Chương 77
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Hắn cụp mắt xuống, trông có vẻ buồn bã.
“Hôm nay, Bộ Lục quân tổ chức một sự kiện mở cửa cho gia đình. Ai cũng dẫn người thân theo, mà chỉ mình ta đi một mình thì thật không hay cho lắm...”
Người đàn ông vốn kiêu ngạo ấy, hôm nay lại trông có chút đáng thương.
…Dù gì cũng là nơi công cộng, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Cuối cùng, Daisy đành đồng ý cùng chồng đến Bộ Lục quân, bắt đầu một ngày đồng hành bất đắc dĩ.
* * *
Đúng là rộng lớn thật.
Daisy không ngừng ngoái nhìn xung quanh, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự đồ sộ và hoành tráng của Bộ Lục quân.
“Chào ngài!”
Đúng lúc đó, một nhóm binh sĩ đồng loạt chào Maxim bằng động tác chào nghiêm trang.
Giọng nói vang dội của các binh sĩ khiến Daisy giật mình khựng lại.
“Chào.”
Maxim đáp lại ngắn gọn, và ngay lập tức ánh mắt của đám binh sĩ chuyển hướng về phía Daisy.
Dù cảm thấy ngại ngùng, Daisy cũng hiểu được lý do. Chính cô cũng nghĩ rằng bản thân trông khá lạc lõng ở một nơi toàn đàn ông như quân đội. Sự chú ý dành cho cô là điều dễ hiểu.
“Phu nhân của ta đấy, chẳng lẽ các cậu không nhận ra dù đã đọc báo sao?”
“Chào phu nhân ạ!”
Dưới ánh mắt nghiêm nghị của cấp trên, đám binh sĩ ngay lập tức chỉnh đốn lại tác phong, thực hiện một động tác chào càng thêm chuẩn mực.
“...Ch, chào.”
Có phải thế này không nhỉ?
Daisy vội vàng bắt chước động tác chào của Maxim, mong rằng mình làm không quá tệ.
Cô vừa muốn đáp lại một cách qua loa để nhanh chóng kết thúc tình huống lúng túng này, vừa thấy cực kỳ ngượng ngùng và áp lực đến phát điên.
“Rất vinh hạnh được gặp phu nhân.”
“Chào rồi thì giải tán đi.”
Người có vẻ là chỉ huy trong nhóm binh sĩ định lên tiếng xã giao, nhưng Maxim lập tức cắt lời và ra lệnh giải tán.
Lệnh vừa được đưa ra, đám binh sĩ liền tản đi như nước rút, không một tiếng phản đối.
Họ thực sự không hé một lời mà chỉ làm theo lệnh. Daisy cảm thấy hơi bối rối khi chứng kiến một cảnh tượng minh họa rõ nét cho tính chất mệnh lệnh – quân lệnh của môi trường này.
Có lẽ, sống trong một nơi mà nửa ngày đều như thế này, hắn khó mà chịu được việc có ai dám chất vấn mệnh lệnh.
Trong khi Daisy còn đang mải nghĩ, Maxim có vẻ đang ở trong tâm trạng không mấy tốt.
‘Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ mình đã làm gì sai?’
Kể từ lúc giới thiệu vợ trước các binh sĩ, ánh mắt của hắn dường như trầm xuống, không còn chút hứng khởi nào.
Chắc là vì địa vị của hắn. Đáng ra mình không nên lúng túng đến thế, mà phải tỏ ra có uy nghi hơn một chút.
‘Thôi, chuyện đã qua thì không làm gì được. Lần sau mình sẽ làm tốt hơn.’
Vì đã nhận vai trò làm vợ 100 ngày, Daisy quyết tâm quan sát cách hành xử của Maxim để học hỏi và làm theo khi cần thiết.
Ngay khi cô vừa dứt ý nghĩ đó, Maxim đột ngột chặn trước mặt cô.
“Đợi chút.”
Bóng hắn phủ xuống, khiến Daisy phải ngẩng lên nhìn, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.
Cái cách hắn nhìn cô từ đầu đến chân kỹ lưỡng khiến cô có cảm giác có điều gì đó không ổn.
“Sao em mặc mỏng thế này? Không lạnh sao?”
“...Em thấy vừa mà. Em không lạnh chút nào.”
Tại sao tự nhiên lại chê cách ăn mặc của mình?
Cô đã mặc bộ đồ do Mary Gold, một cựu quân nhân, lựa chọn cho sự kiện này. Chẳng lẽ hắn không thích?
Nhưng nếu vậy thì tại sao không nói từ lúc ở nhà? Thật khó đoán hắn đang nghĩ gì. Maxim im lặng, ánh mắt dửng dưng, tạo nên một bầu không khí đầy căng thẳng giữa hai người.
“Sao ngài nhìn em chằm chằm thế?”
“Ta chỉ nghĩ rằng em nói đúng. Em có vẻ hơi khả nghi thật, và ta đang băn khoăn không biết nên làm gì.”
