Chương 43
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
Trên suốt quãng đường đi, Daisy và Maxim thực sự không nói với nhau một lời nào.
Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo.
Chính vì vậy, Daisy cố tình tập trung ánh mắt vào khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ. Nhưng thỉnh thoảng, khi quay đầu lại, ánh mắt lại vô tình bắt gặp ánh nhìn của hắn, vốn dĩ luôn luôn hướng về phía cô.
“Sao hắn cứ nhìn mình thế nhỉ? Mặt mình dính gì à?”
Song, Daisy liếc nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa sổ xe.
Mặc dù tối qua gần như không chợp mắt được chút nào, nhưng lớp trang điểm vẫn bám rất tốt, thậm chí còn làm cô trông dịu dàng hơn, toát lên vẻ đẹp thanh tú hiếm có.
“Hay là bây giờ hắn mới cảm thấy cắn rứt lương tâm?”
Thật nực cười. Chỉ cần nhìn đối phương thôi cũng khiến Daisy cảm thấy khó chịu dâng trào rồi. Thế là cô cố tình lảng tránh ánh mắt dai dẳng của Maxim. Có gì muốn nói thì ngài cứ nói thẳng ra đi.
“Em đang đi đôi giày đó nhỉ. Có thích không?”
Hắn chỉ mở lời khi cả hai đã đến trước hoàng cung.
“Hả?”
“Ta đang nói đến đôi giày.”
“…À, vâng.”
Daisy trả lời bằng giọng điệu hờ hững.
“Đẹp đấy.”
Ngay sau đó, một lời cảm thán ngắn gọn vang lên bên tai cô.
“Rất hợp với em.”
“Cảm ơn ngài.”
Giày không có lỗi, nên Daisy cũng đơn giản đáp lại lời cảm ơn.
***
Bữa tiệc chào đón diễn ra tại đại sảnh của biệt cung.
Sau khi đến hoàng cung, Maxim nhanh chóng xin phép rồi biến mất, có vẻ như hắn phải đi gặp gỡ nhiều người trong hoàng gia để thực hiện những nghi thức xã giao.
Còn Daisy cũng tự nhiên đi cùng người thím và đưa bà dạo quanh bữa tiệc.
‘Lộng lẫy thật.’
Đây như một thế giới khác. Cả đời cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được thăm hoàng cung. 23 năm cuộc đời, tuy không dài, nhưng đúng là phải sống mới biết đời có gì xảy ra.
‘Chỉ là một ngôi nhà thôi mà. Có cần phải rộng lớn đến vậy không?’
Ngay cả chiếc giường khổng lồ trong phòng ngủ chính, Daisy cũng chỉ dùng một góc nhỏ vừa đủ để nằm. Tất nhiên, dạo gần đây, khi Maxim thường xuyên qua đêm bên ngoài, cô lại cố ý nằm giữa giường, thoải mái lăn lộn khắp nơi mà không chút bận tâm.
“Hoàng cung vẫn như cũ, không thay đổi gì cả.”
“Đã lâu rồi thím mới quay lại đây sao ạ?”
“Cũng gần mười năm rồi. Hồi Đại Công tước đời trước còn sống, hoàng đế thường mở những buổi đi săn dài ngày và còn cho ta chỗ nghỉ ngơi nữa.”
Người ta nói khoảnh khắc người già sáng mắt nhất là khi họ nhớ về những vinh quang trong quá khứ. Nhìn thím tươi vui thế này, Daisy mới dần dần nhận ra hình như đây là lần đầu bà ấy trông hạnh phúc đến vậy.
Ngược lại, Daisy vẫn giữ tâm trạng u ám.
Đặc biệt từ khi gặp lại Maxim, tâm trạng cô càng xuống dốc hơn.
‘Dù sắp ly hôn đi nữa, nếu hắn qua đêm bên ngoài thì ít nhất cũng phải giải thích lý do chứ? Đó chẳng phải là phép lịch sự tối thiểu với người sống chung nhà sao?’
Không biết chút đạo lý làm người, mà còn tự xưng là quý tộc cao cấp. Thật nực cười khi hắn làm những nghi thức xã giao hay bày trò hình thức như vậy.
Thậm chí, Maxim còn châm chọc cô bằng câu nói đôi giày trông rất hợp.
Dù sao đi nữa, Daisy vẫn là một kẻ gián điệp chuyên nghiệp. Dù sắp đến ngày ‘nghỉ hưu’ cô biết mình đang trong nhiệm vụ và không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến thái độ của mình.
