Chương 41
Edit: Kẹo
———
Bản dịch này thuộc quyền sở hữu của LoppyToon. Chúng mình đã mua raw và dịch để mang đến cho các bạn nội dung hoàn toàn miễn phí, rất mong các bạn tôn trọng công sức của nhóm.
———
“Đây là nhiệm vụ của tôi, không phải chuyện cô nên xen vào.”
“Sao lại không phải? Chẳng phải vì sợ cô làm hỏng việc mà ông chủ mới cử tôi đến sao!”
Daisy thầm nghĩ, rõ ràng Rose không giúp được gì, chỉ giỏi làm mọi chuyện rối tung thôi, nên cô dứt khoát từ chối. Nhưng đối phương lại liên tục nhảy dựng lên, không chịu bỏ qua.
Không phải vì không thể làm, mà là tôi không muốn làm. Sao cô cứ làm ầm lên thế nhỉ? Thật phiền phức.
“Ch-chúng tôi… đã hôn.”
Daisy nói với khuôn mặt đỏ bừng, dù không nhắc đến việc cả hai đã cọ xát một chút qua lớp ga trải giường hay hắn cố ý chạm vào ngực cô vì vệt kem tươi.
Trừ hành động đưa ra đưa vào, thì cơ bản mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Sao cô ta cứ phải làm ầm lên thế chứ?
Trong khi đó, sau khi nghe hết câu, Rose liền bất giác nhíu mày, đáp lại đầy mỉa mai.
“Hôn à? Thì ngay cả trong đám cưới người ta cũng hôn. Vấn đề là, hôn rồi mà cô vẫn không kéo hắn xuống được mới là chuyện đáng nói.”
“…”
“Nhìn ngay trong ngày cưới, hắn cũng đâu phải kẻ vô dụng. Đứng trước mặt khách khứa mà vẫn phản ứng tốt đấy thôi.”
Cô ta đã tham dự đám cưới sao?
Rose có vẻ quan tâm đến mọi chuyện của Daisy đến mức ám ảnh. Còn cô, nghe đến đây chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Nếu Rose nhận ra điều đó, thì chắc chắn tất cả khách mời cũng đã thấy ‘phản ứng sinh lý’ của Maxim trong buổi lễ.
“Cô có bị hôi miệng nặng hay gì không? Hay là khi hôn lại phát ra tiếng như lợn kêu ụt ịt?”
“Đừng nói những điều vô lý nữa.”
“Haa, may mà chị đây nhúng tay vào. Dù sao thì Therese cứ chiều chuộng cô như một nàng công chúa, nên cô chỉ biết lo giữ mình mà chẳng làm được gì ra hồn cả.”
Lại nói mà chẳng hiểu chuyện gì.
Được thôi, nghĩ thế nào thì cứ nghĩ. Daisy cũng cảm thấy phiền, chẳng buồn giải thích, chỉ giữ im lặng.
“Có dạy cô những chiêu trò quyến rũ tinh vi đến đâu thì cũng chẳng đời nào cô học được ngay để dùng trong một sớm một chiều.”
“…”
“Không được rồi. Để chị đây tìm Trash và lấy một loại thuốc cực đỉnh cho cô. Uống vào là mê mẩn luôn.”
“Cô dùng đi. Tôi không cần.”
Daisy rùng mình trước ý nghĩ đó. Maxim vốn đã luôn như một con thú phát tình, nếu thêm thuốc kích thích, mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Cô lắc đầu nguầy nguậy vì cảm thấy ý tưởng đó thật kinh khủng.
“Cứ nhắm đến ngày hôm đó đi. Ngày cô dự tiệc ấy. Cô sẽ ăn mặc đẹp, lột xác hoàn toàn, uống vài ly sâm panh. Hoàn hảo! Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ trước cho cô.”
“Đã bảo là đừng làm thế mà.”
“Chị đây chỉ nghĩ cho cô thôi. Nên mới quan tâm, giúp cô chuẩn bị mấy thứ này. Biết điều mà làm tốt vào.”
