Chương 3

 

Chương 3

 

Edit: Mỹ Dung

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Bữa trưa tại phòng ăn ở dinh thự nhà Waldeck.

“Cô đúng là may mắn thật đấy.”

Lại bắt đầu rồi đấy. Việc 'Daisy von Waldeck may mắn đến nhường nào' luôn được phu nhân của Đại công tước đời trước nhắc đi nhắc lại.

Mặc kệ lời châm chọc từ phía đối diện, Daisy vẫn tiếp tục đưa miếng bít tết được cắt sẵn vào miệng, nhai một cách ngon lành.

“Nghe nói thường dân nhiều người còn chẳng có nổi một bữa ăn. Còn cô thì may mắn tìm được cha, lại kết hôn, chẳng bao giờ phải lo chuyện đói khát. Nếu đó không phải là may mắn thì còn là gì nữa chứ.”

“Vâng, đúng vậy đó ạ. Con cũng rất hạnh phúc.”

Daisy nở nụ cười tươi rói, gật đầu tán thành.

“Con thích nhất trên đời là thịt. Được ăn thỏa thích như thế này thì đúng là ân huệ mà.”

A, ngon quá. Nước sốt thật tuyệt vời.

Daisy tận hưởng từng miếng thịt, nở nụ cười hài lòng.

Dù sao thì Đại Công tước phu nhân đời trước này cũng chẳng phải mẹ ruột của chồng cô.

Maxim von Waldeck, vốn là con ngoài giá thú của một công chúa bỏ trốn, rồi nhập tịch làm con nuôi của người cậu đã khuất - Đại Công tước đời trước - để thừa kế tước vị.

Nhà Waldeck không có người thừa kế, nếu không có Maxim thì dòng họ sẽ sớm tuyệt tự và toàn bộ tài sản sẽ rơi vào tay những người họ hàng xa.

Vì vậy, vị Đại Công tước phu nhân đời trước đành miễn cưỡng nhận hắn làm con nuôi. Tuy nhiên, việc phải nhận một đứa con rơi gần như sắp chết chẳng khác nào biến bà ta thành một con hổ không răng cả.

Bà ta chẳng có quyền lực gì để đuổi hắn đi, nhưng vẫn thích giở trò. Đối với Daisy, bà ta chỉ một kẻ sống chung nhà không hơn không kém.

“Nếu cứ ăn vô tội vạ thế, cô sẽ làm bung hết váy đấy.”

Mặc cho Đại Công tước phu nhân đời trước bĩu môi chê bai, Daisy vẫn nhai miếng thịt cuối cùng một cách chậm rãi rồi nuốt xuống.

“Đừng có mà xem thường lời ta nói. Tất cả chỉ là vì lợi ích của cô thôi. Đàn ông họ không thích những người phụ nữ mập ú đâu.”

“Con hiểu rồi ạ. Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở.”

“Nếu chồng cô trở về mà không nhận ra vì cô béo lên thì sao?”

Đó là chuyện của lúc chồng con trở về an toàn thôi mà.

Daisy cố nuốt xuống câu nói đang dâng lên tận cổ họng.

“Vậy nên từ giờ cô hãy bớt ăn lại đi. Đặc biệt là phải hạn chế các món nhiều dầu mỡ.”

“Cảm ơn mẹ đã lo lắng cho con. Nhưng chắc cũng chẳng quan trọng lắm đâu đúng không ạ?”

“Sao cơ?”

“Vì dù sao con cũng chỉ mới gặp chồng có một lần nên chẳng nhớ rõ lắm. Con nghĩ có lẽ ngày ấy cũng chẳng nhớ nổi mặt con đâu.”

Trước câu trả lời bạo dạn ấy, Đại Công tước phu nhân đời trước chỉ biết cười trừ, không nói gì thêm.

Mặc cho những lời nhắc về việc ăn uống, Daisy vẫn không để thừa lại miếng bít tết nào. Khi cô vừa đặt dao nĩa xuống, hầu gái liền mang đến một đĩa tráng miệng.

Thấy đĩa mousse chocolate trước mắt, gương mặt Daisy sáng bừng lên.

