Chương 26
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Cạch-.
Lúc cánh cửa đóng lại hoàn toàn cũng là lúc Maxim mới nới lỏng vòng tay đang ôm Daisy.
“Ngài đang làm gì vậy?”
“Trả thù vì những lời bôi nhọ.”
“Trả thù sao?”
“Có người chồng nào lại đứng yên nghe người ta bôi nhọ vợ mình mà không làm gì hết không chứ?”
Thật trơ tráo. Nhìn hắn trả lời tỉnh bơ với đôi lông mày hơi nhướng lên, Daisy lại cảm thấy cơn giận dữ bỗng chốc bùng lên trong lòng.
“Nhưng tại sao lại là em?”
“Vì em không cho ta dùng súng, nên ta chẳng còn cách nào khác.”
Hắn nhún vai, bày ra vẻ bất đắc dĩ.
“Dù sao thì ta chỉ có hai lựa chọn thôi. Một là bắn thẳng vào đầu chúng, hoặc hai là công khai cho mọi người thấy chúng ta ‘nồng nhiệt’ thế nào, để những lời bôi nhọ đó không thể tồn tại được. Vì lựa chọn đầu không khả thi, nên ta chỉ đành chọn cách thứ hai.”
“…”
“À, tất nhiên, ta cũng thích lựa chọn thứ hai hơn. Cảm ơn em vì đã giúp ta, Daisy.”
Ngay từ đầu, hắn đã có ý định này nên mới khăng khăng đòi khẩu súng, mà cô không hề hay biết. Song, Daisy vẫn không thể xua tan cảm giác bị trúng bẫy của hắn.
Đồ đáng ghét. Cô muốn đấm hắn một cái cho hả giận. Bàn tay nắm chặt của cô run lên vì tức giận. Nhưng nghĩ lại, có nhìn Maxim thêm cũng chỉ khiến bản thân bực bội hơn.
Lúc này, Daisy nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Maxim, bước ra ngoài rèm. Khi vô tình nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cô giật mình ôm lấy vai. Cô trông chẳng khác nào vừa bị thú dữ tấn công, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Đúng lúc đó, Maxim bước nhanh về phía cô từ đằng sau.
“Việc vẫn chưa xong mà em đã định chạy đi đâu thế?”
“…Việc, việc gì cơ?”
“Ở phòng thử đồ, ngoài việc cởi đồ ra thì còn có việc gì khác nữa sao?”
Daisy vội quay người, đứng dựa lưng vào gương, cố tránh ánh mắt của hắn.
“Ngài đang làm gì vậy?”
“Hãy để ta hỏi lại. Em đến đây để làm gì?”
“Để mua đồ.”
“Vậy thì trước tiên phải cởi đồ ra mới thử được, mà thử rồi mới biết có mua hay không, đúng không nào?”
Maxim, với giọng nhẹ nhàng ngọt ngào dỗ dành cô như một đứa trẻ.
“Vậy nên, mau cởi ra và thay áo choàng vào đi.”
Lời hắn nói chẳng sai chút nào, nhưng Daisy không muốn để hắn tự tay cởi đồ của mình một chút nào.
Cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy cảnh giác, còn Maxim chỉ chăm chú cúi xuống, ánh mắt của họ hữu ý chạm vào nhau.
“Em có biết điều này không?”
“Điều gì cơ?”
“Khi con người gặp phải một vấn đề chưa được giải quyết, họ sẽ cứ nghĩ mãi, lặp đi lặp lại, nghiền ngẫm không ngừng… và cuối cùng thì trở nên ám ảnh, đến mức phát điên.”
Tại sao hắn lại nói một điều ngờ vực như vậy chứ?
“Em không nghĩ rằng việc em làm thế này càng khiến ta bị kích động hơn sao?”
“Ý ngài là gì…?”
“Em cứ liên tục đưa ra những thử thách cho ta đấy.”
Hơi thở ấm áp của hắn lướt nhẹ trên má Daisy mỗi khi môi hắn khẽ động.
Đôi mắt sắc lạnh màu xám xanh của Maxim lướt từ đôi mắt, hàng mi, chiếc mũi tròn nhỏ của cô, rồi dừng lại trên đôi môi đầy đặn. Đó rõ ràng là… ánh mắt đầy nguy hiểm. Thấy vậy, Daisy khẽ nuốt khan, cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
“Ý ta là… đôi khi việc chưa cởi hết lại kích thích hơn cả việc đã cởi toàn bộ.”
“…”
“Đặc biệt khi chúng ta vẫn còn những 30 phút, mà ta thì lại vô cùng không nổi tiếng với tính kiên nhẫn.”
Ánh mắt Maxim vốn đang nhìn xuống, dừng lại ở bờ vai tròn nhỏ của cô trước khi hạ xuống khe ngực thấp thoáng sau lớp áo.
“Phải làm sao đây nhỉ.”
Daisy run rẩy, giật mình khi nhận ra điểm dừng của ánh mắt hắn, vội đưa tay che lấy trước ngực.
