa sâu xa hơn của việc tặng giày sao?
Một người thông minh đến mức đáng sợ như hắn lại có thể vô tư đến vậy trong chuyện chọn quà tặng.
Daisy cảm thấy những cảm xúc rối bời trong cô thật lãng phí. Cô đã làm gì thế này? Cô đáng ra nên hỏi thẳng từ đầu thay vì tự mình tưởng tượng. Nhưng ngay cả khi cô đã hỏi, mọi chuyện chỉ càng trở nên hiểu lầm hơn.
Suy nghĩ kỹ lại, vấn đề không hoàn toàn do hoàn cảnh.
Chính cô đã tự suy diễn mọi chuyện theo hướng mình muốn. Cô tin rằng Maxim là kiểu người bị ám ảnh bởi những điều không đúng, rằng nếu không có cô, chắc chắn hắn sẽ đi tìm thú vui khác. Nhưng cô chưa bao giờ thực sự suy nghĩ về cảm xúc và lựa chọn của hắn.
Khi nhận ra điều đó, Daisy cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cô buông thả bản thân trong sự lúng túng, cảm giác toàn bộ sức lực rút khỏi cơ thể, không biết nói gì thêm.
“Thế nên, hãy gạt hết những suy nghĩ phức tạp hay cảm xúc vô nghĩa sang một bên…”
“…”
“Và nói xem, em có bị thu hút bởi ta không?”
Daisy tự hỏi lòng mình. Câu trả lời rõ ràng hơn bao giờ hết. Khi gạt bỏ hết mọi suy nghĩ phức tạp, cảm giác hỗn loạn và lòng tự tôn, chỉ còn lại một điều duy nhất.
Cô bị thu hút. Hắn là một người đàn ông quyến rũ đến mức khó cưỡng. Chính điều đó khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không ngừng để tâm đến hắn.
Tuy nhiên, thừa nhận điều đó và nói ra thành lời là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Daisy chỉ mấp máy môi, nhưng không thể thốt nên lời. Dù vậy, Maxim không hề nản lòng. Hắn tiếp tục hỏi, giọng điệu mềm mại nhưng không kém phần kiên quyết.
“Em không cần phải trả lời. Nhưng em có định kiểm tra xem mình có bị thu hút bởi ta hay không... Đó mới là điều ta tò mò.”
Hắn tiến lại gần Daisy hơn khi cô lùi lại, nhẹ nhàng nói thêm.
“Vậy thì cứ quyết định vậy đi, nếu Daisy không phủ nhận thì coi như là đồng ý.”
Thật là quá đáng, hoàn toàn là vô lý và độc đoán.
Nghe thấy lời lẽ ngang ngược của Maxim, Daisy bỗng nổi lên chút ương bướng, muốn phản kháng.
“…Nếu em phủ nhận thì sao?”
“Thì hãy suy nghĩ thật kỹ lại lần nữa, và coi như là một bước xác nhận.”
“…”
“Ta sẽ bỏ qua nếu em có lỡ lời. Cứ thoải mái, chọn một trong hai đi. Hửm?”
Cuối cùng thì cũng chỉ là bắt cô xác nhận lại thôi.
Dù Maxim nói vòng vo phức tạp, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ đưa ra một đáp án duy nhất.
“Những chuyện đó… thì xác nhận bằng cách nào?”
“Không khó lắm đâu.”
Chụt. Maxim đặt lên môi Daisy một nụ hôn ngắn rồi khẽ cong mắt cười.
“Như thế này.”
“…”
“Thế nào?”
“Em cũng không chắc là….”
Chụt. Chưa kịp dứt lời, Maxim lại một lần nữa áp môi mình lên môi cô.
Hai bờ môi chạm vào nhau rồi tách ra, tạo thành một âm thanh ướt át. Đây không phải là lần đầu tiên họ hôn nhau. Nhưng lồng ngực Daisy vẫn như muốn nổ tung. Cô hoàn toàn bối rối, nhắm chặt mắt.
Chụt. Chụt. Những nụ hôn ngắn ngủi cứ thế tiếp diễn hai ba lần. Càng hôn, nụ hôn càng trở nên nồng nàn, sâu đậm. Và càng lúc, niêm mạc trong miệng càng nóng rực. Cùng với hương thơm thoang thoảng quen thuộc từ hắn, một cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng. Nụ hôn của hắn khiến Daisy nhớ đến ‘hương vị thiên đường’ mà cô đã nếm trải đêm đó.