“Thật là, cô đúng là chẳng biết nghe lời gì cả. Cứ như trẻ con vậy. Cô thích như vậy lắm à?”

“Vâng, thưa mẹ. Con rất hạnh phúc. Mousse chocolate là món con thích nhất đấy ạ.”

“Vậy cô cứ ăn cho thỏa thích đi.”

Bực mình, bà ta ném mạnh chiếc khăn ăn xuống bàn rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Rầm! Cánh cửa bị đóng sầm lại.

Trong phòng ăn giờ chỉ còn lại Daisy và người hầu gái đứng phục vụ.

Nếu cho bà ta ăn đồ ngọt thì có khi sẽ hết giận ngay.

Daisy nhìn đĩa mousse chocolate còn lại và nghĩ vu vơ.

“…Này.”

“Vâng, thưa tiểu thư Therese?”

Lẽ ra chỉ nên gọi là tiểu thư thôi mới đúng chứ, gọi cô là tiểu thư Therese như thể muốn nói cô chỉ là con rơi của Bá tước Therese, chứ không phải là Đại Công tước phu nhân chính thức vậy.

Nhưng chỉ cần làm tốt việc của mình thì họ gọi cô là gì cũng được. Daisy chẳng để tâm, chỉ thản nhiên chỉ vào đĩa mousse đối diện.

“Cô có thể mang đĩa đó lại đây cho tôi được không?”

“Sao cơ?”

“Vẫn chưa ai đụng vào cả. Bỏ đi thì phí lắm. Lãng phí đồ ăn sẽ bị trừng phạt đấy.”

Trước lời yêu cầu của Daisy, cô hầu gái chỉ biết thở dài thật to, đủ để Daisy nghe thấy.

Mặc kệ cái cách mà cô ta ném mạnh đĩa bánh xuống bàn, Daisy vẫn ăn sạch cả hai phần mousse chocolate, rồi mãn nguyện rời khỏi phòng ăn với gương mặt rạng rỡ.

* * *

Có khi nào trong cuộc đời cô lại bình yên đến thế?

Daisy nằm duỗi người trên chiếc giường êm ái, hít một hơi thật sâu.

“…A, hạnh phúc quá. Đúng là đang được sống sung sướng rồi, Daisy à.”

Cô thực sự cảm thấy như vậy.

“Sống cuộc đời của bọn chó săn hoàng gia cũng không tệ lắm nhỉ.”

Trải nghiệm từ góc độ này, cô có thể hiểu vì sao bọn họ phải vất vả bảo vệ quyền lực đến vậy.

Môi trường sống của Daisy von Waldeck khá dễ chịu.

So với thời còn làm điệp viên, giờ cô có thể ăn thịt và đồ tráng miệng thỏa thích, giường cũng êm hơn rất nhiều. Phần lớn thời gian cô đều ở trên chiếc giường an toàn này, tránh xa những nguy hiểm ở bên ngoài.

Có cảm thấy khó chịu khi bị người nhà Waldeck khinh thường không ư?

Không, ngược lại là đằng khác.

Càng ít người để ý, cô càng đỡ phải lo lắng về việc bị lộ danh tính hơn. Thực ra, cô còn mong họ bỏ mặc cô hơn nữa.

Cô chẳng có gì phải phàn nàn cả. Cô không kết hôn với Maxim von Waldeck vì tình yêu, cũng chẳng phải để được đối đãi như Đại Công tước phu nhân.

Mục tiêu duy nhất của Daisy chỉ là hoàn thành nhiệm vụ và nhận khoản tiền thưởng kếch xù được chuyển vào tài khoản của mình.

Mỗi khi cảm thấy trống vắng, cô lại lấy những bức thư từ lũ trẻ mà sơ Sophia gửi kèm theo thư của bà, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.

[Chị Daisy, chị vẫn khỏe chứ? Em nhớ chị lắm.]

Mia vẫn viết sai chính tả như mọi khi. Những dòng chữ nguệch ngoạc ấy khiến cô cảm thấy đáng yêu vô cùng.

[Chị Daisy, em đã cao hơn nhiều rồi. Nếu em cao hơn chị, em có thể cưới chị được không?]

Nhưng chị của em đã là người có gia đình mất rồi, phải làm sao đây.

