Chương 50

Chương 50

Edit: Agnes

———

Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.

———

“Chỉ cần nói chuyện là giải quyết xong thôi. Dù sao cũng là vợ chồng son mà.”

Rose mỉm cười hài lòng khi nhìn theo bóng lưng Daisy đang dần khuất xa.

“Cách giao tiếp tốt nhất vẫn luôn là… giao tiếp bằng cơ thể.”

Hy vọng lần này sẽ hiệu quả.

Rose liếc nhìn chiếc lọ rỗng trong túi mình, rồi không chút do dự, ném nó vào bụi hoa hồng gần đó.

“Khoan đã, chẳng lẽ chỉ nhận mỗi một đôi giày thôi sao?”

Cô nghĩ, so với niềm vui mà cô đã ‘tặng’ chỉ một đôi giày là quá rẻ mạt.

“Phải đòi thêm đôi giày lụa đính ngọc trai nữa mới được.”

Rose vừa ngân nga một giai điệu vui vẻ vừa rời khỏi cung điện, lòng tràn đầy toan tính.

* * *

Daisy không lên tầng 3, mà ngồi xuống bậc thang giữa tầng 1 và tầng 2.

“Cùng size thật nhỉ.”

Cô nhìn đôi giày Rose đưa, khẽ nhấc mũi giày lên xuống.

Đôi giày vừa thoải mái lại vừa dễ thương, có nét gì đó ngộ nghĩnh.

“Dù nghĩ thế nào, tự nhiên tốt bụng thế này cũng lạ thật.”

Nghĩ về mối quan hệ giữa hai người, Daisy không thể gạt bỏ cảm giác nghi ngờ.

Cũng giống như cô, Rose là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Hai người lớn lên cùng nhau trong tổ chức, thường xuyên cãi nhau chí chóe như chó với mèo, nhưng cũng thân thiết như chị em.

Rose luôn tự nhận mình là chị, dù thực ra cả hai cùng tuổi.

Tổ chức đã nói họ đều 23 tuổi, nhưng tuổi thật thì không ai xác định được. Dù sao thì chuyện cũng là như thế.

“Không lẽ cô ta có bệnh gì như nấm chân sao?”

Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu Daisy. Nếu Rose không thể chịu bất hạnh một mình mà quyết định ‘chia sẻ’ với cô thì sao?

…Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy kinh khủng.

Daisy định cởi đôi giày và ném đi, nhưng rồi nghĩ lại, nếu Rose thực sự có bệnh như thế, thì chắc cô đã bị lây từ lâu rồi. Nghĩ vậy nên cô từ bỏ ý định.

“Cãi nhau cũng phải có tình cảm mới cãi được mà.”

Những lời Rose nói lúc ở khu vườn cứ liên tục vang lên trong đầu Daisy, khiến cô không khỏi bực bội.

‘Vậy có tình cảm nào thật sự tồn tại không nhỉ?’

…Cảm giác như tất cả mọi thứ đều quá ngắn ngủi để có thứ gì gọi là tình cảm thật sự tồn tại.

Cuộc hôn nhân của cô như một cơn lốc cuốn phăng mọi thứ, đến mức cô chưa từng có cơ hội để thực sự suy nghĩ sâu sắc về mối quan hệ này.

Daisy quyết định ngẫm lại quãng thời gian hôn nhân của mình.

Maxim von Waldeck đã dốc hết sức cho cuộc hôn nhân này.

Hắn đã dẫn dắt một cuộc chiến tưởng như không thể chiến thắng thành đại thắng, chỉ để thực hiện nghĩa vụ hôn nhân trong đêm tân hôn. Thậm chí, hắn còn trở về nhà để gặp vợ trước cả khi nộp báo cáo chiến thắng.

Hắn yêu cầu cả hai ngủ chung phòng, nhưng chưa hề ép buộc việc nằm chung giường. Hắn còn nói sẵn sàng chờ đợi cho đến khi cô sẵn sàng về mặt tinh thần.

Dù có nhiều biến cố và khủng hoảng xảy ra giữa chừng, hắn vẫn kiềm chế thành công và không vượt qua giới hạn.

Không chỉ vậy, hắn liên tục tặng quà cho cô, nỗ lực lấy lòng vợ bằng mọi cách. Ở nơi đông người, hắn luôn làm ra vẻ một người chồng yêu vợ đến mức không ngừng khoe khoang.

