Chương 54
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Đó là lỗi của em. Em xin lỗi.”
Daisy nói, giọng cô khẽ run rẩy.
“Chỉ là… em đã sợ. Em sợ nói thật cảm xúc của mình, sợ không biết phản ứng của ngài sẽ như thế nào…”
“…Max.”
Hắn đột nhiên nhắc lại biệt danh của mình.
“Dạ?”
“Hãy gọi ta là Max. Cách em gọi ‘ngài’ bây giờ nghe thật gượng gạo, đúng không nào?”
“…”
“Gọi theo cách mà em thấy thoải mái, như trước giờ em vẫn gọi ấy.”
Dường như hắn luôn nhạy cảm với những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Daisy thừa nhận rằng bản thân cũng thấy khó chịu khi phải thay đổi cách gọi.
Có lẽ vì đã quen gọi hắn là Max suốt thời gian qua, cô cũng thấy cách gọi này tự nhiên hơn. Không phải vì giữa họ có mối quan hệ thân mật đặc biệt, mà đơn giản vì nó đã trở thành thói quen.
Dù cảm giác như bản thân đang rơi vào một cái bẫy nào đó, Daisy quyết định không suy nghĩ phức tạp nữa.
“…Vâng. Max.”
“Tốt lắm.”
Khi cô gọi hắn bằng cái tên đó, một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên môi hắn. Đây vốn dĩ là cách gọi mà chính hắn đã định cho cô từ ngày đầu trở về, có vẻ hắn rất hài lòng. Có lẽ, Max thực sự thích biệt danh này.
Daisy bất giác nhận ra, cô vẫn biết rất ít về hắn.
“Chỉ là em thấy gượng gạo… vì đây là lần đầu tiên em ở trong tình huống thế này. Em không biết phải làm sao… Mọi thứ đến quá bất ngờ và…”
“Em cần thời gian để quen dần đúng không?”
Khi cô nói lan man, Max đã đưa ra một kết luận đơn giản và rõ ràng.
Daisy từ từ gật đầu.
“Cuối cùng thì, chúng ta đã có điểm chung. Ta cũng cần thời gian.”
“Max cũng vậy sao?”
“Ừ. Ta cần em, và ta cần thời gian để thuyết phục em.”
“Max cũng vậy sao?”
“Ừm. Ta cần em, và ta cần thời gian để thuyết phục em.”
Đột nhiên, Daisy nhớ lại câu nói của hắn khi họ khiêu vũ trước đó.
Chỉ cần nhìn vào mắt ai đó, hắn có thể biết được đâu là sự thật, đâu là lời dối trá.
Cô lặng lẽ nhìn vào mắt Maxim. Đôi mắt hắn sâu thẳm và bình tĩnh, không hề dao động.
“Giả như em bị lừa… một lần này thôi…”
Maxim sau một lúc im lặng nhìn cô, chậm rãi mở lời.
“Em không thể cho ta một cơ hội sao?”
“…”
“Hửm?”
Cơ hội? Một người đàn ông luôn ngông cuồng, tự mãn như hắn, giờ đây lại hỏi một cách khiêm tốn như thế.
Dù là lời cầu xin, nhưng với một người như hắn, lời cầu xin này lại mang vẻ uy nghiêm đặc biệt, như thể nó được phủ lên lớp vỏ của sự tự tôn cao ngạo.
Daisy ngạc nhiên, chỉ chớp mắt nhìn hắn mà không nói nên lời. Maxim cũng chớp mắt, theo đúng nhịp điệu của cô, rồi từ từ nhắm lại và mở ra. Hắn tiếp tục hỏi, lần này giọng điệu trầm lắng nhưng trực diện.
“Thử nói xem, em không cảm thấy bị thu hút bởi ta sao?”
“Ngài nói gì cơ?”
Một câu hỏi tưởng như lơ đãng nhưng lại quá thẳng thắn khiến tim Daisy chấn động.
Bị thu hút? Có phải ngay từ đêm đầu tiên, khi cô nhìn thấy chiếc giường đôi với một bên trống rỗng nơi lẽ ra hắn nên nằm, điều gì đó đã khẽ khuấy động trong cô? Một cảm giác mơ hồ, lẩn khuất như cái bóng thoáng qua, chỉ để lại dấu vết mơ hồ trong tim. Nhưng liệu có nên để ý đến nó? Cảm giác ấy chẳng phải là điều cô nên gạt bỏ sao?