Daisy bật cười trước lời cầu hôn ngây thơ của Oliver.

[Em vẫn chăm chỉ cầu nguyện chứ, Daisy? Không có ai nhắc nhở thì đừng có lười biếng nhé. Chúa luôn dõi theo đấy.]

Làm sao có chuyện đó được. Mỗi sáng và tối em đều không bỏ sót lần nào mà.

Vẫn hay cằn nhằn như mọi khi. Sơ Sophia quả thật chẳng thay đổi chút nào.

[Đùa thôi, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất đấy. Cầu nguyện có thể bỏ qua, nhưng tuyệt đối đừng bỏ bữa, phải ăn uống đầy đủ nhé.]

Dĩ nhiên, đúng như lời dặn dò, cô đang ăn uống rất đầy đủ.

[Bé Sean cũng lớn khỏe lắm. Giờ bé đã bắt đầu chập chững biết đi rồi đấy. Sơ chỉ muốn báo tin vì biết chắc Daisy sẽ quan tâm.]

Sean, món quà của Chúa.

Đó là cái tên mà sơ Sophia đã đặt cho đứa trẻ của mục tiêu mà Daisy mang đến. Nghe tin bé đã bắt đầu tập đi, trái tim cô bỗng nghẹn lại.

“Em sẽ kiếm thật nhiều tiền rồi quay về. Mong rằng mọi người đều khỏe mạnh cho đến khi đó.”

Daisy thẫn thờ nhìn lên trần nhà, rồi chợt cầm khung ảnh đặt trên tủ cạnh giường lên.

Đó là bức chân dung của chồng cô, Maxim von Waldeck.

“Thật sự đẹp trai đến mức khó chịu nhỉ.”

Daisy lẩm bẩm khi nhìn vào bức chân dung của người chồng mà cô chẳng bao giờ có ý định gặp lại.

Dĩ nhiên, ngoài đời trông hắn ta còn cuốn hút hơn nhiều. Nhưng ngay cả bức chân dung này cũng không đến nỗi tệ.

Chỉ nói đẹp trai thì vẫn chưa đủ. Vẻ ngoài của người đàn ông phi thường này, đầy kiêu ngạo và uy quyền, lại phảng phất chút quyến rũ khó tả.

Chiếc khung ảnh này được đặt ở đầu giường theo yêu cầu của Đại Công tước phu nhân đời trước, bà ta cho rằng việc để chân dung chồng bên cạnh khi ngủ sẽ giúp đảm bảo sự trở về an toàn của hắn ta.

“Ngài vẫn ổn chứ? Nhờ có ngài mà tôi được sống rất thoải mái đấy.”

Tất nhiên, bức chân dung không thể trả lời, nhưng Daisy thường tự nói chuyện như vậy mỗi khi ở một mình. Vì cô không có sơ Sophia để tâm sự, cũng chẳng có những đứa trẻ quấy rầy đòi cô chơi cùng, nên đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn.

“Ăn uống đầy đủ, ngủ ngon giấc. Đi dạo, đọc sách thoải mái… Tôi trở nên khá giỏi trong việc tự giải trí rồi.”

Để hoàn thành nhiệm vụ, chồng cô phải chết.

Cái cảm giác mong đợi cái chết của một ai đó khiến cô thấy mình như đang làm việc xấu vậy, đầy khó chịu.

Nhưng cái chết là ý của trời, chẳng ai có thể ngăn cản được điều đó.

Mỗi đêm trước khi ngủ, Daisy đều cầu nguyện rằng, nếu hắn ta có hy sinh, mong rằng hắn ta sẽ được lên thiên đàng.

Nhìn chăm chú vào bức chân dung của chồng, Daisy bất chợt nhớ lại nụ hôn thề nguyện trong lễ cưới.

Hơi thở nóng bỏng xâm chiếm sâu trong miệng cô, cùng với áp lực ấm nóng đè nặng lên bụng dưới…

“Chết tiệt…”

Daisy vội lắc đầu như để xua tan ký ức xấu hổ ấy, rồi vùi mặt vào lớp chăn êm ái.

“Ta đi đây, phu nhân.”

“Đêm tân hôn để sau khi ta trở về rồi hãy tính.”

