Chương 67
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Daisy đã cầu mong điều đó không phải là Maxim von Waldeck. Nhưng cái gì ‘có lẽ không’ rốt cuộc vẫn thành ‘đúng như dự đoán.’
Giọng nói quen thuộc khẽ vang lên bên tai, dù không cần mở mắt ra nhìn, cô cũng biết đó là hắn.
Làm sao Daisy có thể không nhận ra giọng của người chồng biến thái duy nhất của mình chứ? Vốn dĩ, vì tính chất công việc, cô đã rất nhạy cảm với âm thanh, từ giọng nói đến tiếng bước chân. Đặc biệt kể từ đêm động phòng, khi cô bắt đầu tìm mọi cách để tránh mặt Maxim, cô lại càng nhạy bén hơn với sự hiện diện của hắn.
Một làn hơi nhẹ phả vào vành tai cô, khiến da cô rùng mình.
‘Cái tên này, lại cố ý trêu chọc mình đây mà….’
Dù tức đến phát điên, nhưng vì đang giả vờ ngủ, Daisy không thể để lộ bất cứ phản ứng nào.
Tai cô vốn rất nhạy cảm nên để ngăn mình khỏi rùng mình, cô phải nghiến răng chịu đựng.
…Phải làm gì đây, làm sao bây giờ?
Đôi mắt cô đảo liên tục dưới hàng mi khép kín.
Maxim luôn có khả năng kỳ lạ nhận ra khi nào cô giả vờ ngủ. Nếu cứ thế này, chắc chắn cô sẽ bị phát hiện.
“Người đang ngủ thật thì ta không đụng tới. Nhưng người giả vờ ngủ thì lại khác.”
Những lời ngụy biện của hắn từ lần đầu tiên cô giả vờ ngủ và suýt bị hắn làm ngay tại chỗ lại vang vọng trong đầu cô.
Câu nói đó có thể hiểu theo cách khác.
‘Người giả vờ ngủ thì ta sẽ đụng.’ Hoặc. ‘Nếu không ngủ, thì phải đụng.’ Hoặc...
Bất kể cách hiểu nào, dựa vào hành động trước đây của Maxim, tình huống này không hề an toàn.
Hơn nữa, bên cạnh cô còn có Đại Công tước phu nhân đời trước đang ngủ.
Nếu có thể, Daisy chỉ muốn ngủ thiếp đi ngay lập tức như thể ngất xỉu, nhưng điều đó rõ ràng là không thể.
‘Chắc không đâu. Có Đại Công tước phu nhân đời trước ở đây, hắn không thể làm gì được.’
Nhưng Daisy biết, suy nghĩ an ủi đó hoàn toàn vô ích khi đối mặt với Maxim von Waldeck – người chồng biến thái của cô, người chỉ vừa mới ‘thăng cấp’ từ kẻ nghiện tình dục dự bị lên nghiện tình dục nặng.
Hắn là kẻ dám dựng thẳng thứ kia ngay trong đám cưới, còn không chút ngại ngùng mà biến một nơi công cộng thành nơi động phòng. Người như thế thì làm sao biết kiêng dè bất cứ điều gì?
Trời ơi, mình sắp phát điên lên mất!
Khi suy nghĩ đó vừa lóe lên, đầu óc Daisy như quay cuồng. Cô chỉ ước có thể ngất ngay lập tức, như một cách trốn thoát khỏi tình cảnh này.
“Ngày hôm nay em chơi vui chứ?”
Có nên trả lời không? Làm sao đây?
Trong lúc Daisy còn đang do dự, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống má cô.
“Vậy ta đi tắm đây.”
Maxim rời khỏi phòng, chỉ để lại một nụ hôn ngắn ngủi. Cạch. Cửa phòng khép lại, tiếng bước chân của hắn dần xa, và phải một lúc lâu sau Daisy mới mở mắt rồi ngồi bật dậy.
‘…Hắn chỉ vào chào rồi đi thôi sao?’
Cô đảo mắt nhìn quanh, nhưng căn phòng vẫn chìm trong bóng tối. Bên cạnh cô, Đại Công tước phu nhân đời trước vẫn đang say giấc.
Có vẻ như câu hỏi khi nãy không phải để đợi cô trả lời, mà đúng là hắn chỉ hôn một cái rồi rời đi không chút luyến tiếc.
Vậy là hôm nay, trò giả vờ ngủ của mình đã không bị phát hiện? Nếu Maxim nhận ra, hẳn người chồng biến thái của cô, kẻ luôn nghiêm túc trong việc trêu đùa vợ mình đã quay lại từ lâu. Daisy nín thở nhìn chằm chằm cánh cửa, nhưng không có bất kỳ động tĩnh nào.
