Chương 31
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Chết tiệt, giờ này mà đến đây được thì chỉ có duy nhất một người thôi.
Chồng của Daisy, Maxim von Waldeck.
‘Ha, bảo là về muộn mà sao lại về sớm thế này chứ…’
Thời gian hắn trở về còn sớm hơn nhiều so với giờ đã báo trước.
Ngay từ ngày đầu tiên đến ngôi nhà phố này, Daisy đã có chút ngạc nhiên khi được sắp xếp một căn phòng quá mức xa hoa. Sau đó cô mới từ từ nhận ra, đó là phòng dùng chung với Maxim.
“Phòng lớn thế này… Em thấy không thoải mái lắm. Em có thể chuyển sang phòng nhỏ hơn không?”
Daisy thử khéo léo từ chối. Nhưng tất nhiên câu trả lời là không rồi.
“Chúng ta đã nói sẽ ngủ chung mà.”
“Nhưng đó là ở Waldeck. Còn đây là nhà phố cơ mà.”
“Hay là em không thích ngủ với ta?”
Lời đó mà cũng nói ra được à. Ngày nào cũng phải đối mặt với áp lực cực độ, Daisy cảm giác như mình sắp phát điên lên. Nếu nói thẳng rằng không thích, thì chắc chắn hắn sẽ lại lôi chuyện ‘đồng thuận vợ chồng’ ra để bắt đầu một cuộc tranh luận dài lê thê. Chính vì vậy, cô quyết định thêm một lần nữa khéo léo bày tỏ ý kiến của mình.
“Đ-đó không phải ý của em. Đây vốn là phòng của ngài, nhưng em lại chiếm dụng nên cảm thấy hơi áp lực… Ngài có thể cho em một phòng riêng được không?”
“Ta cũng bận rộn, chỉ về ngủ rồi lại đi. Để trống phòng thì hơi phí đúng không?”
“Nhưng mà, thím cũng ở đây, chỉ mình em dùng phòng lớn thế này thì không được cho lắm…”
“Dù sao thì ta chỉ cần hai thứ, một chiếc giường lớn và cơ hội ngủ cùng với em.”
“…”
“Những thứ khác ta thực sự không cần.”
Tất nhiên là lời của cô chẳng có tác dụng gì.
Quả thật, Maxim là người có sở thích vừa đơn giản lại vừa kiên định. Và thế là đêm nào Daisy cũng phải miễn cưỡng ngủ chung với hắn.
Điều duy nhất cô có thể làm để chống đối một cách bất lực là lên giường trước khi hắn về, giả vờ đã ngủ.
Vì mỗi khi nghe những lời ngụy biện của Maxim, đầu óc cô như sắp tan chảy, nên cách tốt nhất là tránh đối mặt hoàn toàn.
Nhưng hôm nay, thật trớ trêu, Daisy lại mãi lơ đãng mà bỏ lỡ mất thời điểm hoàn hảo đó.
‘Phải làm gì đây, làm sao bây giờ…’
Cô cần đưa ra quyết định thật nhanh.
‘Đúng rồi, giả vờ ngủ. Giả vờ ngủ… Chúa ơi, con luôn yêu Người. Chúc Người ngủ ngon.’
Daisy vội vàng đặt chuỗi tràng hạt xuống bàn cạnh giường, kéo chăn lên và ngay lập tức nhắm nghiền mắt.
Mặc dù không có nhiều thời gian, nhưng cô vẫn kịp hoàn thành lời cầu nguyện một cách nhanh gọn.
Cốc cốc-.
Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, nhưng không có tiếng trả lời. Cạch, cửa mở ra và tiếng bước chân quen thuộc chậm rãi vang lên.
“Ta về rồi đây, Daisy.”
Cộp, cộp, cộp-.
Lại là tiếng giày quen thuộc. Giày của Maxim luôn được đánh bóng cẩn thận đến mức, nếu nhìn kỹ, cô có thể thấy bóng của mình phản chiếu rõ ràng trên đó.
Nghĩ đi nghĩ lại, không chỉ đôi giày, cả đôi bốt quân đội của Maxim cũng sáng bóng y như vậy.
Daisy chợt nghĩ đến những người phụ tá của hắn, chắc hẳn họ đã phải chịu đựng và chiều chuộng ‘tên cuồng sạch sẽ kỳ quặc’ này không ít lần.
‘Nhưng nhìn cách hắn cư xử với mình thì sở thích của hắn hình như lại ngược hoàn toàn với sự sạch sẽ đấy chứ.’
Mà thôi, cô cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Có lẽ cũng không cần phải biết làm gì. Trước khi xảy ra thêm chuyện rắc rối, tốt nhất là kết thúc mối quan hệ này sớm.
Trong lúc Daisy còn đang nghĩ vẩn vơ, thì Maxim đã tiến lại gần đầu giường.
“Ta đã cố gắng về sớm nhất có thể rồi. Em đã ngủ rồi sao?”