Đến lúc nào không hay, hắn đã tự nhiên ôm lấy eo cô và kéo sát vào người mình.
Cô đã cố gắng tránh né nụ hôn dai dẳng này. Lưng cô dần dần ngả về phía sau. Khi cô nhận ra mình chẳng những không thể tránh được mà còn bị thân hình rắn chắc như đá của Maxim đè lên, thì đầu cô đã chạm vào thành ghế sofa.
“Khoan… đã…”
“Nếu em không chắc thì… cứ không cần biết cũng được. Vì là Daisy mà, Daisy của ta… thì được phép như vậy.”
“Ưm, a…!”
“Ta sẽ đặc biệt… ha, bỏ qua cho Daisy.”
Phải biết là gì thì mới nói là biết hay không biết chứ. Hắn vừa lặp lại việc ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, vừa lẩm bẩm những điều mà cô chẳng thể hiểu được.
Ha… Càng hôn sâu, Maxim càng trở nên kích động, hắn ngắt quãng thở những hơi nóng lên gò má mềm mại của Daisy.
Hai gò má Daisy nóng bừng lên bởi hơi nóng từ bên trong và hơi thở của Maxim.
Maxim mút mát môi trên và môi dưới của cô như đang thưởng thức một viên kẹo.
Chụp, chụt. Âm thanh ma sát khi mút mát niêm mạc càng lúc càng rõ rệt.
Có lẽ vì xấu hổ bởi âm thanh lộ liễu đó. Chỉ là một nụ hôn đơn thuần thôi, nhưng Daisy cứ cảm thấy bất an như một đứa trẻ đang làm điều gì đó sai trái.
Có lẽ vì thế. Dù đang nhận lấy nụ hôn sâu đậm, tay cô vẫn cố gắng đẩy nhẹ vào xương quai xanh của hắn. Dù chỉ là một lực yếu ớt như thể đang nói hộ lòng mình, nhưng hành động của người đàn ông to lớn dần trở nên chậm lại.
“Ha… chết tiệt.”
Hắn thở hắt ra một cách có chút bực bội, kèm theo một tiếng chửi ngắn rồi rời khỏi môi cô. Nụ hôn đột ngột dừng lại khiến Daisy vô thức nuốt khan một ngụm nước bọt.
“Xin lỗi. Daisy đã bảo dừng lại rồi mà….”
Maxim nói lời xin lỗi, hoàn toàn không phù hợp với nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi. Có thể thấy hắn đang cố gắng kiềm chế bản thân, hơi thở vẫn còn khá nặng nề.
“Môi em quá… ha, xin lỗi, ta khó mà dừng lại được.”
Daisy khẽ chớp hàng mi, ngước mắt lên. Rồi cô từ từ nhìn khuôn mặt Maxim đang nhìn xuống mình.
Khác với vẻ kiêu ngạo thường ngày, khóe mắt hắn ửng đỏ. Đôi mắt màu xám xanh lạnh lùng trong căn phòng tối tăm như những ngôi sao ngậm nước. Đôi môi dày dặn, cương nghị khép chặt thường ngày giờ đây hơi hé mở vì dư âm của nụ hôn. Những hơi thở nóng hổi liên tục phả ra từ đôi môi ướt át vì nước bọt.
Sự khác biệt so với thường ngày đó khiến hắn càng trở nên gợi cảm hơn.
“Vậy trong lúc xác nhận thì….”
“Hửm?”
“…”
“Cứ thoải mái nói bất cứ điều gì em muốn.”
Maxim trông có vẻ khá tha thiết. Với thái độ khác thường của hắn, Daisy có chút yên tâm, thận trọng hỏi.
“Vậy trong lúc xác nhận đó. Ngài sẽ không hành động tùy tiện….”
“Ừm.”
“Và sẽ nghe lời em chứ…?”
Đó là một câu hỏi có phần bốc đồng. Nhưng nếu đã bốc đồng chơi đùa với lửa, thì ít nhất cô cũng muốn chuẩn bị một vài biện pháp an toàn.
“Tất nhiên.”
Maxim trả lời ngắn gọn và khẽ nhếch mép cười.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)