Có thể đó là một phần trong kế hoạch xây dựng hình ảnh của hắn, nhưng nếu nhìn vào kết quả, rõ ràng hắn đã cố gắng rất nhiều. Dù sao, việc hắn tặng cô đôi giày đã gián tiếp gợi ý về ý định ly hôn cũng là nguyên nhân chính dẫn đến tình cảnh này.

Và khi Daisy hỏi ‘Vì sao ngài lại thích em đến thế?’ thì…

“Có gì lạ khi một người chồng yêu vợ mình không?”

“Cứ coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên đi.”

Câu trả lời dứt khoát này khiến cô ngạc nhiên.

“...Và đó cũng là ước mơ lớn nhất của ta.”

“Ước mơ rằng khi có bạn đời, ta sẽ cùng người ấy xây dựng một gia đình hạnh phúc mãi mãi. Đó là giấc mơ của ta.”

Biểu cảm của Maxim khi nói về ước mơ lâu dài của hắn quá nghiêm túc, đến mức Daisy không nghĩ đó là lời nói dối.

Đối với cô, cuộc hôn nhân này chỉ là một nhiệm vụ mà cô muốn thoát khỏi càng sớm càng tốt…

Nhưng với Maxim, đó chắc chắn là một cuộc hôn nhân thực sự.

Liệu Maxim có làm sai điều gì không?

‘…Thật lòng mà nói, mình không chắc.’

Kết luận, hóa ra lại đơn giản hơn cô nghĩ. Trên tư cách một người chồng, Maxim chẳng có lỗi gì đáng kể.

‘Tất nhiên, đó là nếu không tính đến chuyện ngờ vực ngoại tình trước đây…’

Những ký ức gần đây về hắn khiến cô cảm thấy đầy vị đắng chát. Cô không rõ vì sao mình lại có cảm xúc như thế, nhưng sự thật là vậy.

‘Vậy còn mình thì sao? Nếu Maxim không có gì sai, tại sao mình lại như thế này?’

Daisy không thể phủ nhận rằng, từ khi gặp Maxim, cô luôn bị hắn tác động, dù muốn hay không.

Theo lời Rose, ngay cả cãi nhau cũng cần có cảm xúc. Liệu cảm xúc này cũng là một dạng của nó?

Daisy bắt đầu nhìn lại thái độ của mình trong suốt thời gian sống trong cuộc hôn nhân này.

Daisy von Waldeck, từ đầu đến cuối, chỉ mong cuộc hôn nhân này tan vỡ.

Sau khi liều mạng chiến đấu và sống sót trở về, cô đã từ chối đêm tân hôn với lý do… sợ hãi.

Cô không biết xấu hổ mà phạm đủ loại bất lịch sự để làm hắn cụt hứng, thậm chí còn gọi hắn là ‘tên biến thái điên khùng’ và coi thường hắn. Chưa hết, cô còn dùng đầu húc vào hắn khiến môi hắn bật máu, không tiếc lời chửi rủa bằng những từ ngữ mà chính cô cũng khó lòng nói ra.

Nhưng tại sao giờ đây cô lại cứ bận tâm và suy nghĩ mãi về điều này? Rõ ràng cô đã làm vậy vì muốn ly hôn mà phải không?

Dù sao, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là giả. Thế thì tại sao cô lại phải suy nghĩ quá nghiêm túc về nó?

Cảm giác như đầu cô sắp nổ tung. Đây là vấn đề mà dù có tự mình suy nghĩ thế nào đi nữa, cô cũng chẳng thể tìm ra câu trả lời.

Để xua tan những suy nghĩ rối ren trong đầu, Daisy nhắm chặt mắt, lắc đầu mạnh vài cái như để ép mọi thứ ra khỏi tâm trí.

Có lẽ như Rose đã nói, tốt nhất là thử nói chuyện với hắn xem sao. Biết đâu lại tìm được chút manh mối. Khi cô đang nghĩ vậy, tiếng cười nói của mấy người phụ nữ từ hành lang tầng 1 vọng lên.

“Có dát vàng dát bạc lên người thì cũng chẳng giấu được xuất thân thấp kém. Nghe nói là con hoang cơ mà.”

“Nhìn cái dáng điệu ngạo mạn, cứ như mình là báu vật vậy. Chỉ vì được gọi là ‘người phụ nữ của anh hùng’ mà nghĩ mình thành gì ghê gớm lắm hay sao ấy.”

Chẳng cần đoán cũng biết đó là tiếng mấy người phụ nữ đang cười nhạo sau lưng cô, Daisy – một nàng Cinderella đầy khuyết điểm và cũng là vợ đại công tước trên danh nghĩa.

