Chương 120

 

Chương 120

 

Trans: Agnes

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô chạm phải Rose. Cô ta trông hoảng hốt.

Daisy không biết làm sao khác ngoài chạy vội vào phòng tắm rồi nôn khan. Chỉ có dịch chua trào lên. Vì không ăn gì nên đương nhiên cũng chẳng có gì để nôn ra.

Bước ra khỏi phòng tắm, Daisy thấy Rose đứng đó với gương mặt thất thần.

Chắc cô trông thảm hại lắm.

Mặt trắng bệch không chút huyết sắc, đôi mắt đỏ hoe đầy gân máu, loang lổ vệt nước mắt.

Nhìn vẻ hoang mang của Rose, Daisy càng cảm nhận rõ hơn tình cảnh của mình. Đôi mắt hoảng loạn của cô khẽ run rẩy.

“Cô…”

Rose ngập ngừng, ngừng thở một lát rồi cẩn thận lên tiếng.

“…Chỉ là khó tiêu thôi đúng không? Cô hay bị thế mà. Phải không?”

“…”

“Còn đứng đó làm gì? Bệnh thì phải nằm nghỉ.”

Rose đỡ Daisy, người vẫn còn cứng đờ, ngồi xuống giường rồi cầm dao và nĩa lên. Sau đó, cô bắt đầu cắt miếng bít tết, tạo ra những tiếng lách cách rồi nhét bừa vào miệng.

Chớp mắt, đĩa sạch trơn. Uống ngụm nước tráng họng xong, Rose mới hỏi Daisy.

“Mệt lắm hả? Gọi bác sĩ không?”

“…Không.”

Daisy lắc đầu.

“Nghỉ chút là ổn.”

“Ừ. Dạo này cô ăn thịt nhiều, ngán cũng phải.”

Rose đậy nắp đĩa để mùi thịt không bay ra, rồi lặng lẽ thu dọn bát đĩa.

“Món hôm nay chắc thịt không ngon, tôi ăn cũng thấy hôi.”

“...”

Nguyên liệu ở Waldeck luôn là loại thượng hạng.

Chỉ là giác quan của cô nhạy bén đến mức ngửi thấy mùi máu từ miếng thịt nướng vừa chín tới, chứ không phải thịt hôi. Rose chắc cũng biết điều đó.

“Bánh thì ăn được chứ? Dạo này cô toàn thích đồ mềm thôi ấy.”

“...”

“Kem tươi?”

“…Ừ.”

Rose cầm khay định đi, rồi quay lại trước cửa, thêm lời.

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ mang đồ ăn cho cô như thế này. Dù có ghét mùi đến đâu thì cũng cố chịu một chút. Nếu cô không ăn, chồng cô sẽ gọi bác sĩ đến rồi làm ầm lên mất. Như vậy cô sẽ mệt thêm thôi. Thay vào đó, tôi sẽ ăn hết và nói là ô đã ăn rồi.”

“...”

“Cô muốn ăn gì thì nói ngay với tôi. Tôi kiếm cho. Được không?”

“Cảm ơn.”

“Biết vậy thì đối tốt với chị đây chút.”

“...”

Đùa mà cô không đáp lại, Rose chán nản.

“Nằm đi. Tôi đi một lát rồi về.”

Rose bưng khay rời khỏi phòng.

 

***

 

Cạch-.

Cửa vừa đóng, Rose run chân dựa lưng vào tường.

“Mẹ kiếp, làm sao đây...”

Cô ta cố không chửi vì nghi ngờ, nhưng tình cảnh này đúng là đáng chửi.

Nếu suy đoán của cô ta là đúng… thì không thể để đứa bé trong bụng nghe những lời khó nghe được.

“Khốn kiếp.”

Nghĩ lại, dạo này Daisy cứ như gà bệnh, ngủ gà ngủ gật.

Nhìn ánh mắt, chắc cô cũng lờ mờ nhận ra thay đổi trong cơ thể mình.

Rose không dám hỏi, cũng không dám xác nhận xem có đúng không.

Nếu đúng thì sao?

…Nếu đúng.

“Ha...”

Cô hẳn đã uống thuốc rồi.

Dù biết thuốc tránh thai không tuyệt đối, ông trời cũng thật vô tình.