“Gì cơ?”
“Lúc đầu ta không nhận ra, nhưng nhìn kỹ thì thấy em trông hơi đáng nghi.”
...Đáng nghi? Câu nói đột ngột của Maxim khiến Daisy ngỡ ngàng, đôi mắt hoảng hốt đảo qua đảo lại, không biết phản ứng thế nào.
Mặc cho sự bối rối của cô, Maxim tiếp tục quan sát kỹ lưỡng trang phục của cô, rồi đột ngột cởi chiếc áo khoác quân phục của mình ra.
“Giơ tay lên.”
“Tại sao?”
“Mau lên. Trước hết, em trông quá khả nghi, nên mặc thử cái này xem sao. Ít ra mặc quân phục sẽ đỡ hơn một chút.”
“Lý do gì không đâu…”
Daisy định phản đối, nhưng trước sự thúc ép liên tục của Maxim, cô không còn cách nào khác ngoài làm theo.
Cô bị buộc phải mặc chiếc áo khoác quân phục của hắn. Vì chênh lệch vóc dáng quá lớn, chiếc áo vừa khoác vào liền nuốt chửng cô. Tay cô hoàn toàn biến mất trong ống tay áo dài thượt, phần thân áo rộng thùng thình khiến cô trông chẳng khác nào một đứa trẻ nghịch ngợm mặc trộm đồ người lớn, trông thật lố bịch.
‘Mình có làm gì sai đâu chứ. Sao hắn lại làm thế này với mình? Chính hắn khăng khăng đòi đưa mình đi cơ mà.’
Daisy nhìn bộ dạng của mình, vẻ mặt đầy bất mãn, gần như sắp khóc.
“Thế này nhìn đỡ khả nghi hơn một chút rồi.”
“Sao ngài cứ làm mấy chuyện kỳ cục thế?”
“Khoan đã nào. Còn gì có thể cho em mặc thêm nhỉ…”
Maxim trầm ngâm một lát, rồi tháo chiếc mũ quân đội của mình ra và đội lên đầu Daisy.
“Đột nhiên làm gì vậy…?”
“Daisy của ta đội mũ này trông hợp lắm.”
Daisy định tháo mũ xuống, nhưng hắn lại nhanh tay ấn chặt mũ xuống đầu cô.
“Làm ơn để em bỏ cái mũ này ra. To quá, em chẳng nhìn thấy gì cả. Cả cái áo này nữa, nó thực sự không vừa với em.”
“Nhìn đẹp mà. Còn dễ thương nữa.”
Hắn không ngừng cười khúc khích, rõ ràng đang cố kiềm chế nhưng không được.
“Nhìn còn hợp hơn cả ta đội nữa. Hay em nhập ngũ luôn đi? Ta sẽ để trống vị trí thư ký riêng cho em.”
Cách hắn cười rúc rích cho thấy rõ ràng hắn nhận ra sự lố bịch của bộ dạng cô lúc này.
Hắn cố ý trêu mình đây mà. Daisy không khó để nhận ra ý đồ của Maxim.
Mình định ở nhà nghỉ ngơi, vậy mà lại bị kéo ra đây. Mình đâu phải búp bê hay món đồ chơi của hắn. Cái tình cảnh này thật quá đáng mà!
Cảm giác ấm ức bốc lên trong Daisy, cô không kìm được nữa.
“Đủ rồi! Em chỉ lo ngài đi một mình sẽ cô đơn nên mới theo, vậy mà sao ngài lại đối xử với em như thế này? Nếu lo em khả nghi đến vậy thì để em về nhà luôn đi!”
Daisy giận dữ hét lên, vùng vằng khỏi tay Maxim.
Chiếc áo khoác vốn là của nam giới, mà Daisy và Maxim lại có sự khác biệt lớn về vóc dáng. Vì vậy, chuyện kích cỡ không vừa vặn là điều đương nhiên.
Ống tay áo thì quá dài, muốn sử dụng đôi tay cô phải xắn lên một đoạn lớn. Còn chiếc mũ thì che hết cả mắt, khiến cô chẳng nhìn thấy gì phía trước.
Hắn bảo rằng cô trông quá khả nghi, nhưng bây giờ với dáng vẻ này, chẳng phải còn đáng nghi hơn sao? Cô trông giống như đang cố che giấu danh tính, cứ như thể có điều gì đó cần phải giấu diếm. Thật không thể hiểu nổi.
Daisy định vùng ra và quay lại xe, nhưng Maxim nắm chặt cổ tay cô, không để cô rời đi.
“Thả em ra ngay…!”
Ngay lập tức, hắn kéo mạnh khiến cô lao vào vòng tay hắn. Hắn ôm chặt lấy cô, cánh tay siết chặt đến mức Daisy không thể thoát ra.
“Xin lỗi, ta đáng ra phải báo trước… nhưng quên mất.”
