Chương 50
Edit: Agnes
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Chỉ cần nói chuyện là giải quyết xong thôi. Dù sao cũng là vợ chồng son mà.”
Rose mỉm cười hài lòng khi nhìn theo bóng lưng Daisy đang dần khuất xa.
“Cách giao tiếp tốt nhất vẫn luôn là… giao tiếp bằng cơ thể.”
Hy vọng lần này sẽ hiệu quả.
Rose liếc nhìn chiếc lọ rỗng trong túi mình, rồi không chút do dự, ném nó vào bụi hoa hồng gần đó.
“Khoan đã, chẳng lẽ chỉ nhận mỗi một đôi giày thôi sao?”
Cô nghĩ, so với niềm vui mà cô đã ‘tặng’ chỉ một đôi giày là quá rẻ mạt.
“Phải đòi thêm đôi giày lụa đính ngọc trai nữa mới được.”
Rose vừa ngân nga một giai điệu vui vẻ vừa rời khỏi cung điện, lòng tràn đầy toan tính.
* * *
Daisy không lên tầng 3, mà ngồi xuống bậc thang giữa tầng 1 và tầng 2.
“Cùng size thật nhỉ.”
Cô nhìn đôi giày Rose đưa, khẽ nhấc mũi giày lên xuống.
Đôi giày vừa thoải mái lại vừa dễ thương, có nét gì đó ngộ nghĩnh.
“Dù nghĩ thế nào, tự nhiên tốt bụng thế này cũng lạ thật.”
Nghĩ về mối quan hệ giữa hai người, Daisy không thể gạt bỏ cảm giác nghi ngờ.
Cũng giống như cô, Rose là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Hai người lớn lên cùng nhau trong tổ chức, thường xuyên cãi nhau chí chóe như chó với mèo, nhưng cũng thân thiết như chị em.
Rose luôn tự nhận mình là chị, dù thực ra cả hai cùng tuổi.
Tổ chức đã nói họ đều 23 tuổi, nhưng tuổi thật thì không ai xác định được. Dù sao thì chuyện cũng là như thế.
“Không lẽ cô ta có bệnh gì như nấm chân sao?”
Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu Daisy. Nếu Rose không thể chịu bất hạnh một mình mà quyết định ‘chia sẻ’ với cô thì sao?
…Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy kinh khủng.
Daisy định cởi đôi giày và ném đi, nhưng rồi nghĩ lại, nếu Rose thực sự có bệnh như thế, thì chắc cô đã bị lây từ lâu rồi. Nghĩ vậy nên cô từ bỏ ý định.
“Cãi nhau cũng phải có tình cảm mới cãi được mà.”
Những lời Rose nói lúc ở khu vườn cứ liên tục vang lên trong đầu Daisy, khiến cô không khỏi bực bội.
‘Vậy có tình cảm nào thật sự tồn tại không nhỉ?’
…Cảm giác như tất cả mọi thứ đều quá ngắn ngủi để có thứ gì gọi là tình cảm thật sự tồn tại.
Cuộc hôn nhân của cô như một cơn lốc cuốn phăng mọi thứ, đến mức cô chưa từng có cơ hội để thực sự suy nghĩ sâu sắc về mối quan hệ này.
Daisy quyết định ngẫm lại quãng thời gian hôn nhân của mình.
Maxim von Waldeck đã dốc hết sức cho cuộc hôn nhân này.
Hắn đã dẫn dắt một cuộc chiến tưởng như không thể chiến thắng thành đại thắng, chỉ để thực hiện nghĩa vụ hôn nhân trong đêm tân hôn. Thậm chí, hắn còn trở về nhà để gặp vợ trước cả khi nộp báo cáo chiến thắng.
Hắn yêu cầu cả hai ngủ chung phòng, nhưng chưa hề ép buộc việc nằm chung giường. Hắn còn nói sẵn sàng chờ đợi cho đến khi cô sẵn sàng về mặt tinh thần.