Đứa bé này tuyệt đối không được tồn tại. Daisy chắc cũng hiểu.

“…Chuyện rắc rối to rồi.”

Nếu vì tình trạng của Daisy mà gọi bác sĩ, và nếu lộ ra cô mang thai, không chỉ Maxim von Waldeck, mà cả Bá tước Therese cũng sẽ biết.

Rose định ém chuyện trong khả năng của mình, nhưng nếu đúng, với bao cặp mắt dòm ngó, việc đó cũng có giới hạn.

Hy vọng không phải. Cô không dám kiểm tra xem thật hay giả.

Trên hết, cô nghĩ để chính Daisy biết mới là điều tàn nhẫn nhất.

“Con điên. Bảo rút sớm đi mà...”

Tốt hơn là không nên quá chắc chắn, nên cô ta cố tình làm ngơ. Không cần thiết phải lên tiếng góp thêm và khiến mọi chuyện rối ren hơn.

Đó là kết luận tạm thời của Rose.

“Đáng thương thật.”

Phải bảo đầu bếp chất thêm trái cây lên bánh.

Hay làm hẳn một đĩa trái cây riêng?

Rose dựa cửa, thở dài hồi lâu rồi nặng nề bước đi.

 

***

 

“Trang đầu, dòng ba sai chính tả.”

Maxim xem xét tài liệu nhẹ nhàng nói, khiến mặt viên phó quan tái mét.

“Truyền đạt chính xác là cơ bản của báo cáo. Ngươi vẫn mắc lỗi này à?”

“Xin lỗi. Tôi sẽ sửa ạ.”

Phó quan cúi rạp xuống. Bình thường, hắn sẽ nhân cơ hội này để lôi cả những chuyện khác ra trách mắng, nhưng lần này, Maxim lại có phản ứng khá bất ngờ.

“Thôi, dạo này ngươi cũng bận tối mắt tối mũi.”

“Tôi xin lỗi…”

“Nhưng tập trung cho tỉnh táo vào. Làm lại đi. Nếu cho đến ngày mai, có đủ thời gian không?”

Hắn đưa tài liệu, phó quan giật mình run.

Chắc không ngờ tới. So với tính cách thường ngày của cấp trên, đây là quá khoan dung.

Cũng phải thôi, vì bình thường hắn đã chẳng ngần ngại ném xấp tài liệu đi và mắng rằng ai lại dám đưa cho hắn một đống rác rưởi thế này.

“Nhận đi, tay rụng bây giờ.”

“Vâng, cảm ơn ngài đã khoan dung ạ.”

Phó quan vội nhận, cúi đầu lia lịa.

“Lần này thôi đấy.”

Maxim hiếm hoi nhẹ tay. Lý do đơn giản là vì hắn đang vui.

 

“Lúc đó ngài đã nói rằng, bất kể thế nào… ngài vẫn sẽ yêu em. Điều đó có thật không?”

“Em đã mắng ngài là nói dối, là lời nhảm nhí… Nhưng thực ra, em mong rằng đó là sự thật.”

 

Đêm đó, hắn cố tình giả ngủ.

Trong vòng tay mềm mại, ấm áp, hắn nghe giọng cô ngọt như mật.

Ngọt ngào quá. Nếu đây là một giấc mơ, hắn cũng không muốn tỉnh lại.

 

“Em cũng, dù ngài là ai… Không, vì là ngài… em yêu ngài.”

 

Cô nói yêu hắn.

Nhớ giọng nói dễ thương khi thổ lộ, tim hắn như nổ tung.

Maxim đã chuẩn bị quà để tặng Daisy, nhưng hôm đó hắn không thể chờ thêm được nữa, thậm chí còn viết cả thiệp rồi đưa cho cô ngay.

Nếu để lộ là đã nghe, cô có giật mình không?

Chắc hẳn cô ấy đã rất bực mình vì hắn chơi xấu, giả vờ ngủ.

Có lẽ cô sẽ tỏ ra như không có gì, nhưng đôi tai chắc chắn đã đỏ bừng lên rồi.

Thì sao chứ? Easy yêu ta mà.

Dù thế nào cũng không quan trọng.

Giờ là lúc lắng nghe bản báo cáo quan trọng nhất.

“Mary Gold có liên lạc gì không?”