‘…Làm mình sợ muốn chết…’
Thật ra, Maxim chỉ là một kẻ điên cuồng, chứ không phải là kẻ toàn năng gì cả.
Làm sao hắn có thể nhận ra mỗi lần mình giả vờ ngủ chứ? Chắc hôm đó chỉ là trùng hợp thôi.
Chuyện vừa rồi chỉ là một nụ hôn nhẹ lên má, nên hắn không có lý do để phát hiện ra gì cả.
Daisy tự trấn an bản thân.
‘May quá.’
Có lẽ Maxim von Waldeck bình thường hơn cô tưởng.
Vì hắn thường xuyên làm những trò điên rồ, nên cô đã tự mặc định rằng hắn chắc chắn sẽ lại làm điều gì đó điên rồ.
Chẳng hạn như dám thực hiện một hành động vô đạo đức ngay bên cạnh Đại Công tước phu nhân đời trước – một chuyện không tưởng.
Tuy nhiên, không thể trách Daisy khi cô luôn tưởng tượng ra những điều tồi tệ.
“Hành xử tùy tiện với phu nhân của mình thì cho dù bà ấy có là mẹ ruột ta đi nữa, ta cũng sẽ trở thành kẻ vô đạo đức.”
“Vì vậy, ta đang cảnh báo trước khi em làm gì quá đáng. Hiểu chưa?”
Nhìn lạ thì ngay ngày đầu tiên trở về, Maxim von Waldeck chính là kẻ đã ngang nhiên tuyên bố hành động vô đạo đức trước mặt Đại Công tước phu nhân đời trước.
‘Có lẽ hắn chỉ đe dọa thôi. Chuyện gì cũng không xảy ra, nên chắc lúc đó chỉ là hắn muốn dọa mình.’
Giống như cách hắn nghiêm khắc nhắc nhở Karen và siết chặt kỷ luật của các nữ hầu trong ngày đầu tiên vậy.
Có thể lời hắn nói khi đó chỉ đơn thuần là một lời cảnh báo ‘Đừng có tùy tiện hành xử với phu nhân của ta’.
Nghĩ lại thì kể từ hôm đó, Maxim chưa từng thô lỗ hay đe dọa Đại Công tước phu nhân đời trước lần nào.
Có lẽ cũng nhờ Daisy luôn chủ động đối xử tốt với bà, nhưng về cơ bản, Maxim dường như không làm phiền người khác miễn là họ không động chạm đến hắn hoặc những thứ thuộc về hắn.
‘Nếu không phải là biến thái, có lẽ hắn ta là một người chồng khá tốt….’
Hắn đẹp trai, luôn đứng về phía vợ, giàu có và rất có năng lực.
Nhưng mà….
“Nghe thấy không? Đó là tiếng chúng ta quấn lấy nhau.”
“Đó là tiếng Easy ăn trọn của ta đấy. Hãy nghe cho kỹ đi.”
Cùng lúc đó, hắn cũng là kẻ biến thái đã thốt ra những lời tục tĩu kinh khủng như vậy. Ngay cả khi nhớ lại, Daisy vẫn không khỏi rùng mình vì sự kinh tởm của nó.
‘Thưa Đại Công tước phu nhân đời trước, người cháu trai duy nhất của bà… tại sao lại như thế này?’
Nhìn gương mặt đang say giấc của Đại Công tước phu nhân đời trước, Daisy thở dài một cách cam chịu.
‘Chẳng có gì to tát cả, mình nên đi ngủ thôi.’
Việc chồng về nhà và chào vợ đang ngủ không phải điều gì bất thường.
Thực ra, hành động đó còn giống mẫu hình của một người chồng chu đáo hơn.
Daisy cố gắng tự biện minh cho hành động của chồng mình.
Dù sao thì, căn phòng này vẫn là nơi an toàn nhất với cô. Dĩ nhiên, việc Maxim tự ý xông vào phòng của Đại Công tước phu nhân đời trước khi bà đang ngủ không phải là chuyện bình thường, nhưng cái gì là bình thường hay bất thường cũng tùy thuộc vào quan điểm của mỗi người.
Daisy cảm thấy biết ơn vì người chồng biến thái của mình đã không làm gì kỳ quái và yên lặng rời đi. Mọi thứ yên ắng. Nằm im trên giường, cơn buồn ngủ dần kéo đến, mang lại cảm giác nhẹ nhõm hiếm hoi.
Ngay khi Daisy bắt đầu chìm vào giấc ngủ nông, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên, mỗi lúc một gần. Cơ thể đang nằm thẳng của cô đột ngột trở nên cứng nhắc. Một cảm giác bất an khiến cô quay lưng lại phía cửa, nằm sát vào Đại Công tước phu nhân đời trước như một cách tự vệ bản năng.