“Được rồi! Em sẽ tự cởi… nhưng ngài có thể quay lưng lại một lát được không?”
“Được thôi, cứ thử xem.”
Bất ngờ thay, hắn lại có thể ngoan ngoãn nghe lời quay lưng lại.
Song, Daisy lúc này đang loay hoay một hồi để cố gắng tháo cúc áo ở phía sau. Nhưng sau một lúc vật lộn, cô nhận ra sự thật phũ phàng.
Dù có cố gắng thế nào, cô cũng không thể tự mình cởi được chiếc váy này.
“Thế nào, sau khi thử tự làm, em có muốn nhờ ta giúp chưa?”
Maxim hỏi một cách đầy ẩn ý, như thể hắn đã biết trước Daisy sẽ phải gặp tình huống thế này.
Còn cô chỉ biết tự trách bản thân vì đã chọn mặc một chiếc váy khó mở đến đây.
Việc phải nhờ giúp chỉ vì vài chiếc cúc khiến cô cảm thấy vừa tự ái vừa xấu hổ.
“…Ngài giúp em với.”
“Thật vậy sao? Vậy thì được thôi.”
“Nhưng, nhưng đổi lại... em mong ngài giúp mà đừng nhìn quá nhiều.”
Yêu cầu có phần hơi táo bạo của cô khiến Maxim khẽ mỉm cười đáp lại.
Hắn xoay cơ thể cô về phía gương, rồi xoạc, xé toạc phần phía sau chiếc váy như thể đó là cách nhanh nhất để tháo bỏ nó.
Cô bảo giúp cởi ra, chứ đâu có bảo xé rách tan tành như thế này!
“Làm sao bây giờ…”
“Xin lỗi, nhưng thế này thì mọi người mới nghĩ, à, đúng là tình huống cấp bách thật.”
“Nhưng như vậy lãng phí quá!”
“Em đúng là hay lo mấy chuyện lặt vặt quá, Daisy của ta.”
Dù là một chiếc váy rẻ tiền, nhưng việc xé rách một bộ đồ còn nguyên vẹn vẫn khiến Daisy cảm thấy không có chút hài lòng. Tuy nhiên, khi cô lên tiếng phàn nàn, Maxim lại thản nhiên khoác áo choàng lên vai cô và trêu chọc.
“Đổi lại, ta sẽ mua cho em một cái đẹp hơn nhé.”
Hắn nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng như muốn xoa dịu cô.
Mặc dù hắn ra sức cố gắng dỗ dành, nhưng Daisy vẫn không thể ngừng bận tâm đến tình trạng của mình. Lưng áo bị xé, vai chỉ được che bằng chiếc áo choàng, và phần còn lại của chiếc váy vẫn chưa được cởi hết.
“Ngài Maxim, làm ơn… ngài có thể nhắm mắt lại một lát để em mặc áo choàng được không?”
“Cô vợ của ta đúng là đòi hỏi đủ thứ.”
Tuy vậy, hắn vẫn nhanh chóng nhắm chặt mắt lại. Chính vì vậy, Daisy nhanh chóng cởi bỏ phần váy rách, rồi quấn chặt chiếc áo choàng quanh người.
“Xong rồi.”
Khi mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng lộn xộn của cô, khóe môi Maxim bất giác nhếch lên cười.
“Sao vậy?”
“Vụng về quá. Để ta xem nào.”
“Đừng, đừng cởi ra nữa…!”
Khi hắn nắm lấy vạt áo, Daisy hốt hoảng vội vàng từ chối.
“Đừng tự suy diễn lung tung. Không phải để cởi ra mà là để chỉnh lại cho em.”
Hắn từ tốn chỉnh lại phần áo choàng, buộc chặt dải nơ bị lệch một cách ngay ngắn.
“…”
“Nếu em muốn, ta cũng có thể cởi ra giúp.”
“Kh-không cần đâu!”
Hóa ra không phải hắn định cởi đồ. Lúc này, Daisy mới biết bản thân đã làm quá, đến mức khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng vì ngượng.
“Bây giờ chúng ta làm gì đây? Vẫn còn tận 25 phút nữa.”
“Em cũng không biết.”
“Để ta quyết định nhé?”
Daisy không thể để hắn nắm quyền kiểm soát, vì chẳng biết hắn sẽ làm gì khác táo bạo hơn. Thế nên cô vội vàng cướp lời trước.
“Em… em có thể chợp mắt một lát được không?”
“Em định ngủ ở đâu?”
“Chỗ đó.”
Daisy chỉ vào chiếc ghế sofa dài ở một góc phòng thử đồ, trong khi Maxim nhìn quanh khu vực đó với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Ngủ thì không vấn đề gì, nhưng em chắc chắn muốn nằm ở một nơi sơ sài thế này sao?”
“Vâng. Em đã nói rồi mà, em lớn lên ở khu ổ chuột. Em là kiểu người có thể ngủ bất cứ đâu, dù đó là con đường đầy đầu cá thối hay phân chó. Chỉ cần gối đầu xuống là em ngủ được.”
“Ừm.”