“Có ạ.”

“Báo đi.”

Hắn nhận tin về Daisy từ Mary Gold mỗi ngày.

“Truyền đạt nguyên văn, không sót chữ.”

Thường hắn thích gặp Mary Gold trực tiếp, nhưng dạo này bận quá nên không có thời gian.

“Phu nhân vẫn ngủ suốt buổi sáng ạ.”

Cũng đáng thôi. Đại công tước Waldeck biết vợ mình hay ngắm chồng lúc bình minh.

Mary Gold, hầu gái trưởng của Daisy von Waldeck, tận tụy báo cáo mọi thứ về chủ nhân.

xử quá.”

Dần dần có chút thiên vị, nhưng cả hai đều đồng cảm với ‘lòng ngưỡng mộ vô bờ bến’ dành cho Daisy. Báo cáo càng sống động, hắn càng thích.

“Phu nhân ngủ với gương mặt như thiên thần nên tôi không tài nào đánh thức được. Thật khó

“Người luôn mang theo chuỗi tràng hạt được tặng và sử dụng mỗi sáng tối nữa.”

Thích là tốt rồi.

Công sức chọn quà không uổng phí.

“Ăn uống thì sao?”

“Dọn sạch cả tráng miệng. À, dạo này phu nhân thích trái cây hơn đó ạ.”

Hắn lo vì cô ngủ muộn, ăn trong phòng, nhưng thấy cô ăn tốt, hắn yên tâm rồi.

“Tốt. Còn gì không?”

“Hết ạ.”

“Xong thì ra ngoài.”

Maxim cho phó quan lui, ngả người trên sofa dài. Bình thường hắn chỉ chợp mắt chút, nhưng gần đây được ngủ trong lòng Daisy nhiều hơn.

Định nhắm mắt, hắn mở mặt dây chuyền đeo cổ ngắm chân dung vợ bên trong.

Nhìn vợ trước khi ngủ là thói quen của Maxim. Rồi tự nhiên nhớ lại chuyện nhỏ nhưng hạnh phúc nhất gần đây.

Hôm đó, hắn bảo cô đến Therese nhưng cô chỉ ở vài tiếng rồi về ngay. Như thể nhà cô không phải Therese mà là Waldeck.

Khi Maxim trở về nhà, trời đã quá khuya. Ngủ tạm trên sofa trong văn phòng sẽ hiệu quả hơn… nhưng hắn không muốn ngủ bên ngoài nên mới quay về. Vậy mà lại có cảm giác như một lời nói dối.

Cô từng tìm cớ bỏ trốn mọi lúc, vậy mà giờ tiến bộ vượt bậc.

Thấy cô co ro ngủ, để trống chỗ của chồng, hắn yêu đến muốn nổ tim.

Daisy luôn để chiếc giường lớn trống trải, ngủ sát mép. Hắn sợ cô rơi nên đành kéo vào giữa ôm lấy.

Gần đây, nghe nói cô lôi giày và trang sức ít dùng từ tủ ra, ban phát cho hầu gái.

Hắn mua nó cho cô mặc. Nhưng như mọi khi, Daisy chẳng hề tham lam, sở thích cũng rất giản dị.

Cô thích bó hoa cúc hơn hoa đắt tiền rực rỡ.

“Yêu em.”

Hắn muốn nói thẳng khi cô tỉnh. Cứ nói yêu, thấy cô giật mình ngạc nhiên, hắn càng mê.

“Yêu em, Easy.”

Sao lúc trước không nói được nhỉ? Nghĩ lại ngày ngốc nghếch, hắn lặp đi lặp lại như tự nhủ, mà vẫn khát khao.

Easy cũng yêu ta.

Vui mừng xen lẫn bất an lạ lùng. Quen thuộc, nhưng khác trước.

Hắn cố lờ đi, vì lời Daisy từng nói.

 

“Max… lo lắng quá mức chẳng khác gì cầu mong chuyện đó xảy ra đâu.”

 

Không thể bảo vệ được Easy.

Đó là chuyện tuyệt đối không được xảy ra. Vì vậy, hắn đã chuẩn bị phòng bị thật chặt chẽ. Maxim thoáng chìm vào suy nghĩ rồi cố kéo khóe môi lên thành một nụ cười.

 

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)