“…”
Vâng, tôi đang ngủ. Thế nên đừng nói chuyện với tôi.
“Có vẻ em mệt rồi. Hôm nay mua được nhiều đồ đẹp đấy nhỉ?”
Hắn dịu dàng vuốt mái tóc của Daisy, khẽ thì thầm bên tai.
Mặc dù không nhận được câu trả lời, nhưng Maxim chẳng tỏ vẻ bận tâm, cứ liên tục hỏi han những câu vụn vặt.
Sau đó, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ẩm mềm lên trán tròn của Daisy.
“Để ta đi tắm trước nhé, em yêu.”
Lời còn chưa dứt, Daisy đã nghe tiếng quần áo sột soạt, tiếp theo đó là tiếng cửa phòng tắm đóng sầm lại.
Xoạt xoạt, âm thanh nước chảy vang lên.
Còn Daisy lén lút hé mắt thật nhỏ, nhìn xung quanh kiểm tra và xác nhận rằng không còn ai trong phòng, mới từ từ mở to mắt ra.
‘Phù, suýt thì chết.’
Đúng là thoát chết trong gang tấc. May mắn thay, Maxim dường như không nghi ngờ gì. Song, Daisy đặt tay lên ngực, nhẹ nhõm thở phào.
‘Về sớm không báo trước, làm người ta hết hồn…’
Cô quyết tâm từ giờ phải đi ngủ sớm hơn nữa, để tránh những tình huống bất ngờ như vậy.
‘Ngủ thôi.’
Lúc nãy chỉ là giả vờ thôi, nhưng bây giờ thì cô thực sự cần ngủ ngay. Nghĩ đến đây, Daisy nhắm mắt thật chặt, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng lạ thay, dù cơ thể mệt mỏi, cô lại cảm giác không thể chìm vào giấc được.
‘Cái vị đó… thật sự như làm tan chảy cả đầu lưỡi.’
Và hơn hết, vị ngon của chiếc bánh cô vừa ăn cứ hiện lên mãi trong đầu, làm cô thèm thuồng đến phát điên.
Vị thiên đường ư? Đúng là cám dỗ của ác quỷ mà.
Hắn là kiểu người mở nước xong lại đi ra, nên tốt nhất là tranh thủ lúc mới vào chưa đầy 5 phút để hành động.
Thế là Daisy nhanh chóng ngồi bật dậy, rón rén bước đến bàn trà. Cô nhẹ nhàng nhấc chiếc nắp vòm trên đĩa bánh, mùi ngọt ngào của đường lập tức xộc thẳng vào mũi.
Cô dùng chiếc nĩa nhỏ cắt một miếng bánh lớn và đưa ngay vào miệng.
‘Ừm, đúng rồi, chính là vị này!’
Hương vị ngọt ngào tuyệt vời của chiếc bánh kem khiến Daisy bất giác rùng mình vì sung sướng.
‘Thôi kệ, thêm một miếng nữa thôi...’
Cô cầm nĩa cắt thêm một miếng nữa, nhưng ngay lúc đó tách, tiếng nước ngừng chảy đột ngột vang lên.
‘Chết tiệt.’
Cảm giác hoảng hốt ngập tràn, Daisy ngay lập tức lao nhanh về giường, nhảy lên và trùm kín chăn.
Cạch- chẳng mấy chốc, cửa phòng tắm mở ra, và cô lại nghe thấy tiếng bước chân của Maxim. Daisy co người lại, nhắm chặt mắt hơn nữa, cố gắng giả vờ như đang ngủ say.
Tiếng bước chân của hắn, giờ đã đổi thành tiếng dép lê lướt nhẹ trên tấm thảm, từ từ tiến lại gần. Daisy nín thở, tim đập thình thịch, căng thẳng chờ đợi điều sắp xảy đến.
“Xem này, ta mặc áo choàng ra rồi đây.”
Sao lại nói mấy lời như vậy với người đang ngủ chứ?
Và điều đó có gì đáng để khoe khoang? Chắc chắn hôm nay hắn lại không mặc quần lót.
“Kiểu này vốn không hợp gu ta, nhưng vì Daisy muốn, nên ta đành chịu chấp nhận thôi.”
Hắn lẩm bẩm một mình rồi đứng bên cạnh đầu giường của Daisy một lúc lâu mà không chịu rời đi.
Khi hé mắt nhìn, cô liến bắt gặp ánh mắt hắn đang chăm chú quan sát gương mặt mình lúc ngủ. Lúc ở phòng thử đồ cũng thế, giờ lại thế này. Mỗi lần như vậy, Daisy đều thấy khó chịu đến nghẹt thở.
Phì-. Một tiếng cười khẽ, nhẹ nhàng không rõ vang lên.
Cười cái gì chứ? Gương mặt đang ngủ của mình buồn cười lắm sao?