Daisy cố tình nói quá để làm Maxim mất hứng. Thật ra, cô thật sự đã từng ngủ ngoài trời vì nhiệm vụ, nhưng không đến mức tệ như những gì đã mô tả.
“Nếu so với đây, thì chẳng khác gì cung điện cả. Có tường bốn phía, có cả mái che nữa. Đúng là một cửa hàng cao cấp, đến cả phòng thử đồ cũng sang trọng đến mức xa hoa.”
“…”
“Ngài đã bao giờ đang ngủ mà bị chó hoang liếm vào mặt để tỉnh dậy chưa?”
Cô cố ý buông những lời thô lỗ, hy vọng sẽ khiến hắn thấy chán nản. Nhưng có vẻ như không hiệu quả.
Khi Maxim lại nhìn cô với ánh mắt trầm tư, có phần nặng nề hơn.
“Hẳn là em đã vất vả nhiều.”
Câu trả lời của Maxim nằm ngoài dự đoán của Daisy.
“Dù sao, em cũng thật mạnh mẽ. Có lẽ vẻ đẹp kiên cường mà em sở hữu bắt nguồn từ những trải nghiệm đó.”
Hắn nói như vậy khiến Daisy không biết phải đáp lại thế nào.
Thật thừa thãi. Nếu nhớ lại số quân địch mà hắn đã giết sạch chỉ vì dục vọng của mình, thì lời nói này đúng là nực cười.
Sự thấu hiểu của hắn rõ ràng chỉ nghiêng về một phía, cực kỳ phiến diện.
“Cảm ơn ngài. Giờ em phải đi ngủ đây.”
Daisy hơi bối rối, bước chậm rãi về phía chiếc sofa dài và cuộn mình nằm xuống.
Cô dùng cánh tay làm gối, nhắm chặt mắt lại để cố gắng tìm chút yên tĩnh.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.
Và ngay khi dừng lại sát bên cạnh, Daisy nghe thấy tiếng xào xạc, như âm thanh của vải bị cọ xát.
‘Cái gì vậy? Hắn định cởi đồ sao…’
Ngay lúc đó, một chiếc áo khoác bất ngờ được nhẹ nhàng phủ lên cơ thể đang cuộn tròn của Daisy.
Đó là mùi hương quen thuộc của hắn, thứ mà cô vẫn thường cảm nhận mỗi khi hắn bất ngờ tiến lại gần mà chẳng cần xin phép.
Daisy mở to mắt ngạc nhiên, nhìn lên, và thấy Maxim đang nở một nụ cười nhàn nhã. Hắn nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác đắp lên đến tận cổ cô như để giữ ấm.
“Em chỉ mặc mỗi cái áo choàng mỏng manh thế này. Ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“…”
“Chờ một chút.”
Hắn nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh, ngay cạnh đầu cô, rồi khéo léo đặt đầu cô tựa lên đùi mình.
“Em thật sự không sao mà…”
“Ta thì không ổn.”
“Chỉ một lát thôi mà…”
“Dù chỉ một lát, em cũng nên ngủ thoải mái hơn. Ta sẽ đọc báo trong lúc đó.”
Nói xong, hắn chậm rãi mở tờ báo đặt sẵn trên bàn trước mặt và bắt đầu đọc. Sau một hồi phân vân, Daisy cũng nhắm mắt lại mà không nói thêm lời nào. Cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp săn chắc trên đùi hắn, rắn rỏi đến mức như có thể cảm nhận được từng thớ cơ.
‘Dựa thế này, tay cũng không mỏi. Quả thật là thoải mái.’
Chiếc ‘gối’ này vừa ấm áp, vừa rắn chắc, lại mang đến cảm giác ổn định.
Với một nơi nghỉ ngơi đủ thoải mái như vậy, Daisy cố gắng hít thở đều đặn để tìm chút giấc ngủ. Thật lòng mà nói, sau những căng thẳng vừa qua, cô cũng mệt mỏi thực sự rồi.
Cô cố nhắm mắt và thư giãn, nhưng kỳ lạ thay, tinh thần của cô càng lúc càng tỉnh táo.
‘Cảm giác có gì đó không ổn... chẳng lẽ chỉ là do mình tưởng tượng?’
Nghĩ đến đây, cô liền hé mắt nhìn thử và nhận ra rằng, thay vì đọc báo, ánh mắt của Maxim lại đang tập trung vào khuôn mặt cô.
Hắn đang ngắm cô ngủ, hay đang theo dõi cô?
Dù là gì đi nữa, cả hai đều khiến cô khó chịu vô cùng.
‘Nhìn thẳng vào mặt thế này, càng khiến mình ngượng hơn.’
Daisy vốn đang nằm ngửa, giả vờ xoay người như thể muốn thay đổi tư thế và cuộn tròn sang một bên.
Ngay lập tức, má cô chạm phải thứ gì đó vừa cứng, vừa nặng.
Và cô hiểu ra ngay…
Theo bản năng, cô nhận thức được điều gì đó. Thứ đang áp vào má cô, chắc chắn không phải là cơ bắp ở đùi.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)