Dù có nhiều biến cố và khủng hoảng xảy ra giữa chừng, hắn vẫn kiềm chế thành công và không vượt qua giới hạn.
Không chỉ vậy, hắn liên tục tặng quà cho cô, nỗ lực lấy lòng vợ bằng mọi cách. Ở nơi đông người, hắn luôn làm ra vẻ một người chồng yêu vợ đến mức không ngừng khoe khoang.
Có thể đó là một phần trong kế hoạch xây dựng hình ảnh của hắn, nhưng nếu nhìn vào kết quả, rõ ràng hắn đã cố gắng rất nhiều. Dù sao, việc hắn tặng cô đôi giày đã gián tiếp gợi ý về ý định ly hôn cũng là nguyên nhân chính dẫn đến tình cảnh này.
Và khi Daisy hỏi ‘Vì sao ngài lại thích em đến thế?’ thì…
“Có gì lạ khi một người chồng yêu vợ mình không?”
“Cứ coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên đi.”
Câu trả lời dứt khoát này khiến cô ngạc nhiên.
“...Và đó cũng là ước mơ lớn nhất của ta.”
“Ước mơ rằng khi có bạn đời, ta sẽ cùng người ấy xây dựng một gia đình hạnh phúc mãi mãi. Đó là giấc mơ của ta.”
Biểu cảm của Maxim khi nói về ước mơ lâu dài của hắn quá nghiêm túc, đến mức Daisy không nghĩ đó là lời nói dối.
Đối với cô, cuộc hôn nhân này chỉ là một nhiệm vụ mà cô muốn thoát khỏi càng sớm càng tốt…
Nhưng với Maxim, đó chắc chắn là một cuộc hôn nhân thực sự.
Liệu Maxim có làm sai điều gì không?
‘…Thật lòng mà nói, mình không chắc.’
Kết luận, hóa ra lại đơn giản hơn cô nghĩ. Trên tư cách một người chồng, Maxim chẳng có lỗi gì đáng kể.
‘Tất nhiên, đó là nếu không tính đến chuyện ngờ vực ngoại tình trước đây…’
Những ký ức gần đây về hắn khiến cô cảm thấy đầy vị đắng chát. Cô không rõ vì sao mình lại có cảm xúc như thế, nhưng sự thật là vậy.
‘Vậy còn mình thì sao? Nếu Maxim không có gì sai, tại sao mình lại như thế này?’
Daisy không thể phủ nhận rằng, từ khi gặp Maxim, cô luôn bị hắn tác động, dù muốn hay không.
Theo lời Rose, ngay cả cãi nhau cũng cần có cảm xúc. Liệu cảm xúc này cũng là một dạng của nó?
Daisy bắt đầu nhìn lại thái độ của mình trong suốt thời gian sống trong cuộc hôn nhân này.
Daisy von Waldeck, từ đầu đến cuối, chỉ mong cuộc hôn nhân này tan vỡ.
Sau khi liều mạng chiến đấu và sống sót trở về, cô đã từ chối đêm tân hôn với lý do… sợ hãi.
Cô không biết xấu hổ mà phạm đủ loại bất lịch sự để làm hắn cụt hứng, thậm chí còn gọi hắn là ‘tên biến thái điên khùng’ và coi thường hắn. Chưa hết, cô còn dùng đầu húc vào hắn khiến môi hắn bật máu, không tiếc lời chửi rủa bằng những từ ngữ mà chính cô cũng khó lòng nói ra.
Nhưng tại sao giờ đây cô lại cứ bận tâm và suy nghĩ mãi về điều này? Rõ ràng cô đã làm vậy vì muốn ly hôn mà phải không?
Dù sao, cuộc hôn nhân này cũng chỉ là giả. Thế thì tại sao cô lại phải suy nghĩ quá nghiêm túc về nó?