‘Chỉ cần thím thấy vui là được.’
Cuộc sống cô đơn ở nhà Waldeck, cuối cùng người duy nhất đứng về phía cô là thím mình. Daisy quyết định sẽ chịu đựng mọi thứ vì lòng biết ơn và sự phục vụ dành cho bà.
‘Trông thím đáng yêu thật.’
Mười năm mới được bước chân vào hoàng cung với một lý do đáng tự hào, hẳn thím phải thấy mãn nguyện lắm. Người ta nói sự kiêu hãnh là điều quan trọng với quý tộc, và nhìn khuôn mặt rạng rỡ của thím, Daisy không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng.
‘Trông cứ như đứa trẻ bước vào cửa hàng đồ chơi vậy.’
Có lẽ trước khi Maxim trở lại, lý do thím hay cáu gắt với cô cũng chỉ là vì bà cảm thấy cô đơn mà thôi.
Daisy đã có những suy nghĩ như vậy.
“Thật là, ta chẳng nhận ra ai cả. Ta già rồi có phải không?”
Thím cô đột nhiên thở dài, ánh mắt quét qua những nhân vật nổi bật của giới thượng lưu đang lấp đầy đại sảnh.
Lời vừa dứt, Daisy liền thầm nghĩ, đã đến đây rồi thì cũng nên làm hài lòng người thân lớn tuổi này.
“Không nhận ra thì đã sao chứ? Đi với con là được rồi. Con sẽ ở bên cạnh thím, tận tình làm người hộ tống ạ.”
“Thôi nào, đi với một bà già như ta thì có gì vui chứ. Con cũng nên hòa nhập với mọi người đi. Như vậy mới lo cho tương lai của mình được.”
“Nhưng mà con cũng đâu quen ai ở đây đâu, chẳng khác gì thím cả.”
“Cha của con cũng đến dự phải không?”
Đúng vậy. Bá tước Therese chắc chắn sẽ tới. Daisy gần như đã quên mất điều đó, nhưng khi thím nhắc lại, đầu cô đột nhiên nhói lên.
“Con không thân với cha lắm đâu. Mỗi lần thấy con, ông chỉ biết cằn nhằn thôi.”
“Ta cũng chẳng khác gì.”
“Nhưng ít nhất thím nói vì muốn con tốt hơn. Còn những lời cằn nhằn của cha con thì… chẳng bổ ích bằng những lời vàng ngọc của thím.”
“Xem kìa, con cũng biết nịnh hót hơn rồi đấy.”
Thím nhẹ nhàng trách yêu.
“Nghe cũng hơi buồn đấy. Ta thấy mình thực sự đã trở thành một bà già bị bỏ quên rồi.”
“Nhưng theo con được biết, chẳng phải thím là người có địa vị cao nhất ở đây sao?”
“Trời đất, đừng nói những lời lớn lao như vậy chứ. Đây là hoàng cung, và có các vị bậc trưởng bối của hoàng gia nữa mà.”
Bà xua tay một cách vội vàng. Daisy liền ghé sát tai thím và thì thầm bí mật.
“Ý con là, ngoại trừ hoàng tộc, trong số các quý tộc ở đây. Theo con biết, sau hoàng gia thì đến nhà Đại Công tước, và trong nhà Đại Công tước, thím là bậc trưởng bối cao hơn con. Con nói đúng chứ ạ?”
“Ừ, thì đúng là vậy.”
“Vậy nên, trong mắt con, thím là người cao quý nhất ở đây.”
“Cái con bé này, đừng nói những điều kỳ quặc nữa.”
Rõ ràng là bà đang rất thích thú, nhưng lại giả bộ nghiêm nghị.
Khóe miệng của bà hơi giật giật, nhưng vẫn làm ra vẻ mắng Daisy.
Lúc đó, từ xa, Daisy nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đang tiến đến. Nhìn điệu bộ của cô ta, có vẻ như định đến chào hỏi.
“Thím ơi, hình như người đó đang định chào thím. Thím có quen không?”
“Không. Ta cũng lâu lắm rồi mới trở lại thủ đô… Hoàn toàn không nhớ được.”
Cũng phải thôi. Người phụ nữ kia trông xa hoa đến mức quá đà, không giống một quý phu nhân truyền thống. Có vẻ cô ta còn trẻ, chắc chắn mười năm trước chưa xuất hiện trong giới thượng lưu.
Daisy nhận thấy thím có chút bối rối. Có vẻ như thím thực sự không nhớ được người đó là ai.