Tuy nhiên, cô càng cố gắng xua đi thì ký ức ấy lại càng rõ nét hơn.

Làm sao cô có thể quên được... một sự hiện diện rõ ràng và to lớn như vậy. Thật lòng mà nói, có muốn cũng không thể quên nổi.

Daisy von Waldeck đôi khi — thực ra là thường xuyên hơn rất nhiều so với những gì cô muốn thừa nhận — gặp lại chồng mình trong giấc mơ.

Tất nhiên, đó không phải là những cuộc gặp gỡ mà cô mong muốn, nhưng mỗi lần như thế, hắn ta lại hôn cô như thể muốn nuốt trọn lấy cô vậy. Khi nụ hôn trở nên cuồng nhiệt hơn, Daisy chỉ có thể bám chặt lấy hắn ta, như thể đó là sợi dây duy nhất cô có thể bấu víu.

Rồi cuối cùng, cô bị đè xuống dưới thân hình to lớn ấy, để hắn ta lấp đầy, khiến cơ thể cô run rẩy trong cơn cuồng nhiệt... Những giấc mơ đầy nhục cảm và hỗn loạn như thế.

“Haa, mình có phải kẻ thiếu thốn đâu chứ. Tại sao cứ mơ những thứ bẩn thỉu như vậy.”

Chỉ cần nghĩ đến thôi, bụng dưới của cô đã ngứa ngáy đến phát điên. Dù không có ai nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy như cần tìm chỗ nào đó để trốn đi. Cảm giác bồn chồn khiến cô bất giác giậm chân liên tục.

Phải rồi, xét về ngoại hình thì đúng là kiểu người cô ưa thích.

Nếu buộc phải qua đêm với một người đàn ông, thì có lẽ cô cũng sẽ chọn kiểu như hắn ta... Không, mình đang nghĩ cái quái gì thế này?

Tất cả đều tại cái bức chân dung chết tiệt kia. Nhìn nó quá nhiều lần khiến những hình ảnh gợi cảm ấy cứ thấm dần vào tâm trí cô mà cô không hề nhận ra.

Daisy liền lật úp khung ảnh lại để khỏi phải nhìn thấy nó nữa.

“Lạy Chúa toàn năng, xin hãy dẫn dắt con chiên lạc lối này trở về vòng tay ấm áp của Người.”

Daisy vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi, cầm lấy chiếc thánh giá đeo trên cổ và bắt đầu dâng lời cầu nguyện sám hối.

Vòng tay ấm áp… Phải rồi, có lẽ vì là lính nên hắn ta có một bộ ngực tuyệt vời. Đặc biệt là phần cơ ngực ấy… Rắn rỏi đến mức có khi đâm dao cũng chẳng xuyên qua nổi…

“Haa... Không được, mình đang nghĩ cái gì vậy chứ? Phải nghĩ những điều trong sáng… điều trong sáng…”

Daisy nhắm chặt mắt lại, tự gõ nhẹ vào đầu mình như thể để trừng phạt bản thân.

“Đừng nghĩ ngợi gì nữa. Dù sao hắn ta cũng sẽ không bao giờ trở về đâu.”

Nghe nói ngoài tiền tuyến đang xảy ra những trận chiến khốc liệt. Binh lính của họ đang rơi vào tình thế vô cùng bất lợi.

‘Vì vậy, đừng có suy nghĩ viển vông nữa.’

Daisy kéo chăn trùm kín từ đầu đến chân, rồi nhắm mắt thật chặt như thể muốn chặn đứng mọi suy nghĩ vẩn vơ đang tràn ngập trong đầu.

* * *

Một buổi trà chiều vào lúc chạng vạng tối thật quá bất thường. Trước cả khi người kia đến, vị Đại Công tước phu nhân đời trước đã nhấp một ngụm trà, trông như thể bà ta có rất nhiều điều muốn nói.

“Có chuyện tốt gì sao, thưa mẹ?”

“Tất nhiên rồi. Bộ cô không thèm đọc báo hay sao thế?”

…Phải có báo thì cô mới đọc được chứ. Lãnh địa của nhà Waldeck nằm ở một nơi hẻo lánh, và chẳng ai buồn đưa báo cho Daisy cả.