“Không phải tư cách chồng.”
Từ lúc nào hắn đã tiến lại gần hơn. Maxim thu hẹp khoảng cách giữa họ, trong lúc Daisy không hề để ý.
“Là như một người đàn ông.”
Giọng hắn thấp và ấm áp, hơi thở gần đến mức Daisy cảm nhận được sự hiện diện rõ ràng của hắn, từ mùi hương nhè nhẹ cho đến âm thanh khe khẽ của từng hơi thở. Cô vô thức lùi lại một chút, nuốt khan, cảm giác như bị dồn ép.
“…Ngài đang nói gì vậy? Em… em không hiểu.”
Ánh mắt Daisy chao đảo, phản chiếu sự bối rối rõ ràng.
Maxim mỉm cười nhàn nhạt, tiến thêm một chút, lại làm khoảng cách giữa họ thu hẹp hơn. Hắn nói với giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự kiên định.
“Như ta đã nói rất nhiều lần, ta thích sex.”
“Em biết. Và sao nữa?”
“Thành thật mà nói, ngay cả lúc này, ta cũng muốn làm điều đó. Ta đam mê nó một cách trơ trẽn.”
Cứ như em không biết ngài đang nói gì mà lại cứ tiếp tục vậy. Daisy nghĩ, thầm trách trong lòng.
Có lẽ đó là tác dụng của thuốc mà Rose đã đưa cho hắn. Nhưng nếu là một người bình thường, cô sẽ nghĩ rằng thuốc đã khiến hắn phát điên. Tuy nhiên, Maxim thì khác. Hắn vốn dĩ luôn như vậy, ngay cả khi hoàn toàn tỉnh táo. Việc buông ra những lời lẽ thẳng thừng và kỳ quặc như vậy đã trở thành thói quen của hắn. Thế nên, biết đâu những gì hắn đang nói bây giờ chỉ là điều hắn thật lòng muốn nói ra.
Dù trong lòng còn nhiều nghi ngờ, Daisy vẫn lặng lẽ lắng nghe Maxim nói.
“Nhưng ta không thấy hứng thú với bất kỳ ai khác ngoài em, Daisy à.”
Điên thật, nhưng sở thích của hắn có vẻ rất kiên định. Chỉ Daisy. Hắn cứ lặp đi lặp lại điều đó, như muốn nhấn mạnh một cách tuyệt đối. Có lẽ sở thích này của hắn thực sự không thể lung lay được.
Hắn tiến sát hơn, khuôn mặt gần đến mức cô cảm nhận rõ hơi thở của hắn. Rồi hắn thì thầm như đang chia sẻ một bí mật.
“Ta chỉ muốn làm điều đó với em.”
Thật trơ trẽn. Dựa vào những gì hắn đã làm trước đây, cô chắc chắn rằng đó là lời nói dối trắng trợn.
Thế nhưng, dù biết rõ tất cả, Daisy vẫn không đẩy hắn ra. Cô chỉ lặng thinh, để mặc cho những lời bộc bạch táo bạo và kỳ quặc của hắn thấm vào không khí giữa họ.
Tim cô bắt đầu đập mạnh, từng nhịp dội vang trong lồng ngực.
“Dối trá.”
“Sao em lại nghĩ vậy? Em không tin chồng mình sao?”
“Chỉ khi đáng tin mới có thể tin. Ngài có lương tâm không vậy?”
“Sao em không tin ta đến vậy chứ? Nói cho ta nghe, ta sẽ giải thích cho đến khi em hài lòng.”
Daisy ngước nhìn đôi mắt nghiêm túc đến mức rợn người của hắn. Ánh nhìn ấy khiến cô cảm thấy muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Nhưng cô biết mình không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô quyết định nhân cơ hội này nói rõ những gì đang vướng bận trong lòng.
“Ngài đã qua đêm bên ngoài cả tuần.”
“Ta đã nói về chuyện đó rồi mà. Sao em cứ nhắc lại mãi vậy?”
Daisy bĩu môi, còn Maxim nghiêng đầu, ánh mắt đầy thắc mắc.
“Tại sao em lại ám ảnh về việc ta ở ngoài thế? Có phải em cảm thấy tổn thương không?”
“Không, không hẳn là tổn thương… nhưng…”
“Chẳng phải em nói muốn ngủ một mình sao? Ta chỉ làm theo mong muốn của em, vậy mà giờ em lại như thế này?”