…Không thể nào.
Chắc là mình đang mơ thôi. Không thể nào….
Cạch-. Két-.
Tiếng cửa mở kèm theo tiếng bản lề kêu nhẹ khiến trái tim cô như rơi thẳng xuống đáy vực.
‘Chết tiệt, lại là chuyện gì nữa đây….’
Daisy không muốn tin rằng tình huống kỳ quặc này lại là sự thật. Khi hắn bước lại gần, mùi xà phòng thơm mát phảng phất trong không khí.
Có vẻ như Maxim đã đi tắm, rồi khoác lên mình chiếc áo choàng tắm.
‘Không, chắc không có gì đâu. Hắn chỉ đến để chúc ngủ ngon thôi.’
Daisy quyết định bám víu vào niềm tin vào lẽ thường. Dù sao thì Maxim cũng là người đạt được chức vị cao ở tuổi trẻ, không thể nào thiếu suy nghĩ đến mức đó được. Hắn cũng đâu phải người hoàn toàn không biết cách cư xử; nhìn bề ngoài thì cũng có vẻ là một người chồng gia đình và lịch sự mà.
“Haa…, mệt thật.”
Maxim lẩm bẩm một mình, khiến Daisy càng nhắm mắt chặt hơn.
“Hôm nay ta bận rộn cả ngày. Đến tận bây giờ mới xong việc.”
Hắn bắt đầu độc thoại về tình trạng của mình, mặc dù chẳng ai hỏi han.
‘Sao hắn cứ nói chuyện một mình thế nhỉ? Bộ cô đơn lắm à?’
‘Có biết bao nhiêu thuộc hạ dưới trướng, vậy mà lại làm thế này.’
Daisy làu bàu trong đầu, không giấu nổi sự bực bội.
“Ta nhớ Easy đến phát điên. Không biết cả ngày hôm nay Easy có ổn không nhỉ.”
Câu nói chẳng rõ là một câu hỏi hay chỉ là lời lẩm bẩm khiến Daisy không biết phải trả lời ra sao.
Có khi hắn chỉ chào ngủ ngon rồi đi thôi. Tốt nhất là đừng lên tiếng.
“Easy, em đã dậy chưa? Ngủ với Đại Công tước phu nhân đời trước có vui không?”
Hắn ta luôn chào hỏi qua loa rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Vậy dậy rồi thì đi cùng ta. Chúng ta làm tình đi, được không?”
Không ai đảm bảo rằng hắn sẽ không nói những điều như thế. Daisy quyết định im lặng xem sao.
“Hôm nay là một ngày mệt mỏi. Khoảnh khắc được về nhà và nằm xuống, ta đã mong chờ biết bao….”
Maxim tiếp tục độc thoại trong khi kéo chăn lên.
Vì Maxim thường có thói quen kéo chăn lên để đắp kín cho cô khi cô ngủ... Daisy nghĩ rằng lần này cũng chẳng khác gì.
…Nhưng mà.
‘Cái tên này tại sao lại chui vào trong chăn chứ?’
Đúng là đồ điên. Maxim von Waldeck, kẻ điên cuồng đến mức không ai có thể đoán trước được hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Hắn lén lút chui vào trong chăn, rồi vòng tay ôm lấy Daisy từ phía sau, áp sát vào tấm lưng cô khi cô đang nằm quay lưng lại phía cửa.
“Ta đã mong chờ giây phút được ôm Daisy ngủ mà.”
Cơ thể Daisy, vốn đã co rúm lại vì căng thẳng, giờ nhỏ bé đến mức vừa vặn lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn của hắn.
Cô hé mắt nhìn Đại Công tước phu nhân đời trước, người vẫn đang ngủ yên bên cạnh.
May mắn thay, bà vẫn chưa tỉnh. Nhưng làm thế nào bây giờ đây?
Cô cảm thấy như muốn phát điên.
“Hừm. Easy của ta.”
Hắn bắt đầu đặt những nụ hôn nhẹ lên gáy cô, rồi không kìm chế được, hắn siết chặt Daisy trong vòng tay như thể muốn bóp nát cô, hít sâu vào mái tóc của cô.
“Mùi của Easy… thật tuyệt…”
Hắn ngửi cả mùi trên đỉnh đầu mình sao? Daisy cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chết.
Tuy nhiên, thứ khiến cô bối rối hơn cả lại chính là điều khác.
‘A… hắn lại không mặc quần lót rồi.’
Cô chẳng muốn biết điều này chút nào, nhưng lại không thể không nhận ra. Hơi thở của cô ngưng lại khi cảm nhận được thứ đang cương cứng của hắn xuyên qua lớp áo choàng, chạm vào và cọ sát lên mông cô.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)