Thỉnh thoảng, cô vẫn cố gắng mua báo tuần để nắm bắt tin tức, nhưng do khó khăn trong việc ra phố nên không thể cập nhật hàng ngày. Mỗi khi xin dùng xe ngựa, họ lại nhìn cô với ánh mắt dò xét như thể muốn hỏi: Một phụ nữ đã có chồng thì còn định đi đâu suốt ngày vậy? Thật mệt mỏi mà.

Vị Đại Công tước phu nhân đời trước hất tờ báo lên bàn trước mặt Daisy.

[Maxim von Waldeck, chiến thắng chưa từng có!]

Ngay trên trang nhất, bài báo về chồng cô xuất hiện với dòng tiêu đề rất lớn.

Daisy dụi mắt, không thể tin vào những gì mình đang thấy. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn cả chính là nội dung tiếp theo.

[Anh hùng của vương quốc, Đại Công tước Waldeck! Việc đầu tiên muốn làm sau khi trở về?]

[Ôm lấy người vợ Daisy yêu dấu vào lòng.]

Ôi không, làm sao có thể như vậy được chứ. Chắc chắn bài báo đã bị bóp méo ở đâu rồi.

“Ta đã nói đi nói lại rồi, phải giảm khẩu phần ăn của cô để chuẩn bị cho ngày Đại Công tước trở về mà.”

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Daisy, vị Đại Công tước phu nhân đời trước cười đầy đắc ý.

‘Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính… Mình phải làm sao đây?’

Chẳng phải trong tờ tuần báo gần đây đã viết rằng tình hình chiến sự ở biên giới đang rất khó khăn hay sao? Ngay cả tia hy vọng nhỏ cho chiến thắng cũng chưa từng lóe lên, nên cô mới cảm thấy choáng váng như vậy.

‘Bình tĩnh nào. Giờ phải từ từ lập kế hoạch đối phó…’

Nhưng Chúa đã không cho Daisy thời gian để suy tính.

“Thưa phu nhân, Đại Công tước Waldeck đã tiến vào lãnh địa rồi ạ!”

Sao cơ, nhanh vậy sao?

Một hầu gái hớt hải lao vào phòng khách, thở hổn hển báo tin, khiến gương mặt Daisy tái mét.

* * *

Làm sao đây, phải làm gì bây giờ?

Tâm trí Daisy trống rỗng, không thể nghĩ ra bất kỳ cách đối phó nào.

Đứng chờ chồng mình trong sảnh cùng với Cố Đại Công tước phu nhân, cô chỉ biết bứt rứt cắn móng tay vì lo lắng.

Rầm-!

Cánh cửa bỗng bật mở, và một người đàn ông cao ráo, điển trai nhanh chóng bước vào phòng.

Ngay khi đôi mắt xám xanh sắc bén như lưỡi dao của hắn ta chạm vào mắt cô, Daisy như nghẹt thở. Đúng như cô lo sợ, vừa nhìn thấy Daisy, người đàn ông liền tiến thẳng về phía cô mà không chút do dự.

“Ta về rồi đây, phu nhân.”

Maxim von Waldeck bất ngờ ôm chặt lấy Daisy. Trước hành động đột ngột ấy, ánh mắt cô chỉ biết đảo loạn, không biết phải phản ứng thế nào.

“…Hay là ta vào phòng luôn nhé?”

“Vâng…?”

Hắn ta cười nhạt, ghé sát tai cô thì thầm.

“Chúng ta đã hứa rồi mà. Đêm tân hôn sẽ gác lại đến khi ta trở về.”

Mặt Daisy đỏ bừng như lửa.

Xung quanh họ, các gia nhân và cả Đại Công tước phu nhân đời trước đang đứng xếp hàng chờ chào đón. Thế nhưng Maxim von Waldeck lại cư xử như thể nơi này chỉ có mỗi hai người họ vậy

…Và không chỉ dừng lại ở đó.

“Xin lỗi, nhưng ta thật sự đang rất gấp.”

Chúa ơi. Cô có thể cảm nhận được sức nóng từ phần trước quần của hắn đang căng phồng đến mức như muốn bung ra vậy.

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)