Rose vừa nhét lọ nước hoa đắt tiền vào túi, vừa nói với vẻ như đang ban ơn, khiến Daisy chỉ có thể nhìn cô ta với ánh mắt đầy ngán ngẩm.
“Dù sao thì, nếu cô mách chuyện này với ông chủ, biết điều mà giữ im, không thì chết chắc.”
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên khiến cả hai giật mình, nín thở.
“Thưa phu nhân, tôi là Mary Gold.”
Cuối cùng vị cứu tinh cũng xuất hiện rồi. Với Mary Gold ở đây, Rose sẽ không thể tiếp tục làm phiền Daisy.
Song, cô quay sang Rose, giơ nắm đấm lên như lời cảnh cáo, sau đó nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng thả tay xuống nước trong bồn tắm.
***
Khi mở mắt, Maxim đã không còn ở đó.
Sáng sớm, vài tiếng chim hót líu lo trên cành đã đánh thức Daisy. Cô nhìn lên trần nhà một lúc rồi từ từ ngồi dậy.
Chiếc giường này lớn đến mức hai người nằm còn thấy thừa thãi.
Nhưng có lẽ do thói quen phòng thủ trước chồng mình, Daisy luôn nằm cuộn mình lại, chỉ chiếm một góc nhỏ xíu trên chiếc giường rộng này.
Chỉ vừa đủ không gian cho một người nằm.
Daisy đưa mắt nhìn về phía giường của Maxim.
“Hắn ta có về không nhỉ?”
Nhìn giường thì không thể biết được. Bởi vì phía giường của Maxim được sắp xếp gọn gàng như thể chẳng có ai nằm ở đó cả.
“…Chắc là bận thôi.”
Cô nhớ Maxim đã nói lịch trình của hắn trong thời gian ở thủ đô rất bận rộn. Nhưng dù vậy, hắn vẫn luôn để buổi sáng trống lịch để dùng bữa sáng cùng cô được.
Không, trước đó, hắn luôn có những lời chào buổi sáng đầy áp lực.
“Em ngủ ngon chứ, Easy?”
“Có mơ thấy giấc mơ đẹp không?”
Hắn nằm sấp, chống cằm, khuôn mặt lơ đãng nhỏ tiếng hỏi. Chiếc áo choàng rộng mở để lộ bộ ngực tuyệt đẹp, rõ ràng là cố tình để cô nhìn thấy. Daisy chắc chắn điều đó.
Nhưng sáng nay thì khác, mọi thứ lại trống rỗng. Vì thế, Daisy trở về thói quen cũ, nói chuyện với bức chân dung của chồng thay vì người thật.
“Chắc… ngài ấy bận hơn trước rồi.”
Cô nhìn bức chân dung của Maxim von Waldeck trên bàn đầu giường, tự lẩm bẩm với chính mình.
Mặc dù không thể so với người thật, nhưng người đàn ông trong bức chân dung vẫn tỏa ra vẻ đẹp trai rạng rỡ, đôi mắt dường như nhìn chằm chằm vào cô.
“Thực ra thì, chuyện của ngài chẳng liên quan gì đến mình cả.”
Daisy lắc đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn vơ đang xuất hiện.
“Nhưng thời điểm lại trùng hợp một cách… kỳ lạ.”
Nghĩ kỹ lại, tất cả đều bắt đầu sau đêm xảy ra chuyện với chiếc bánh Hương vị thiên đường, khi cô đã chửi mắng hắn không tiếc lời. Đó không phải là một sự kiện nhỏ, và thời điểm trùng hợp đến mức không thể coi là ngẫu nhiên.
Những ngày đầu tiên, Daisy cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải đối mặt với hắn. Nhưng khi thời gian trôi qua, cảm giác như mình đã phạm sai lầm cứ đeo bám cô.
“Có phải ngài ấy đã thay đổi suy nghĩ rồi không?”
Và dù không muốn thừa nhận, Daisy bắt đầu tò mò không biết Maxim đang nghĩ gì.
“Ha, hôm đó đúng là mình đã đi hơi xa…”
Đêm đó, Đại Công tước và Đại Công tước phu nhân Waldeck như một ấm nước sôi sùng sục, gần như có thể trào ra bất cứ lúc nào.