Cảm giác như đầu cô sắp nổ tung. Đây là vấn đề mà dù có tự mình suy nghĩ thế nào đi nữa, cô cũng chẳng thể tìm ra câu trả lời.
Để xua tan những suy nghĩ rối ren trong đầu, Daisy nhắm chặt mắt, lắc đầu mạnh vài cái như để ép mọi thứ ra khỏi tâm trí.
Có lẽ như Rose đã nói, tốt nhất là thử nói chuyện với hắn xem sao. Biết đâu lại tìm được chút manh mối. Khi cô đang nghĩ vậy, tiếng cười nói của mấy người phụ nữ từ hành lang tầng 1 vọng lên.
“Có dát vàng dát bạc lên người thì cũng chẳng giấu được xuất thân thấp kém. Nghe nói là con hoang cơ mà.”
“Nhìn cái dáng điệu ngạo mạn, cứ như mình là báu vật vậy. Chỉ vì được gọi là ‘người phụ nữ của anh hùng’ mà nghĩ mình thành gì ghê gớm lắm hay sao ấy.”
Chẳng cần đoán cũng biết đó là tiếng mấy người phụ nữ đang cười nhạo sau lưng cô, Daisy – một nàng Cinderella đầy khuyết điểm và cũng là vợ đại công tước trên danh nghĩa.
Tâm trạng vốn đã không tốt, giờ lại nghe thêm những lời đàm tiếu về mình, Daisy không thể nào cảm thấy dễ chịu.
“Thật ngây thơ. Chẳng qua chỉ là màn diễn xuất để lấy lòng dư luận thôi mà. Đừng nói cô ta tin đó là thật nhé? Nhìn cái cách khoe khoang, nào là vinh quang của Waldeck, nào là phát biểu đầy tự hào ấy mà xem.”
“Thường thì những kẻ chẳng có gì, khi bất ngờ có được địa vị, sẽ chẳng coi ai ra gì đâu.”
“Nhưng đừng lo, Yvonne à. Đại công tước rồi sẽ thuộc về cô mà thôi.”
“Đúng đấy. So với một người phụ nữ kém cỏi như cô ta, thì cô hợp với ngài ấy hơn nhiều. Ánh mắt ngài nhìn cô cũng thật đặc biệt.”
…Yvonne?
Tim Daisy như rơi thịch xuống khi nghe thấy cái tên này.
Yvonne là một trong những cái tên cô từng thấy trong danh sách tại xưởng may – con gái trưởng của Hầu tước Langley.
Nhà Hầu tước Langley? Chính là gia đình nắm giữ quyền xây dựng đường sắt, một thế lực không nhỏ. Daisy nhớ lại từng chi tiết trong hồ sơ của Yvonne, những điều mà cô đã nghiên cứu kỹ để chuẩn bị cho việc ly hôn.
Phải rồi, với địa vị và quyền lực của Maxim, Yvonne quả thật là một người hoàn toàn xứng đáng.
“Vẫn cần thêm chút thời gian. Dù sao, xung quanh còn nhiều ánh mắt dòm ngó, nên cứ vội vàng sẽ không hay.”
Cô gái trước giờ chỉ im lặng giờ mới rụt rè lên tiếng, nghe giọng có phần ngại ngùng.
…Là cô ta. Daisy nghĩ.
Nếu trước đây chỉ là nghi ngờ, thì giờ đây mọi thứ đã rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô có thể cảm nhận được sự thật ngay trước mắt.
“Cha cô nói sao?”
“Cha tôi đồng ý rồi. Nhưng ông nói cứ từ từ mà tiến hành.”
Cô ta nhắc đến cha mình như thể mọi thứ đã được sắp xếp cụ thể. Vậy là mọi chuyện đã đi đến bước tiến hành. Phải rồi, ngay từ đầu, cô cũng chỉ định làm người giữ chỗ tạm thời, và bản thân cô chưa bao giờ thuộc về vị trí đó.