Daisy muốn chất vấn nhưng đành cố nhịn. Đúng lúc đó, đầu ngón tay của Maxim khẽ chạm vào khóe môi cô. Hắn dùng ngón cái ấn nhẹ vào môi dưới, sau đó là một âm thanh chép môi khe khẽ.
“Trước khi ngủ em đã làm gì vậy hả?”
“…”
“Miệng nhỏ như vậy, đâu phải trẻ con, thế mà cứ hễ ăn là lại dính tùm lum.”
Trời ạ. Chắc là lúc vội vàng ăn trộm gì đó, vệt kem đã dính quanh miệng mà cô không hề hay biết.
Lời khuyên vàng của thím về việc từ bỏ lòng tham ăn cứ ẩn hiện trong đầu Daisy. Trước đây cô luôn coi đó là lời cằn nhằn, nghe xong thì bỏ qua, nhưng giờ thì hối hận không biết để đâu cho hết.
Ban nãy, lẽ ra cô nên ngủ luôn thay vì lén lút ăn vụng. Daisy xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.
“Hương vị thiên đường, hửm? Phải công nhận… thật sự rất ngon.”
Maxim vừa chép miệng vừa đưa ra một nhận xét ngắn gọn về chiếc bánh kem.
Đúng vậy, đến cả kẻ kỳ quặc như hắn cũng phải thốt lên lời như thế. Với độ ngon này, hỏi sao cô có thể cưỡng lại được chứ.
‘Nhưng mà làm sao hắn biết đây là vị thiên đường nhỉ?’
‘Vị thiên đường’ vốn là câu slogan quảng bá của tiệm bánh nổi tiếng đó.
Không lẽ, chỉ nếm thử phần kem mà hắn đã nhận ra đây là bánh của tiệm đó sao?
Hay là… chẳng lẽ mọi hành động của mình đều bị ai đó theo dõi và báo cáo lại cho hắn?
Chẳng lẽ, vì vậy mà hắn mới cử Mary Gold đến đây?
Ôi, làm ơn, chỉ mong không phải như thế thôi.
Chỉ mong đó đơn thuần là vì hắn sở hữu vị giác tuyệt hảo. Dòng suy nghĩ cứ quấn lấy nhau, khiến sự bất an và những nghi vấn trong lòng ngày càng lớn dần.
Đúng lúc đó, âm thanh khẽ khàng của bước chân xa dần, tiếng dép trong nhà lướt trên thảm vang lên bên tai.
Daisy khẽ hé mắt, cẩn thận đến mức không ai có thể phát hiện, dõi theo từng động thái của hắn.
Maxim bước nhanh đến chiếc bàn trà.
Hắn nâng nắp đậy hình vòm trên đĩa lên, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem bên trong.
“Phòng này có chuột sao?”
Dấu vết chiếc nĩa trà xúc bánh loang lổ đến mức nào mà hắn lại thốt lên như thế? Daisy xấu hổ đến mức da gà nổi lên khắp người, bàn tay cô bất giác siết chặt thành nắm đấm.
Maxim cầm lấy chiếc nĩa, gắp một miếng bánh còn lại lên miệng. Hắn nhai lâu một lúc, rồi thở dài khe khẽ.
“Không phải vị này.”
Ý hắn là gì chứ? Rõ ràng 5 phút trước khi cô ăn, vị bánh vẫn là ‘vị thiên đường’ cơ mà.
Không lẽ bánh hỏng nhanh đến thế sao? Kỳ lạ thật.
Hắn nâng chiếc đĩa lên và bước trở lại giường. Daisy nín thở, lo lắng rằng hắn sẽ phát hiện ra cô đã tỉnh.
Cạch-. Tiếng chiếc đĩa bánh được đặt lên bàn cạnh giường vang lên, mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp không gian.
Phản xạ tự nhiên khiến nước bọt tràn đầy trong miệng Daisy. Đến lúc này, cô không thể phủ nhận rằng bản thân đúng là nô lệ của ham muốn. Hoàn toàn thất vọng về chính mình.
Đúng lúc đó, bụp, một cảm giác mềm mại, ngọt ngào lướt qua môi và chóp mũi cô.
‘Gì đây, dám đùa cợt với đồ ăn à?’
Cô thầm nghĩ, như thể hắn đang chơi trò nghịch ngợm của mấy đứa trẻ con, bôi thứ gì đó lên mặt người đang ngủ.
Thật là tồi tệ.
Nhưng điều khiến Daisy thấy thất vọng nhất không phải là Maxim với trò đùa trẻ con này, mà là chính cô, khi trong khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn liếm sạch lớp kem trên môi mình.
Song, bằng một sự bất ngờ đến đứng hình, Daisy cảm nhận được sự ấm áp từ đôi môi của Maxim chạm nhẹ lên môi cô.
“Đúng rồi, chính là vị này.”
Hắn khẽ thì thầm, như thể đang say mê, rồi từ từ rời môi cô ra.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)