Nghĩ lại việc họ đã suýt vượt quá giới hạn khiến Daisy cảm thấy bối rối. Bụng dưới vẫn còn nhói nhẹ, và chỉ cần nhớ lại thôi cũng đủ khiến cô rùng mình. Nhưng rồi, mọi thứ trở nên quá mức, dẫn đến những lời chửi rủa cay nghiệt và cả nước mắt.
Cô đã bị trói tay, phải ngủ trong tình trạng như thế chỉ vì một người đàn ông nói rằng hắn ta sẽ đi “tự giải quyết.” Khi tỉnh dậy, tay cô được thả đúng như lời hứa, nhưng Maxim thì đã biến mất.
Daisy nhớ đến những lời cay độc mà chồng cô đã nói khi tưởng cô đang ngủ.
“Đừng phí thời gian cầu nguyện nữa, đi xuống địa ngục với ta đi. Có Easy ở đó, ta nghĩ địa ngục sẽ thú vị hơn thiên đường rất nhiều.”
Cần gì phải xuống tận đó chứ? Đêm đó đã là một cơn ác mộng sống động hơn bất kỳ nhiệm vụ nào cô từng thực hiện rồi.
‘Chắc chắn rồi… mình đã vượt qua giới hạn mà không nên vượt qua.’
Những nụ hôn ngày càng sâu, những vuốt ve đầy táo bạo, và những lời nói không kiêng nể.
Một đêm nóng bỏng nhưng đầy mâu thuẫn, với hai thái cực hoàn toàn đối lập.
Nếu Maxim von Waldeck thực sự thay đổi suy nghĩ, Daisy không thể đoán được liệu hướng đi của hắn sẽ như thế nào.
“Không biết nữa. Không thấy mặt, chắc là vì hắn không muốn nhìn thấy mình thôi.”
Xét về kết quả, có vẻ đúng là như vậy.
Không có bất kỳ dấu vết nào, và buổi sáng cũng chẳng thấy hắn đâu. Nếu hắn đã qua đêm ở nơi khác…
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, cũng lần lúc Daisy liền ngồi thẳng dậy.
“Không lẽ… hắn có người phụ nữ khác rồi sao?”Dù biết rằng bức chân dung không thể trả lời, nhưng Daisy vẫn hỏi một cách thẳng thừng.
Đó chỉ là một suy nghĩ bộc phát, nhưng càng nghĩ, cô càng cảm thấy mọi thứ cô cùng khớp nhau. Daisy bắt đầu rà soát lại những điều cô đã biết về chồng mình.
1. Trong giới thượng lưu, có rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ Maxim von Waldeck.
2. Maxim von Waldeck là một kẻ biến thái với ham muốn tình dục không bình thường.
3. Dù là một kẻ biến thái, Maxim von Waldeck lại sở hữu vẻ ngoài quá mức đẹp trai.
Vì vậy, đối với những người phụ nữ ngưỡng mộ hắn, ham muốn tình dục bất thường đó lại trở thành một sức hút.
Kết luận thật đơn giản.
“…Có rồi, nhân tình ấy.”
Với một người có ham muốn tình dục cao như hắn, không kiểm soát được, thì điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
“Đã làm rồi, chắc luôn.”
Daisy đã cố gắng ghi nhớ danh sách khó khăn lắm mới có được, thậm chí còn điều tra lý lịch của từng người trong danh sách để chuẩn bị cho việc ly hôn.
Vậy mà trước khi kịp làm gì đã thành công. Cảm giác thật kỳ lạ.
“Nhưng mà, đừng vội. Trước tiên phải xác nhận xem có đúng như vậy không. Có thể tất cả chỉ là tưởng tượng của mình thôi.”
Phải rồi. Trước tiên, hãy bình tĩnh lại. Việc lên kế hoạch sẽ không muộn nếu cô kiểm tra rõ ràng trước.
Có khi mọi chuyện không phải như cô nghĩ. Có thể chỉ là một phán đoán vội vàng.