Hắn nhướng mày, hoàn toàn không hiểu mình đã làm sai điều gì.
“Vì ngài… đã ngủ với người phụ nữ khác ngoài kia. Không phải em nói điều đó là sai. Em chỉ muốn nói rằng lời ngài bảo chỉ muốn ngủ với em là một lời nói dối trắng trợn. Em chỉ đang chỉ ra sự mâu thuẫn trong lời nói của ngài thôi.”
“À… Nên cứ qua đêm bên ngoài là thành ra ta đã ngủ với người khác sao?”
“…”
Daisy không trả lời, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Ngài không ngủ ở nhà cô nhân tình mà lại ngủ trên ghế sofa trong phòng làm việc sao?”
Tại sao cơ chứ?
“Ngài gọi cô ấy đến phòng làm việc để ngủ ở đó à?”
“Em tự đi mà tìm hiểu.”
“Không, em cũng không tò mò đến mức đó đâu. Nếu ngài không muốn trả lời thì thôi vậy.”
“Được thôi.”
Daisy nhấn mạnh giọng điệu lạnh nhạt, còn Maxim cũng kết thúc câu chuyện bằng một lời ngắn gọn chẳng kém.
Được rồi, ngài muốn thế chứ gì? Daisy nghĩ, mặt cô lộ rõ sự bực dọc. Nếu không muốn nói về chuyện này, thì cô sẽ hỏi chuyện khác. Cô nghiêng đầu, cố tình trêu chọc hắn.
“Vậy có phải ngài thích… làm trên ghế sofa trong phòng làm việc không?”
“Hỏi về sở thích tình dục của ta à?”
“Đúng vậy.”
“Thật ra, ta chưa thử bao giờ. Em là người đầu tiên của ta đó, Daisy à.”
Hắn nói mà mặt không hề đổi sắc. Daisy suýt bật cười vì câu trả lời lộ rõ sự giả tạo. Những gì ngài đã làm trước đây, chẳng lẽ quên hết rồi sao?
Ai mà tin được lời ngài chứ?
Cô nhìn Maxim đầy hoài nghi, nhưng hắn lại có vẻ tận hưởng cuộc đối thoại kỳ quặc này.
“Suy nghĩ kỹ thì ta không quá kén chọn địa điểm. Giường thì thoải mái, ngoài trời lại có cảm giác hồi hộp riêng. Thực ra, ta không trong vị thế để chọn lựa, miễn là với em.”
“Haa…”
“Miễn là có thể làm điều đó với em, ta không quan tâm là ở đâu hay khi nào. Ta sẽ luôn là một người chồng sẵn sàng.”
“Biết ngài biến thái rồi, nhưng ngài thực sự không tỉnh táo chút nào đấy.”
“Em đang lo lắng về việc ta qua đêm bên ngoài đến thế sao?”
Maxim bất ngờ lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Daisy bằng một câu hỏi không báo trước.
“Hả? Sao em phải lo chứ?”
“Không biết, chỉ là trông em có vẻ bận tâm lắm. Từ nãy giờ em cứ nhắc mãi chuyện ta qua đêm bên ngoài, lặp đi lặp lại.”
“Em đã nói thế à?”
“Ừm.”
“Thật là một lời buộc tội hoàn hảo.”
Daisy sững người trước câu nói của hắn. Ai nói mình bận tâm đến mức đó cơ chứ? Nhưng mà, nếu tò mò thì quan tâm cũng đâu có gì sai? Chẳng lẽ không được hỏi một lần à?
Mặt cô nóng bừng lên vì ấm ức.
“Và nữa, nếu… nếu một người sống chung không về nhà, thì việc cảm thấy lo lắng là chuyện đương nhiên mà! Ai mà biết được ngài có gặp chuyện gì không hay, có bị tai nạn hay không… Chẳng phải việc quan tâm như vậy là điều tối thiểu của con người sao?”
“Ta sợ mình không kiềm chế được.”
Maxim từ nãy giờ cứ đùa cợt, bỗng trở nên nghiêm túc, giọng hắn trầm xuống.
“Ta không vào nhà vì sợ không kiểm soát được bản thân. Ta sợ rằng khi trở về, ta sẽ không kiềm chế được mà… lao vào em khi em đang ngủ.”
— Còn tiếp —
Đếm ngược cùng sốp nhe các cô gái :3
Spoil part 2, hai anh chị play hơn 3 chương nhó.
💬 Bình luận (0)