Tâm trạng vốn đã không tốt, giờ lại nghe thêm những lời đàm tiếu về mình, Daisy không thể nào cảm thấy dễ chịu.

“Thật ngây thơ. Chẳng qua chỉ là màn diễn xuất để lấy lòng dư luận thôi mà. Đừng nói cô ta tin đó là thật nhé? Nhìn cái cách khoe khoang, nào là vinh quang của Waldeck, nào là phát biểu đầy tự hào ấy mà xem.”

“Thường thì những kẻ chẳng có gì, khi bất ngờ có được địa vị, sẽ chẳng coi ai ra gì đâu.”

“Nhưng đừng lo, Yvonne à. Đại công tước rồi sẽ thuộc về cô mà thôi.”

“Đúng đấy. So với một người phụ nữ kém cỏi như cô ta, thì cô hợp với ngài ấy hơn nhiều. Ánh mắt ngài nhìn cô cũng thật đặc biệt.”

…Yvonne?

Tim Daisy như rơi thịch xuống khi nghe thấy cái tên này.

Yvonne là một trong những cái tên cô từng thấy trong danh sách tại xưởng may – con gái trưởng của Hầu tước Langley.

Nhà Hầu tước Langley? Chính là gia đình nắm giữ quyền xây dựng đường sắt, một thế lực không nhỏ. Daisy nhớ lại từng chi tiết trong hồ sơ của Yvonne, những điều mà cô đã nghiên cứu kỹ để chuẩn bị cho việc ly hôn.

Phải rồi, với địa vị và quyền lực của Maxim, Yvonne quả thật là một người hoàn toàn xứng đáng.

“Vẫn cần thêm chút thời gian. Dù sao, xung quanh còn nhiều ánh mắt dòm ngó, nên cứ vội vàng sẽ không hay.”

Cô gái trước giờ chỉ im lặng giờ mới rụt rè lên tiếng, nghe giọng có phần ngại ngùng.

…Là cô ta. Daisy nghĩ.

Nếu trước đây chỉ là nghi ngờ, thì giờ đây mọi thứ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô có thể cảm nhận được sự thật ngay trước mắt.

“Cha cô nói sao?”

“Cha tôi đồng ý rồi. Nhưng ông nói cứ từ từ mà tiến hành.”

Cô ta nhắc đến cha mình như thể mọi thứ đã được sắp xếp cụ thể. Vậy là mọi chuyện đã đi đến bước tiến hành. Phải rồi, ngay từ đầu, cô cũng chỉ định làm người giữ chỗ tạm thời, và bản thân cô chưa bao giờ thuộc về vị trí đó.

Việc ly hôn là điều cô mong muốn, không phải Maxim.

Nhưng rốt cuộc vấn đề là gì? Lẽ ra không có gì đáng phải bận tâm cơ mà…

Daisy cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè chặt lên ngực mình, khiến cô không thở nổi. Cô ôm lấy bụng, người co rúm lại trong cảm giác khó chịu không thể giải thích.

“Nhưng mà người phụ nữ đó, mẹ cô ta là ai nhỉ? Nếu là con hoang thì chắc chắn mẹ cô ta phải là…”

“Chẳng phải là một ả điếm sao? Nhìn vẻ ngoài cô ta cũng xinh xắn đấy chứ.”

“Thật ghê tởm. Là con gái của một ả điếm, chẳng trách đêm tân hôn cô ta chẳng biết điều gì là đúng mực.”

Họ thậm chí còn lôi cả mẹ Daisy vào, người hoàn toàn không liên quan gì. Việc cô bị gán mác con hoang là bịa đặt, và Daisy hiểu được lý do họ ghét cô. Nhưng…

Họ lôi cả mẹ cô, người mà cô chưa từng gặp mặt ra để xúc phạm, gán cho bà cái mác là ‘ả điếm’. Điều này thực sự vượt quá giới hạn mà Daisy có thể chịu đựng.

Cô bật dậy, bước xuống cầu thang với những bước chân đầy quyết tâm, tiến thẳng đến chỗ mấy người phụ nữ đang tụm lại.

“Có cha mẹ đều là quý tộc, chắc là tốt lắm nhỉ?”

Đôi mắt của những người phụ nữ mở to, đầy bất ngờ.

Đặc biệt, Yvonne – người được đồn là tình nhân của Maxim – trông như không thể tin nổi, khuôn mặt cô ta đầy vẻ sững sờ.