Mang theo tâm trạng có chút bối rối, Daisy đứng dậy khỏi giường và ngồi phịch xuống chiếc ghế dài. Cô nhìn thấy trên bàn trà có một chiếc hộp quà và một phong bì thư.
“Cái gì đây…?”
Daisy cẩn thận mở chiếc hộp. Bên trong là một đôi giày tuyệt đẹp, được đính sapphire lấp lánh.
[Hãy mang chúng nhé, Easy, vì một khởi đầu mới của em. -Maxim von Waldeck-]
Khởi đầu mới?
Daisy đọc đi đọc lại thông điệp trong phong bì nhiều lần.
Cô nhớ lại một bài báo mình từng đọc trong một tờ báo lá cải. Ý nghĩa của việc tặng giày là gì…
[Những đôi giày đẹp sẽ đưa bạn đến những nơi tốt đẹp.]
Nói cách khác, khi Daisy von Waldeck rời đi đến ‘nơi tốt đẹp’ hơn, vị trí của cô sẽ được thay thế bởi một Đại Công tước phu nhân mới.
“Tên khốn này… làm rồi, chắc chắn đã làm.”
Thề rằng muốn thử một lần trước khi chết, cuối cùng thì hắn cũng làm được.
“Chúc mừng ngài, chồng yêu.”
Daisy gửi lời chúc mừng đến bức chân dung của Maxim.
“Chúc ngài hạnh phúc nhé.”
Mặc dù cảm giác có chút giống như vô tình trúng mánh, nhưng nếu đạt được mục tiêu thì cảm giác thế nào cũng chẳng quan trọng.
Nhưng… ai lại đưa ra yêu cầu ly hôn kiểu này chứ? Thật sự làm cô không thoải mái.
‘Phải rồi, đám quý tộc thích vòng vo, nói bóng gió để che giấu ý đồ. Đúng là sở thích chết tiệt.’
Lối nói gián tiếp đáng nguyền rủa. Nếu đúng là đề nghị ly hôn, thì cũng suýt làm tim cô nhảy ra ngoài. Đúng là lũ hèn nhát của chế độ quân chủ.
Đền bù ly hôn thì yêu cầu bao nhiêu nhỉ? Một trăm nghìn vàng có đủ không…?
Nếu phát hiện ra chuyện này, mình nên tức giận?
Dù gì thì hắn cũng không phải người chồng thật sự.
Những suy nghĩ rối rắm giao thoa trong đầu Daisy, khiến cô cảm thấy như vừa bị một cú đập mạnh, đầu óc bỗng choáng váng.
“…Vậy kết luận là… mình tự do rồi đúng không?”
Daisy cảm thấy khát khô cổ họng. Cô cầm lấy bình nước bên giường, rót đầy một cốc.
Sau đó, cô uống một hơi cạn sạch.
“…”
Có lẽ vì nước quá nguội, hoặc cũng có thể là do cảm giác khó chịu lạ lùng đang đè nặng trong lòng, khiến cơn khát chẳng hề thuyên giảm.
Thế là Daisy rót thêm một cốc nước, uống ừng ực cho đến khi cạn đáy.
“Haa…”
Bị đầy bụng chăng? Cô không thấy gã biến thái đó đâu, nên hôm nay cô thậm chí không mặc đồ lót để cảm thấy thoải mái hơn.
Tin hay không tùy bạn, nhưng Maxim từng nói rằng hắn không động vào người thật sự đang ngủ, điều này giúp cô an tâm phần nào.
Liệu uống nước cũng có thể gây khó chịu không nhỉ?
“Chắc nằm xuống một lúc sẽ đỡ thôi.”
Daisy quay lại giường, nằm dài ở chính giữa và lăn qua lăn lại một cách thoải mái. Cô úp mặt vào gối của Maxim.
“…Tạm biệt, người chồng trị giá một trăm nghìn vàng của tôi, Maxim von Waldeck.”
Daisy thì thầm lời chào tạm biệt riêng của mình. Có lẽ vì mọi chuyện đến quá bất ngờ, cô tưởng rằng mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hóa ra tâm trạng lại khá kỳ lạ.
— Còn tiếp —
💬 Bình luận (0)