“A… a… không… thở nổi…”
“Ha… Xin lỗi. Ta hơi vội vàng nên lại làm sai nữa.”
Khi Daisy rên rỉ vì bị siết chặt đến nghẹt thở, Maxim mới chịu nới lỏng vòng tay quanh eo cô.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng vành mũ trên đầu cô lên, để lộ gương mặt đỏ bừng vì tức giận và thiếu không khí của Daisy.
“Ta cảm thấy bất an. Ta muốn em chỉ nhìn ta thôi. Vậy nên… hãy cho ta một chút, chỉ một chút cảm thông thôi.”
“Ngài đang nói gì vậy? Làm ơn giải thích rõ hơn đi…”
“Vì em quá đẹp, nên bọn họ cứ nhìn em bằng ánh mắt khó chịu.”
Cái gì?
Daisy ngạc nhiên. Ngay cả khi nói những lời đó, Maxim vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Trông hắn như thể cũng thấy ngượng ngùng.
“Ý ngài là… em sao?”
“Ừm, ở đây ngoài em ra còn có cô gái nào xinh đẹp nữa à?”
Phải thừa nhận rằng lời nói của hắn có chút ngọt ngào, nhưng hành động kỳ quặc của hắn vẫn khiến Daisy không khỏi bối rối.
“Nhưng ngài không thể tự tiện phá vỡ hợp đồng được.”
“Điều 4. Không được hành xử bạo lực với người khác ở nơi công cộng. Ta đang cố gắng tuân thủ nó đây. Nên em có thể thông cảm cho ta lần này được không?”
Daisy nhìn hắn, im lặng.
“Ta đã kiềm chế lắm rồi đấy. Nếu không, bọn họ đã chẳng toàn vẹn mà quay đi như thế đâu.”
Tên đàn ông ranh mãnh lại nhanh chóng tìm được kẽ hở trong lời lẽ của mình để hợp thức hóa hành động. Daisy không muốn làm lớn chuyện, đặc biệt là khi đang ở giữa nơi công cộng.
Hơn nữa, đứng giữa đám đông trong bộ dạng này, cô cũng cảm thấy khá xấu hổ.
“Được rồi. Ngài đã kiềm chế rất tốt.”
Daisy ngước nhìn Maxim, dịu giọng nhờ vả:
“Em sẽ thông cảm cho ngài, nhưng đổi lại, làm ơn xử lý giúp em bộ đồ này đi. Nó khiến em khó cử động quá.”
“Để ta xem nào.”
Khi Daisy giơ ống tay áo dài lùng thùng lên và lắc lắc, Maxim lập tức giúp cô xắn ống tay áo một cách gọn gàng.
Hắn định đội lại chiếc mũ lên đầu cô, nhưng Daisy chu môi, rõ ràng không muốn.
“Không cần mũ đâu.”
“Mũ và quân phục là một bộ mà.”
“Nhưng nó che hết tầm nhìn của em…”
“Đừng lo, để ta chỉnh lại cho.”
Maxim bật cười, rồi khéo léo chỉnh vành mũ sao cho để lộ một phần trán, giúp Daisy có thể nhìn rõ.
“Daisy à, em mang theo khẩu súng mà ta đưa lần trước chứ?”
“Không. Trông em đã đủ khả nghi rồi. Còn thêm súng thì bị phát hiện chắc chắn em sẽ vào tù mất.”
Daisy vẫn chưa nguôi giận, liên tục cằn nhằn.
“Vậy à. Thế thì để ta cho em mượn súng của ta.”
“Hả? Ngài định đưa cái đó cho em sao? Thôi, không cần đâu.”
“Cứ nhận đi, dùng để tự vệ mà.”
Maxim nói xong, lấy khẩu súng từ trong túi áo khoác rồi nhét vào túi trong của áo Daisy. Daisy giật mình hỏi lại.
“Nhưng như ngài biết, Điều 4 trong hợp đồng chỉ áp dụng cho ngài thôi, đúng không?”
“Đúng vậy. Nhưng…”
Daisy nhớ rằng Maxim từng nói hắn chẳng đòi hỏi gì từ cô, và điều khoản này cũng do cô đề nghị thêm vào.
“Nếu ai dám nhìn em bằng ánh mắt khó chịu, em cứ bắn hắn thay ta.”
“Em á?”
“Ừm.”
Maxim nheo mắt cười, vẻ mặt đầy sự bình thản.
“Mọi trách nhiệm ta sẽ gánh.”
Thật nực cười. Daisy đã từ bỏ những chuyện bạo lực, và dù cô biết khả năng dùng súng gần như không xảy ra, cô vẫn cảm thấy khó chịu. Nhưng cuối cùng, để khỏi phiền phức, cô miễn cưỡng gật đầu.
Daisy không hề ngờ rằng, sẽ đến lúc chính cô muốn dùng khẩu súng đó để bắn người chồng của mình.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)