Nhưng trong những bữa tiệc xã giao thế này, chẳng phải ngay cả người không quen cũng phải giả vờ quen biết và chào hỏi sao?
“Đó là Lady Gladys. Tình nhân của Bá tước McCarthy và hiện là bà chủ mới của một trong những salon nổi tiếng nhất gần đây ạ.”
“Gì cơ?”
“Cô ta vốn thích giả vờ quen biết khắp nơi, nên thím chỉ cần chào hỏi qua loa là được ạ.”
Ngay khi Daisy thì thầm xong, chẳng khác gì một phép màu, Lady Gladys đã tiến tới và chủ động bắt chuyện.
“Chúc mừng thắng lợi lớn của Đại Công tước.”
Song, bà và Daisy như thể chẳng có gì xảy ra, đều nở nụ cười duyên dáng trên môi.
“Nghe nói các quý bà của nhà Waldeck đã tới thủ đô. Thật vinh hạnh khi được gặp trực tiếp thế này ạ.”
“Rất vui được gặp cô, Lady Gladys.”
“Ôi, bà biết tôi sao?”
Lady Gladys trông có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Danh tiếng của salon cô vang xa đến tận Waldeck. Làm sao mà không biết được chứ.”
Bà nhanh chóng lấy lại phong thái điêu luyện của những ngày xưa cũ.
Daisy cảm thấy vui khi thấy thím lấy lại được phong thái tự tin của mình. Cô khẽ mỉm cười hài lòng. Lady Gladys chỉ buông vài câu chuyện nhạt nhẽo rồi viện cớ cần uống chút sâm panh và nhanh chóng rời đi.
“Thật kỳ lạ, Daisy à. Sao con lại biết rõ như vậy?”
Bà trông có vẻ hơi bất ngờ.
“À, vì con đã chuẩn bị sẵn từ trước cho ngày hôm nay đó ạ.”
“Chuẩn bị trước?”
“Vâng. Ít nhất cũng phải biết chút gì đó để có thể ứng phó nếu xảy ra tình huống bất ngờ chứ.”
Rose từng ầm ĩ trách móc Daisy vì không ‘đánh gục’ được Maxim, đã đưa cho cô một tập tài liệu về những ‘đối thủ’ - các phụ nữ mà cô ta liệt vào danh sách tình địch của Daisy, bao gồm cả ngoại hình và đặc điểm nhận dạng.
Daisy đã học thuộc lòng chúng và tiện thể, cô cũng thu thập được danh sách các nhân vật quan trọng trong giới thượng lưu để học thêm.
Tất nhiên, đó là chuyện xảy ra trước khi Maxim von Waldeck trở thành một gã đàn ông vô sỉ và ngoại tình trắng trợn.
“À, thím ơi. Con muốn hỏi một điều ạ.”
“Hỏi gì cơ?”
“Nếu Max gặp một người phụ nữ khác, thì con nên phản ứng thế nào là tốt nhất ạ?”
“Ừm…”
Trước câu hỏi bất ngờ của Daisy, vị Đại Công tước phu nhân đời trước dường như bị khựng lại trong giây lát, không nói gì.
‘Chẳng lẽ câu hỏi của mình quá thẳng thắn sao? Mình không có ý làm thím bối rối, chỉ thật sự tò mò mà thôi.’
Daisy bắt đầu cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Không cần lo trước đâu. Trong thời gian tới, e là chuyện đó khó mà xảy ra.”
“Gì cơ? Ý thím là sao ạ?”
“Nhìn về phía đó đi.”
Daisy quay theo hướng tay thím chỉ và bắt gặp ánh mắt của Maxim von Waldeck đang chăm chú nhìn mình.
Vì vậy, Daisy khẽ giật mình và vội vàng tránh ánh mắt của hắn.
“Nó không thể rời mắt khỏi con được. Trong thời gian này, có lẽ con không phải lo về điều đó đâu.”
“…Chắc vậy ạ.”
Thím quả thực không biết chuyện nên mới nói thoải mái như thế.
Cảm giác đắng nghét bất ngờ thoáng qua trong lòng Daisy, nhưng cô không muốn làm hỏng tâm trạng vui vẻ hiếm hoi của thím bằng những lời khó chịu.
Sao cứ nhìn mình mãi thế? Chẳng lẽ lo mình sẽ gây chuyện gì à?
Dù sao thì. Hắn nghĩ gì đi nữa, giờ cũng chẳng còn liên quan đến cô nữa. Daisy quyết định không bận tâm thêm.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)