“Nhưng có vẻ như từ những bậc cha mẹ cao quý ấy, các cô lại không học được chút phẩm giá nào mà một quý tộc nên có rồi.”

Không bận tâm đến sự sửng sốt của họ, Daisy tiếp tục nói, giọng sắc như dao. Chính họ đã vượt quá giới hạn trước và xúc phạm đến mẹ cô. Daisy không phải kiểu người ngồi yên chịu đựng khi bị tổn thương.

“Cô vừa nói gì?”

“Phẩm giá. Ngay cả một kẻ thấp hèn như tôi cũng biết rằng, không nên tùy tiện xúc phạm cha mẹ của người khác. Tôi hy vọng từ giờ các cô sẽ ghi nhớ điều này.”

Daisy vừa cúi chào định rời đi thì một giọng nói the thé vang lên từ phía sau.

“Cô nghĩ mình có thể giữ vị trí đó được bao lâu?”

Daisy dừng bước, quay lại. Yvonne đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy khiêu khích.

“Ừm… Tôi không chắc. Nhưng có lẽ nó sẽ tùy thuộc hoàn toàn vào ý muốn của tôi.”

“Cô đúng là không biết thân biết phận.”

“Có lẽ vậy. Nhân tiện, nếu đã không biết thân biết phận, tôi cũng mạn phép đưa ra thêm một lời khuyên.”

Cô nhìn thẳng vào Yvonne, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén.

“Thay vì tốn thời gian nói những lời này với tôi, sao cô không đi gặp Đại công tước và trực tiếp nói với ngài ấy rằng hãy ngừng diễn trò đi?”

Daisy kết thúc bằng một câu nói đầy ẩn ý, như một nhát dao cuối cùng.

“À, ngài ấy đang đợi ở tầng 3, phòng thứ ba bên phải đấy.”

Những lời cô nói trong cơn tức giận như đổ thêm dầu vào lửa, thổi bùng lên ngọn lửa sẽ không dễ dập tắt.