Việc ly hôn là điều cô mong muốn, không phải Maxim.
Nhưng rốt cuộc vấn đề là gì? Lẽ ra không có gì đáng phải bận tâm cơ mà…
Daisy cảm thấy như có một tảng đá lớn đang đè chặt lên ngực mình, khiến cô không thở nổi. Cô ôm lấy bụng, người co rúm lại trong cảm giác khó chịu không thể giải thích.
“Nhưng mà người phụ nữ đó, mẹ cô ta là ai nhỉ? Nếu là con hoang thì chắc chắn mẹ cô ta phải là…”
“Chẳng phải là một ả điếm sao? Nhìn vẻ ngoài cô ta cũng xinh xắn đấy chứ.”
“Thật ghê tởm. Là con gái của một ả điếm, chẳng trách đêm tân hôn cô ta chẳng biết điều gì là đúng mực.”
Họ thậm chí còn lôi cả mẹ Daisy vào, người hoàn toàn không liên quan gì. Việc cô bị gán mác con hoang là bịa đặt, và Daisy hiểu được lý do họ ghét cô. Nhưng…
Họ lôi cả mẹ cô, người mà cô chưa từng gặp mặt ra để xúc phạm, gán cho bà cái mác là ‘ả điếm’. Điều này thực sự vượt quá giới hạn mà Daisy có thể chịu đựng.
Cô bật dậy, bước xuống cầu thang với những bước chân đầy quyết tâm, tiến thẳng đến chỗ mấy người phụ nữ đang tụm lại.
“Có cha mẹ đều là quý tộc, chắc là tốt lắm nhỉ?”
Đôi mắt của những người phụ nữ mở to, đầy bất ngờ.
Đặc biệt, Yvonne – người được đồn là tình nhân của Maxim – trông như không thể tin nổi, khuôn mặt cô ta đầy vẻ sững sờ.
“Nhưng có vẻ như từ những bậc cha mẹ cao quý ấy, các cô lại không học được chút phẩm giá nào mà một quý tộc nên có rồi.”
Không bận tâm đến sự sửng sốt của họ, Daisy tiếp tục nói, giọng sắc như dao. Chính họ đã vượt quá giới hạn trước và xúc phạm đến mẹ cô. Daisy không phải kiểu người ngồi yên chịu đựng khi bị tổn thương.
“Cô vừa nói gì?”
“Phẩm giá. Ngay cả một kẻ thấp hèn như tôi cũng biết rằng, không nên tùy tiện xúc phạm cha mẹ của người khác. Tôi hy vọng từ giờ các cô sẽ ghi nhớ điều này.”
Daisy vừa cúi chào định rời đi thì một giọng nói the thé vang lên từ phía sau.
“Cô nghĩ mình có thể giữ vị trí đó được bao lâu?”
Daisy dừng bước, quay lại. Yvonne đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy khiêu khích.
“Ừm… Tôi không chắc. Nhưng có lẽ nó sẽ tùy thuộc hoàn toàn vào ý muốn của tôi.”
“Cô đúng là không biết thân biết phận.”
“Có lẽ vậy. Nhân tiện, nếu đã không biết thân biết phận, tôi cũng mạn phép đưa ra thêm một lời khuyên.”
Cô nhìn thẳng vào Yvonne, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén.
“Thay vì tốn thời gian nói những lời này với tôi, sao cô không đi gặp Đại công tước và trực tiếp nói với ngài ấy rằng hãy ngừng diễn trò đi?”
Daisy kết thúc bằng một câu nói đầy ẩn ý, như một nhát dao cuối cùng.
“À, ngài ấy đang đợi ở tầng 3, phòng thứ ba bên phải đấy.”
Những lời cô nói trong cơn tức giận như đổ thêm dầu vào lửa, thổi bùng lên ngọn lửa sẽ không dễ dập tắt.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)