— Còn tiếp —

Cài đặt

180%
14px
Chương 215: Chương 215
Chương 214: Chương 214
Chương 213: Chương 213
Chương 212: Chương 212
Chương 211: Chương 211
Chương 210: Chương 210
Chương 209: Chương 209
Chương 208: Chương 208
Chương 207: Chương 207
Chương 206: Chương 206
Chương 205: Chương 205
Chương 204: Chương 204
Chương 203: Chương 203
Chương 202: Chương 202
Chương 201: Chương 201
Chương 200: Chương 200
Chương 199: Chương 199
Chương 198: Chương 198
Chương 197: Chương 197
Chương 196: Chương 196
Chương 195: Chương 195
Chương 194: Chương 194
Chương 193: Chương 193
Chương 192: Chương 192
Chương 191: Chương 191
Chương 190: Chương 190
Chương 189: Chương 189
Chương 188: Chương 188
Chương 187: Chương 187
Chương 186: Chương 186
Chương 185: Chương 185
Chương 184: Chương 184
Chương 183: Chương 183
Chương 182: Chương 182
Chương 181: Chương 181
Chương 180: Chương 180
Chương 179: Chương 179
Chương 178: Chương 178
Chương 177: Chương 177
Chương 176: Chương 176
Chương 175: Chương 175
Chương 174: Chương 174
Chương 173: Chương 173
Chương 172: Chương 172
Chương 171: Chương 171
Chương 170: Chương 170
Chương 169: Chương 169
Chương 168: Chương 168
Chương 167: Chương 167
Chương 166: Chương 166
Chương 165: Chương 165
Chương 164: Chương 164
Chương 163: Chương 163
Chương 162: Chương 162
Chương 161: Chương 161
Chương 160: Chương 160
Chương 159: Chương 159
Chương 158: Chương 158
Chương 157: Chương 157
Chương 156: Chương 156
Chương 155: Chương 155
Chương 154: Chương 154
Chương 153: Chương 153
Chương 152: Chương 152
Chương 151: Chương 151
Chương 150: Chương 150
Chương 149: Chương 149
Chương 148: Chương 148
Chương 147: Chương 147
Chương 146: Chương 146
Chương 145: Chương 145
Chương 144: Chương 144
Chương 143: Chương 143
Chương 142: Chương 142
Chương 141: Chương 141
Chương 140: Chương 140
Chương 139: Chương 139
Chương 138: Chương 138
Chương 137: Chương 137
Chương 136: Chương 136
Chương 135: Chương 135
Chương 134: Chương 134
Chương 133: Chương 133
Chương 132: Chương 132
Chương 131: Chương 131
Chương 130: Chương 130
Chương 129: Chương 129
Chương 128: Chương 128
Chương 127: Chương 127
Chương 126: Chương 126
Chương 125: Chương 125
Chương 124: Chương 124
Chương 123: Chương 123
Chương 122: Chương 122
Chương 121: Chương 121
Chương 120: Chương 120
Chương 119: Chương 119
Chương 118: Chương 118
Chương 117: Chương 117
Chương 116: Chương 116
Chương 115: Chương 115
Chương 114: Chương 114
Chương 113: Chương 113
Chương 112: Chương 112
Chương 111: Chương 111
Chương 110: Chương 110
Chương 109: Chương 109
Chương 108: Chương 108
Chương 107: Chương 107
Chương 106: Chương 106
Chương 105: Chương 105
Chương 104: Chương 104
Chương 103: Chương 103
Chương 102: Chương 102
Chương 101: Chương 101
Chương 100: Chương 100
Chương 99: Chương 99
Chương 98: Chương 98
Chương 97: Chươn 97
Chương 96: Chương 96
Chương 95: Chương 95
Chương 94: Chương 94
Chương 93: Chương 93
Chương 92: Chương 92
Chương 91: Chương 91
Chương 90: Chương 90
Chương 89: Chương 89
Chương 88: Chương 88
Chương 87: Chương 87
Chương 86: Chương 86
Chương 85: Chương 85
Chương 84: Chương 84
Chương 83: Chương 83
Chương 82: Chương 82
Chương 81: Chương 81
Chương 80: Chương 80
Chương 79: Chương 79
Chương 78: Chương 78
Chương 77: Chương 77
Chương 76: Chương 76
Chương 75: Chương 75
Chương 74: Chương 74
Chương 73: Chương 73
Chương 72: Chương 72
Chương 71: Chương 71
Chương 70: Chương 70
Chương 69: Chương 69
Chương 68: Chương 68
Chương 67: Chương 67
Chương 66: Chương 66
Chương 65: Chương 65
Chương 64: Chương 64
Chương 63: Chương 63
Chương 62: Chương 62
Chương 61: Chương 61
Chương 60: Chương 60
Chương 59: Chương 59
Chương 58: Chương 58
Chương 57: Chương 57
Chương 56: Chương 56
Chương 55: Chương 55
Chương 54: Chương 54
Chương 53: Chương 53
Chương 52: Chương 52
Chương 51: Chương 51
Chương 50: Chương 50
Chương 49: Chương 49
Chương 48: Chương 48
Chương 47: Chương 47
Chương 46: Chương 46
Chương 45: Chương 45
Chương 44: Chương 44
Chương 43: Chương 43
Chương 42: Chương 42
Chương 41: Chương 41
Chương 40: Chương 40
Chương 39: Chương 39
Chương 38: Chương 38
Chương 37: Chương 37
Chương 36: Chương 36
Chương 35: Chương 35
Chương 34: Chương 34
Chương 33: Chương 33
Chương 32: Chương 32
Chương 31: Chương 31
Chương 30: Chương 30
Chương 29: Chương 29
Chương 28: Chương 28
Chương 27: Chương 27
Chương 26: Chương 26
Chương 25: Chương 25
Chương 24: Chương 24
Chương 23: Chương 23
Chương 22: Chương 22
Chương 21: Chương 21
Chương 20: Chương 20
Chương 19: Chương 19
Chương 18: Chương 18
Chương 17: Chương 17
Chương 16: Chương 16
Chương 15: Chương 15
Chương 14: Chương 14
Chương 13: Chương 13
Chương 12: Chương 12
Chương 11: Chương 11
Chương 10: Chương 10
Chương 10: Chương 10
Chương 9: Chương 9
Chương 9: Chương 9
Chương 8: Chương 8
Chương 8: Chương 8
Chương 7: Chương 7
Chương 7: Chương 7
Chương 6: Chương 6
Chương 6: Chương 6
Chương 5: Chương 5
Chương 5: Chương 5
Chương 4: Chương 4
Chương 4: Chương 4
Chương 3: Chương 3
Chương 3: Chương 3
Chương 2: Chương 2
Chương 2: Chương 2
Chương 1: Chương 1
Chương 1: Chương 1

💬 Bình luận (0)